Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 492: Truyền dạy ném đá.

Chương 492: Truyền dạy ném đá.Chương 492: Truyền dạy ném đá.
- Tam nương, sao ngươi có thể…
Yến Thanh không dám cử động, tức giận mặt đỏ bừng lên.
Hỗ Thanh Nhi bình tĩnh nói:
- Ta ám sát Tống Giang với ngươi là vì báo thù cha, nhưng nếu như ngươi muốn uy hiếp huynh trưởng của ta, vậy ngươi chính là kẻ thù của ta, ta cũng sẽ giết chết ngươi không chút lưu tình, hi vọng ngươi hiểu rõ điểm này!
- Được rồi! Ta nhận thua.
Yến Thanh ném đao trong tay, hung tợn lườm Lý Diên Khánh:
- Ta không giết hắn là được.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi giết được ta?
Lý Diên Khánh hừ một tiếng nói:
- Ngươi tiến thêm một bước thử xem nào, ta lại muốn xem là ai giết ai?
Hỗ Thanh Nhi buông tiên nhận trên cổ Yến Thanh, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Diên Khánh:
- Đại ca, cho dù thế nào ta cũng phải giết Tống tặc!
- Ta có thể hiểu được ngươi muốn báo thù cho cha, nhưng Tống Giang đã không sống được mấy ngày nữa, hiện giờ ngươi giết hắn, vừa vặn để triều đình tìm được một kẻ chết thay, đến lúc đó triều đình truy nã ngươi khắp thiên hạ, ngay cả ta cũng bị ngươi liên lụy…
- Hóa ra ngươi sợ bị liên lụy!
Yến Thanh bỗng nhiên rống to.
- Câm mồm cho ta!
Lý Diên Khánh gầm lên một tiếng, lạnh lùng nói với gã:
- Ngươi muốn giết Tống Giang ta không quan tâm, tùy tiện ngươi giết hắn thế nào cũng được. Nhưng ngươi muốn kéo Thanh nhi xuống nước thì ta không cho phép.
Yến Thanh nghẹn lời, đành ôm hận ngồi một bên.
Lúc này, Hỗ Thanh Nhi nghi hoặc hỏi thăm:
- Lý đại ca, vừa rồi huynh mới nói Tống tặc không còn sống bao lâu nữa là có ý gì?
- Tống Giang giết nhiều quan binh như vậy, cuối cùng lại có thể phong quan ban tước, điều này khiến quân đội bất mãn nghiêm trọng, dao động lòng quân, cho nên triều đình tuyệt đối không bỏ qua Tống Giang. Chiêu an chỉ là một thủ đoạn lừa gạt, mục đích là để Tống Giang buông vũ khí đầu hàng. Một khi triều đình giải quyết quân Lương Sơn, vậy mạng nhỏ của Tống Giang sẽ chấm dứt rồi. Lần này Tống Giang vào kinh triều kiến, Thiên tử lại không gặp hắn, đây thật ra một loại thái độ. Vì sao các ngươi không chờ một thời gian, xem Tống Giang bị chúng bạn xa lánh, cuối cùng gieo gió gặt bão mà chết?
Hỗ Thanh Nhi tuyệt đối tin tưởng Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh đã nói như vậy, nàng liền động tâm, qua nửa ngày hỏi:
- Vậy lúc nào triều đình giết Tống tặc?
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Chậm nhất trong vòng nửa năm!
- Nếu như trong vòng nửa năm Tống tặc không chết thì sao bây giờ?
Yên Thanh đứng dậy không phục hỏi Lý Diên Khánh.
- Tiểu Ất, không bằng chúng ta đánh cược đi!
Lý Diên Khánh cười nói.
- Ngươi muốn đánh cược cái gì?
- Cược Tống Giang bị giết trong vòng nửa năm. Nếu như ta thắng, ngươi nhất định phải đi theo ta mười năm…
- Vậy nếu như ngươi thua thì sao?
Yến Thanh nhìn chằm chằm Lý Diên Khánh.
- Nói như trong vòng nửa năm Tống Giang không chết, vậy không cần ngươi đi ám sát, ta tự tay cắt đầu hắn cho ngươi, thế nào? Dám đánh cược không?
Yến Thanh do dự nửa ngày, chỉ cần có thể giết chết Tống Giang báo thù cho nghĩa phụ, gã không quan tâm cái khác. Yến Thanh cắn răng nói:
- Được! Ta đánh cược với ngươi.
Lý Diên Khánh ném một bao bạc:
- Đây là ba trăm lạng bạc ròng, tiền sinh hoạt nửa năm cho ngươi, nửa năm sau ngươi tìm tới ta.
Nói xong, hắn nói với Hỗ Thanh Nhi:
- Thanh nhi, đi theo ta!
Hỗ Thanh Nhi yên lặng gật đầu, nói với Yến Thanh:
- Tiểu Ất, đại ca ta chưa từng nói ngoa, cừu hận không phải một ngày có thể giải quyết, chúng ta hãy đợi thêm nửa năm đi!
Lý Diên Khánh quay người rời đi, Thanh nhi cúi đầu đi theo sau lưng huynh trưởng. Mặc dù nàng một lòng muốn báo thù cho cha, nhưng khi nàng hiểu được hành động lỗ mãng của mình sẽ làm hại tới huynh trưởng, nàng liền hối hận. Áy náy trong lòng khiến nàng không dám cứng rắn với Lý Diên Khánh, lúc này nàng lại biến về Thanh nhi nhu thuận.
Lý Diên Khánh mang theo Hỗ Thanh Nhi rời đi. Yến Thanh ngơ ngác nhìn bao bạc trước mắt, Lý Diên Khánh không so đo gã vô lễ, lại còn cho gã lộ phí nửa năm, ân tình này khiến trong lòng gã không cách nào hận Lý Diên Khánh.
Qua nửa ngày, Yến Thanh thở dài một tiếng. Nếu như Tống tặc thực sự bị chém đầu trong vòng nửa năm, báo huyết hải thâm cừu cho nghĩa phụ, vậy Yến Thanh gã hi sinh mười năm đi theo Lý Diên Khánh, cũng cam tâm tình nguyện.

Một cỗ xe bò đang dừng trước cổng chính khách sạn, Lý Diên Khánh mang theo Hỗ Thanh Nhi lên xe, phân phó xa phú:
- Về phủ!
Xe bò khởi động, nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Lý Diên Khánh ngồi phía trước, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Mặc dù hành động lỗ mãng này đã bị hắn ngăn lại kịp thời, nhưng hắn rất lo lắng Thanh nhi lại làm lần nữa, hắn cần tìm một số chuyện cho Thanh nhi làm.
- Đại ca, thực xin lỗi!
Thanh nhi ngồi ở hàng sau nhỏ giọng xin lỗi Lý Diên Khánh:
- Thiếu chút nữa ta làm việc ngu ngốc, liên lụy tới đại ca.
- Chỉ là vì liên lụy tới ta sao?
Lý Diên Khánh quay đầu bất mãn lườm nàng một cái.
- Còn có… bản thân ta.
Thanh nhi cúi đầu.
- Ngươi phải nhớ kỹ, quân tử báo thù, mười năm không muộn. Nếu như hôm nay ngươi thất thủ, ngươi cho rằng còn cơ hội báo thù lần sau sao? Cho dù ngươi trốn thoát thân vệ Tống Giang chặn giết, ngươi thoát khỏi truy nã phủ khắp thiên hạ sao?
Hỗ Thanh Nhi không lên tiếng, Lý Diên Khánh lại nói:
- Ta đã nói hai người các ngươi đều ngu ngốc, lại ám sát Tống Giang ở cửa nhà. Tống Giang trốn trong xe ngựa, cửa sổ xe đóng chặt, ngươi giết hắn thế nào? Trừ khi ngươi giết toàn bộ thân vệ của hắn, nhưng ngươi giết hết không? Một khi ra tay, bảy mươi tên thân vệ trong phủ sẽ lập tức chạy tới chi viện, mỗi người họ võ nghệ cao cường, nếu không phải ta chạy tới kịp thời, có trời mới biết hậu quả là gì, phụ thân ngươi ở dưới cửu tuyền nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi!
Lý Diên Khánh càng nói càng tức. Hỗ Thanh Nhi chảy nước mắt, nàng nghẹn ngào nói:
- Thanh nhi biết sai rồi.
Lý Diên Khánh nhìn nàng một cái, nhịn cơn tức trong lòng, qua hồi lâu nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, ta dạy cho ngươi ném đá, hai năm này ngươi hãy khổ luyện võ nghệ này cho ta, cái khác đừng nghĩ gì cả.
Hỗ Thanh Nhi gật đầu, nức nở đáp ứng:
- Thanh nhi… nguyện ý!

Thanh nhi về tới phủ trạch, Tư Tư và Hỉ Thước đã nhận được tin tức trước đó, sớm chờ trước cửa phủ. Thanh nhi xuống xe bò, liền nhào vào trong lòng Tư Tư khóc rống lên.
Tư Tư nhỏ giọng an ủi nàng, nàng nhìn thoáng qua phu lang. Lý Diên Khánh liếc mắt ra hiệu một cái, Tư Tư hiểu ý liền cùng Hỉ Thước kéo Thanh nhi đi vào trong nhà.
Lý Diên Khánh trở lại thư phòng ngồi xuống, từ giữa trưa bận tới hiện giờ, hắn quả thực hơi mệt mỏi, thậm chí còn nghĩ mà sợ. Nếu như không phải được Lý Hồi dốc sức giúp đỡ, chỉ sợ hiện giờ Thanh nhi hoặc là phơi xác đầu đường, hoặc bị Tống Giang bắt lấy.
Lý Diên Khánh nhắm mắt lại, hắn nghĩ tới Yến Thanh. Mặc dù Yến Thanh ám sát Tống Giang hơi lỗ mãng, nhưng với chuyện này mà nói, Yến Thanh biểu hiện ra phương diện hơn người của gã, không chỉ có thể tiếp cận Tống Giang, còn có thể tìm tới Hỗ Thanh Nhi trong thời gian ngắn, thuật truy tung này quả thực rất lợi hại. Nếu như gã có thể làm việc cho mình, quả thực có thể trở thành một sự trợ giúp rất lớn cho mình.
Ngoài ra còn có Tống Giang, mặc dù Lý Diên Khánh biết triều đình tuyệt đối không tha thứ cho Tống Giang, nhưng có thể diệt trừ y trong vòng nửa năm hay không còn rất khó nói. Vì thắng được tiền cược, Lý Diên Khánh chắc chắn phải thi triển chút thủ đoạn.
Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng của Tư Tư:
- Phu lang, ta có thể đi vào không?
- Vào đi!
Cửa mở, Tư Tư bưng một chén trà đi vào thư phòng. Nàng đặt chén trà trước mặt phu lang:
- Đây là trà ta pha, phu lang nếm thử.
- Cảm ơn!
Lý Diên Khánh nâng chén trà uống một ngụm, lại lo lắng hỏi thăm:
- Nàng thế nào rồi?
- Nàng tốt hơn nhiều rồi, còn xin lỗi ta, nói thiếu chút nữa hại chúng ta. Ta an ủi nàng vài câu, hiện giờ Hỉ Thước đang an ủi nàng.
Lý Diên Khánh gật đầu, thở dài nói:
- Hôm nay thực sự nguy hiểm! Nếu ta đi muộn một bước, quan sai phủ Khai Phong sẽ bao vây phủ đệ của ta, ngươi khác không biết quan hệ giữa ta và nàng, Tống Giang sao có thể không biết?
- Phu lang, Thanh nhi đã biết sai rồi, phu lang cũng đừng tạo áp lực với nàng.
- Ta biết rồi, về sau sẽ không nhắc tới chuyện này nữa.
Lúc này, ngoài phòng có nha hoàn nói:
- Trương cô nương mời phu nhân qua!
Trương cô nương chính là Hỉ Thước, nàng họ Trương, tất cả mọi người xưng nàng là Trương cô nương. Hỉ Thước là nhũ danh của nàng, chỉ người thân cận mới có thể xưng hô.
Tư Tư đứng dậy cười nói:
- Vậy ta đi trước.
- Đi thôi! Đêm nay nhờ nàng chăm sóc nàng ấy một chút.
Tư Tư nhẹ nhàng hôn lên mặt phu lang, nở nụ cười xinh đẹp, quay người rời đi. Lý Diên Khánh cười đưa mắt nhìn nàng rời đi, trong lúc nhất thời trong lòng hắn tràn ngập nhu tình.

Sáng ngày hôm sau, Lý Diên Khánh tới quan nha Quân Giam Sở dạo một vòng theo thường lệ liền trở về phủ. Hiện giờ không có việc gì, hắn đi cũng buồn tẻ nhàm chán, uổng phí thời gian. Hắn thực sự không yên tâm Hỗ Thanh Nhi, liền trở về sớm.
Lý Diên Khánh có một chỗ luyện võ riêng ở hậu viện, mảnh đất trống này tựa vào tường vây, rộng chừng một trượng, dài hai mươi bước, vốn là một lùm cây, hắn san bằng lùm cây, trải phiến đá vuông vức, tạo thành một chỗ luyện võ không tệ, đặt tên là ‘Võ Viên’.
Hỗ Thanh Nhi bị Lý Diên Khánh đưa tới võ viên. Tối qua Hỗ Thanh Nhi ngủ không được ngon giấc, mắt còn sưng đỏ. Lý Diên Khánh chăm chú nhìn nàng nói:
- Nếu không hôm nay muội lại nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta bắt đầu!
Hỗ Thanh Nhi lắc đầu:
- Ta không có gì đáng ngại!
- Được rồi!
Lý Diên Khánh đổ túi cờ đá lên bàn đá bên cạnh, cười nói:
- Cục đá ta dùng trước kia đều nhờ người chế tạo riêng, bình thường dùng đá hoa cương, cứng rắn, rất nặng. Mấy năm trước trong lúc vô tình ta mua được một bộ cờ tướng bằng đá, ta phát hiện quân cờ tướng này rất vừa tay, về sau ta luôn tìm thợ đá này đặt chế, ngươi lấy một viên thử nghiệm cảm giác.
Hỗ Thanh Nhi nhặt một cục đá lên, nhẹ nhàng ước lượng:
- Trọng lượng dường như vừa vặn!
- Đây là một số quân cờ đá ta ngại hơi nhẹ, vẫn không sử dụng, không nghĩ tới vừa vặn để ngươi dùng.
Lý Diên Khánh lấy hai cờ đá, vung tay lên, hai cờ đá bắn nhanh ra, hai chiếc bình nhỏ cao một tấc cách hai mươi bước ầm một tiếng vỡ nát.
- Bí quyết ném đá ở hai chữ ‘tinh’ và ‘khống’. Tinh là chính xác, dựa vào thiên phú hoặc khổ luyện. Khống là khống chế sức mạnh, chủ yếu dựa vào thủ pháp. Đây là cha ngươi dạy ta, ta không biết hắn có truyền thụ cho ngươi hay không?
Hỗ Thanh Nhi gật nhẹ đầu:
- Ta cũng từng luyện phi dao, nhưng không quá chuẩn xác.
- Vậy thì tốt, ngươi ném một bình nhỏ cho ta xem một chút.
Lý Diên Khánh đi tới bên bia ném, đặt một chiếc bình nhỏ bằng gốm cao hơn một xích lên đài:
- Hãy ném cái bình này đi!
- Đại ca, ta không quen dùng đá.
- Không quen cũng phải quen, nhanh ném cho ta!
Dưới mệnh lệnh nghiêm khắc của Lý Diên Khánh, Hỗ Thanh Nhi bất đắc dĩ, đành dùng thủ pháp phi đao, ném cờ đá ra ngoài, cờ đá gào thét mà tới, sượt qua bình gốm.
Lý Diên Khánh gật đầu, thủ pháp cũng chính xác, chỉ là không quen mà thôi.
Hắn chỉ vào một cột gỗ cao năm thước bên cạnh nói:
- Bên này có một cây cột gỗ, ngươi dùng phi đao thử xem một chút.
Hỗ Thanh Nhi thở nhẹ ra, gỡ một thanh phi đao trên giá binh khí bên cạnh. Đây là chủy thủ quân Tây Hạ, nặng chừng hai cân, dài chừng một thước, vừa mịn vừa nhọn, dùng nó làm phi đao hiển nhiên là vì sử dụng trên chiến trường.
Mặc dù phi đao này khá lớn, nhưng với Hỗ Thanh Nhi mà nói lại thuận tay hơn cờ đá một chút. Nàng ra sức ném một cái, một hàn quang bắn ra, bắn trúng cột gỗ.
Lý Diên Khánh thầm khen ngợi trong lòng. Cơ sở của Thanh nhi rất tốt, tiếp theo chỉ cần khổ luyện tinh tế, hai năm cơ bản có thể luyện thành.
Lý Diên Khánh cũng cầm một cây phi đao, chỉ vào cột gỗ nói:
- Ngươi không phát hiện trên cột gỗ có bảy cái lỗ sao? Ba cái lỗ dẹp, bốn cái lỗ tròn, lỗ dẹp là dùng cho phi đao, lỗ tròn để luyện ném đá, ngươi nhìn kỹ này!
Phi đao trong tay Lý Diên Khánh bắn ra như thiểm điện, chuẩn xác cắm vào một lỗ dẹp. Hắn lập tức vung tay lên, lại bắn ra một cờ đá, cũng chuẩn xác bắn vào một lỗ tròn khác.
Hỗ Thanh Nhi hãi nhiên thán phục, nàng có thể bắn trúng cọc gỗ, nhưng tuyệt đối không đạt được trình độ của Lý Diên Khánh, bắt chuẩn xác mục tiêu trên cọc gỗ, năng lực khống chế chuẩn xác này nàng kém xa tít tắp.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Ta chưa từng luyện phi đao, nhưng luyện ném đá tới trình độ nhất định, dù là phi đao hay là tên, ta đều có thể coi như ném đá, quan trọng ngay ở chuẩn xác và khống chế. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy luyện hai loại kỹ nghệ này, luyện nửa canh giờ buổi sáng mỗi ngày, một năm sau ngươi luyện tập vừa cưỡi ngựa vừa ném đá, hai năm sau ngươi có thể đạt tới tám thành trình độ của ta, ba năm sau có thể phân cao thấp với ta.
Nói tới đây, Lý Diên Khánh lấy một quyển sách ra đưa cho nàng:
- Đây là giáo trình ta biên soạn cho ngươi, các động tác quan trọng và tâm đắc trải nghiệm ta đều viết ra, ngươi cứ luyện tập theo quyển sách này, chỗ nào không rõ có thể tới hỏi ta, qua mấy ngày ta sẽ tới kiểm tra ngươi. Tóm lại chỉ một câu, phải khắc khổ luyện tập và kiên trì bền bỉ, ngươi sẽ có thể luyện thành ném đá.
Hỗ Thanh Nhi yên lặng gật đầu:
- Thanh nhi nhất định không để đại ca thất vọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận