Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 504: Bắc thượng giám sát.

Chương 504: Bắc thượng giám sát.Chương 504: Bắc thượng giám sát.
Canh năm, trời còn chưa sáng, Tư Tư đã dậy thật sớm chuẩn bị hành trang cho phu quân. Thật ra tối hôm qua nàng đã thu dọn xong rồi, nhưng trước khi xuất phát vẫn muốn cẩn thận kiểm tra lại một lượt.
Nàng bỏ hộp trà phấn ngon vào trong túi da của phu quân. Đây là trà phấn của tiệm trà Trương Tiểu Mãn mà Lý Diên Khánh thích nhất, ngày nào cũng giữ khư khư không rời xa được. Nàng lo lắng bên phủ Chân Định không mua được trà phấn này.
từ đằng sau Lý Diên Khánh nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của ái thiếp. Mặc dù trên pháp lý nàng chỉ là thiếp, không phải thê tử, nhưng trong lòng hắn nàng không khác gì thê tử.
Tư Tư dựa vào lòng ngực trượng phu, dịu dàng dặn:
- Chàng vẫn nên đưa theo Thanh Nhi đi cùng. Nàng có thể chăm sóc cho chàng, lại biết võ nghệ, không chừng còn có thể giúp chàng phá án.
- Để Thanh Nhi lại bảo vệ cho nàng, nếu không, chỉ có một mình nàng ở nhà làm sao ta yên tâm được.
- Trước kia thiếp cũng sống một mình đó thôi, còn có Hỉ Thước nữa, đến đêm nàng sẽ tới.
- Chuyện này tối qua chúng ta đã bàn rồi, đừng tranh cãi nữa.
Tư Tư nghe lời gật gật đầu:
- Vâng. Vậy phu lang tự chăm sóc mình cẩn thận.
- Ngoài ra, Trương Hổ và Dương Quang cũng sẽ ở lại…
Tư Tư vội vàng khoát tay:
- Đến thế thì không cần, có chuyện gì thiếp sẽ đi tìm a công xin giúp đỡ.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Thê tử của Trương Hổ đã mang thai sáu tháng, gã không đi được, nhất định phải ở lại Kinh thành. Chân chạy của Dương Quang rất tốt. Ta sẽ có ba trăm binh sĩ, thiếu hai người không ảnh hưởng gì.
Tống thị - Thê tử của Trương Hổ là nữ đầu bếp của phủ Lý Diên Khánh. Trương Hổ đã có hai nữ nhi, rất trông mong lần này thê tử sẽ sinh con trai cho mình, cho nên Lý Diên Khánh cho gã ở lại chăm sóc bà bầu.
Mặc dù Dương Quang tương đối lười biếng, nhưng gã cực kỳ nhạy cảm, là một cao thủ trinh sát hiếm có. Còn Trương Hổ ổn trọng có đầu óc. Có hai người bọn họ ở lại phủ, Lý Diên Khánh yên tâm hơn nhiều. Dù sao mấy năm nay hắn cũng đã kết không ít thù, cho nên cũng phải cẩn thận hơn.
Cuối cùng Tư Tư cũng không lay chuyển được ý trượng phu, đành gật đầu thưa vâng.
Lúc này, có nha hoàn ở trong viện báo:
- Hổ cô nương đã về.
Lý Diên Khánh đi ra cửa phòng, thấy Hổ Thanh Nhi bước nhanh vào, tinh thần phấn chấn, bước đi nhẹ nhàng, mặc dù cả đêm không ngủ cũng không có vẻ buồn ngủ tí nào.
- Huynh trưởng còn chưa đi sao?
- Chờ mấy người các muội về mới đi. Làm xong việc chưa?

- Đương nhiên là xong rồi. Hoàn toàn thuận lợi.
- Mấy người kia đâu ?
- Bọn họ đều đang ở ngoài cửa chính!
Hổ Thanh Nhi ngáp một cái thật dài:
- Muội mệt muốn chết, đi ngủ một lát đây, huynh trưởng đi thong thả, muội không tiễn.
- Nha đầu chết tiệt kia, còn trông mong nàng sẽ cầm giúp đồ đó!
Tư Tư vờ giận.
- Không cần nàng cầm, chỉ có ba cái bao, ta tự cầm được!
Lý Diên Khánh cõng một cái bao lớn lên lưng, hai tay xách hai bao khác đi ra ngoài cửa phủ. Tư Tư cũng cầm túi ngựa tùy thân của phu quân. HỗpprThanh Nhi lè lưỡi một cái, chạy tới đón lấy cái túi ngựa trên tay nàng chạy ra ngoài cửa phủ.
Thiết Trụ và Lý Diên Thọ đã về ngủ, bốn người Trương Hổ đang ngồi ở ngoài cổng nói chuyện phiếm, thấy chủ nhân đi ra, vội vàng tiến tới giúp cầm đồ.
Lý Diên Khánh nói với Trưởng Hổ và Dương Quang:
- Ta đi rồi, an toàn trong phủ giao cả cho các ngươi.
Trương Hổ nghiêm túc khom người thưa:
- Xin Ngự sử yên tâm, nhất định bọn thuộc hạ sẽ đề cao cảnh giác.
Nhìn Dương Quang thờ ơ không tập trung, Lý Diên Khánh gõ đầu gã một cái:
- Chuyện ta giao cho ngươi đừng có quên!
Dương Quang ôm đầu lẩm bẩm:
- Thuộc hạ sẽ tới chùa Đại Tướng Quốc, không để hỏng việc.
- Đêm đi ngủ đề phòng chú ý một chút, trở về ta sẽ trọng thưởng cho các ngươi.
Lý Diên Khánh dặn dò hai người vài câu nữa mới tung mình lên ngựa, vẫy vẫy tay với Tư Tư, Hổ Thanh Nhi:
- Ta đi trước!
- Phu lang chú ý thân thể.
- Đại ca thuận buồm xuôi gió…
Lý Diên Khánh giật cương thúc ngựa, Trương Báo và Trương Ưng cưỡi ngựa đi theo sau, ba người nhanh như chớp chạy tới quân giám.

Một canh giờ sau, Lý Diên Khánh làm thủ tục ở quân giám xong xuôi, ba đội giám sát đều được trăm kỵ binh hộ vệ rời Kinh thành tới Hà Bắc.
Hắn vừa rời Kinh thành không bao lâu, một nhóm nha dịch phủ Khai Phong và Đại Lý Tự đã tới trước cửa phủ trạch của Tống Giang. Lão phu thê trông cửa nơm nớp lo sợ mở cửa, thấy đầy quan sai đứng bên ngoài, bị dọa tới suýt ngất. Lão giả run rẩy nói:
- Lão gia…lão gia nhà chúng tôi không có ở nhà!
Đại Lý Tự chính Triệu Thù Lệ nghiêm nghị nói:
- Phụng mệnh tới điều tra, các ngươi tránh sang một bên đi, không được làm ảnh hưởng đến công vụ.
Hai vợ chồng già trông cửa tránh sang một bên, cửa lớn bị đẩy ra, gần trăm nha dịch chen chúc vào trong.
Dương Quang ngồi bên bàn sát cửa sổ lầu hai trong tửu lâu đối diện ăn điểm tâm, thấy các nha dịch bao vây phủ trạch Tống Giang rồi xông vào, liền nhồm nhoàm nhét nốt bánh bao vào miệng, uống một hơi hết bát cháo, lau miệng, ném mười mấy đồng tiền lên bàn:
- Tiểu nhị, tính tiền!
Không bao lâu sau, gã vội vàng xuống lầu, vào trong một cỗ xe trâu. Chiếc chạy nhanh ra ngoài thành đông.
Bên ngoài thành, cách cửa thành đông ba dặm có một khách sạn tên Vận Thành, diện tích khá lớn, hậu viện còn có lều súc vật lớn, đủ chứa mấy trăm con la của một thương đội lớn. Khách sạn này từng là cứ điểm tình báo của quân Lương Sơn Bạc, do Đới Tung trấn thủ nhiều năm.
Chức trách của Đới Tung không chỉ có thu thập tình báo, mà còn đồng thời phụ trách thu mua các loạt vật tư dược phẩm hiếm có, hoặc là bán chiến lợi phẩm cho chợ đen ở Kinh thành. Mặc dù quân Lương Sơn đã giải tán, nhưng khách sạn này vẫn là sản nghiệp của Đới Tung. Đây là điểm liên lạc của nhóm huynh đệ kết nghĩa Lương Sơn. Chỉ có điều chủ nhân Đới Tung không có ở Kinh thành, gã được phong làm Thiên Tướng quân, trước mắt đang tham gia trận chiến tiêu diệt Phương Tịch ở Giang Nam.
Chưởng quầy là Đới Tốn, chừng ngoài năm mươi tuổi, là thúc phụ của Đới Tung. Năm xưa lão cũng là thống lĩnh tình báo quân Lương Sơn, hiện giờ đã rửa tay hoàn lương, chuyên tâm kinh doanh khách sạn này.
Đới Tốn đang ngồi gật gà gật gù mơ màng ngủ trước quầy, bỗng một thanh phi đao bắn nhanh vào cắm phập một cái vào cột gỗ ngay sát bên cạnh lão. Lão giật nảy mình, vội vàng chạy ra cổng xem, bên ngoài không có bất kỳ ai, lão đóng cửa lại, quay đầu, nhổ phi đao. Trên phi đao có một tờ giấy, trên đó chỉ ghi: “Đại Lý Tự và phủ Khai Phong đang điều tra phủ đệ Tống công, sắp bắt Tống công!”
Đới Tốn tái mặt, vội vàng hô:
- Ngũ Lang, Lục Lang, các ngươi mau tới đây!
Hai tên phục vụ chạy tới, Đới Tốn vội vàng giao khách sạn cho hai người rồi lập tức vào thành đi thăm dò tình hình phủ đệ Tống Giang, đồng thời viết một phong thư gửi bồ câu. Nếu quả thực phủ đệ Tống Giang bị quan phủ niêm phong, lão phải báo cho Tống Giang biết.

Lần này Lý Diên Khánh bắc thượng dùng danh hiệu Giám sát sứ, mang theo hai phụ tá là Giám sát Ngự Sử Uông Tảo và Trịnh Cầu Nhân. Hai vị Giám sát Ngự Sử này đều mang theo tùy tùng, còn có ba quan viên Chủ sự, là Mạc Tuấn, Lưu Phương, cùng Chu Hàm, lại thêm Lý Diên Khánh và hai hộ vệ Trương Báo Trương Ưng. Một đoàn mười người thuê ba cái xe bò, hai cái chở người, cái còn lại chở đồ đạc mang theo.
Lần này hộ tống bọn họ bắc thượng còn có một trăm kỵ binh, nhưng trăm kỵ binh này sẽ chỉ hộ tống bọn họ đến bờ nam Hoàng Hà là hoàn thành nhiệm vụ, quay về Kinh thành.
Đoàn người chỉ đi hai ngày là tới Hoàng Hà. hiện Hoàng Hà đã đóng băng, họ chỉ có thể trượt tuyết vượt sông.
Qua sông là vào tới trong khu vực huyện Bạch Mã. Nơi này có bến đò Bạch Mã nổi danh, rất nhiều người phải qua sông, phần lớn là thương nhân đang vội vàng về nhà, nên bến đò vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người thuê áo da và ủng da đi thẳng qua sông.
Nhưng bọn người Lý Diên Khánh thì không làm thế được, chỉ có thể dựa vào xe trượt tuyết cỡ lớn. Đoàn người đứng chờ trên một khoảng đất trống, bên cạnh chất đống mấy chục cái hòm lớn. Trương Ưng và Trương Báo đã đi tìm xe trượt tuyết. Bốn phía trắng xóa màu tuyết, gió lạnh gào ghét, cả đoàn người rét run cầm cập.
Giám sát Ngự Sử Uông Tảo chừng bốn mươi tuổi, sức khỏe không tốt lắm, gầy như một cây giá đỗ, lần này lên bắc giám sát quá vội vàng, đãi ngộ không tốt lắm, đâm ra y không thoải mái, phàn nàn càu nhàu suốt dọc đường.
- Ta đường đường là Giám sát Ngự Sử thất phẩm, thế mà phải đứng hứng gió lạnh giữa băng thiên tuyết địa. Quan địa phương chết đâu cả rồi?
Trịnh Cầu Nhân trẻ hơn Uông Tảo khoảng mười tuổi, da ngăm ngăm đen, thân thể cường tráng hơn nhiều, mặc dù nhìn bề ngoài y có vẻ chất phác nhưng thực chất bụng dạ cực sâu, rất ít nói chuyện, không ai biết y đang nghĩ cái gì. Đồng liêu phàn nàn, y chỉ cười hắc hắc hai tiếng rồi thôi.
Mạc Tuấn ở bên cạnh cười nói:
- Chắc là huyện Bạch Mã không nhận được tin, bằng không làm sao bọn họ dám lờ Giám sát Ngự Sử!
Có người đáp lại, oán khí của Uông Tảo càng nặng, y oán hận nói:
- Triều đình cũng không thông cảm cho nỗi khó xử của chúng ta, mới đầu năm đã bắt đi tra án. Năm mới ai cũng nghỉ ngơi cả, có ai sẽ phối hợp tra án với chúng ta?
Lý Diên Khánh không quan tâm tới y, hắn cũng không thích Uông Tảo này lắm, cả ngày chỉ ỷ vào kinh nghiệm vài chục năm ở Ngự Sử Đài mà không coi ai vào đâu, lúc nào nói chuyện với mình cũng tự cao tự đại, không biết ai chính ai phó, loại người này chính là ung nhọt của đoàn đội, là kẻ phá hỏng sự đoàn kết của cả nhóm.
Lúc này, Trương Ưng và Trương Báo cưỡi ngựa chạy tới như bay, đằng sau còn có một hàng xe, có hai xe trượt tuyết do la kéo, cùng hai chiếc xe lừa vận hàng. Trương Báo chạy tới bên cạnh Lý Diên Khánh, khom người thi lễ:
- Khởi bẩm Ngự Sử, thuộc hạ đã thuê năm chiếc xe trượt tuyết lớn cùng hai chiếc xe lừa, đã sẵn sàng qua sông.
Lý Diên Khánh quay đầu nói với mọi người:
- Mọi người chất đồ đạc lên xe lừa đi, chúng ta ngồi xe trượt tuyết!
Mọi người tỉnh táo hơn, tay chân lanh lẹ chất bao lớn bao nhỏ lên xe lừa, hai người Trương Ưng Trương Báo phụ trách đi theo. Những người khác lần lượt ngồi lên xe trượt tuyết. Lý Diên Khánh cũng không cưỡi ngựa mà giao cho Trương Ưng, mình ngồi lên xe trượt tuyết lớn.
- Đi thôi!
Xa phu vung roi ngựa, xe vội vàng chạy vào Hoàng Hà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận