Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 516: Điều tra tại Chân Định.

Chương 516: Điều tra tại Chân Định.Chương 516: Điều tra tại Chân Định.
Chớp mắt năm Tuyên Hòa thứ ba đã qua được năm ngày, nhóm người Lý Diên Khánh giám sát ở Chân Định cũng được mười ngày, còn hai ngày nữa là sẽ kết thúc giám sát, quay về phương nam. Cho tới bây giờ, ngoại trừ ngày đầu tiên đến huyện Chân Định thì bọn họ chưa từng gặp lại Lương Phương Bình.
Nhưng kết quả kiểm tra thì thực sự khiến cho người ta phải giật mình. Trong số ba mươi bảy nhà kho trải khắp phủ Chân Định, bọn họ kiểm tra hai mươi lăm cái, không một nhà nào trong sạch, nhân viên liên quan nhiều, giá trị án lớn, thật là một vụ bê bối cực phẩm.
- Có lẽ đây là nguyên nhân Lương Phương Bình không dám lộ mặt!
Trong một nhà kho, Lý Diên Khánh dừng bút nghiêm nghị nói với Phó sứ Uông Tảo:
- Nhà kho nào cũng có vấn đề, thậm chí là vấn đề nghiêm trọng. Làm Đô Chuyển vận sứ, y làm sao giải thích với chúng ta? Hẳn là hiện giờ y đang nghĩ cách làm sao giải thích với Thiên tử đi.
Uông Tảo nói nhỏ:
- Ti chức nghĩ, có một vài vấn đề không quan trọng cũng không cần ghi vào báo cáo, viết một vài chuyện chủ yếu cũng đủ cho y ăn một trận.
Lúc này bọn họ đang giám sát kho dự trữ hậu cần quân đội huyện Đường ở phủ Chân ĐỊnh. Huyện Đường cách biên cảnh Tống Liêu khoảng trăm dặm, là trọng địa hậu cần cực kỳ quan trọng. Hơn một trăm năm nay, triều đình Đại Tống vẫn luôn giữ một nhà kho lớn gần trăm phòng ở đây, chứa lương thực và quân tư với số lượng lớn, là một trong năm nhà kho lớn nhất phủ Chân Định.
Từ sáng sớm hôm qua bọn họ đã vào nhà kho này tra xét, giờ là canh một nửa đêm, công việc kiểm tra vẫn rất khẩn trương bận bịu.
Lần này tới phủ Chân Định, đội kiểm tra chia làm hai đội. Uông Tảo và Lưu Phương phụ trách hơn chục nhà kho ở phía nam phủ Chân Định. Bên đó không nhiều nhà kho, cho nên do Uông Tảo phụ trách. Còn Lý Diên Khánh và những người khác phụ trách các nhà kho chủ yếu ở phía bắc.
Uông Tảo đã xong việc của mình, vội vàng quay lại giúp Lý Diên Khánh chỉnh lý báo cáo, đồng thời phối hợp viết báo cáo giám sát.
Vấn đề ngày càng nghiêm trọng, Uông Tảo hơi sợ hãi. Y cảm thấy lần này sẽ dấy lên một cơn sóng gió lớn nghiêm trọng trong triều đình, sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của mình, nên hy vọng Lý Diên Khánh có thể hạ bút lưu tình, báo cáo nhẹ đi một chút, nhưng bị hắn từ chối thẳng thừng.
Lúc này, Mạc Tuấn vội vàng đi tới, khẽ nói với Lý Diên Khánh:
- Ngự sử, Trịnh Phó sứ mời ngài tới xem một chút.
Lý Diên Khánh gật gật đầu, đứng dậy đi ra tới cửa thì quay đầu lại nói với Uông Tảo:
- Báo cáo kiểm tra sẽ ảnh hưởng đến chiến cuộc bắc phạt. Nếu cuộc chiến bắc phạt thất bại, cuối cùng phát hiện ra nguyên nhân do chúng ta che giấu tình hình thực tế, chỉ sợ ngươi và ta đều không gánh nổi trách nhiệm này. Uông Ngự sử nên nghĩ kỹ một chút!
Dứt lời, hắn quay người bước nhanh ra ngoài, bỏ lại Uông Tảo mặt hết đỏ lại trắng. Mấy lời Lý Diên Khánh bỏ lại khiến cho y thấp thỏm bất an, cảm giác dường như Lý Diên Khánh đã nhìn thấu cái gì đó.
Lý Diên Khánh theo Mạc Tuấn tới một nhà kho quân tư cực lớn. Đây là nhà kho lớn nhất, diện tích chừng mấy chục mẫu, dùng để cất vũ khí công thành.
Trước cửa nhà kho treo mười ngọn đèn lồng lớn, chiếu cửa chính sáng như ban ngày. Bên dưới bày một cái bàn, trên bàn chất đống bảy tám cuốn sổ sách, hai bên là mười mấy hương binh đứng gác, mấy quan viên coi kho đầu đầy mồ hôi lật sổ lật sách. Xem ra nơi này cũng xảy ra vấn đề.
Lý Diên Khánh bước nhanh vào nhà kho, bên trong đèn đuốc sáng trưng, mười mấy binh sĩ đang dùng dây thừng giúp vận chuyển đồ. Trịnh Cầu Nhân cầm một cuốn sổ ghi chép kiểm tra mỏng, hai bên trái phải có hai viên quan đang liều mạng giải thích gì đó.
- Chủ sự, đám ti chức đã kiểm kê ba lần, xác định có tám cái xe sào, không hơn.
Mấy binh sĩ kiểm tra bên trong lớn tiếng báo ra.
Trịnh Cầu Nhân hừ một tiếng nặng nề, hỏi hai viên quan nọ:
- Các ngươi giải thích thế nào?
Chợt có binh sĩ hô:
- Lý Ngự sử đến!
Lý Diên Khánh len qua mấy binh sĩ bước nhanh vào hỏi:
- Kiểm tra nơi này thế nào?
Trịnh Cầu Nhân nổi nóng báo:
- Quả là không tin nổi mà. Không phải là sổ sách có vấn đề nữa, mà là nói không thành có!
- Nghĩa là sao?
- Nói xe sào này làm ví dụ. Trong sổ sách ghi có ba mươi tám cái, nhưng trên thực tế chỉ có tám cái, trong đó sáu cái đã mục nát, căn bản không thể sử dụng, còn hai cái là từ thời Thần Tông để lại, cũng đã mấy chục năm.
Lý Diên Khánh liếc ánh mắt sắc như dao về phía hai thủ kho chính phó, cả hai đỏ bừng mặt, thấp thỏm bất an. Lý Diên Khánh lại hỏi:
- Còn vấn đề gì nữa?
- Vẫn còn rất nhiều. Ví như thang mây, trong kho đáng lẽ phải có mười ba cái, kết quả một cái khung dây cũng không có. Thang công thành cũng vậy, số lượng tồn kho thực tế chỉ bằng một phần năm trong sổ ghi chép. Mười ba loại vũ khí công thành, cái gì cũng có vấn đề. Còn cả dây thừng, móc xích, vân vân, chênh lệch cực kỳ to lớn. Ty chức cũng không biết là duyên cớ gì.
Một thủ kho nơm nớp lo sợ lên tiếng:
- Khởi bẩm Lý Ngự sử, tồn kho thực tế và sổ sách đúng là có sai lệch một chút, nhưng vấn đề này không phải hiện giờ mới phát sinh mà từ vài chục năm trước đã vậy rồi. Ty chức vừa lật sổ từ ba mươi năm trước ra, khi đó ty chức còn chưa nhậm chức, vấn đề đã tồn tại.
- Ngươi đừng có mong trốn tránh trách nhiệm. Ta muốn biết là vì sao?
Lý Diên Khánh trừng mắt.
- Nguyên nhân thì rất nhiều. Chẳng hạn như bảo quản không tốt, nên đã bỏ những cái đã hỏng đi, nhưng lại không xử lý trong sổ sách. Còn có thể là khi sửa sang lại, ghép ba cái thang cũ lại thành một cái thang mới chẳng hạn, trong sổ cũng không sửa đổi tương ứng. Còn nữa, là ghi chép lặp lại, cùng một nhóm vũ khí công thành, nhưng mấy nhà kho cùng ghi lại. Lại nữa, có thể là đã báo cáo danh sách hủy hỏng lên Quân Khí Giám, nhưng Quân Khí Giám không phản hồi, bên dưới cũng không dám tự tiện sửa lại sổ sách. Đủ loại vấn đề tích tụ lại, thành ra cái dạng hôm nay.
Trịnh Cầu Nhân bên cạnh bất mãn:
- Ta thấy theo như trong sổ sách phần lớn vũ khí công thành là được tạo thành từ năm Thần Tông, chẳng lẽ gần đây cứ hai ba năm lại chuẩn bị chiến đấu bắc phạt, mà không chế tạo gì sao?
Thủ kho thở dài:
- Đầu năm Binh bộ và Quân Khí Giám có đưa tới mấy quan viên, lệnh cho bọn ti chức tập hợp lại số lượng quân tư trong sổ sách, sau đó đi luôn, không dặn dò gì.
- Bọn họ có tới thực địa xem xét không?
- Không có! Ti chức đảm nhiệm thủ kho đã ba mươi năm, các ngài là các quan trong triều đầu tiên tới thực địa kiểm tra.
Lý Diên Khánh cũng hiểu được phần nào. Tài chính trong triều cực kỳ căng thẳng, tài chính chuẩn bị cho chiến tranh cực kỳ thiếu hụt, đoán chừng quan viên Quân Khí Giám thấy vũ khí công thành tồn kho bên này rất nhiều, nên không thu xếp chế tạo cái mới, để tiền nong đi lo việc khác.
- Lý Ngự sử, chúng ta làm gì bây giờ?
Trịnh Cầu Nhân bên cạnh hỏi.
- Các ngươi cứ kiểm kê theo thực tế, có bao nhiêu ghi bấy nhiêu. Cuối cùng tập hợp báo cáo lên, để Quân Khí Giám xem xét xử lý.
- Lý Ngự sử, vậy bọn ty chức….
Hai tên thủ kho nơm nớp hỏi.
Lý Diên Khánh lườm gã một cái, thản nhiên nói:
- Lần này chúng ta kiểm tra chỉ hỏi chuyện không hỏi người. Các ngươi thế nào không liên quan tới chúng ta. Có điều, ta phải nhắc nhở các ngươi, tốt nhất là các ngươi điều tra cho rõ và tìm ra chứng cứ rõ ràng tất cả nguyên nhân xảy ra tình trạng thiếu hụt này đi. Nếu không, Chuyển Vận Sử Ti truy cứu trách nhiệm xuống dưới, các ngươi sẽ rất khó báo cáo đấy.
Lý Diên Khánh lại nói với Trịnh Cầu Nhân và Mạc Tuấn:
- Đêm nay các ngươi vất vả một chút, kiểm tra toàn bộ nhà kho này cho rõ ràng. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ quay về huyện Chân Định.
Dứt lời, hắn xoay người rời nhà kho. Đằng sau, Mạc Tuấn hô lớn với binh sĩ:
- Bên dưới tiếp tục kiểm tra chùy công thành. Sổ sách ghi chép có ba mươi cái, xem thực tế có bao nhiêu?

Mặc dù Lương Phương Bình không chịu tới gặp Lý Diên Khánh, nhưng cũng không có nghĩa là y không quan tâm tới lần kiểm tra này. Ngược lại, Giám sát sứ vừa bước chân trước ra khỏi cửa tới nhà kho, chân sau y đã lập tức phái người đi thăm dò tình hình. Càng hiểu rõ tình hình, y lại càng sợ hãi. Thực sự là quá nhiều vấn đề, y không thể che giấu.
Trong lòng y cực kỳ căng thẳng lo sợ, chỉ còn hai ngày nữa Giám sát sử sẽ xong xuôi trở về. Kết quả kiểm tra lần này vô cùng bất lợi cho y, một khi bị vạch tội, y khó tránh được tội, vô luận thế nào y cũng phải ngăn được chuyện này.
Trầm tư thật lâu, y hỏi phụ tá Thôi Mật bên cạnh:
- Tiên sinh cảm thấy Vương Phủ có tin được không?
Đây là lần thứ ba Lương Phương Bình hỏi lại cùng một vấn đề này. Hai lần trước Thôi Mật đều nói mập mà mập mờ, xem ra Lương Phương Bình không hiểu được mình ám chỉ cái gì, đành thở dài trả lời:
- Nếu Sứ Quân chỉ đặt tiền vào Vương Phủ, chỉ sợ kết quả sẽ khiến cho Sứ Quân thất vọng.
- Vì sao?
- Lần này là Thái Kinh liên thủ với Lương Sư Thành, bằng vào một mình Vương Phủ khẳng định đấu không được. Cuối cùng, rất có thể lão sẽ tự bảo vệ mình, đổ hết tất thảy trách nhiệm cho Sứ Quân. Đây cũng không phải lần đầu tiên lão làm chuyện này.
- Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?
- Vẫn là đề nghị lần trước của ti chức, Sứ Quân muốn thoát khỏi khốn này nhất định phải tìm Lý Ngạn.
- Nhưng…. Nhưng lão ra cái giá quá cao, tới hai mươi vạn xâu. Làm sao ta bỏ ra được?
- Đây chỉ là đề nghị của ti chức…
Lương Phương Bình chắp tay đi đi lại lại mấy bước, lại chậm rãi hỏi:
- Nếu ta cho Lý Diên Khánh năm vạn quan tiền, có thể bịt miệng hắn không?
Thôi Mật lắc đầu:
- Chỉ sợ đây sẽ là chứng cứ phạm tội mới của Sứ Quân.
- Thực sự không mua chuộc được hắn sao?
Lương Phương Bình vẫn không cam lòng.
- Hắn cũng chỉ là quân cờ. Có Thái Kinh và Lương Sư Thành ở phía sau nhìn chằm chằm, cho dù hắn có lòng cũng chưa chắc đã có gan.
Rốt cuộc, Lương Phương Bình vô kế khả thi, đành cắn răng nói:
- Được! Ta sẽ đưa một tòa nhà ở Kinh thành cho Lý Ngạn. Nếu như ngay cả lão cũng không làm được gì, ta cũng chỉ có thể nhận mệnh.
- Sứ Quân, đừng quên còn có Vương Phủ!
- Ta biết. Ta sẽ thêm vào cho lão một vạn lượng bạc. Nếu lão khiến ta thất vọng, đừng trách Lương Phương Bình ta trở mặt vô tình.
- Đoán chừng ngày mai bọn Lý Diên Khánh sẽ quay lại. Sứ Quân có muốn gặp không?
Lương Phương Bình lắc đầu:
- Ta không muốn gặp. Sáng sớm mai ta sẽ tới Triệu Châu, để Tề Phó giám gặp bọn họ đi. Mặt khác, tốt nhất là ngươi nghĩ cách soạn cho ta một bản báo cáo đi.
Thôi Mật cười gằn:
- Chuyện này cứ giao cho ti chức làm. Ti chức có cách để làm báo cáo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận