Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 537: Kịch chiến hậu viện.

Chương 537: Kịch chiến hậu viện.Chương 537: Kịch chiến hậu viện.
Hoàng hôn, Lý Diên Khánh dẫn theo Trương Ưng, Trương Báo về phủ mình. Tư Tư cùng Thanh Nhi không ở đây, trong phủ trạch vắng vẻ hơn nhiều, nhất là trong nội trạch, chỉ còn lại hai nha hoàn ở lại, quả thực đêm vô cùng yên tĩnh.
Lý Diên Khánh vừa vào cửa lớn, Dương Quang đã vội vàng tiến tới đón, và báo:
- Khởi bẩm quan nhân, bên ngoài có người giám thị chúng ta.
Lại còn có người giám thị? Lý Diên Khánh nao nao, lại hỏi:
- Làm sao ngươi phát hiện ra?
- Có người nhắc nhở chúng ta!
Dương Quang đưa một tờ giấy cho Lý Diên Khánh. Hắn mở ra, trên đó chỉ ghi bốn chữ “Có người giám thị!”
Nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, Lý Diên Khánh nhướn mày. Người này là ai?
- Là một đứa bé đưa cho ty chức vào xế chiều hôm nay. Ty chức đã tìm khắp nơi, phát hiện có hai chiếc thuyền vẫn bỏ neo dưới cầu, trên thuyền có người áo đen nhìn chằm chằm vào cửa lớn nhà chúng ta.
Phủ đệ của Lý Diên Khánh cách cầu Vân Kỵ chừng hơn sáu chục bước. Dưới cầu Vân Kỵ có một bến đố, thường thường vẫn có thuyền cập bến. Nếu có hai chiếc thuyền đậu ở đó một lúc lâu cũng không có gì lạ, vấn đề là ở người áo đen kia. Điều này khiến cho Lý Diên Khánh nghĩ đến Bảo Nghiên Trai trên phố Ngự Nhai. Chẳng lẽ chúng là đồng bọn của đám áo đen phóng hỏa đốt cửa hàng sao?
Nghe nói chủ mưu đốt Bảo Nghiên Trai là đường huynh Lương Chí của Lương Phương Bình. Hôm nay trên triều, Thiên tử đã hạ chỉ miễn tất cả chức vụ của Lương Phương Bình, cũng lệnh cho Đại Lý Tự bắt y vào Kinh hỏi tội. Lương Phương Bình há lại không hận mình thấu xương? Quả thực Lương Chí có động cơ ra tay với mình.
tạm thời Lý Diên Khánh mặc kệ người viết tờ giấy kia, gọi Trương Báo và Trương Ưng tới, nói với hai người điểm đáng ngờ mà Dương Quang phát hiện ra. Trương Báo và Trương Ưng vừa sợ vừa giận:
- Nếu bọn chúng đã không muốn sống thì cứ tác thành!
Lý Diên Khánh khoát khoát tay:
- Không nên. Nghe sắp xếp của ta!
Ba người lập tức an tĩnh lại. Lý Diên Khánh dặn dò:
- Chung ta phải chuẩn bị phản ứng thật tốt. Mặc dù chúng ta chỉ có bốn người, nhưng nếu phân công thỏa đáng thì cũng đủ. Dương Quang phụ trách giám thị bên ngoài, kịp thời truyền tin vào bên trong phủ. Trương Báo và Trương Ưng phụ trách trung đình, cắt đứt đường lui của bọn họ. Nội trạch để ta đối phó.
- Có thể tới Bảo Nghiên Trai mượn chút nhân thủ!
Dương Quang đề nghị.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Nếu bọn họ phát hiện ra chúng ta có chuẩn bị sẽ sợ hãi.
- Vậy gia phó trong phủ phải làm sao?
Chuyện này thật làm khó xử. Hiện trong phủ còn tám gia phó. Lý Diên Khánh trầm tư một lát rồi dặn Trương Báo:
- Ngươi sắp xếp cho bọn họ ra ngoài khách sạn ở. Không được đi đằng cửa chính, mà đi cửa sau qua chùa Pháp Vân
- Ty chức hiểu. Ty chức sẽ đi thu xếp.
Trương Báo đi rồi, Dương Quang và Trương Ưng cũng chia nhau ra bố trí. Lý Diên Khánh quay về nội trạch, chuẩn bị kỹ càng bảo kiếm và cung tiễn, lại lấy ra hai mươi thanh phi đao từ trong một cái rương, cất vào trong áo dạ. Hắn cầm theo binh khí bước nhanh tới đình nghỉ mát cao nhất nội trạch. Từ nơi này có thể nhìn bao quát tất cả xung quanh.
Hiện tại mới là đầu tháng hai, đêm vẫn đến rất sớm. Không bao lâu sau, đêm đã lặng lẽ phủ xuống. Hai chiếc thuyền vẫn bỏ neo trên cầu Vân Kỵ không rời đi. Đây là hai tàu chở khách cỡ trung, trong khoang thuyền có thể chứa được hai mươi người, nhưng tất cả cửa sổ đều thả vải mành, không nhìn thấy được bên trong.
Trong hai chiếc thuyền có cả thảy ba mươi người áo đen. Bọn họ đều mang theo dao, chỉ chờ màn đêm buông xuống sẽ lẻn vào trong phủ trạch của Lý Diên Khánh.
Tuy việc ám sát luôn là tối kỵ trong đấu tranh triều đình, bởi vì sẽ tạo thành tổn thương lẫn nhau, các quan văn đều rất cẩn thận, nhưng nếu xảy ra tình trạng chó cùng rứt dậu, khó tránh khỏi chuyện sẽ dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào.
Từ sau khi nhận được tin huynh trưởng bị miễn chức xét tội, Lương Chí đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không thể không vứt bỏ mọi của cải tích lũy được. Tất cả tiền bạc đều bị mất đều bắt nguồn từ việc Lý Diên Khánh kiểm tra phủ Chân Định, nên y rất thù hận Lý Diên Khánh.
Trước đó, mất suốt hai ngày Lương Chí mới tìm ra được hang ổ của Lý Diên Khánh, tới giờ, y không còn e ngại gì nữa, bèn hạ lệnh treo giải thưởng, chỉ cần cầm được đầu Lý Diên Khánh tới, mỗi người thưởng ngàn xâu.
Đêm khuya dần, vào canh hai, đa số người ở Kinh thành đã ngủ say, cầu Vân Kỵ cũng tĩnh lặng như tờ, chỉ có trong một rừng cây nhỏ phía tây là không ngừng vang lên tiếng cú rúc rì rì, thi thoảng có một con cú từ trong rừng bay lên, rồi lao xuống kiếm chuột ăn đêm.
Lúc này, dưới cầu Vân Kỵ bắt đầu có động tĩnh. Từng người áo đen ra khỏi khoang thuyền, nhảy lên bờ, vừa nhanh vừa nhẹ.
Ba bốn người áo đen đứng sát với nhau thành một vòng tròn. Người thủ lĩnh thấp giọng dặn dò:
- Ta nhắc lại một lần nữa. Mục tiêu hôm nay là một loại hàng cứng. Ít người không xử xong hắn được. Mọi người phải tập trung sức mạnh mới giết được hắn, sau đó muốn tiền muốn nữ nhân thế nào cũng tùy các ngươi.
Dứt lời, y ra lệnh cho bốn người thủ bên ngoài, lại khoát tay gọi, ba mươi gã áo đen cấp tốc đánh tới phủ đệ của Lý Diên Khánh.
Dương Quang ẩn thân trên một cây đại thụ ngoài rừng cây nhỏ.
Nhìn rõ ràng, gã bèn bắt chước tiếng cú rúc lên miếng tiếng, truyền tin cho bên trong phủ.
Trong phủ, Trương Ưng chạy lên đình nghỉ mát thấp giọng báo với Lý Diên Khánh:
- Dương Quang bên ngoài truyền tin vào, đối phương đã ra tay.
Lý Diên Khánh gật gật đầu:
- Theo kế hoạch mà hành động!
Trương Ưng quay lại chạy như bay. Lý Diên Khánh rút ra một mũi tên, đặt vào dây cung. Lúc này, ba mươi tên áo đen đã chạy tới trước phủ trạch. Bọn họ dựng người làm thang, từ tường vây phía tây nhảy vào trong phủ, chạy nhanh vào hậu viện, mỗi người đều cầm một thanh cương đao sắc bén, còn có mấy người mang theo đá đánh lửa, sau khi giết chết mục tiêu sẽ phóng hỏa đốt nhà.
Trong phủ hết sức yên tĩnh, ba mươi gười áo đen không gặp lấy một hạ nhân nào, vậy mà họ cũng không cảm thấy lạ. Hẳn lúc này mọi người còn đang ngủ say. Bọn chúng chia làm ba đội, từ ba hướng đông, tây, nam nhào vào hậu viện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận