Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 510: Kịch chiến trên núi

Chương 510: Kịch chiến trên núiChương 510: Kịch chiến trên núi
Hơn ngàn quân phỉ vây quanh trại chủ Lữ Phương cùng phó trại chủ La Tấn chậm rãi tiến lên, tuy là sơn phỉ, nhưng bọn chúng được trang bị cũng không kém, trên cơ bản giống như trang bị sương quân, thiết khôi bì giáp, binh khí chủ yếu là trường mâu, từng binh sĩ còn mang theo một cây chiến đao.
Đây là số vũ khí mà Lữ Phương dùng năm vạn lượng bạc do đám sơn phỉ nhiều năm cướp bóc được đổi lấy một ngàn bộ trang bị từ trong tay Lương Phương Bình, mặt khác còn có năm ngàn thạch lương thực. Đám sơn phỉ cũng không có loại quyết đoán này, nhưng dù sao Lữ Phương cũng đã nắm qua quân Lương Sơn, biết rõ phát triển lớn mạnh mới là đường ra duy nhất chống đỡ quan binh.
Đúng là dựa vào lương thực cùng trang bị này làm cho Lữ Phương nhanh chóng thâu tóm bảy tám phần sơn phỉ trên Thái Hành, khiến cho y trở thành một đầu lĩnh sơn phỉ lớn nhất Nam Thái Hành, khống chế chặt chẽ Phũ Dương đạo.
Lúc này, một gã phỉ binh chạy vội đến bẩm báo: “Khởi bẩm trại chủ, quan binh trên núi có nỏ tiễn, Kim Đội đầu bị bọn họ bắn chết!”
Quan binh có nỏ tiễn là chuyện bình thường, nhưng Kim Tiểu Ất vốn là người sợ chết như vậy lại có thể bị bắn chết, cái này cũng kỳ quái, Lữ Phương nhướng mày hỏi: ” bị bắn chết ở cự ly xa bao nhiêu?”
“Ước chừng hơn hai trăm bước!”
Lữ Phương ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, bóng đêm như vậy lại có thể có thể ở ngoài hai trăm bước bắn chết đối phương, trên núi có cao nhân!
La Tấn đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Đại ca, không lẽ là Lý Duyên Khánh, nghe nói trình độ cung tiễn của hắn rất lợi hại.”
“Không phải hắn, hắn chỉ là kỵ xạ lợi hại, đây là nỏ tiễn bắn chết, ngoài hai trăm bước hẳn là dùng Thần tí nỏ.”
Lữ Phương lập tức hạ lệnh: “Đội thứ nhất cùng đội thứ hai theo hai đường nam bắc công núi. Giết chết một gã quan binh, thưởng mười quan tiền!”
Hai trăm phỉ binh chia làm hai đội, chạy về hai hướng, Lữ Phương lại triệu đến một gã thủ hạ tâm phúc nói: “Ngươi dẫn hai mươi huynh đệ tới phía đông cùng phía tây nhìn xem có đường nhỏ lên núi hay không, phải chú ý ẩn nấp.”
“Ty chức tuân lệnh!”
Tên thủ hạ dẫn theo hai mươi binh sĩ hướng bóng đêm vội vàng chạy đi.
Lúc này, mây mỏng trên bầu trời dần dần tán đi, một vầng trăng khuyết hiện lên ở trong trời đêm xanh lam, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi mặt đất khá rõ ràng, đường nhỏ lên núi phía bắc là một hình chữ “Chi - 之”, độ dốc có vẻ thấp, tuyết đọng trên đất sau khi bị ba trăm hương binh giẫm nát lại đã đóng cứng lại, làm cho con đường trở nên bóng loáng, nếu không cẩn thận sẽ trượt chân, cũng mang đến cho phỉ binh tiến công nhiều rắc rối.
Hơn nữa phỉ binh không có trang bị thuẫn bài, khiến rất nhiều phỉ binh chỉ có thể dán sát sườn núi mà công lên, tiến công mười phần khó khăn, nỏ tiễn trên đỉnh núi phóng tới tuy cũng không dày đặc, nhưng lực sát thương rất mạnh, bình quân hai ba mũi tên bắn xuống sẽ có một gã phỉ binh bị bắn trúng, phỉ binh công đến chỗ đường núi chuyển cong, cũng chính là giữa sườn núi, Lữ Phương liền hạ lệnh thu binh.
Lúc này, hai trăm phỉ binh công núi đã bị bắn trúng hơn bốn mươi người, người người trong lòng run sợ, nghe được chuông thu binh vang lên, phỉ binh còn lại liền như con thỏ chạy vội xuống.
“Trại chủ, thế nào đây?” La Tấn thấp giọng hỏi.
đại khái Lữ Phương đã hiểu biết phòng ngự đỉnh núi, nỏ binh của đối phương không vượt qua một trăm người, nam bắc hai bên chừng năm mươi người, bọn họ tiến công quy mô nhỏ căn bản công không lên được, phải xông lên hết, lấy thương vong hơn trăm người trả giá mới có thể xông lên đỉnh núi.
Hắn lập tức nói với La Tấn: “Ngươi và ta, mỗi người dẫn năm trăm người toàn lực công núi, không tiếc tất cả xông lên!”
La Tấn gật gật đầu, “Đại ca công phía bắc, ta phụ trách phía nam!”
Lữ Phương quay đầu hô to: “Nổi trống trợ uy cho ta!”
Hai mươi cái trống lớn lập tức vang lên những tiếng “Thùng! Thùng! Thùng! “, một ngàn phỉ binh ở dưới Lữ Phương cùng La Tấn suất lĩnh, bắt đầu phát động tiến công toàn diện đối với trên núi!
…..
Đồng thời ngay lúc tiếng chuông phỉ quân thu binh gõ vang, mấy chục binh sĩ bắt đầu ở hắt nước trên sườn núi, trong viện có ba cái nồi sắt lớn, phía dưới có củi đang bốc lửa hừng hực đun nóng nước trong nồi sắt, không cần nấu cho nước sôi, chỉ cần tuyết hóa thành nước thì lập tức rót vào trong túi da, sau đó binh sĩ cầm túi da chạy đi, hắt lên trên đường núi. Thời tiết vô cùng rét lạnh, tuy không phải nước thành băng ngay lập tức, nhưng tốc độ đóng cứng lại cũng phi thường nhanh, không bao lâu trên đường đã nhanh chóng ngưng kết thành mặt băng trắng bóng.
Mặt khác Lý Duyên Khánh còn mệnh lệnh binh sĩ đào một cái hào gần đỉnh núi, chất hơn một trăm túi bùn, hình thành một bức tường đất, chính diện cao năm thước, bên hông cao ba thước, trở thành một đạo vách chắn cuối cùng trên đỉnh núi.
Ở sau tường đất thì chất đống mấy chục cây gỗ tròn ngắn, mỗi cây gỗ dài hai thước, to nhỏ khác nhau, lớn nhất còn lớn hơn so với chậu rửa mặt, nhỏ thì tương đương với thùng gỗ nhỏ, tuy không có đá lớn, nhưng cây lăn cũng sẽ trở thành vũ khí sắc bén để phòng thủ, đây chỉ là nhóm gỗ tròn đầu tiên đưa tới, trong viện, hai mươi binh sĩ đang dốc toàn lực cưa gỗ. Với mấy chục cây tùng lớn ít nhất có thể cung cấp trên trăm khúc gỗ tròn.
Lúc này, Lý Duyên Khánh đang đứng ở phía tây của đỉnh núi, lạnh lùng quan sát động tĩnh đám đông phỉ quân xa xa, hắn thấy phỉ quân chia làm hai đội ngũ, chạy về hai hướng nam bắc, đồng thời tiếng trống vang lên, hắn liền biết tiến công quy mô lớn đã sắp bắt đầu.
Lý Duyên Khánh lập tức quay đầu ra lệnh: “Ngừng hắt nước, đội một trường thương binh chuẩn bị tác chiến!”
Trường thương binh có một trăm người, hai đường núi nam bắc đều bố trí năm mươi người, hai mươi người khác thì phụ trách giám thị hai mặt đông tây, phòng ngừa phỉ quân dùng phương thức đánh lén lên núi, tám mươi người chia thành đội thứ hai ở trong đại viện, tùy thời bổ sung binh lực.
Lý Duyên Khánh ra lệnh, từng đội binh sĩ từ trong đại viện chạy vội ra ngoài, mỗi người đều có vị trí riêng, một bộ phận trong bọn họ ước chừng ba mươi người phụ trách phòng ngự đường núi chính diện, hai mươi người khác thì cùng nỏ thủ, nỏ thủ bắn tên xuống phía dưới, trường thương thủ thì lăn gỗ tròn xuống.
Phỉ binh phía bắc dẫn đầu phát động tiến công, trong tiếng kèn cùng tiếng trống khích lệ, mấy trăm binh sĩ phỉ quân như một dòng nước lũ màu đen xông lên đường núi, ra sức lao về phía đỉnh núi, bọn họ nhân số nhiều, đông nghìn nghịt chật ních cả đường núi.
Vương Quý lớn tiếng hô lớn: “Bắn tên, lăn cây xuống!”
Năm mươi nỏ thủ cùng nhau bắn tên xuống phía dưới, mũi tên dày đặc vù vù bắn về phía phỉ quân, trên đường núi liên tục vang lên tiếng kêu rên thảm thiết của người trúng tên, nhưng đối với mấy trăm người công núi, năm mươi mũi tên là có vẻ quá ít, vào lúc các binh sĩ cài tên, tiên phong quân địch đã vọt tới chỗ đường núi gấp khúc.
Đúng lúc này, mười vật thể đen nhánh từ trên trời giáng xuống, lao vào bên trong đám người, cái này so với nỏ tiễn hiệu quả tốt hơn nhiều, nháy mắt đã đập ngã mấy chục người, binh sĩ phỉ quân sợ hãi đều nằm úp sấp xuống, thế tiến công đã bị ngăn lại.
“Ném thẳng xuống phía dưới!” Vương Quý chỉ vào đám người dày đặc phía dưới đường núi hô.
Một mũi tên bắn lén phóng tới, lướt sát bên tai Vương Quý. Làm Vương Quý sợ toát mồ hôi lạnh, hắn nhất thời thẹn quá thành giận, nhấc lên một cây gỗ nặng nhất ném thẳng vào chỗ đám người dày đặc nhất, chửi ầm lên: “Lão tử đập chết đám vương bát đản các ngươi!”
Lại mười cây gỗ tròn từ đỉnh đầu nện xuống, đám người dày đặc trên đường núi muốn tránh cũng không được, bị đập chết thảm trọng, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Sau hai đợt gỗ tròn nện xuống, thương vong đã vượt qua trăm người, binh sĩ phỉ quân sợ hãi, quay đầu chạy xuống dưới núi, trên đường núi thi thể chất đầy đất.
Lúc này, phía nam cũng truyền đến tin thắng lợi, bọn họ chỉ dùng mười cây gỗ tròn đã làm cho phỉ quân tiến công tan rã, thế tiến công từ hai mặt nam bắc đều thất bại.
“Lão Lý, trò chơi lăn cây này so với cung nỏ càng mạnh hơn, lực sát thương thực con mẹ nó đã nghiền!” Vương Quý kích động nói với Lý Duyên Khánh.
“Đáng tiếc không có nhiều, vừa rồi ta đã hỏi qua, còn có hơn sáu chục khúc, có thể dùng được hai đợt!”
Vương Quý gãi gãi đầu, trong lòng cũng mười phần tiếc nuối, “Đáng tiếc trên đỉnh núi quá ít cây cối, nếu có thêm mấy chục gốc đại thụ, đám khốn này cũng đừng mong công lên đây.”
Nhạc Phi đi tới khẽ cười nói: “Ta cũng có biện pháp tốt!”
“Biện pháp gì!” Lý Duyên Khánh cùng Vương Quý thốt lên.
Nhạc Phi dùng chân đá túi bùn đã đông cứng ngắc, cười nói: “Nếu túi bùn này là hình cầu thì thế nào?”
ánh mắt Lý Duyên Khánh cùng Vương Quý sáng lên, cái này thật sự là biện pháp tốt, quả cầu đất làm lớn chút, thời tiết rét lạnh như vậy, nhắm chừng nửa canh giờ liền đông cứng.
Lý Duyên Khánh quyết định thật nhanh, mệnh lệnh binh sĩ ở sân sau cùng nhau động thủ lấy đất đắp thành quả cầu, sau khi đông cứng lại thì dùng chùy cũng rất khó mà đập phá.
Vương Quý lại cười hắc hắc, “Lấy thi thể chúng quấn lại, làm cầu thịt cũng được.”
Lý Duyên Khánh nhẹ nhàng đá hắn một cước, “Cái đó mà ngươi cũng nghĩ được, ngươi đã thấy qua đánh trận nào mà dùng thi thể làm vũ khí? Túi bùn này không lẽ không tốt hơn thi thể sao?”
“Ta chỉ là đùa một chút, ta đi bố trí làm!” Vương Quý vội vàng tìm cớ chuồn mất.
Lúc này, Nhạc Phi nói với Lý Duyên Khánh: “Vừa rồi quan sát binh sĩ tiến công, ta phát hiện tuy bọn chúng có trang bị không tệ, nhưng huấn luyện không ổn, ùn ùn ùa lên, đội ngũ cũng rất kém, hơn nữa sĩ khí không cao, ta cảm thấy nếu có thể ép nhân số quân địch từ năm trăm người trở xuống, chúng ta có thể giết sạch đám phỉ quân này!”
Lý Duyên Khánh trầm ngâm một chút nói: ” nhiệm vụ Chúng ta là bảo vệ đoàn Giám Sát sứ an toàn, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất, nếu viện quân có tới đúng lúc, thật ra có thể phối hợp viện quân tiêu diệt đám sơn phỉ này, phương án khác tạm thời không cần suy xét.”
Nhạc Phi yên lặng gật gật đầu, lại thở dài nói: “Mũi tên đầu tiên của ta có điểm thất sách, không nên bắn tên quá sớm, đả thảo kinh xà, kết quả tướng lĩnh chủ yếu của phỉ quân hiện tại đều ở ngoài tầm bắn, nếu không ta có thể xử lý chủ tướng bọn chúng.”
Lý Duyên Khánh cười an ủi hắn: “Cứ đánh tới cuối cùng bọn chúng tức giận sẽ quên tránh né, khi đó cơ hội của ngươi sẽ tới, thật ra hiện tại ta cũng muốn biết đứa nhỏ mà ngươi ôm thế nào rồi?”
Nhạc Phi nở một nụ cười, “Nó ngủ thật sự ngon, không có bị đánh thức, ta thực thích đứa nhỏ này, nếu được, ta muốn nhận nó làm con nuôi.”
“Ngươi muốn nhận nuôi nó?” Lý Duyên Khánh sửng sốt một chút.
Nhạc Phi gật gật đầu, “Ta đã nghĩ qua, ta vẫn muốn có con trai để cho trong nhà khỏi lo lắng, cha ta vẫn có một tâm nguyện đó. Có thể sinh một đứa đương nhiên tốt, bất quá nhận nuôi một đứa cũng được, đứa nhỏ này chừng hai tuổi, thân người rắn chắc, cha mẹ cũng bất hạnh đều qua đời, ta cảm thấy mình cùng nó có duyên phận.”
Lý Duyên Khánh cũng cười nói, “Ta cũng thấy nó cùng ngươi có duyên phận, người khác ôm thì nó khóc, duy chỉ có ngươi ôm thì nó rất im lặng, nó biết là ngươi cứu nó.”
“Vậy ngươi cũng cảm thấy ta có thể nhận nuôi nó?”
Ở Đại Tống nhận con nuôi là chuyện rất phổ biến, nếu bản thân Nhạc Phi muốn đương nhiên Lý Duyên Khánh không phản đối, hắn liền gật gật đầu, “Cho nó một cái tên thật là kêu đi!”
Nhạc Phi trầm tư một lát rồi nói: “Ngọn núi mà ta cứu nó tên là Phiên Vân lĩnh, đệ đệ của ta tên là Nhạc Phiên, ta đặt tên cho nó là Nhạc Vân.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận