Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 497: Thi thố tài năng (thượng).

Chương 497: Thi thố tài năng (thượng).Chương 497: Thi thố tài năng (thượng).
Thần Lâu là nơi tụ hội bình thường của gia tộc Phan thị, con cháu và dâu rể của ba huynh đệ Phan Húc, một đại gia tộc ít nhất hơn trăm người, mỗi lần tụ hội đều là một chuyện cực kỳ náo nhiệt, cũng sẽ có các loại hoạt động trợ hứng.
Hôm nay cũng như vậy, bên trong Thần Lâu, hai trăm nam nữ trẻ tuổi tập trung, tầng hai cũng cực kỳ rộng rãi, các loại vui chơi giải trí trong phòng cái gì cũng có, giải đố, đánh cờ, đá cầu, ném thẻ vào bình rượu, đánh cầu, đấu dế, nhưng được hoan nghênh nhất vẫn là ném thẻ vào bình rượu, chỉ riêng đám người ném thẻ vào bình rượu đã có ba khu, không ngừng vang lên tiếng kinh hô tiếc nuối và tiếng khen ngợi.
Lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc, trái tim hắn nóng lên, cũng không đoái hoài tìm tới Cao Sủng, liền bước nhanh tới.
- Uẩn nương, đi xem ta ném thẻ vào bình rượu đi! Hôm nay ta ít nhất có thể ném người trúng tám.
- Uẩn nương, đừng để ý tiểu tử thối này, chúng ta đánh cờ đi.
Tào Uẩn đang ngồi viết chữ trước một chiếc bàn, một đôi huynh đệ sinh đôi của Phan gia đang vây quanh bên cạnh, không ngừng lấy lòng nàng. Tào Uẩn mang theo nụ cười thản nhiên trên mặt, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu, hết sức chăm chú viết một bức chữ.
- Được rồi, chúng ta đi ném thẻ vào bình rượu đi!
Huynh đệ Phan thị không được Tào Uẩn đáp lại, cũng cảm thấy tẻ nhạt không thú vị, hai người quay lại đi tới một chỗ ném thẻ vào bình, bên kia cực kỳ náo nhiệt, có lực hấp dẫn cực lớn đối với người trẻ tuổi.
- Hai tiểu gia hỏa vừa rồi thực không biết nói chuyện, ngươi rõ ràng đang viết chữ, họ lại gọi ngươi đi ném thẻ vào bình hay đánh cờ.
Tào Uẩn chợt nghe một giọng nói quen thuộc, nàng ngẩng đầu một cái, khuôn mặt không khỏi hơi ửng đỏ:
- Hóa ra là Lý đại ca!
Lý Diên Khánh kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống trước bàn, cười tủm tỉm hỏi:
- Nơi này rất ồn ào, ngươi lại có thể tĩnh tâm viết chữ.
Mặt Tào Uẩn càng đỏ hơn:
- Ta… ta đang viết câu đố giúp Ấu nương, hôm nay nàng phụ trách xã câu đố.
- Ta cũng thích câu đố!
Lý Diên Khánh nhìn câu đố nàng viết, ‘Đông Hải có một cá, không đầu cũng không đuôi, ngoại trừ cột sống, chính là câu đố này’.
- Lý đại ca có thể đoán được chữ gì không?
Tào Uẩn cười nhẹ hỏi.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Để ta nghĩ lại xem, đầu tiên đây là vật ở Đông Hải, Nam Hải và Bắc Hải không có. Tiếp theo là cá không đầu không đuôi, bỏ đầu đuôi chữ cá đi, biến thành một chữ điền, lại bỏ cột sống đi, ta lại không biết thành ra chữ gì rồi?
Tào Uẩn biết hắn đoán được rồi, liền khẽ cười nói:
- Đoán trúng là có ban thưởng nha! Lý đại ca không hứng thú sao?
- Phần thưởng này hơi ngượng ngùng, vẫn nhường cho những đứa nhỏ kia đi!
Lý Diên Khánh quay đầu nhìn một đám tiểu nương tử đang chơi đoán chữ, cười nói.
- Đúng rồi, Kiều Kiều đâu?
Lý Diên Khánh chợt nhớ tới Kiều Kiều.
- Hôm nay nàng không tới được, có con mèo cái sắp sinh, nàng muốn ở cùng nó.
- Ta nói hôm nay có vẻ an tĩnh một hút, hóa ra là Kiều Kiều không tới.
- Không phải Lý đại ca nói muốn dạy ta thư pháp sao?
Tào Uẩn cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Đương nhiên có thể, chỉ là nơi này không phải quá ồn sao?
- Không sao, trước hết dạy ta viết mấy chữ, hơi chỉ điểm một chút.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Vậy thì viết ‘Đông Hải có một cá, không đầu cũng không đuôi’.
Tào Uẩn nâng bút nghiêm túc viết trên giấy đỏ. Thật ra Lý Diên Khánh đã sớm nhìn ra chỗ thiếu sót trong câu chữ của nàng, mặc dù viết chữ rất xinh đẹp, nhưng vừa nhìn liền biết là bút pháp được dạy dỗ trong học đường, giống hệt sản phẩm trong dây chuyền sản xuất, không nói tới được thư pháp.
- Uẩn nương có viết bảng chữ mẫu không?
- Có viết qua chữ thời Ngụy, chẳng qua ta càng thích hành giai hơn.
Tào Uẩn nhanh chóng viết xong mười chữ, lòng đầy kỳ vọng nhìn lại Lý Diên Khánh, hi vọng hắn có thể đánh giá một chút. Lý Diên Khánh cười nói:
- Ta cũng viết mười chữ tương tự, ngươi so sánh một chút.
Lý Diên Khánh cũng nâng bút viết mười chữ tương tự, đặt hai bức vẽ ở chung một chỗ, Tào Uẩn hơi xấu hổ nói:
- Chữ viết của ta không được, không cách nào so sánh với ngươi!
- Không phải so sánh ai viết tốt hơn, tự mình cảm thụ một chút, xem có chỗ nào không đủ?
Tào Uẩn nhìn một lát nói:
- Cảm giác chữ của ngươi càng thêm thành thạo, càng thêm cứng cáp có lực, khoảng trống giữa chữ càng thêm khớp hơn, khí thế rất đầy đủ, chữ của ta quá mức cứng nhắc.
Tào Uẩn lại ngẩng đầu nhìn Lý Diên Khánh:
- Ta nói đúng không?
- Chính là đạo lý này, thật ra chênh lệch ngay ở thời gian. Tao hao tổn rất nhiều thời gian luyện chữ, giữ vững được gần mười năm. Chữ của ngươi xinh đẹp phiêu dật, trong mắt người bình thường đã không tệ rồi, nhưng nhìn từ góc độ thư pháp, cơ sở còn chưa đủ vững chắc, kết cấu tương đối lỏng lẻo, đây chính là biểu hiện điền hình của luyện tập còn chưa đủ. Thật ra không cần ngươi tốn quá nhiều thời gian, ngươi chỉ cần viết chữ khải của Liễu Công Quyền một canh giờ mỗi ngày, sau khi luyện tập một năm, ngươi lại viết mười chữ này, ngươi sẽ phát hiện sự thay đổi.
Lý Diên Khánh rất thẳng thắn, có thể nói trúng tim đen. Tào Uẩn yên lặng gật đầu, thật ra nàng cũng biết vấn đề của mình, chính là thời gian đọc sách quá nhiều, thời gian luyện chữ quá ít.
- Có phải ta nói quá mức hay không?
Lý Diên Khánh hơi áy náy nói.
- Không hề!
Tào Uẩn vội vàng lắc đầu:
- Trái lại, tiểu muội còn phải đa tạ lời vàng ngọc của Lý đại ca. Ta biết luyện chữ thế nào rồi, vừa vặn ta cũng có bức viết của Liễu Công Quyền, đêm nay ta tìm ra xem sao.
Nói xong, Tào Uẩn cẩn thận gấp lại hai bức chữ, bỏ vào bao nhỏ mang theo bên người, nàng chuẩn bị chờ một năm sau lấy ra so sánh.
- Uẩn nương mau tới đây!
Tào Vân hưng phấn chạy tới, kéo Tào Uẩn rời đi:
- Giải nhất sắp ra rồi, dường như chính là bức họa ngươi muốn nhất!
- Hả?
Tào Vân quay đầu nhìn lại Lý Diên Khánh, không khỏi giật mình. Nàng bỗng nhiên hiểu được điều gì, cười hì hì nói:
- Có phải ta đang quấy rầy gì không?
Mặt Tào Uẩn đỏ bừng lên:
- Nha đầu chết tiệt kia nói bậy bạ gì đó, ta đang viết câu đố cho Ấu nương.
Nàng không ngồi nổi nữa, đặt bút xuống nói:
- Cũng không còn gì để viết, ta đi xem với ngươi một chút.
- Lý đại ca, cảm ơn ngươi chỉ điểm.
Tào Uẩn không dám đối mặt với Lý Diên Khánh, nàng cúi đầu vội vàng rời đi, còn mơ hồ nghe thấy Tào Vân đang trêu ghẹo nàng:
- Ơ! Dĩ nhiên đã gọi Lý đại ca rồi, không phải gọi Lý quan nhân sao?
- Nha đầu chết tiết kia, xem ta véo miệng ngươi, ta gọi cùng Kiều Kiều có được hay không?

Ném thẻ vào bình gọi là văn xạ, thị một loại trò chơi lưu hành nhất trong thế gia quan lại từ Đường Tống tới nay, già trẻ đều thích, cũng không tốn diện tích, cho nên vẫn luôn được yêu thích lâu dài, thậm chí là một trong những mục cần phải luyện của cung tiễn thủ trong quân đội.
Trên đại sảnh tầng hai hôm nay cùng bày ra ba bãi ném thẻ vào bình, một là ném gần xa bảy thước, dùng cho tiểu nương tử ít tuổi ném chơi. Một là ném tầm trung xa một trượng năm thước, nam nữ đều có thể ném. Còn một bãi ném dài xa ba trượng, nơi này sử dụng cho người trẻ tuổi võ cao tài mạnh trong đám con em thế gia.
Hôm nay Phan gia cũng bỏ hết tiền vốn, chỉ riêng phần thưởng đã tốn mấy ngàn quan tiền. Đương nhiên, phần thưởng ném thẻ vào bình của ba sân cũng không giống nhau, phần thưởng cho đám tiểu nương tử đơn giản hơn nhiều, chủ yếu là sản phẩm tiểu công mỹ nghệ chế tác tinh xảo là chủ, một hai quan tiền có thể mua được một kiện.
Phần thưởng ném tầm trung đắt đỏ hơn nhiều, phần lớn là đồ trang sức trị giá mười mấy quan tiền, mà phần thưởng ném xa là binh khí trị giá mấy chục quan tiền.
Ngoài ra còn có giải nhất, giải nhất vừa mới bày ra, dẫn tới sự chú ý của mọi người. Giải nhất bắn gần là một viên minh châu lớn bằng ngón cái, giá trị trăm quan tiền, sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Mà giải nhất ném xa chính là một thanh bảo kiếm trị giá tám trăm quan, do công tượng đứng đầu của Quân Khí Giám hiện giờ là Lưu Khang tự tay chế tạo.
Lý Diên Khánh thấy được giải nhất trong ném tầm trung, là một bức họa, Hàn Hi Tái Dạ Yến Đồ, đương nhiên không thể nào là bút tích thực, mà là bản mô phỏng, nhưng người viết lại khiến Lý Diên Khánh nhảy dựng, lại là Trương Trạch Đoan của Họa Viện, y chính là tác giả của Thanh Minh Thượng Hà Đồ.
Trước mắt Trương Trạch Đoan nhận chức Hàn Lâm Đãi Chiếu, hai mươi mấy năm trước y là cung phụng của Hàn Lâm Đồ Họa Viện, y chỉ có thể coi là họa sĩ địa vị trung đẳng, am hiểu lâu quan, nhà cửa, cây rừng, người vật, Thanh Minh Thượng Hà Đồ là một trong các tác phẩm tiêu biểu của y.
Đương nhiên, làm chuyên nghiệp sáu mươi năm y không có khả năng chỉ vẽ một bức họa, cũng không phải mỗi bức họa đều có thể thu vào cung đình, phần lớn đều bị các nhà quyền quý cất giữ. Phan gia cũng cất chứa mấy bức họa của y, bởi vì bức họa này là mô phỏng, cho nên hôm nay Phan Húc lấy ra làm phần thưởng giải nhất.
Mặc dù phần thưởng giải nhất đều mê người, nhưng muốn cầm được nói cũng không hề dễ dàng, điều kiện nhất định phải ném năm trúng năm, nếu như xuất hiện mấy người trúng thưởng, Phan gia cũng sẽ lấy ra phần thưởng tương ứng.
Lý Diên Khánh thấy trước ngực mỗi người ném đều có bảng hiệu, màu sắc khác nhau, ném gần là bảng hiệu màu trắng, ném tầm trung là bảng hiệu màu lục, ném xa là bảng hiệu màu đỏ, hẳn là phải ghi danh mới có thể tham gia tranh tài.
Hắn nhìn hai bên một chút, mới phát hiện sát tường bên cạnh có chỗ ghi danh ném thẻ vào bình, hắn đi tới cười nói:
- Ta cũng muốn tham gia ném bình!
Quản sự không biết hắn, coi hắn chỉ là một con em thế gia bình thường, liền chỉ vào danh sách trên tường cười nói:
- Tên của quan nhân có ở trên đây không?
Trên danh sách có tên của hai mươi mấy người, đều là nam tử trẻ tuổi. Cao Sủng, Tào Tình và Phan Ngọc Thành đều ở trên đỏ, nhưng không có tên hắn. Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Không có tên ta!
- Vậy quan nhân chuẩn bị tham gia hạng nào? Nói rõ trước, mười hai tuổi trở lên không thể tham gia ném gần, nếu như lựa chọn ném xa, vậy thì không thể tham gia ném tầm trung, nhưng nếu lựa chọn ném tầm trung, thành tích có thể đạt tới ném năm trúng ba trở lên, cũng có thể tham gia ném xa, đây là quy củ..
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nonis:
- Vậy thì ném tầm trung đi!
Quản sự cho hắn một tấm bảng gỗ màu lục, để hắn đeo trước ngực. Lý Diên Khánh chỉ vào danh sách trên tường cười hỏi:
- Danh sách này là gì?
- Đám gia hỏa này quá lợi hại, đều là cao thủ ném thẻ vào bình, cho nên không cho phép tham gia ném tầm trung, chỉ có thể tham gia ném xa, nếu không phần thưởng ném tầm trung sẽ không có phần của mọi người.
Lý Diên Khánh cười ha ha, thật là kỳ quái, bên trên lại không có tên của mình?

Bạn cần đăng nhập để bình luận