Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 520: Chủng soái làm mối.

Chương 520: Chủng soái làm mối.Chương 520: Chủng soái làm mối.
Rời Bảo Nghiên Trai, Lý Diên Khánh tới một quân doanh bộ binh ở thành đông. Đây là một quân doanh nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể chứa được hơn ngàn người, trước mắt Vương Quý suất lĩnh ba trăm hương binh tạm thời trú đóng nơi này.
Mặc dù hương binh Tương Châu đã hoàn thành nhiệm vụ hộ vệ, nhưng vì bọn họ có công bảo vệ sứ thần ở Từ Châu, nên đáng được khen thưởng. Mặt khác, mọi người đến Kinh thành một chuyến cũng không vất vả, tranh thủ nghỉ ngơi hai ba ngày, sau đó mới về Tương Châu.
Đại môn quân doanh không có ai canh giữ, chỉ có một đám người rảnh rỗi đứng ở cửa đang rướn người lên xem cái gì đó. Lý Diên Khánh vào trong quân doanh, thấy mấy binh sĩ đang thi đấu vật trên sân tập, binh lính xung quanh không ngừng hô hào hò hét khen hay khen giỏi.
Lúc này, Vương Quý ngồi giữa đám binh sĩ xem đấu vật nhìn thấy Lý Diên Khánh vội vàng đứng dậy lại gần cười đón:
- Ta còn tưởng hôm nay ngươi sẽ ở nhà nghỉ ngơi đó!
- Nhiều chuyện linh tinh quá, làm sao có thời gian nghỉ ngơi?
Lý Diên Khánh nhìn quanh dò xét một lát rồi hỏi:
- Tại sao trong quân doanh lại vắng vẻ thế này?
- Phần lớn binh sĩ đều vào trong Kinh thành đi dạo rồi, chỉ còn lại ba mươi người ở đây rảnh rỗi đấu vật chơi.
- Đi thôi. Chúng ta đi uống chén trà!
- Ta khoác cái áo rồi đi.
Vương Quý chạy về khoác thêm một cái áo choàng dày rồi cùng Lý Diên Khánh vào trong một trà lâu nhỏ cách đó không xa. Hai người ngồi xuống bàn gần cửa sổ. Lý Diên Khánh gọi một ấm trà ngon cùng mấy món điểm tâm loại một.
Vương Quý nhấp một ngụm trà nóng, cười nói:
- Bản báo cáo trước đó có tin tức gì chưa?
- Xu Mật Viện đã phê chuẩn, có thể hai ngày tới Tướng quốc sẽ phê xuống. Chỉ cần phê xuống là có thể cầm được tiền rồi. Chúng ta thay trời hành đạo như thế hẳn sẽ rất thuận lợi.
- Không phải nói tình hình tài chính đang căng thẳng sao?
- Tài chính căng thẳng là căng thẳng mấy chục vạn xâu, mấy trăm vạn xâu. Có hơn một vạn quan tiền của chúng ta đáng gì.
- Cũng đúng!
Vương Quý gật gù:
- Chờ lấy được tiền thưởng, ta sẽ đưa các huynh đệ trở về, cố gắng kịp về trước tết Nguyên Tiêu. Nói thật, ta tuyệt đối không thích Kinh thành, nếu không phải còn hai mươi mấy huynh đệ thương vong còn cần chờ trợ cấp, ta đã về rồi!
Lý Diên Khánh cười:
- Hoàn toàn không thích Kinh thành sao? Sao ta nghe ngươi nói có vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo nhỉ.
Vương Quý đỏ mặt lên, nửa ngày sau mới thở dài:
- Ta vốn vẫn không thích Tương Châu, luôn cảm thấy quan trường Tương Châu quá rối ren. Nhưng đi theo ngươi tới phủ Chân Định, thâm nhập vào sâu hơn, mới phát hiện ra nơi đó lại càng hắc ám. Kinh thành cũng không khá hơn chút nào. Còn không bằng ở lại Tương Châu, tốt xấu gì ta cũng là người địa phương.
- Ngươi còn trẻ như thế đã nhìn thấu thế sự, cũng không quá tốt!
Lý Diên Khánh đùa.
- Đây không phải là nhìn thấu thế sự. Cũng là con người thôi, trước mắt lăn lộn thêm mấy năm nữa, có cơ hội lại nghĩ biện pháp lên chức.
Vương Quý lại hỏi:
- Ngươi cảm thấy báo cáo kiềm tra lần này đưa lên, triều đình sẽ hủy bỏ kế hoạch bắc phạt chứ?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Hiện giờ không ít người phản đối bắc phạt, chủ yếu là vì nếu bắc phạt sẽ phải tăng thuế phú, tốn kém rất nhiều, khiến cho giá hàng các nơi tăng nhanh. Cho nên, các quan địa phương vẫn là người phản đối bắc phạt nhất, nghe nói đã có rất nhiều châu quan thượng thư phản đối bắc phạt khiến cho triều đình chịu áp lực khá lớn, nhưng rất khó khẳng định có hủy kế hoạch bắc phạt không.
Vương Quý trầm ngâm:
- Ta nghĩ nếu ngươi tiết lộ tình hình kiểm tra lần này ra ngoài, chỉ sợ sẽ càng có nhiều quan viên phản đối. Có muốn ta giúp ngươi một chút không?
Lý Diên Khánh nhìn hai bên, hạ giọng thầm thì:
- Lần bắc phạt này có thể liên quan đến cuộc chiến đoạt đích, sẽ làm nổi lên phong ba rất lớn trong triều. Ngươi đứng ngoài quan sát là được rồi, tuyệt đối không được cuốn vào trong đó.
- Được. Vậy ta sẽ không nhiều chuyện. Dù sao ta cũng chỉ là một quan võ nhỏ ở địa phương, thấp cổ bé họng, còn ngươi đã nổi danh phản đối bắc phạt giữa triều đình, cần phải tự kiềm chế một chút.
Chợt bên ngoài có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, loáng thoáng có tiếng người hô to:
- Đông Nam đại thắng. Thu phục Hàng Châu!
Đám người đang uống trà nhao nhao nhào ra ngoài cửa sổ. Lý Diên Khánh cũng nhìn ra ngoài đường, thì thấy một đội kỵ binh cõng theo bao chiến báo màu đỏ từ xa chạy tới. Đây là tin khẩn tám trăm dặm. Bọn họ vừa đi vừa hô lớn:
- Hàng Châu đại thắng, tiêu diệt hoàn toàn mười vạn quân phỉ.
Bách tính bên đường lập tức hoan hô ồn ào. Vương Quý hơi giật mình:
- Lão Lý, ngươi có nghe thấy không? Đông Thiến lại đánh thắng trận?
Lý Diên Khánh khinh thường hừ lạnh:
- Dẫn theo mười mấy vạn tinh nhuệ quân Tây Bắc giao đấu với ba mươi vạn quân ô hợp, đánh tới bây giờ mới thắng được, có cái gì mà khoe khoang. Ta còn phải xấu hổ thay cho y!
- Đồng Thiên về Kinh nhận thưởng sẽ là chuẩn bị dư luận đó.
Vương Quý nói đúng chỗ hiểm.
Lòng Lý Diên Khánh hơi se lại. Nếu vào lúc này Đồng Quán hồi Kinh, chỉ sợ tình hình sẽ càng phức tạp.
Tin tức Đồng Quán đại thắng ở Hàng Châu rất nhanh đã lan truyền khắp triều chính. Cùng ngày hôm đó, trong cung truyền ra ý chỉ, thăng chức Đồng Quán làm Thái sư, đổi phong làm Sở Quốc Công, đồng thời phát trăm vạn xâu tiền, năm mươi vạn thớt lụa khao thưởng ba quân, có điều không yêu cầu Đồng Quán hồi Kinh báo cáo, mà yêu cầu y không ngừng cố gắng tiêu diệt thêm tặc phỉ.
Đại thắng Hàng Châu là thắng lợi mang tính chiến dịch đầu tiên kể từ khi Phương Tịch tạo phản tới nay, có ý nghĩa kể từ lúc này quân đội triều đình giành được thế chủ động trên chiến trường, bắt đầu tiêu diệt quân đội Phương Tịch toàn diện.
Có điều, tin tức này cũng không có ảnh hưởng quá lớn tới sinh hoạt của bách tính trong Kinh. Giá hàng vẫn tăng, cuộc sống gian khổ vẫn phải tiếp tục. Binh sĩ đưa tin khuất dạng không bao lâu, con đường lấy lại sự bình tĩnh và bận rộn ban đầu.
///
Sáng tinh mơ hôm sau, Lý Diên Khánh cưỡi xe trâu tới phủ Chủng Sư Đạo. Một mặt hắn muốn đi thăm ân soái xưa kia, mặt khác, cũng là nhiệm vụ chủ yếu hôm nay, hắn muốn đi theo Chủng Sư Đạo tới Tào phủ cầu hôn.
Vừa tới trước cửa phủ Chủng Sư Đạo, hắn đã thấy ông ta ngồi trong xe ngựa vẫy vẫy mình:
- Ngươi còn không đến ta sẽ tự đi một minh đấy!
Chủng Sư Đạo tinh anh quắc thước, sắc mặt hồng hào, về quê một chuyến như trẻ ra cả chục tuổi. Lý Diên Khánh tiến tới thi lễ cười chào:
- Chủng soái hồi hương uống trà tiên hay sao mà trẻ ra cả chục tuổi thế này.
- Ha ha, trà tiên thì không có, nhưng có mang cho ngươi hai cân trà vụ đỉnh của núi Chung Nam. Lúc sau sẽ cho ngươi. Ngươi lên xe trước!
Lý Diên Khánh ngồi lên xe ngựa của Chủng Sư Đạo. Ông ta cười tủm tỉm:
- Ta vẫn thích đứa cháu gái mọt sách của Tào Binh kia từ nhỏ, không ngờ lại trở thành nương tử của ngươi. Thực là khéo mà !
- Chủng soái và Tào lão gia tử rất thân thiết sao?
- Khi còn trẻ chúng ta từng cùng bị ăn gậy trong quân doanh. Ngươi nói xem, quan hệ có tốt không?
Lý Diên Khánh mở cờ trong bụng. Thì ra còn có mối quan hệ này, vậy càng là người đồng đạo rồi.
Xe ngựa lóc cóc lăn bánh. Một lát sau, Chủng Sư Đạo lại hỏi:
- Nghe nói ngươi tới Hà Bắc kiểm tra quân tư. Ta đoán chừng tình hình không tốt lắm!
- Chỉ sợ còn bết bát hơn đại soái nghĩ. Trong sổ sách thì các loại quân tư đều vô cùng sung túc, nhưng kiểm kê tài sản vật chất thực tế thì nhiều nhất chỉ bằng ba phần sổ sách, mà có rất nhiều quân giới đã cũ lắm rồi, không dùng được nữa.
Chủng Sư Đạo cười nhạt:
- Rất bình thường, từ đời Triết Tông Hoàng đế đã vậy. Cái này gọi là quân bị hoang thỉ. Biên quân Tây Bắc luôn tác chiến cùng quân Tây Hạ, vẫn còn có chút sức chiến đấu. Nhưng biên quân Hà Bắc đã trăm năm không chiến, ngươi hy vọng bọn họ binh cường ngựa tráng, lương thảo trang bị sung túc là điều không thể. Nói thật, ta chả bất ngờ chút nào.
- Nếu đã vậy, Thiên tử và triều đình còn ngày đêm trông mong bắc phạt, như thể quân Liêu sẽ trông chừng mà hàng, quân Kim ai nấy đều là đại nho biết lễ giữ tín. Ta chỉ sợ kết quả sẽ là đánh sói không thành còn bị sói cắn, cuối cùng hổ báo xông vào cửa.
- Ngươi nói không sai chút nào. Ta đã trấn thủ biên quan năm mươi năm, đã nhìn rõ đám man di này từ lâu. Đảng Hạng cũng thế, Khiết Đan cũng thế, Nữ Chân cũng vậy, đều là cá mè một lứa. Nếu Nữ Chân diệt nước Liêu, tất nhiên sẽ xâm phạm phía nam. Đáng hận triều đình còn muốn kết minh cùng bọn họ. Khác nào bảo hổ lột da?
Lý Diên Khánh yên lặng gật đầu, lại nói:
- Ti chức có mấy lời trong lòng, nhất thiết đại soái phải nghe!
- Ngươi nói!
- Nếu như triều đình kiên trì muốn bắc phạt, có lẽ Thiên tử sẽ để cho đại soái xuất chinh. Nhưng tốt nhất đại soái nên tránh đi, không nên đến bước cuối cùng lại mất thanh danh một đời của mình.
Chủng Sư Đạo im lặng thật lâu sau mới trầm thấp thở dài:
- Trong lòng ta chỉ có quốc gia, chút vinh nhục cá nhân tính làm gì.
Lý Diên Khánh hơi giật mình. Hắn cẩn thận nghĩ lại cái nói này, bỗng trong lòng dâng lên một nỗi xấu hổ không thể nói ra được. Đây mới thực sự là rường cột nước nhà. Mình còn kém quá xa.
Chủng Sư Đạo vỗ vỗ vai hắn, cười nói:
- Hôm nay là ngày trọng đại của ngươi. Chúng ta không nói chuyện này.
Xe ngựa tăng tốc, hối hả chạy tới Tào phủ bên bờ sông Kim Thủy.

Lục lễ chỉ sáu loại lễ tiết từ khi hỏi cưới đến khi thành hôn, là nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh. Người Tống ngại sáu lễ rườm rà, bèn gộp nạp thái với vấn danh làm một, nạp chinh với thỉnh kỳ làm một, chỉ còn bốn lễ.
Hôm nay Chủng Sư Đạo làm bà mai tới Tào phủ cầu hôn là bước nạp thái đầu tiên. Thực ra đây cũng chỉ là hình thức mà thôi, Tào Bình và Lý Đại Khí đã định xong việc hôn nhân này từ trước rồi.
Có điều, cho dù là hình thức, việc này cũng rất quan trong. Cổ nhân cưới vợ cần cưới hỏi đàng hoàng, minh môi là chỉ buổi cầu hôn hôm nay, nhất định phải công khai, để cho tất cả mọi người đều biết.
Theo tập tục, quả thực Lý Diên Khánh không cần phải đi cùng, vạn nhất nhà gái không chịu đồng ý, không phải tân lang sẽ bị xấu hổ khó xử sao? Nhưng Lý Đại Khí coi trọng lễ tiết, nhất định phải để nhi tử ra mặt bày tỏ lòng thành bởi vì lần trước Lý Đại Khí tới cửa ra mắt đáng lẽ phải đưa con trai theo, nhưng khi ấy Lý Diên Khánh lại đang bận làm việc ở Hà Bắc. Cho nên hôm nay ông ta muốn bù đắp lại thiếu sót lần trước.
Trước đó Chủng Sư Đạo đã phái người đưa thiếp, cho nên khi xe ngựa của lão dừng trước cửa Tào phủ, Tào Bình đã dẫn người trong nhà ra cửa lớn đón. Hôm nay Tào Bình còn mời cả Cao Thâm tới làm người chứng kiến.
Chủng Sư Đạo xuống xe ngựa, chắp tay cười chào:
- Ta phải chúc mừng huynh trưởng có cháu rể!
- Cùng vui! Cùng vui!
Cao Thâm bên cạnh cười trêu ghẹo:
- Hai lão già các ngươi nóng lòng quá rồi. Lời này phải chờ đến khi uống rượu mừng lại nói!
Ba người cùng cất tiếng cười ha hả. Lý Diên Khánh vội vàng tiến lên hành lễ:
- Vãn bối tham kiến Tào công và Cao công!
- Hôm nay Diên Khánh cũng tới!
- Lần trước vãn bối đi Hà Bắc làm việc công, chưa thể cùng phụ thân tới thỉnh an Tào công. Hôm nay xin tới bồi tội!
- Ngươi đi công vụ, có phải ra ngoại thành săn thú dạo chơi đâu. Có tội gì. Mau, mời vào trong phủ.
- Đợi một chút!
Chủng Sư Đạo gọi Lý Diên Khánh lại, cười nói:
- Chờ ta đi trước làm xong lễ nghi đã!
Lão mò vào xe lấy ra một cái rổ, mở ra. Bên trong là một con ngỗng trời dùng lụa đỏ buộc chặt cánh và hai chân. Đây là lễ nạp thái chính thức, có rất nhiều ý nghĩa. Một trong số đó là lễ cưới gả, trưởng ấu có thứ tự, còn có ý may mắn.
Lão trịnh trọng trao con ngỗng ho Tào Bình. Tào Bình gật gật đầu, cũng trịnh trọng nhận lấy, có nghĩa là nhà gái đồng ý nhận nghị cưới.


Bạn cần đăng nhập để bình luận