Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 494: Tên không nhanh.

Chương 494: Tên không nhanh.Chương 494: Tên không nhanh.
Rời khỏi quán rượu đêm đã rất khuya, xe bò đã sớm trở về rồi, Lý Diên Khánh đành phải gọi một chiếc xe bò khác trở về trong thành.
Mặc dù triều Tống hủy bỏ chế độ chấm đi lại ban đêm, nhưng cửa thành vẫn phải đóng lại khoảng giờ hợi. Xe bò trở lại thành rất nhiều, tất cả mọi người muốn trở về trong thành trước khi cửa thành đóng lại.
Không bao lâu, xe bò của Lý Diên Khánh cũng tiến vào Vạn Thắng Mông. Vạn Thắng Môn là cửa ngoại thành, những năm cuối Bắc Tống võ bị lỏng lẻo, ngoại trừ ngày lễ quan trọng, bình thường căn bản không có binh sĩ trấn giữ cửa thành. Chỉ là phía trong ngay sát cửa thành có một sở thuế, thương nhân vào thành đều nộp thuế ở nơi này, nếu như cấu kết với người trong sở thuế, rất nhiều vật phẩm vi phạm lệnh cấm có thể tùy tiện ra vào kinh thành, đây cũng là một trong các nguyên nhân chợ đen kinh thành hung hăng ngang ngược những năm cuối Bắc Tống.
Lý Đông Đông từng nói cho Lý Diên Khánh, hàng cấm lớn nhất ở kinh thành chính là bánh men rượu. Bánh men rượu do quan phủ bán riêng, nghiêm cấm tự mình cất rượu. Nhưng lợi nhuận cất rượu cực cao, cho nên rất nhiều thương nhân vụng trộm chở bánh men rượu từ nơi khác vào kinh thành, dùng danh nghĩa bánh trà để báo thuế, những bánh men rượu này sẽ chảy vào chợ đen, trở thành nguồn cung men rượu cho rất nhiều người tự cất rượu.
Bánh men rượu có thể vào thành, như vậy binh khí vi phạm lệnh cấm cũng có thể vào thành. Lý Diên Khánh biết mấy năm nay quan binh thảm bại vài lần, rất nhiều binh khí khôi giáp vật tư quân dụng chảy vào dân gian, khiến cho nguồn cung binh khí vi phạm lệnh cấm trên chợ đen cực kỳ sung túc. Đây là mối làm ăn lợi nhuận cực cao, sao lại không có người bí quá hóa liều?
Không bao lâu, xe bò vào thành, đi tới một con đường hơi vắng vẻ. Lúc xe bò vừa mới rẽ qua, bỗng nhiên vút một tiếng, một mũi tên bắn lén từ bên cạnh xe bò bay nhanh tới, bắn vào cửa sổ xe, đính trên vách trong xe bò.
Lý Diên Khánh giật mình, chếnh choáng biến mất, quát lên:
- Dừng xe!
Phu xe không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng dừng xe bò. Lý Diên Khánh rút bảo kiếm mang theo bên người, lại lấy hai viên đá trong túi da bên người, nhanh chóng nhảy xuống xe, Từ tốc độ và lực đạo của mũi tên hắn đánh giá ra đây là tên của một chiếc cung tám đấu, võ nghệ của đối phương không cao, hẳn chỉ là một tên binh lính hoặc võ sĩ.
Nhưng Lý Diên Khánh vẫn không dám chủ quan, hắn không vội tiến lên, mà trốn phía sau xe, nghiêng người nhìn lại phía mũi tên bắn ra. Bên kia là một rừng cây nhỏ, tuyết đọng trên mặt đất chiếu rọi ra màu trắng bệch. Trong rừng cây tối đen như mực, chỉ có rừng cây, không nhìn rõ tình hình trong rừng. Chẳng qua dựa vào trực giác, Lý Diên Khánh cảm thấy uy hiếp đã giải trừ.
- Chờ ta ở chỗ này!
Lý Diên Khánh phân phó xa phu một tiếng, bước nhanh tới rừng cây. Chỉ thấy trong rừng cây quạnh quẽ, không có một bóng người, bên cạnh là một miếu Thổ Địa, tường vây đổ sụp một lỗ lớn, nếu có người cũng sẽ rời đi từ trong miếu Thổ Địa.
Lý Diên Khánh nhìn nửa ngày, trực giác nói cho hắn biết, người bắn tên vẫn chưa chạy trốn, đang trốn trong rừng cây.
Hắn bước nhanh về phía xe bò. Xa phu nơm nớp lo sợ hỏi:
- Quan nhân, xảy… xảy ra chuyện gì rồi?
- Không có việc gì, ngươi tiếp tục đánh xe.
Lý Diên Khánh gỡ tên trên vách xuống, phía trên có một tờ giấy, mượn ánh trăng mông lung, trên tờ giấy chỉ có một câu, ‘Không cho phép tới Phan gia dự tiệc, nếu không lấy mạng chó của ngươi! ’.
Lý Diên Khánh không nhịn được bật cười, hắn còn tưởng rằng chuyện nghiêm trọng cỡ nào, hóa ra là có người ngăn cản mình dự tiệp Phan gia vào ngày mai. Đây coi như là đe dọa, hay là trẻ con hờn dỗi chứ, nếu không sao lại ngây thơ như thế?
Lúc này, trong đầu Lý Diên Khánh xuất hiện một người, hắn gần như có thể khẳng định, chính là người này đang uy hiếp mình.
Lý Diên Khánh cũng không lên xe, mà lách mình núp phía sau một cây đại thụ. Hắn hiểu được có người đang theo dõi mình, chỉ sợ bắt đầu từ xế chiều, bằng không họ sao biết được mình đang ngồi trong chiếc xe bò này?
Hắn lại muốn nhìn xem, là thần thánh phương nào uy hiếp mình như vậy?
Xe bò dần đi xa, vài bóng người ẩn hiện bên rừng cây, dẫn đầu là một đại hán cao lớn tay cầm cung tên, nghe giọng nói như chiêng vỡ của gã hỏi:
- Người đã đi rồi chứ?
- Thái Đầu, hẳn là đi rồi.
- Ta đã nói bắn một mũi tên có lợi ích gì, còn không bằng kéo hắn vào rừng đánh cho một trận, đánh gãy một cái chân chó của hắn, xem hắn còn dám tranh nữ nhân với nha nội!
- Vậy ngươi tới thử xem!
Đại hán to cao vừa quay đầu lại, đã trông thấy Lý Diên Khánh đứng cách gã vài chục bước, mặt mũi lạnh lùng nhìn gã. Gã cả kinh hô lớn một tiếng, quay người liền chạy. Không chờ gã chạy vào rừng, Lý Diên Khánh ném một viên đá ra, trúng giữa gáy gã. Đại hán kêu thảm một tiếng, ngã chúi đầu xuống đất tuyết, đã hôn mê rồi, cung tên trong tay cũng văng xa mấy trượng.
Ba tên nam tử áo đen còn lại sợ hãi quay đầu chạy trốn. Lý Diên Khánh vung kiếm chặt đứt dây cung, rút kiếm đuổi theo. Ba tên áo đen giống như mèo hoang xông vào miếu Thổ Địa, lại có một người trốn sau tường vây, đánh mạnh một côn về phía gáy hắn.
Lý Diên Khánh sớm ngờ tới có người mai phục phía sau, hắn chợt lách người, một côn của đối phương đánh hụt, không chờ gã phản ứng lại, một nắm đấm lớn như cái đấu nện mạnh vào mặt gã. Nương theo tiếng xương mũi nứt gãy, người đánh lén hét thảm một tiếng, bị đánh một quyền bay ra ngoài, nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Hai tên áo đen khác vừa muốn xông lên, lại mắt thấy đồng bạn bị đánh bay. Hai người sợ hãi quay người chạy trốn, xông vào trong miếu Thổ Địa liền không thấy bóng dáng.
Lý Diên Khánh không cần phải đuổi theo hai người họ, hắn bắt hai người sống này cũng đủ rồi. Hắn quay người túm chặt người áo đen nằm rên rỉ trên mặt đất, lạnh lùng hỏi:
- Muốn sống thì lập tức nói cho ta, các ngươi là ai?
Hắn đặt bảo kiếm ngang cổ người áo đen, đằng đằng sát khí nói với người áo đen:
- Ta biết các ngươi có liên quan tới Vương Tuấn, ngươi dám nói dối một câu, ta liền chặt đứt cổ ngươi!
Người áo đen sợ hãi hồn bay phách tán, run giọng nói:
- Chúng ta là… hộ viện phủ Vương Tướng quân, là tiểu nha nội để… để chúng ta tới cảnh cáo quan nhân.
- Đại hán to cao bên ngoài kia cùng một bọn với các ngươi sao?
- Đúng! Đúng vậy, hắn là… là Thái Đầu hộ viện.
- Rất tốt, Vương Tướng quân có biết chuyện này không?
- Lão gia nhà ta không biết, là nha nội phân phó.
Lý Diên Khánh lật ngược chuôi kiếm, đánh mạnh lên đầu người áo đen, người áo đen lập tức hôn mê.
Lý Diên Khánh trầm tư một lát, chuyện này hắn phải thương lượng với Vương Đạo Tề, nếu không với sự ngu xuẩn của Vương Tuấn, không biết gã còn làm ra chuyện có hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.
Lý Diên Khánh lo lắng chính là Bảo Nghiên Trai, đối phương vẫn luôn theo dõi hắn, cũng biết quan hệ của hắn và Bảo Nghiên Trai. Nếu như không dùng thủ đoạn mạnh mẽ đánh đứt cái đầu đang nóng của Vương Tuấn, khó đảm bảo gã không ra tay với Bảo Nghiên Trai.
Lý Diên Khánh nhìn người áo đen hôn mê trên mặt đất, liền túm cổ gã ném ra khỏi miếu Thổ Địa.

Trước cổng chính Vương phủ, Lý Diên Khánh ném hai tên gia đinh hộ viện bị trói chặt lên bậc thang, sớm kinh động người trong phủ, lập tức có người chạy tới bẩm báo lão gia.
Chỉ chốc lát, Vương Đạo Tề bước nhanh ra khỏi cửa lớn. Y không nghĩ tới người trẻ tuổi mà tên gác cổng báo cáo lại là Lý Diên Khánh. Y không khỏi giật mình:
- Lý Ngự Sử, sao ngươi lại…
Lý Diên Khánh ôm quyền thi lễ, nói với Vương Đạo Tề:
- Ta bị người khác tập kích trên đường, họ tự xưng là hộ viện trong phủ của ngươi, ta không tiện xử lý, liền trả họ lại cho Vương Tướng quân.
Mắt Vương Đạo Tề lập tức mở to, tập kích Thị Ngự Sử, đây chính là tội lớn! Y vội vàng tiến lên một chút, vừa nhìn liền nhận ra đại hán cao to chính là Thái Võ hộ viện trong phủ của mình, y vừa kinh vừa sợ.
- Đây… đây là có chuyện gì?
Lý Diên Khánh cười nhạt nói:
- Ta cảm thấy hẳn là hành vi cá nhân của họ, không liên quan tới Vương Tướng quân, ta giao người cho Vương Tướng quân, Diên Khánh cáo từ!
Lý Diên Khánh thi lễ, quay người rời đi. Vương Đạo Tề lập tức tỉnh táo lại, vội vàng nói:
- Ta quả thực không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ta nhất định sẽ cho Lý Ngự Sử một lời giải thích.
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Không cần, chỉ là một chuyện nhỏ, xin Vương Tướng quân không cần để trong lòng.
Nói xong, Lý Diên Khánh nghênh ngang rời đi. Vương Đạo Tề đưa mắt nhìn Lý Diên Khánh đi xa, lửa giận trong lòng y dâng cao vạn trượng, túm chặt vạt áo Thái Võ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nói cho ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thái Võ cực kỳ e ngại chủ nhân, gã cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Là… là… tiểu nha nội ra lệnh cho chúng ta…
- Hả!
Vương Đạo Tề lập tức ngẩn người:
- Là Tuấn nhi làm?
- Vì sao?
Thái Võ khiếp đảm nói:
- Dường như bởi vì… bởi vì Lý Diên Khánh này cướp đoạt nữ nhân của tiểu nha nội…
- Còn có cái gì, nói ra cho ta.
- Cụ thể tiểu nhân không rõ ràng, chỉ biết tiểu nha nội muốn chúng ta giáo huấn Lý Diên Khánh, không cho phép hắn đi tham gia yến hội ở Phan phủ.
Vương Đạo Tề tựa như bị trúng một côn vào đầu, y không nghĩ tới con trai mình đi phục kích Ngự Sử đương triều vì một nữ nhân, mình lại có con trai ngu xuẩn như vậy sao?
Y quay người phẫn nộ quát với quản gia:
- Gọi tên nghịch tử trong thư phòng tới đây cho ta!
Quản gia nơm nớp lo sợ:
- Dường như… dường như buổi chiều tiểu nha nội đã bị mấy người bằng hữu gọi đi uống rượu, hiện giờ vẫn chưa về.
- Cái gì?
Vương Đạo Tề giận muốn điên lên, y vẫn cho rằng con trai đang đóng cửa ra sức học hành, chuẩn bị thi giải vào mùa thu sang năm, không nghĩ tới gã lại đi uống rượu cùng hồ bằng cẩu hữu.
Vương Đạo Tề chỉ quản gia nói:
- Ngươi… ngươi động viên tất cả gia nhân đi bắt hắn về cho ta, hôm nay ta muốn sử dụng gia pháp, đánh gãy chân chó của hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận