Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 556: Tri Châu tới chơi.

Chương 556: Tri Châu tới chơi.Chương 556: Tri Châu tới chơi.
Phương án thuê bán miếu Thành Hoàng nhận được thành công to lớn, tin tức xây dựng một khu chợ mới ở miếu Thành Hoàng khiến người trong huyện bàn luận và chờ mong. Mặc dù có một số người phản đối, nhưng dù sao người phản đối chỉ là số ít, những tiếng phản đối này nhanh chóng bị tiếng nghị luận nhiệt liệt của toàn huyện bao phủ.
Ngày bán đất rầm rộ trước đây chưa từng có, ngoài ba mảnh đất mà Huyện Úy và Huyện Thừa dùng giá cả nội bộ vô cùng thấp mua đi, bảy miếng đất khác bán được hai vạn hai ngàn quan tiền, hoàn toàn đạt tới hiệu quả dự tính. Trong khi rút thăm thuê cửa hàng sau đó, còn có hơn ngàn tiểu thương chạy tới rút được quyền thuê một trăm hai mươi lăm tiệm nhỏ, toàn cảnh nóng nảy khiến toàn bộ hoạt động thuê bán đạt tới cao trào.
Lần thuê bán mảnh đất miếu Thành Hoàng này khiến huyện Gia Ngư thu được hai vạn năm ngàn quan tiền, khấu trừ tiền sửa chữa và xây dựng phòng ở ra, Huyện nha ít nhất thu được một vạn tám ngàn quan. Không chỉ trả sạch tất cả nợ nần, giao xong lương bổng khất nợ, còn lại hơn một vạn quan tiền, lúc này Lý Diên Khánh quyết định, dùng số tiền kia để tu sửa bến tàu cũ nát, thiết lập ba Tiểu Học Đường mới và khôi phục Cư Dưỡng Viện và An Tế Phường.
Trong lúc nhất thời, Lý Diên Khánh nhận được sự khen ngợi của bách tính toàn thành, xưng hô Lý Thanh Thiên bắt đầu xuất hiện.
Nhưng mỗi tháng cửa hàng nhỏ tại miếu Thành Hoàng chỉ hơn sáu trăm quan tiền thuê, vẫn không đủ, nhất định phải mở một nguồn thu lâu dài khác. Ngày thứ hai sau khi đấu giá đất, Lý Diên Khánh để Huyện Úy Chu Bình đi công sai một chuyến, tới kinh thành một chuyến, thương nghị chuyện Bảo Nghiên Trai thuê ruộng công giải thiết lập trang viên hoa cỏ tại huyện Gia Ngư.
Đến lúc này Chu Bình mới biết được quan hệ của Lý Diên Khánh và Bảo Nghiên Trai. Sau khi thán phục, cũng khiến lòng tin của y tăng mạnh, vô cùng phấn chấn tới kinh bàn bạc.
Sau khi Chu Bình rời đi năm ngày, một vị khách đặc thù tới huyện Gia Ngư. Một chiếc thuyền lớn cắm cờ quan Châu nha chậm rãi tới bến tàu huyện Gia Ngư, một văn sĩ trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi đứng đầu thuyền. Y mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt, đầu đội mũ ô sa, dáng người trung đẳng, bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn, dưới hàm để một sợi râu dài, trông cực kỳ nho nhã.
Văn sĩ trung niên này chính là Tri Châu Ngạc Châu Uông Bá Ngạn. Chức quan của y tại triều đình là Ngu Bộ Lang Trung, phái đến Ngạc Châu đảm nhiệm Tri Châu. Uông Bá Ngạn là người Huy Châu, tiến sĩ năm Sùng Ninh thứ hai, đầu năm ngoái tới Ngạc Châu nhận chức.
Hôm nay y tới huyện Gia Ngư đương nhiên là vì thăm Lý Diên Khánh bị giáng chức tới đây, về phần mấy ngày trước huyện Gia Ngư tự tiện thuê bán đất, y cũng có nghe thấy, nhưng y lại giờ vờ cái gì cũng không biết. Lý Diên Khánh đã không xin y, cũng không báo cáo chuyện này với Châu, y đương nhiên không biết rõ tình hình, nếu không để y xử lý chuyện khó giải quyết này thế nào?
Làm trưởng quan cao nhất một Châu, Uông Bá Ngạn vô cùng rõ ràng tài chính khó khăn ở các Huyện của Ngạc Châu. Nhưng y cũng không có cách nào, đây là vấn đề tồn tại ở khắp Đại Tống, không phải y có thể giải quyết, ngay cả một Huyện nho nhỏ cũng cần nuôi sống hơn bảy mươi tên lại dịch, ngoại trừ dùng thủ đoạn tăng thuế bóc lột nông dân ra, làm sao nuôi nổi nhiều người như vậy?
Cho nên huyện Gia Ngư bán đất quan tự cứu, dù không hợp pháp nhưng lại hợp tình hợp lý.
Thuyền cập bến tàu, một tùy tùng nhỏ giọng nói:
- Có cần ti chức tới Huyện nha thông báo trước hay không?
Uông Bá Ngạn khoát tay:
- Không cần quấy nhiễu bọn họ, tự chúng ta đi qua.
Y xuống thuyền, mang theo hai tên tùy tùng thuê một cỗ xe bò đi tới Huyện nha. Trên đường đi, xa phu văng nước bọt khắp nơi khích lệ Huyện Lệnh mới nhận chức của gã:
- Thần linh phù hộ, đưa đi một Uông Huyện Lệnh mặc kệ bách tính sống chết, cuối cùng đưa tới một Thanh Thiên Huyện lão gia, đây là may mắn của bách tính Gia Ngư chúng ta!
Uông Bá Ngạn rất kinh ngạc, Lý Diên Khánh mới đến bao nhiêu ngày, đã được xưng là Thanh Thiên. Y cười hỏi:
- Ngươi nói xem, hắn làm được chuyện gì, mà được xưng là Thanh Thiên rồi?
- Hắn vừa đến đã xây dựng một khu chợ, để bách tính tầng dưới chót chúng ta lại thêm quán nhỏ có thể ăn cơm, thuận tiện bách tính, đây không phải rất tốt sao?
- Còn có cái gì?
- Hắn bán đất đai được tiền, liền bắt đầu tu sửa lại bến tàu. Xây xong bến tàu, có nhiều thuyền cập bến hơn, việc buôn bán của chúng ta sẽ càng tốt hơn. Nghe nói còn muốn xây dựng ba tòa Tiểu Học Đường, trẻ con nhà nghèo chúng ta cũng có thể đi học miễn phí hai năm, biết một ít chữ, không giống đám người thô kệch chúng ta, một chữ cũng không biết. Còn có… muốn khôi phục Cư Dưỡng Viện và An Tế Phường đã ngừng gần mười năm, bao nhiêu mẹ góa con côi người già và cô nhi lang thang đều có thể ăn một miếng cơm, đây là tấm lòng Bồ Tát nha! Quan tốt như vậy không xưng Thanh Thiên thì xưng cái gì?
Uông Bá Ngạn gật đầu cười nói:
- Xem ra hắn thực sự là quan tốt.
- Đương nhiên là quan tốt, chúng ta hi vọng hắn có thể ở luôn tại huyện Gia Ngư.
Uông Bá Ngạn cười ha ha, trong lòng y rất rõ ràng, nhiều nhất Lý Diên Khánh chỉ ở tại huyện Gia Ngư mấy năm, chỉ cần Thái tử vào chỗ, thành viên Phạm đảng sẽ hoàn toàn xoay người.
Không bao lâu, họ đi tới Huyện nha, chỉ thấy không ít người vây xem ở cổng Huyện nha. Uông Bá Ngạn xuống xe ngựa, cũng đi tới. Hóa ra Lý Diên Khánh đang thấm vấn vụ án. Uông Bá Ngạn rất tò mò, cũng đứng một bên nhìn xem.
Có người bên cạnh nghị luận:
- Môi giới Trương Tam này thực sự không có đạo lý, người ta nhặt được cái rương bên bờ, đã qua ba mươi ngày của công, nên thuộc về người ta. Thế nhưng hắn lại còn muốn thưa kiện tìm đồ về, Huyện Lệnh sao có thể phán đồ cho hắn?
Uông Bá Ngạn lập tức hiểu được tình tiết vụ án. Trong Tống Hình Thống có quy định rõ ràng, sau khi nhặt được vật vô chủ báo quan, quan phủ lập thông báo bày ra ba mươi ngày, nếu như trong ba mươi ngày người mất không đến nhận lại, vật phẩm sẽ thuộc về người nhặt được, đây là một loại hành đồng cổ vũ không nhặt của rơi.
Y cũng muốn nhìn xem Lý Diên Khánh thẩm tra xử lý vụ án này thế nào?
- Khởi bẩm Huyện Quân, cái rương này là ta không cẩn thận đánh rơi từ trên thuyền xuống sông, ta liền đuổi theo chiếc rương này. Lúc ấy ta gặp được người nhặt cái rương này, còn hỏi hắn có thấy một cái rương hay không, hắn nói không nhìn thấy, hắn liền tiếp tục đi tìm ở vùng ven sông. Kết quả hắn giấu kín cái rương, hiện giờ lại muốn chiếm hợp pháp thành của mình, rõ ràng là hắn phạm pháp trước, cái rương này không thể thuộc về hắn!
Người nhặt cái rương là người chèo thuyền, gã vội biện bạch:
- Ta thừa nhận đã gặp người này, nhưng lúc đó ta cũng không có nhặt được cái rương. Về sau hắn đi xa rồi ta mới phát hiện trên mặt sông, ta cũng không thấy hắn ở đâu, chỉ có thể giao cho quan phủ. Nếu ta có lòng giấu kín, căn bản sẽ không giao cho quan phủ, ai cũng không biết. Hiện giờ đã qua ba mươi ngày, chính hắn không đến nhận, chờ cái rương thuộc về ta hắn mới nhảy ra, trách nhiệm rõ ràng ở hắn, liên quan gì tới ta?
Uông Bá Ngạn thầm suy nghĩ, vụ án này cũng thú vị, vừa vặn chui vào lỗ thủng trong quy định của Tống Hình Thống. Mấu chốt của bản án ngay ở chỗ người chèo thuyền vớt được cái rương lúc nào? Là trước hay sau khi người mất hỏi thăm.
Lý Diên Khánh vỗ kinh đường mộc hỏi:
- Vương thuyền tử, ta hỏi ngươi, trong rương là thứ gì?
- Chỉ là… một số quần áo phụ nữ và một chiếc hộp gỗ nhỏ, hộp gỗ có một số đồ trang sức.
- Đó là ta bỏ ra một ngàn quan tiền mua từ Giang Hạ về nhà tặng cho nương tử, là đồ của ta, ngươi không thể chiếm thành của mình.
- Bản quan không hỏi ngươi, còn dám xen vào, coi chừng bản quan đuổi ngươi ra khỏi Nha môn!
Lý Diên Khánh nhìn chằm chằm môi giới Trương Tam, lại hỏi người chèo thuyền:
- Ngươi mở rương ra nhìn lúc nào?
- Hôm trước tiểu nhân nhận cái rương về mới mở ra, trước đó tiểu nhân không dám mở rương, lỡ như người mất tìm tới nói thiếu đồ, tiểu nhân cũng không nói rõ ràng được.
- Bản quan lại hỏi ngươi, đồ trang sức có mấy món? Là những thứ gì?
- Có chừng mười mấy món! Bộ dạng cụ thể cái gì tiểu nhân nói không rõ ràng, dù sao sáng lóng lánh, tiểu nhân nhìn hoa mắt.
Lý Diên Khánh lại hỏi người mất:
- Ngươi nói có mấy món đồ trang sức, vàng bao nhiêu, bạc bao nhiêu?
Người mất Trương Tam vội nói:
- Tổng cộng mười lăm kiện, mười hai kiện bạc, ba kiện vàng.
- Là mua ở nơi nào?
- Cửa hàng trang sức Kim Phúc Lâu Giang Hạ, tiểu nhân cảm thấy vàng bạc tăng giá quá nhanh, cho nên đổi toàn bộ một ngàn quan tiền thành đồ trang sức.
Lý Diên Khánh gật đầu lại hỏi:
- Cái rương rơi xuống nước bao lâu ngươi mới gặp được chèo thuyền này?
- Đại khái khoảng một khắc đồng hồ.
Một khắc đồng hồ chính là nửa giờ, Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh:
- Mang cái rương lên!
Hai tên nha dịch đặt hòm gỗ lên đại đường, Lý Diên Khánh lại ra lệnh:
- Mở ra!
Mở rương ra, bên trong là một đống váy áo phụ nữ, đã mốc meo. Nha dịch lấy ra một chiếc hòm gỗ, mở ra, bên trong là mười mấy món trang sức màu xám tro.
Bốp! Lý Diên Khánh vỗ kinh đường mộc quát:
- Vương thuyền tử, ngươi có biết tội của ngươi không?
Người chèo thuyền sợ hãi quỳ xuống:
- Tiểu nhân biết… biết tội gì?
- Ngươi luôn miệng nói mình không dám mở rương, sợ người mất tìm ngươi làm phiền, nói hôm trước ngươi mới mở rương ra, nhưng ngươi còn nói đều là trang sức sáng long lanh, khiến ngươi hoa mắt. Ngươi mở mắt chó ra xem, đây là đồ trang sức sáng long lanh sao?
Người chèo thuyền ngẩn người, qua hồi lâu nói:
- Tiểu nhân… chỉ thuận miệng nói một chút.
- Hừ! Không phải ngươi thuận miệng nói một chút, sau khi nhặt được cái rương này ngươi đã mở ra, lúc ấy đúng là đồ trang sức sáng long lanh. Nhưng cái rương này bị ngâm nước, lại bỏ đó một tháng, đồ bạc sẽ ảm đạm không màu. Ngươi rõ ràng muốn nuốt riêng cái rương này, khi người mất hỏi ngươi, ngươi sợ hãi trong lòng, cho nên không dám tự mình giấu kín, muốn chiếm hữu hợp pháp, cho nên mới báo quan bố cáo.
Người chèo thuyền hoảng loạn nói:
- Tiểu nhân… tiểu nhân nói láo, là mở rương ra trước, nhưng chắc chắn là sau khi hắn hỏi mới mò được cái rương, tiểu nhân không nên nói láo.
- Còn dám mạnh miệng, ngươi đã muốn trả cho người mất, vì sao không nói rõ ràng cho quan phủ ngươi đã gặp người mất, lại che giấu sự thật này?
- Bởi vì tiểu nhân không tìm thấy người mất!
- Nói bậy nói bạ, người đánh cá trên sông sao có thể không biết người mất ngồi tàu chở khách. Ngươi thực sự có lòng trả lại hắn, căn bản cũng không cần báo quan. Rõ ràng ngay từ đầu ngươi đã muốn chiếm cái rương này, nếu như ngươi còn dám giảo biện, hiện giờ ta tìm người chèo thuyền tàu chở khách tới, xem ngươi có biết hắn hay không?
Người chèo thuyền rốt cuộc sụp đổ, cuống quít dập đầu nói:
- Tiểu nhân bị mỡ heo làm mê muội tâm trí, nhất thời nổi lòng tham, cầu lão gia khoan thứ!
- Ngươi tuy là lỗi nhỏ, không cần ngồi tù, nhưng khó tránh khỏi trách phạt, mang xuống đánh năm mươi côn!
Môi giới Trương Tam nhận được đồ đã mất, mừng rỡ trong lòng, khom người nói:
- Huyện Lệnh minh giáo, đa tạ Huyện Lệnh!
Lý Diên Khánh lạnh lùng nói với gã:
- Có thể trả đồ lại cho ngươi, nhưng ngươi cũng có chỗ sai. Tới nhận sau ba mươi ngày, tăng thêm chèo thuyền thất đức, phạt ngươi phụ trách gánh chịu tiền thuốc men và công nhặt của người chèo thuyền, chờ thương thế của người chèo thuyền đã khỏe sẽ trả lại đồ cho ngươi!
Dưới đại sảnh lập tức vang lên tiếng vỗ tay. Uông Bá Ngạn đi tới cười nói:
- Không hổ là Thị Ngự Sử phụ trách thẩm án, xử án quả nhiên cao minh, bội phục rồi!
Lý Diên Khánh nhìn y một cái:
- Ngươi là người nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận