Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 515: Gặp gỡ ở hiệu sách.

Chương 515: Gặp gỡ ở hiệu sách.Chương 515: Gặp gỡ ở hiệu sách.
Tới gần năm mới, trên cơ bản hiệu sách không làm ăn được gì, phần lớn đều đã đóng cửa, dán bố cáo tới sau mười lăm tháng giêng mới lại mở hàng kinh doanh. Hai hiệu sách Sĩ Lâm Nguyên cũng đang đóng cửa kiểm kê, nhưng chiều nay lại mở cửa, có điều không phải để kinh doanh, ngoài cửa lớn vẫn dán thông báo ngừng bán.
Xe trâu của Tào gia tới trước hiệu sách Sĩ Lâm Nguyên. Hộ vệ theo xe chạy tới mở cửa. Tào Kiều Kiều nhảy ra ngoài trước:
- Đại Thư Nương, đã tới rồi.
Tào Uẩn bước ra khỏi xe. Từ trong hiệu sách, một tiểu nương tử trẻ tuổi bước nhanh tới cười nói:
- Là Tào cô nương phải không? Ta là Hổ Thanh Nhi, là muội muội của Diên Khánh.
Tào Uẩn cười gật gật đầu:
- Ta biết ngươi. Lý đại ca nói võ nghệ của ngươi rất cao cường.
Hổ Thanh Nhi gãi gãi đầu:
- Thật vô ý, lại hẹn nàng ra đây.
- Không sao. Quách đại tỷ tới rồi sao?
- Nàng ấy ở trong hiệu sách. Mời đi theo ta.
Trong lòng Tào Uẩn khá lo lắng thấp thỏm. Nàng biết Lý Diên Khánh đã nạp thiếp trước, hôm nay lại nhận được thư của vị Quách đại tỷ này, hy vọng có thể gặp mặt một lần. Mặc dù cảm thấy có hơi vội vàng, nhưng nàng vẫn không tiện từ chối, bèn tới đây.
Tào Kiều Kiều chủ động cầm tay Hổ Thanh Nhi, ngẩng đầu hỏi:
- Thanh Nhi a tỷ, võ nghệ của tỷ rất lợi hại sao?
Hổ Thanh Nhi thấy cô bé hoạt bát đáng yêu, cũng rất thích, bèn cầm tay cô bé cười đáp:
- Nếu có kẻ xấu nào bắt nạt muội, muội nói với a tỷ, ta sẽ dạy cho kẻ đó một bài học!
- Muội cũng muốn luyện võ, giống như Hỏa Vân Thương của Hồng Hài Nhi, gõ gõ hai cái còn có thể phun ra lửa. Thanh Nhi a tỷ, tỷ có Hỏa Vân Thương không?
Hổ Thanh Nhi mỉm cười:
- Ta cũng có luyện thương pháp. Để sau này ta đưa cho muội một cây hỏa vân thương.
- Vâng!
Tào Kiều Kiều quấn lấy Hổ Thanh Nhi hỏi chuyện luyện võ. Tào Uẩn vào trong hiệu sách. Người làm bên trong đều đã về nhà ăn tết, chỉ còn lại vợ chồng La chưởng quỹ ở lại trông coi. La chưởng quỹ đã từng gặp Lý Đại Khí vài lần. Lý Đại Khí cảm động ân tình năm xưa đã tặng tòa viện trạch Lâm An cho La chưởng quỹ. Mặc dù ông ta không biết vì sao Lý Đại Khí lại tặng cho mình, nhưng vẫn rất cảm kích Lý Đại Khí khẳng khái. Nên khi Hổ Thanh Nhi tới hỏi mượn cửa hàng một chút, ông ta liền không do dự mà đồng ý.
Tào Uẩn đi vào hiệu sách, lập tức bị cả phòng thư tịch hút hồn. Đôi mắt đẹp của nàng sáng lên, quả thực so với cửa hàng thì tàng thư của mình chẳng là cái gì.
Tào Uẩn được người trong nhà gọi là Nữ Thư Ngốc cũng là có nguyên nhân. Đôi khi, nàng thấy chữ sẽ quên hết mọi thứ. Đương nhiên, đó chỉ là cực kỳ hiếm khi, tỉ như hiện tại…
Tảo Uẩn bước nhanh tới trước kệ sách, xem qua một loạt trang bìa quen thuộc. “Bạch thị trường khánh tập” của Bạch Cư Dị ở đây có đủ bảy mươi lăm quyển, mà nàng chỉ sưu tầm được ba mươi bảy quyển. Các thứ tạp văn, truyện đọc khác nàng đều không có, mà nơi này đều có hết. Quả thực khiến cho nàng hết sức kinh ngạc.
- Nếu thích sau này ta sẽ tặng cho nàng!
Bên cạnh vang lên một giọng nói êm ái, Tào Uẩn quay sang, chỉ thấy một nữ tử mặc váy trắng đội mũ sa lẳng lặng đứng đó, đầy thoát tục siêu nhiên.
- Nàng là… Quách tỷ?
Quách Tư Tư gỡ mũ sa, lộ ra khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân, khẽ cười đáp:
- Chính là ta!
Tào Uẩn cuống quit thi lễ:
- Tiểu muội Uẩn Nương chào a tỷ!
Tư Tư nắm chặt tay nàng, nhàn nhạt cười:
- Khó trách hắn thích nàng như vậy. Quả là thiên tư quốc sắc!
- A tỷ mới là tiên nữ. Tiểu muội tự lấy làm xấu hổ.
Tư Tư nhoẻn miệng nở cười xinh đẹp:
- Chúng ta vào trong ngồi đi!
Tào Uẩn quay lại nhìn thoáng qua, thấy Kiều Kiều đang ngồi bên một chồng sách say sưa đọc, Hổ Thanh Nhi đứng ỏ cổng gật đầu cười với mình, bèn đi theo Tư Tư vào buồng trong. Vợ chồng La chưởng quỹ tạm thời tránh mặt. Tư Tư mời nàng ngồi xuống, rót cho nàng một chén trà nóng, cười bắt chuyện:
- Ta đi ra ngoài đều phải trang điểm che đi khuôn mặt thật, hôm nay gặp muội, ta đặc biệt không trang điểm đâu đó.
- Đại tỷ đẹp như vậy, tại sao phải trang điểm?
Tư Tư lắc đầu:
- Hiện giờ, nếu ta bị người khác nhìn thấy, sẽ gây ra tai họa cho hắn. Cho nên ta phải luôn cẩn thận!
Tào Uẩn hiểu ra một chút, không hỏi thêm nữa mà lảng sang chuyện khác:
- Lý đại ca không có ở Kinh thành sao?
- Hắn đi phủ Chân Định giải quyết việc công rồi. Đại khái khoảng hai mươi ngày, tầm mồng mười tháng giêng sẽ về.
- À…
Tào Uẩn cúi đầu nhấp một ngụm trà. Tư Tư vừa cười vừa nói:
- Lần đầu ta biết đến muội là khi phát hiện ra một bức tranh cùng một quyển sách trong bọc đồ của hắn. Thú vị ở chỗ, hắn nói thứ ấy là một tiểu nương tử mười tuổi đưa cho.
Tào Uẩn không nhịn được đưa mu bàn tay che miệng khẽ cười một tiếng. Thì ra hắn thật sự cho rằng mình chỉ là một tiểu nương tử mười tuổi.
Tư Tư càng nhìn Tào Uẩn càng thích. Mười bốn tuổi nàng đã nổi danh xa gần, mười sáu tuổi ở Phàn Lâu, từng gặp đủ loại người ở đó, nên cũng có mắt nhìn người.
Tào Uẩn là một tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa điển hình. Có thể nhận ra nàng rất đơn giản, lòng dạ không sâu, về sau sống chung với nàng, mình cũng không quá vất vả.
- Hay tới phủ ta ngồi một chút đi. Ta không quen ở bên ngoài.
Tào Uẩn hơi do dự một chút rồi nhỏ giọng đáp:
- Hôm nay phụ thân Lý đại ca tới Tào phủ.
Ý bóng gió là đã cầu thân rồi, nàng không tiện qua đằng nhà trai. Tư Tư cười cười:
- Chuyện này thì có quan hệ gì. Là ta mời muội đến làm khách. Chưa kể, phụ thân không có ở cùng chúng ta. Trong phủ chỉ có ta và Thanh Nhi, chúng ta có thể thoải mái trò chuyện.
Tào Uẩn nghĩ lại, cũng có rất nhiều nữ tử thế gia đã đính hôn vẫn có thể tới nhà trai dự hội, mình tới phủ của Lý Diên Khánh hẳn là không sao. Dù sao hắn cũng không có ở Kinh thành.
Dẫu sao Tào Uẩn cũng vẫn còn trẻ, không bảo thủ như người già, mà quan trọng hơn là nàng rất cởi mở. Nàng vui vẻ cười đáp:
- Vậy được. Xin quầy rầy đại tỷ!
Hai chiếc xe trâu chạy qua cầu Vân Kỵ, vòng qua chùa chiền, chậm rãi dừng lại trước cửa phủ. Tào Uẩn xuống xe, đánh giá hoàn cảnh bốn phía. Xung quanh rất yên tĩnh, là một người thích sách, nàng cũng rất thích yên tĩnh.
Tào Kiều Kiều hết sức tò mò, lôi kéo Hổ Thanh Nhi hỏi đủ thứ chuyện. Lúc này, Quách Tư Tư đã đội mũ sa lên, đi tới bên cạnh Tào Uẩn, cười giới thiệu:
- Đây là phủ đệ thuê được. Phu lang biết ta thích yên tĩnh nên đặc biệt chọn nơi này
Tào Uẩn gật gật đầu, chỉ vào tòa Pháp Vân Tự sát vách, cười nói:
- Khi còn bé muội đã tới ngôi chùa kia, còn rút một lá xăm. Xăm nói tương lai muội bay xa vạn dặm, đại phú đại quý, cứ như muội là con trai vậy.
- Chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi. Bên ngoài gió lớn.
Đoàn người vào trong phủ, đi qua phòng khách tới hậu trạch, tới thẳng nơi thường ngày Tư Tư vẫn sinh hoạt mới ngồi xuống. Trong phòng ấm áp như mùa xuân, hai thị nữ giúp hai nàng cởi áo khoác. Tào Uẩn ngắm quanh. Gian phòng bố trí tinh nhã, mặc dù không có nhiều đồ trang trí nhưng thứ nào cũng tinh mỹ đến mức không thể hơn.
Góc phòng bày một chiếc đàn, trên tường treo đàn tì bà. Thấy bức họa nương tử ngắm hoa trên tường, Tào Uẩn hứng thú bước tới gần ngắm kỹ. Lạc khoản ghi Tư Tư, mùa xuân năm Tuyên Hòa thứ hai, bức tranh này được vẽ vào mùa xuân năm nay.
Tào Uẩn cũng am hiểu hội họa. Nàng nhận thấy từ đường nét đến màu sắc bức họa này rất xuất sắc mà thầm giật mình, bất chợt cảm thấy khá hứng thú với thân phận của Tư Tư.
Tào Kiều Kiều ngồi không yên, uống xong chén trà nhỏ liền theo Hổ Thanh Nhi đi xem hỏa vân thương, trong phòng chỉ còn lại hai người Tào Uẩn và Tư Tư. Tư Tư mỉm cười mở lời:
- Hẳn là Uẩn Nương đã đoán được thân phận ban đầu của ta.
Tào Uẩn hơi do dự một lát mới đáp:
- Có vẻ đại tỷ rất thích âm nhạc và hội họa.
- Ta vốn là nhạc kỹ rất nổi danh ở Kinh thành, am hiểu âm nhạc, ca hát, hội họa và trà nghệ, được thị phường xưng là Tứ Tài Nương Tử…
Tào Uẩn che miệng đầy bất ngờ. Tứ Tài Nương Tử, không phải Lý Sư Sư sao?
- Vậy đại tỷ là…
Tư Tư không trả lời nàng, đứng dậy cười nói:
- Chúng ta cũng ra ngoài môt chút đi. Ta đưa muội đi thăm vườn.
Lòng Tào Uẩn khá loạn. Nàng là một nữ tử băng tuyết thông minh, đã đoán được phần nào thân phận của Tư Tư. Với dung mạo thanh lệ tuyệt luân của nàng, lại xuất sắc trong cả âm nhạc và hội họa lại phải ủy thân làm tiểu thiếp như vậy, chỉ có một khả năng. Xuất thân của nàng tương đối thấp kém, là nhạc cơ hoặc trà kỹ.
Có điều Tào Uẩn nghĩ thế nào cũng không nghĩ được tới chuyện Tư Tư lại chính là Lý Sư Sư từng danh chấn thiên hạ mất tích đã lâu. Lâu nay vẫn nghe đồn nàng đã chết, thì ra nàng ẩn thân ở đây.
Tào Uẩn hiểu, đại tỷ chia sẻ bí mật này với mình là tin tưởng mình, lấy thành ý đối đãi với mình. Nếu tin tức này bị lộ ra, khẳng định sẽ làm cho cả Kinh thành rung động, còn khiến cho Lý đại ca rước lấy tai họa. Mình phải giấu thật kỹ bí mật này.
Nàng đi theo Tư Tư qua viện tử, tới hậu viên. Tuyết trên đường đá đều được quét sạch sẽ, khắp nơi thoang thoảng hương mai vàng. Tư Tư chắp tay chậm rãi đi tới, đến bên cây mai vàng, chăm chú nhìn đóa hoa đã qua thời nở rộ, khe khẽ thở dài:
- Cuộc đời ta giống như đóa mai vàng, khi nở vừa đẹp vừa thơm, nhưng lại héo rất nhanh. Lý Sư Sư ta dù danh thịnh một thời nhưng rồi sao? So với nát ra thành bùn, còn không bằng sớm kiếm một nơi trở về của mình.
Tào Uẩn biết nàng thương cảm thân thế, không biết an ủi thế nào cho phải, một hồi lâu mới khẽ bói:
- Nhất định ta sẽ giữ bí mật cho tỷ.
- Ta nói với muội thật lòng là vì đây không phải chỉ là bí mật của một mình ta mà còn là của Diên Khánh, tương lai cũng sẽ là bí mật của muội. Lý Sư Sư đã chết, Quách Tư Tư là tên thật của ta. Sau này Uẩn Nương cứ gọi ta là Tư Tư là được.
Tào Uẩn nhẹ nhàng gật đầu:
- Tiểu muội nhớ kỹ!
Tư Tư cũng thả lỏng tâm tình. Nói ra bí mật này về sau các nàng cũng sẽ dễ ở chung hơn. Nàng chỉ một gian phòng góc xa xa cười giới thiệu:
- Đó là thư phòng của Diên Khánh. Ta dẫn muội đi xem một chút.
Hai người đi tới trước cửa sổ thư phòng. Qua ô cửa sổ chưa đóng, Tào Uẩn hé mắt nhìn vào trong thăm dò, thấy bên trong rất thanh nhã, bày biện đơn giản, bèn hé miệng cười:
- Dường như có hơi ít sách!
- Hắn có không ít sách. Đây là phòng trong, giá sách để ở gian ngoài. Tranh thủ hắn không có ở đây, để ta dẫn muội đi xem một chút.
Mặc dù cực kỳ muốn đi xem kho sách của Lý Diên Khánh nhưng cuối cùng Tào Uẩn vẫn hơi ngượng ngùng, nhè nhẹ lắc đầu:
- Để lần sau đi.
Thấy nàng thẹn thùng, Tư Tư nhoẻn cười:
- Vậy sau này rồi xem. Đúng rồi, ta có một bức tranh còn chưa vẽ xong, muội đi xem giúp ta một chút nhé.
- Được. Ta rất muốn học phân trà, đại tỷ có thể dạy ta một chút không?
- Đi thôi! Vào sương phòng của ta đi. Chúng ta đi xem tranh trước, sau đó ta sẽ dạy muội phân trà.
Hai người rời hoa viên, cùng cười nói đi vào trong viện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận