Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 493: Độc kế của Mạc Tuấn.

Chương 493: Độc kế của Mạc Tuấn.Chương 493: Độc kế của Mạc Tuấn.
Sau buổi trưa, Lý Diên Khánh cưỡi xe bò trở về quan nha. Mặc dù không có việc để làm tại quan nha, nhưng hắn vẫn phải thường xuyên xuất hiện, nếu bị các Giám Sát Ngự Sử khác nắm được cán, vạch tội thì không hay.
Đây cũng là việc Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, có đôi khi hắn cũng thầm hối hận. Sớm biết như thế, lúc trước không bằng hắn lựa chọn đi địa phương làm quan.
Xe bò vừa rời nhà không lâu, Trương Hổ liền đuổi theo, bẩm báo bên ngoài xe bò:
- Khởi bẩm Ngự Sử, Tống Giang không có gì khác thường, họ cũng không phát hiện chuyện gặp phải phục kích, vừa sớm đã rời cửa.
- Còn Yến Thanh thì sao?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Vừa rồi Yến Thanh đã rời khỏi kinh thành, cho nên ti chức đặc biệt tới bẩm báo.
- Hắn đi về phía náo?
- Rời đi từ Vệ Châu Môn.
Vệ Châu Môn là cửa tây bắc kinh thành, Yến Thanh đi về bên kia hẳn không phải trở lại quân doanh, mà về phủ Đại Danh. Lý Diên Khánh biết rõ Lô Tuấn Nghĩa được an táng tại quê hương phủ Đại Danh, Yến Thanh hẳn là đi tế bái nghĩa phụ.
- Huynh đệ nào đi theo hắn?
- Trương Ưng theo hắn.
- Có nói rõ cho Trương Ưng, không cần theo sau, chỉ cần xác minh hướng đi của hắn là được rồi hay không?
- Ti chức đã nói với hắn.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Hai ngày này các ngươi vất vả rồi, ngươi tìm Dương Quang và Trương Báo trở lại, nghỉ ngơi cho tốt đi! Hôm nay không cần đi theo ta, tự ta ngồi xe bò đi quan nha.
- Đa tạ Ngự Sử!
Trương Hổ thi lễ, không tiếp tục đi theo xe bò, lại đi tìm Dương Quang và Trương Báo.
Không bao lâu, xe bò đi tới trước cổng chính Tây Thượng Thư Tỉnh. Trông thấy một nam tử trẻ tuổi đi ra từ trong cửa lớn, Lý Diên Khánh cảm thấy gã nhìn hơi quen mắt. Hắn suy nghĩ, lập tức nhớ ra, đã gặp tại Tào phủ mấy tháng trước, dường như gọi là Phan Thành Ngọc, là bạn thân của Tào Tính.
Lý Diên Khánh thấy gã mặt mũi uể oải đi qua phía trước xe bò, không nhịn được kéo màn xe hô:
- Phan nha nội!
Phan Thành Ngọc bỗng dưng quay người, lập tức vừa mừng vừa lo:
- Quá tốt rồi, hóa ra Lý Ngự Sử ở đây!
- Ngươi đang tìm ta sao?
Lý Diên Khánh nao nao.
- Đương nhiên, ta phụng lệnh của tổ phụ đưa tấm thiệp mời cho ngươi. Tên khốn Tào Tính kia không chịu nói cho ta phủ trạch của Lý Ngự Sử ở đâu! Ta không thể làm gì khác là đến Quân Giam Sở đưa thiệp mời. Đã tới hai lần rồi, ngươi đều không có mặt.
- Ta không có mặt, ngươi có thể giao cho Chủ Sự.
- Không được! Tổ phụ liên tục dặn dò, muốn ta tự tay giao cho ngươi.
Phan Thành Ngọc cung kính đưa một phần thiệp mời cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nhìn một chút thời gian là buổi trưa hôm sau, Phan phủ mở tiệc chiêu đãi khách, kính cẩn chuẩn bị bữa cơm đạm bạc đợi hắn quang lâm. Lý Diên Khánh chợt nhớ tới lời mời của Tào Uẩn, hẳn là yến hội này, hắn nóng lòng liền hỏi:
- Đây là Thước Hội của thế gia đúng không?
- Đúng vậy, mời Lý Ngự Sử nhất định phải tới.
Lý Diên Khánh gật đầu cười nói:
- Nếu Phan gia mời khách, ta nhất định sẽ tới.
Phan Thành Ngọc vui mừng, khom người thi lễ:
- Đa tạ Lý Ngự Sử, Thành Ngọc cáo từ.
Phan Thành Ngọc vội vàng rời đi, Lý Diên Khánh lại nhìn thiệp mời một chút, không khỏi cười khổ lắc đầu. Nếu như ở Tào phủ thì tốt bao nhiêu, hết lần này tới lần khác lại ở Phan phủ. Hắn không khỏi nghĩ tới Sơn Mạt Vi Vân kia, đoán chừng lần này sẽ gặp lại nàng.

Mặc dù buổi chiều, nhưng trong Quân Giam Sở vẫn quạnh quẽ, chỉ có mười mấy tòng sự tầng dưới cùng. Một phần là do Quân Giam Sở còn chưa phân phối cả người và vật, cũng không có chuyện gì để làm, còn một nguyên nhân quan trọng chính là năm mới sắp tới rồi.
Không chỉ Quân Giam Sở, các Tỉnh Bộ khác của triều đình đều không khí mất tập trung, có thể xin phép nghỉ thì xin phép nghỉ, không cách nào xin phép nghỉ thì uống trà nói chuyện phiếm giết thời gian trong quan phòng. Ngoài chuyện khẩn cấp nhất định phải xử lý ra, công việc khác cơ bản đều gác lại tới sang năm, toàn bộ triều đình đều trong trạng thái nửa dừng.
Quan viên Ngự Sử Đài lại chỉ có một mình Mạc Tuấn, gã luyện tập thư pháp trong phòng, cũng có thể tĩnh tâm.
- Ứng ca nhi đâu?
Lý Diên Khánh phát hiện ngay cả Ứng ca nhi cũng không thấy.
- Mẹ của hắn hơi bị cảm, ta để hắn trở về. Quan nhân muốn uống trà, ta để Vận ca nhi Binh Bộ giúp đỡ một chút.
- Được rồi, ta có chuyện muốn thương lượng một chút với tiên sinh.
Mạc Tuấn gật đầu, mời Lý Diên Khánh ngồi xuống. Lý Diên Khánh liền nói đơn giản một lần chuyện của Tống Giang. Mạc Tuấn trầm tư chốc lát nói:
- Nếu như muốn thu thập Tống Giang, chỉ sợ còn phải đi cầu Lương Sư Thành giúp đỡ.
Người mà Lý Diên Khánh không muốn gặp nhất hiện giờ chính là Lương Sư Thành. Hắn nhất thời trầm mặc không nói. Mạc Tuấn cười khuyên hắn:
- Trong lòng quan nhân có khúc mắc với Lương Sư Thành, nhưng Lương Sư Thành không phải cũng như vậy với ngài sao? Hai người cuối cùng vẫn phải hòa giải, chẳng lẽ còn muốn hắn tự hạ thân phận chủ động đến tìm ngài?
Lý Diên Khánh thở dài:
- Loại cảm giác đi cầu hắn thực sự uất ức!
Mạc Tuấn cười ha ha:
- Rất nhiều người muốn cầu hắn còn chưa đến được cửa nữa!
Mạc Tuấn trầm ngâm một chút lại nói:
- Chẳng qua ta có thể hiểu được tâm tình của quan nhân. Nếu như quan nhân cảm thấy trực tiếp đi cầu hắn giúp đỡ hơi đường đột, không bằng khéo đưa đẩy một chút. Mắt thấy sắp sang năm mới, quan nhân dùng danh nghĩa chúc tết đi tìm hắn, sau đó tìm cơ hội hàm súc đưa ra yêu cầu của mình. Nhưng có một điểm quan nhân cần phải nắm trong lòng, mấu chốt diệt trừ Tống Giang ở đâu?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ta biết, Trương Bang Xương!
Quân Lương Sơn do Trương Bang Xương chiêu an, nếu như Tống Giang lại phản, Trương Bang Xương khó thoát tội lỗi. Thế nhưng Trương Bang Xương phản bội Thái Kinh, nếu có cơ hội công kích Trương Bang Xương, tin tưởng Thái Kinh và Lương Sư Thành sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Mạc Tuấn dựng ngón tay cái khen:
- Quan nhân quả nhiên nhìn thấu triệt, ta có một kế, có thể khiến Tống Giang khó thoát kiếp nạn này!
Mạc Tuấn nhỏ giọng nói vài câu bên tai Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh liên tục gật đầu, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng kế này quả thực độc ác.

Lý Diên Khánh ở quan nha một buổi chiều, tiếng chuông tan triều vang lên, hắn liền ngồi xe bò tới Bảo Nghiên Trai Hồng Kiều, tìm phụ thân Lý Đại Khí. Lúc này là cuối năm, Lý Đại Khí cực kỳ bận rộn, phải tính tiền, phải kiểm kê, phải ban thưởng cho các quản sự kế toán thủ hạ. Hàng năm vào lúc này, Lý Đại Khí đều loay hoay chân không chạm đất.
- Cha hôm nay không có thời gian, hôm nào con lại tới tìm ta.
Lý Đại Khí mất kiên nhẫn nói với con trai.
- Cha, chỉ có một chuyện, nói xong con sẽ đi!
Lý Đại Khí bất đắc dĩ, đành dừng bước hỏi:
- Chuyện gì?
- Một rương hoàng kim con để lại chỗ cha, con muốn mang nó đi.
Lúc trước Loan Đình Ngọc đã cho Lý Diên Khánh một rương hoàng kim, khoảng chừng một ngàn hai trăm lạng. Lý Diên Khánh không có chỗ gửi, liền để phụ thân đảm bảo thay hắn.
Lý Đại Khí khẽ giật mình:
- Con không còn tiền sao?
- Tiền trong nhà đủ rồi, chỉ là hài nhi có chỗ khác dùng tới.
Lý Đại Khí suy nghĩ một chút nói:
- Rương hoàng kim kia ta đặt ở Giang Hạ rồi, nếu như con không sử dụng cho gia đình, vậy không cần động tới nó, con nói đi! Con cần bao nhiêu tiền?
- Khoảng hai vạn quan!
Mặc dù hai vạn quan không ít, nhưng con trai muốn dùng, Lý Đại Khí vẫn đồng ý bỏ ra. Y gỡ một miếng ngọc bội bên hông ra đưa cho Lý Diên Khánh:
- Tự con đi phòng thu chi lấy đi! Nhưng chỉ có ngân phiếu do quan phủ phát hành, tiền đồng thì không có.
Lý Diên Khánh cũng không giải thích, nhận ngọc bội vội vàng rời đi. Lý Đại Khí nhìn con trai đi xa, trong lòng không khỏi hơi kỳ quái, mắt thấy đã tới cuối năm, tiểu tử này cần hai vạn quan tiền làm gì?
Lý Diên Khánh đi phòng thu chi lấy ngân phiếu, ngân phiếu khoản lớn do quan phủ phát hành, một trăm quan tiền một tấm, tổng cộng hai trăm tấm, chứa trong một chiếc hộp gỗ nhỏ. Lý Diên Khánh lập tức tìm được Lý Đông Đông.
Trước mắt Lý Đông Đông là chủ sự thu mua của Bảo Nghiên Trai, tất cả nguyên liệu đồ trang điểm đều do gã phụ trách mua sắm. Lý Đại Khí đối đãi với gã không tệ, mỗi tháng cho gã một trăm năm mươi quan tiền lương bổng, mặt khác đi công tác còn có phụ cấp riêng, ở kinh thành cũng là lương cao.
Trong tay Lý Đông Đông có tiền, gã đi theo Lý Đại Khí mua một tòa nhà ở huyện Tiền Đường Hàng Châu. Chẳng qua nghe nói Hàng Châu bị loạn quân Phương Tịch chiếm lĩnh, những ngày này gã quả thực buồn bực trong lòng.
Trong quán rượu Hồng Kiều, Lý Diên Khánh rót một chén rượu an ủi Lý Đông Đông:
- Phương Tịch chỉ là tạm thời chiếm lĩnh Hàng Châu, theo ta được biết, đầu xuân sang năm quân đội triều đình sẽ tiến công Hàng Châu và Minh Châu quy mô lớn, tin tưởng nhất định sẽ cướp lại Hàng Châu. Chỉ cần khế nhà vẫn còn trong tay ngươi, quan phủ sẽ phải thừa nhận, đây là lệ cũ, ngươi cũng không cần quá lo lắng.
Lý Đông Đông rầu rĩ không vui uống một hớp rượu, thở dài nói:
- Chỉ mong đừng giống như đánh quân Lương Sơn, quân đội triều đình cuối cùng lại đại bại trở về.
Trong lịch sử quân Phương Tịch bị đại quân của Đồng Quán đánh bại vào mùa xuân năm Tuyên Hòa thứ ba. Mặc dù Cấm Quân kinh sư mục nát không chịu nổi một kích, nhưng lần tiến đánh Phương Tịch này triều đình đặc biệt điều động quân Tây Bắc tinh nhuệ. Quân Tây Bắc tinh nhuệ thiện chiến, Phương Tịch hoàn toàn không phải đối thủ, thất bại là chắc chắn.
Lý Diên Khánh lại rót cho gã một chén rượu cười nói:
- Ta biết Đông Đông rất quen thuộc tam giáo cửu lưu ở kinh thành, ta muốn hỏi một câu, có phải tất cả hàng cấm, đều có thể mua được ở chợ đen kinh thành?
- Mấy chục năm trước thì không được, triều đình quản lý rất nghiêm. Hiện giờ thì khác, rất nhiều quy củ của triều đình đều thùng rỗng kêu to rồi, quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở, hiện giờ chỉ cần ngươi có tiền, có thể mua được bất cứ thứ gì tại kinh thành.
- Có thể mua được binh khí không?
Lý Diên Khánh nâng ly rượu lên nhàn nhạt hỏi.
Lý Đông Đông ngẩn người, nửa ngày mới hỏi:
- Diên Khánh muốn mua binh khí làm gì?
- Việc này ngươi đừng quan tâm, ta chỉ hỏi có thể mua được không?
Lý Đông Đông suy nghĩ một chút nói:
- Trước kia ta biết một cò mồi, hắn chuyên muôn giật dây bán binh khí cho người khác. Một vài chục món ta cảm thấy vấn đề không lớn, nếu như mua nhiều ta cũng không rõ lắm.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Vậy ta để Trương Hổ tiếp xúc với hắn. Đông Đông, xin dắt đường dây này giúp ta.
Lý Đông Đông nở nụ cười:
- Ta nắm chắc trong lòng! Là Trương Hổ muốn mua binh khí, không liên quan tới ngươi. Đường đường Ngự Sử đương nhiên không có hứng thú gì với binh khí.
- Câu nói này hay lắm, quả thực không liên quan gì tới ta.
Lý Diên Khánh uống một hơi cạn sạch rượu trong chén:
- Ngày mai Trương Hổ sẽ đến tìm ngươi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận