Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 47: Tế tổ năm mới.

Chương 47: Tế tổ năm mới.Chương 47: Tế tổ năm mới.
Hồ Thịnh thấy con gái được cứu, lập tức mừng rỡ, vung roi sắt lên, nổi giận gầm lên một tiếng, nhào tới nam tử.
Lý Diên Khánh vọt khỏi một dặm mới dừng lại, hắn thấy mặc dù Thanh Nhi đang hôn mê, nhưng hơi thở và nhịp tim đều bình thường, liền giấu nàng trên một cây đại thụ, lại quay trở về.
Chỉ thấy Hồ đại thúc đã lung la lung lay đứng dậy, hán tử vẫn nằm trên mặt đất. Lý Diên Khánh thấy vai Hồ đại thúc máu thịt be bét, liền vội vàng tiến tới đỡ gã:
- Đại thúc, ngươi bị thương rồi!
- Ta không sao, Thanh nhi thế nào?
- Nàng rất khỏe, chỉ là tạm thời hôn mê bất tỉnh, ta giấu nàng trên đại thụ.
Lý Diên Khánh nói, lại liếc nhìn hán tử trên mặt đất. Hồ Thịnh cười khổ một tiếng nói:
- Hắn đã chết rồi, nếu không phải cổ tay hắn bị ngươi bắn trúng một dao, ta thực sự không phải đối thủ của hắn.
- Võ nghệ của hắn đã cao hơn đại thúc, vậy vì sao Phương Tịch lại coi trọng đại thúc hơn?
- Ngươi biết Phương Tịch?
Hồ Thịnh kinh ngạc nhìn Lý Diên Khánh.
- Lúc ta tham gia Hội Đồng Tử trong huyện nghe người ta nhắc tới, dường như hắn là Giáo chủ yêu giáo gì đó.
- Ma Ni giáo, lại gọi Minh giáo, rất hưng thịnh ở vùng Giang Nam. Chẳng qua Phương Tịch coi trọng ta không phải vì võ nghệ của ta, mà ta có danh vọng rất cao ở vùng phủ Đại Danh.
- Về sau đại thúc định làm thế nào?
Hồ Thịnh lắc đầu:
- Hiện giờ ta cũng không biết. Khánh nhi, trước tiên chôn thi thể người này giúp đại thúc, đừng để người khác phát hiện.
Hai người cùng ra tay, đào một cái hố trong rừng cây, chôn sâu thi thể. Thu thập hết thảy thỏa đáng, lúc này Hồ Thịnh mới ôm con gái trở về thôn cùng Lý Diên Khánh.

Giữa trưa, Hồ Thịnh tìm tới Lý Diên Khánh, gã ngồi xuống bàn trầm mặc hồi lâu nói:
- Khánh nhi, đại thúc quyết định rời khỏi nơi này.
Lý Diên Khánh cũng không cảm thấy đột nhiên, nếu Phương Tịch biết điểm dừng chân của Hồ đại thúc, Biện Lão Tam kia lại không trở về, chắc chắn Phương Tịch sẽ đến điều tra, không đi không được.
- Cả nhà đại thúc đều đi sao?
Hồ Thịnh gật đầu:
- Phụ thân ta mai táng ở phủ Đại Danh, mẫu thân muốn tới làm bạn với ông. Ta dự định về phủ Đại Danh che giấu, sắp xếp ổn định ở nơi đó, sau đó ta lại đi Giang Nam một chuyến, tương lai có thể chúng ta sẽ không trở lại.
Lý Diên Khánh trở về phòng lấy ba mươi lạng bạc, đây là tiền viết sách của hắn, hắn lại đem bảy quan tiền mình viết câu đối cho cửa hàng kiếm được, lấy ra đặt lên bàn.
- Ba mươi lạng bạc và bảy quan tiền này đại thúc cầm lấy đi!
Hồ Thịnh giật nảy mình, liên tục khoát tay:
- Khánh nhi, ta làm sao có thể lấy tiền của các ngươi?
- Tiền này là ta kiếm được, nếu như đại thúc có thể đi chậm hơn vài ngày, ta còn có thể lấy thêm được ba mươi lạng bạc.
- Không! Không! Không!
Hồ Thịnh lắc đầu như trống lúc lắc:
- Trên người hán tử kia có không ít vàng, đủ chúng ta an gia rồi, lại nói mấy năm này đại thúc cũng tích kiệm được mấy chục quan tiền, thực sự không cần.
- Đại thúc, tiền này cho Tiểu Thanh Nhi, nếu ngươi rời đi, trên người các nàng không có chút tiền, sẽ bị người khác bắt nạt.
Hồ Thịnh cảm động trong lòng, yên lặng gật đầu:
- Được! Coi như đại thúc mượn ngươi, tương lai nhất định trả lại cho ngươi.
Hồ Thịnh lại cười nói:
- Trước đó ta đáp ứng cha ngươi, tuyệt đối không dạy ngươi học võ, chẳng qua cường thân kiện thể hắn không phản đối. Sau khi ta đi ngươi phải kiên trì chạy bộ, mỗi sáng sớm chạy một canh giờ dựa theo phương pháp hô hấp ta dạy ngươi. Chỉ cần ngươi kiên trì mười năm, ngươi sẽ có thể rõ ràng thâm ý ta để ngươi chạy bộ.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta nhất định sẽ kiên trì!
Hồ Thịnh lấy một bản sách lụa hơi mỏng ngả vàng từ trong lòng ra, đưa cho Lý Diên Khánh:
- Đây là phụ thân ta để lại cho ta, là mấy đường kiếm pháp cực kỳ thực dụng. Nhưng bởi vì ta đi con đường cương mãnh, không có lợi ích gì với ta, tặng cho ngươi, lại phối hợp tốc độ của ngươi, ta nghĩ sáu bảy binh sĩ Khiết Đan cũng không phải đối thủ của ngươi.
Hồ Thịnh đứng dậy cáo từ, đi tới cửa, Hồ Thịnh lại quay đầu cười nói:
- Ngươi ném đá cũng là một bản sự, tương lai cũng có thể luyện tập bắn tên, bắn tên và ném đá kỳ thật giống nhau. Ta đi dây, Khánh nhi, có duyên chúng ta gặp lại!
Xế chiều hôm đó, gia đình Hồ đại nương liền ngồi xe bò rời khỏi thôn Lý Văn. Lý Diên Khánh đưa họ tới trấn Lộc Sơn, mọi người mới rơi lệ bịn rịn chia tay.
Lý Diên Khánh trở lại thôn, hắn tới nhà Hồ đại nương, trong sân chất đống đá mài và nông cụ, đó là Hồ đại thúc tặng cho họ, mấy căn phòng đều khóa lại, nghĩ tới sau này rốt cuộc không được ăn cơm của Hồ đại nương, không nghe được tiếng cười của Tiểu Thanh Nhi, Lý Diên Khánh trống rỗng trong lòng, có cảm giác thất lạc nói không nên lời.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi:
- Khánh ca nhi!
Lý Diên Khánh vội chạy ra ngoài, thấy cách đó không xa có hai gia nhân Lý phủ đỡ Lý Đại Khí cha hắn trở về.
Lý Diên Khánh giật nảy mình, vội vàng tới đón:
- Cha ta thế nào?
- Cha ngươi uống nhiều quá, lão gia để chúng ta đưa hắn trở về.
Lý Diên Khánh thấy phụ thân uống say mèm, vội vàng dẫn đường phía trước. Hai tên gia nhân dìu Lý Đại Khí vào nhà nằm xuống, sau đó mới cáo từ rời đi.
Trong trí nhớ của Lý Diên Khánh, phụ thân chưa từng uống rượu, hôm nay đoán chừng vui vẻ trong lòng liền phá giới, không nghĩ tới lại uống tới say mèm.
Lý Diên Khánh không có cách nào, đành cởi giày cho phụ thân, đỡ gã ngủ ngon, lại cầm chăn mền đắp cho gã, lúc này mới đóng cửa lại, để phụ thân yên lặng ngủ.
Hắn trở lại phòng mình, ngồi xuống bắt đầu nâng bút viết sách. Trong khoảng thời gian này hắn chăm chỉ, Đại Thánh Tróc Yêu Ký chi Hỏa Diệm Sơn đã viết xong, bộ ba Đại Thánh Tróc Yêu Ký chi Đại Náo Thiên Cung cũng viết được bốn vạn bảy ngàn chữ, lại viết ba ngàn chữ nữa là có thể bàn giao bản thảo, đêm nay có thể viết xong, hắn dự định hai ngày này rút thời gian tới huyện thành một chuyến.
Nhưng Lý Diên Khánh chỉ viết mấy dòng chữ liền nghĩ tới một chuyện. Hắn vội vàng đặt bút xuống, đứng dậy lấy một chiếc hộp sắt từ dưới gối đầu của mình, chậm rãi mở ra, bên trong là một thanh chủy thủ sắc bén và một bản sách lụa.
Chủy thủ là thanh mà Hồ đại nương cho hắn, hắn dùng cây chủy thủ này cứu Tiểu Thanh Nhi, Hồ đại thúc liền tặng thanh chủy thủ này cho hắn làm kỷ niệm. Hắn đặt chủy thủ sang một bên, nhặt sách lụa vàng lên, đây là thứ gọi là võ công bí tịch.
Trên bìa viết Hỗ Thị Kiếm Pháp, hóa ra là kiếm pháp, hắn còn tưởng rằng là đao pháp chứ! Lý Diên Khánh nhìn phía dưới một chút, phía dưới là tên của chủ nhân, Hỗ Văn phủ Đại Danh, chắc hẳn là tên phụ thân của Hồ đại thúc, hóa ra đại thúc thực sự họ Hỗ, Hồ chỉ là họ giả.
Lật tờ thứ nhất ra, phía trên vẽ hán tử áo đuôi ngắn, đang nghiêng người vung kiếm cắt ngang, bên cạnh có tên của chiêu thức, gọi là Vu Sơn Đoạn Vân. Lý Diên Khánh không khỏi gãi đầu, một chiêu này nhìn cực kỳ quen mắt, không phải chính là chiêu mình giết chó kia sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận