Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 521.1: Tào Mẫu gặp con rể

Chương 521.1: Tào Mẫu gặp con rểChương 521.1: Tào Mẫu gặp con rể
Vốn dĩ, Lý Đại Khí muốn dùng tám mỹ nhân nổi tiếng trong lịch sử để đặt tên, nhưng Lý Diên Khánh nhắc nhở rằng, những mỹ nhân này đều đại diện cho một sự việc nào đó trong Hoàng Cung. Những cô gái dân gian thì thích, nhưng phụ nữ trong cung đình rất kỵ. Lý Đại Khí hiểu ra, bèn đổi thành tám cảnh ở Biện Kinh.
Lập tức Vương Thị như mở cờ trong bụng. Mặc dù bà là con nhà danh giá, nhưng dù sao cũng là phụ nữ. Lần trước bà được một chiếc Hồng Bảo Hạp, trong lòng đã không thích lắm rồi. Tất cả những chị em dâu đều giống nhau, không có đặc sắc gì. Nhưng lần này Lý Diên Khánh đã tặng cho bà nước hoa chuyên dùng cho Hoàng Phi, khiến lòng bà rất thoải mái, cứ khen suốt. Bà đã từng nghe nói về loại nước hoa này, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Tào Tuyển ngồi bên cạnh lập tức thở phào, thầm khen con rể của mình biết làm việc. Thật ra đây là do Lý Đại Khí chuẩn bị. Y hiểu tâm lý của phụ nữ nhà giàu. Những người phụ nữ nhà danh giá không quan trọng giá cả, mà là địa vị, và sự hiếm có. Nếu tặng cho Vương Thị một trăm chiếc Hồng Bảo Hạp, chẳng bằng tặng cho bà ấy ba chai nước hoa tượng trưng cho địa vị.
Lý Diên Khánh lại đưa chiếc hộp gấm vuông cho Tào Tuyển:
- Đây là Long Tiên hương loại tốt nhất của Bảo Nghiên Trai. Là chút tâm lý mà vãn bối muốn tặng cho bác trai.
Long Tiên Hương là loại tốt nhất trong các loại hương, còn đắt gấp trăm lần so với Trầm Hương. Chiếc hộp nhỏ này có khoảng hai lạng, có giá trị đến hàng nghìn quan tiền. Đốt hương cả nam và nữ đều dùng được. Bình thường Vương Thị dùng Trầm Hương. Bà nghe thấy là Long Tiên Hương, bèn nhận lấy không hề khách sáo:
- Lão gia còn không mau cảm ơn Diên Khánh.
Bà ta nhướn lông mày, ánh mắt trở nên kỳ lạ. Người ngoài đương nhiên là không hiểu. Nhưng vợ chồng với nhau đã hai mươi mấy năm, chỉ có Tào Tuyển là hiểu ánh mắt vợ mình. Ánh mắt đó có nghĩa là “Ta tịch thu đồ của ông, để ông khỏi phải đi cho con hồ ly tinh nào khác!”
Tào Tuyển thầm cười khổ. Đành phải nói với Lý Diên Khánh:
- Đa tạ ý tốt của hiền chất!
Theo phong tục, giờ chỉ là bước đầu tiên Nạp Thải của nghi lễ, chưa được goi là cha vợ chính thức. Chỉ có thể gọi là bác và cháu. Đến khi Nạp Chinh, cũng là khi nhà trai đưa sính lễ đến, mới thay đổi được cách xưng hô. Nếu không, đổi sớm quá sẽ khiến người ta cười.
Nhà bình thường thì không để ý điều này. Chỉ cần ra mắt thành công là bắt đầu gọi con rể và cha vợ. Nhưng Tào gia là nhà danh môn quý tộc, rất chú ý đến lễ nghĩa. Mặc dù có thể bỏ qua những tiểu tiết nhỏ, ví dụ như hôm nay Lý Diên Khánh đi theo người làm mối đến đây, nhưng về mặt lễ nghĩa thì không được bỏ qua.
Vương Thị uống một ngụm trà rồi lại cười hỏi:
- Nghe nói Diên Khánh đã nạp một phòng thiếp rồi?
Tào Tuyển bên cạnh lo lắng, nháy mắt vội vàng với vợ. Sao lại nói một câu vô lễ vậy chứ. Nhưng Vương Thị như không nhìn thấy, vẫn cười nhìn Lý Diên Khánh.
Thường thì người ta nói cưới vợ nạp thiếp. Cưới vợ trước, nạp thiếp sau. Thiếp là một sự bổ sung cho vợ, để con cháu đầy đàn, để chăm lo cuộc sống. Mọi người không đề xướng nạp thiếp trước, chủ yếu là để tránh việc con trai lớn là con của thiếp. Nạp thiếp trước khi lấy vợ là không thỏa đáng lắm.
Nhưng thật ra, có con cháu danh gia nào là không có người phụ nữ mình yêu trước khi lấy vợ chứ? Ngay cả Thái Tử trước khi lập Thái Tử Phi cũng đã có mấy Cung Phi. Không ai coi lễ nghĩa này ra gì. Tào Bình không nhắc đến việc này, mà Vương Thị lại hỏi đến. Đương nhiên, đây cũng là vì bà yêu con gái, nên hiểu được. Nếu bà không hỏi thì có lẽ chẳng ai hỏi nữa.
Lý Diên Khánh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, y khom người nói:
- Trong nhà vãn bối đã có một thiếp. Chủ yếu là vì có một chuyện đặc biệt.
- Ừm, chuyện gì đặc biệt?
- Bác gái không biết, cha mẹ của vãn bối không có anh em, còn mẹ thì đã tạ thế rất sớm. Vãn bối cũng không có anh em, hai đời đơn truyền. Năm trước, vãn bối thi trúng tiến sĩ, gia nhập Hà Đông Quân, phải tham gia vào trận chiến Tống Hạ sắp xảy ra. Trận chiến đó, quân Tống chết mấy vạn tướng sĩ. Cha vãn bối rất lo lắng. Để giữ lại hương hỏa cho Lý gia, cha vãn bối đã cưới trước cho vãn bối một phòng thiếp.
Tào Tuyển bên cạnh không nhịn được nữa:
- Ta cảm thấy Diên Khánh nạp thiếp là có lý do. Dù sao thì chiến tranh quá tàn khốc. Không ai đảm bảo được rằng mình sẽ còn sống trên chiến trận.
Vương Thị trừng mắt với chồng. Tào Tuyển không dám nói nữa, chỉ hậm hực cúi đầu xuống.
- Vậy tâm nguyện của cha cậu đã thành chưa?
Tâm cơ của Vương Thị rất sâu. Đây mới là lời bà ấy muốn hỏi. Bà không cho chồng nạp thiếp, nhưng không thể cấm người khác. Việc Lý Diên Khánh nạp thiếp đã gạo nấu thành cơm, bà còn có thể nói gì được nữa? Chẳng lẽ còn có thể phản đối hôn sự này ư? thật ra, bà chỉ muốn biết giờ Lý Diên Khánh có con trai không. Đây mới là điểm mấu chốt, liên quan đến địa vị của con gái bà trong nhà chồng.
Lòng vòng một hồi, bà mới hỏi đến điểm chính.
Lý Diên Khánh cũng hơi khó chịu. Vốn dĩ hắn trả lời đã rất miễn cưỡng rồi, Vương Thị nên có điểm dừng. Nhưng bà ta lại cứ hỏi tiếp. Giờ Lý Diên Khánh cũng đã ý thức được bà mẹ vợ tương lai của mình rất lợi hại, không hề bỏ qua một vấn đề quan trọng nào.
Y đành lắc đầu:
- Tiểu thiếp của vãn bối không được khỏe. Tâm nguyện của cha vẫn chưa thành.
Vương Thị thầm thở phào, rồi cười nói:
- Thật đáng tiếc!
Đúng lúc này, một thị nữ ngoài cửa nói:
- Thái lão gia truyền lời đến, khách muốn cáo từ rồi.
Lý Diên Khánh đứng dậy nói:
- Lần sau vãn bối sẽ đến thăm hai bác, xin cáo từ trước!
Vương Thị cười nói:
- Về chuẩn bị cho tốt nhé. Nhà chúng ta đã bắt đầu chuẩn bị rồi đấy, cậu có thể đến bất kỳ lúc nào!
Lý Diên Khánh cáo từ rồi đi mất. Tào Tuyển dẫn hắn về tiền viện, trên đường bèn xin lỗi y:
- Tính của bác gái cậu là vậy đó, nói thì chua ngoa nhưng tốt bụng. Thật ra bà ấy là người tốt. Hôm nay nói có hơi quá, hiền chất đừng để bụng.
- Cháu có thể hiểu được. Có người làm cha mẹ nào không quan tâm đến con cái mình chứ. Cháu không để bụng đâu!
- Vậy thì tốt, ôi! Không biết cái miệng của bà ta đã đắc tội bao nhiêu người?
Lý Diên Khánh rời khỏi Tào Phủ. Trên xe ngựa, hắn nhanh chóng đọc mẩu giấy mà Tào Kiều Kiều đưa cho lúc trước:
- Hoàng hôn ngày kia, gặp nhau ở cổng Đại Tướng Quốc Tự!
Đây không phải là chữ của Tào Uẩn. Chữ rất non nớt. Có lẽ là do Tào Kiều Kiều viết cho hắn. Lý Diên Khánh hơi kỳ lạ, cô nương này hẹn mình ra đó làm gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận