Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 564: Bắt được gian tế.

Chương 564: Bắt được gian tế.Chương 564: Bắt được gian tế.
Ban đêm, Dương Quang mang theo hai tên lính ngồi một chiếc thuyền nhỏ đi tới mặt sông. Dương Quang châm một mũi hỏa tiễn, bắn lên trời. Hỏa tiễn giống như một vệt sáng bay lên không, vẽ một vòng tròn thật dài trên không, biến mất trên sông. Ngay sau đó Dương Quang lại châm một mũi tên, giương cung bắn lên trời, liên tục bắn ba mũi hỏa tiễn.
Một lát, một chiếc thuyền nhỏ chạy tới từ phía xa, trên thuyền là một thủ hạ của Trương Thuận, chuyên phụ trách liên lạc, gã tới gần khom người thi lễ:
- Xin hỏi, có dặn dò gì?
Dương Quang đưa một phong thư cho gã:
- Đây là thư Huyện quân nhà ta tự tay viết cho thủ lĩnh các ngươi, lời muốn nói đều ở trong đó.
- Ta sẽ lập tức chuyển đi!
Thủ hạ của Trương Thuận lập tức quay đầu thuyền chạy về bờ bắc. Trong một vịnh nước cỏ lau rậm rạp ở bờ bắc, Trương Thuận mặc một chiếc áo đuôi ngắn, đang chăm chú nhìn hỏa tiễn bay lên trên mặt sông. Gã hơi nghi hoặc trong lòng, chiến thuyền của huyện Gia Ngư vừa mới đến bến tàu hôm nay, tại sao Lý Diên Khánh lại liên lạc với mình rồi? Chẳng lẽ Lý Diên Khánh vội vàng không nhịn nổi muốn càn quét Hắc Tâm Long Vương như vậy sao?
Không bao lâu, có thủ hạ hô:
- Đưa thư trở về rồi!
Một chiếc thuyền nhanh chạy nhanh tới trước thuyền của Trương Thuận, người đưa thư ôm quyền thi lễ, đưa thư Lý Diên Khánh tự tay viết cho Trương Thuận.
- Đối phương chỉ đưa tới phong thư này, là Huyện Lệnh của họ tự tay viết cho thủ lĩnh.
Trương Thuận lúc nhỏ cũng từng đọc sách mấy năm, không có vấn đề về biết chữ, gã cầm thư chui vào khoang thuyền đọc kỹ. Không bao lâu, gã lại rời khỏi khoang thuyền, ra lệnh:
- Để tất cả huynh đệ tập hợp!
Một thủ hạ bên cạnh hỏi:
- Có phải Lý Diên Khánh muốn tiến đánh Hắc Tâm Long Vương hay không?
- Không phải!
Trương Thuận lắc đầu nói:
- Là Hắc Tâm Long Vương muốn tới đánh lén quân doanh thủy quân huyện Gia Ngư, Lý Diên Khánh hi vọng chúng ta chặn đường đối phương trên mặt nước!
- Bọn họ lấy tình báo ở đâu?
- Điều này ta không biết, chẳng qua việc này thực sự phù hợp với phong cách làm việc của Đỗ Hắc Tâm, tiên hạ thủ vi cường!
Không bao lâu, mười mấy tên thủ hạ đi thuyền tập trung tới. Trương Thuận nói với mọi người:
- Mấy ngày nay mọi người vất vả một chút, nhìn chằm chằm mặt sông, phát hiện tung tích của Hắc Tâm Long Vương lập tức bẩm báo với ta!
- Tuân lệnh!
Mọi người cùng đáp ứng.

Sáng sớm hôm sau, Lý Diên Khánh liền dẫn hai người Dương Cúc, Chu Bình cùng hai trăm hương binh bình thường tới quân doanh thủy quân. Hiện tại trong tay hắn có bảy trăm hương binh, dùng tốt đội quân này thế nào mới là quan trọng. Mặc dù hắn đã bắt chuyện với Trương Thuận, nhưng hắn không thể quá dựa vào Trương Thuận, vẫn phải dựa vào bản thân mình.
Lý Diên Khánh ngồi trong lều lớn, Tả Hữu Đô Đầu mới nhận chức là Mạch Thạch và Tạ Ba cùng tới tham kiếm. Lý Diên Khánh hỏi Mạch Thạch trước:
- Mấy ngày trước ta giao danh sách cho các ngươi, mấy tên lính trên đó có động tình gì không?
Khi Huyện Úy Chu Bình sắp xếp danh sách năm trăm thủy quân, phát hiện mấy tên binh sĩ khả nghi, bốn người trong đó tới từ huyện Ba Lăng Nhạc Châu, một người khác mặc dù là người chèo thuyền huyện Gia Ngư, nhưng hắn đã mất tích tại huyện Gia Ngư ba năm rồi, hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện. Quân Sơn hồ Động Đình cảnh nội huyện Ba Lăng chính là hang ổ của Hắc Tâm Long Vương, tới từ huyện Ba Lăng, rất có thể chính là thủ hạ của Hắc Tâm Long Vương phái tới làm nội ứng.
Mạch Thạch khom người nói:
- Ti chức nghe ngóng được bốn tên binh sĩ huyện Ba Lăng, họ đều có người nhà bị Hắc Tâm Long Vương giết chết, họ tới tham gia thủy quân là vì báo thù, huấn luyện cực kỳ khắc khổ, mấy ngày nay không có bất kỳ khác thường nào. Trái lại người thứ năm, người chèo thuyền huyện Gia Ngư kia tương đối khả nghi.
- Vì sao lại khả nghi?
- Mặc dù hắn là người chèo thuyền huyện Gia Ngư, nhưng hắn cực kỳ quái gở, chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào với hương thân. Có đồng hương nhận ra hắn, chào hỏi hắn cũng bị hắn lờ đi. Mà người này mất tích ba năm rồi, lần này nhà chưa trở về mà hắn đã trực tiếp tới báo danh tham gia thủy quân. Đêm qua hắn xin phép Áp Đội trở về nhà thăm người thân, nhưng Áp Đội không đồng ý, hắn liền cãi nhau một trận với Áp Đội.
Lý Diên Khánh trầm tư chốc lát rồi nói:
- Lập tức tập hợp đội ngũ!
- Tuân lệnh!
Hai tên Đô Đầu thi lễ, chạy đi như bay.
Lý Diên Khánh gọi Dương Quang tới nói với gã:
- Ngươi dẫn mấy huynh đệ tới quân doanh điều tra giường chiếu hành lý của mấy ngư dân khả nghi này, bao gồm mặt đất và trên tường, lục soát cẩn thận mấy lần cho ta!
Dương Quang đáp ứng một tiếng, lập tức dẫn hai tên lính chạy tới quân doanh binh sĩ.
Lúc này, Chu Bình ở bên nói:
- Nếu như người này là nội ứng của Hắc Tâm Long Vương, vì sao Huyện Quân không tương kế tựu kế, để hắn đưa một số tình báo giả đi?
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Nếu như hắn thực sự là nội ứng, khống chế được hắn cũng có thể đưa tình báo giả đi cho chúng ta.
- Vì sao Huyện quân có thể xác định trong quân đội có nội ứng của Hắc Tâm Long Vương?
Dương Cúc khó hiểu hỏi.
Không chờ Lý Diên Khánh mở miệng, Chu Bình lại chậm rãi nói:
- Mười năm trước vây quét Hắc Tâm Long Vương thất bại, nguyên nhân cũng bởi vì trong quân đội Phục Châu có nội ứng của Hắc Tâm Long Vương, họ đốt chủ thuyền của hương binh Phục Châu, giết chết Đô Đầu hương binh, khiến cho hương binh Phục Châu rơi vào hỗn loạn, bị ép lui khỏi chiến trường, kết quả dẫn tới đội tàu các Châu khác lui ra khỏi chiến trường theo, cuối cùng đại bại. Vì sao ta biết được rõ ràng như vậy, bởi vì năm đó ta cũng tham gia lần tiễu phỉ đó, sau đó Nha môn Phục Châu chém đầu mấy tên giặc sông nội ứng ta cũng có mặt. Đỗ Hắc Tâm này thích chơi kỳ binh, thích dùng cái giá thấp nhất để đạt được thành công. Mười năm trước hắn đã nếm được chỗ ngọt của nội ứng, tin tưởng lần này cũng không ngoại lệ.
Lúc này, Dương Quang mặt mũi tràn ngập kích động chạy trở về, khom người nói với Lý Diên Khánh:
- Hồi bẩm Huyện quân, chúng ta phát hiện tờ giấy này dưới tấm thảm của hắn!
Lý Diên Khánh nhận tờ giấy gấp thành hình tam giác, mở tờ giấy ra, là một sơ đồ phác thảo kỹ càng quân doanh thủy quân, bao gồm bố trí trong quân doanh, vị trí chiến thuyền, cửa vào vịnh nước, thời gian thuyền tuần hành trinh sát, phân phối binh sĩ đứng gác… các tình báo quan trọng đều ghi chú kỹ càng.
Lý Diên Khánh đưa tờ giấy cho Dương Cúc và Chu Bình, lạnh lùng ra lệnh:
- Đi thông báo Mạch Đô Đầu, mời người này tới đại trướng cho ta!
Không bao lâu, một binh sĩ thủy quân bị Mạch Thạch mang vào đại trướng. Thần sắc của gã bối rối rõ ràng, trong mắt tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng khó mà che giấu. Hai tên binh sĩ đeo đao đi sau lưng gã, gần như áp giải gã tiến vào đại trướng.
- Huyện quân, người tới rồi!
Mạch Thạch thi lễ, quay đầu quát:
- Quỳ xuống!
Binh sĩ quỳ bịch trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy. Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Nói cho ta biết trước, ngươi tên là gì?
- Tiểu nhân… Tiểu nhân gọi là Phan Tam Lang!
- Ta hỏi ngươi, ngươi trở thành thủ hạ của Hắc Tâm Long Vương bao lâu rồi?
- Ta… ta không có!
Binh sĩ sợ hãi nói năng lộn xộn, gần như co quắp ngã trên mặt đất.
Lý Diên Khánh mở bản đồ, lạnh lùng hỏi:
- Đây là ngươi vẽ à?
Binh sĩ ngẩng đầu một chút, lập tức sợ hãi mất hồn mất vía, nằm rạp trên mặt đất dập đầu như dã tỏi:
- Huyện quân tha mạng! Huyện quân tha mạng!
Lý Diên Khánh cả giận nói:
- Uổng cho ngươi còn là người huyện Gia Ngư, cấu kết giặc sông gây họa hương dân, chém ngươi thành muôn mảnh cũng không quá đáng. Người tới, đẩy ra cho ta, chém đầu kẻ này!
Hai tên lính lập tức xông tới kéo gã ra ngoài, Phan Tam Lang sợ hãi khóc lớn:
- Tha mạng, Huyện quân tha mạng!
Lúc này, Lý Diên Khánh nháy mắt với Chu Bình. Chu Bình hiểu ý, nói với Lý Diên Khánh:
- Mặc dù hắn đáng chết, chẳng qua còn có chỗ hữu dụng, không bằng trước tiên tha cho hắn một mạng, để hắn chuộc tội cho bản thân mình đi!
Lý Diên Khánh gật đầu, lại nói:
- Mang hắn trở về!
Một lát, binh sĩ đỡ Phan Tam Lang tiểu tiện bài tiết không kiềm chế được, sợ hãi mềm nhũn như bùn trở vào, ném xuống đất. Lý Diên Khánh đi tới trước mặt gã lạnh lùng nói:
- Là Chu Huyện Úy xem mặt mũi là đồng hương cầu tình cho ngươi, ta xem mặt mũi Chu Huyện Úy cầu tình tạm thời không giết ngươi. Ta biết Hắc Tâm Long Vương sắp đánh lén quân doanh, đây là cơ hội chuộc tội duy nhất của ngươi, muốn chết hay sống thì phải xem chính ngươi.
- Tiểu nhân muốn sống… muốn mạng sống!
Lý Diên Khánh ra hiệu cho Chu Bình. Chu Bình đi tới nói:
- Đi theo ta! Ta có chuyện giao cho ngươi.
Phan Tam Lang vẫn không đứng dậy nổi, một tên binh lính kéo gã đi theo sau lưng Chu Bình. Lúc này, trong lòng Dương Chúc bỗng nhiên không thoải mái, Lý Huyện Lệnh hiển nhiên đã bắt chuyện rất nhiều với Chu Bình, gã lại hoàn toàn không biết gì cả. Gã chậm rãi đi tới hỏi:
- Huyện quân dự định đối phó với Hắc Tâm Long Vương đánh lén lần này thế nào?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Đêm qua ta đã phái người thông báo Trương Thuận, để họ phụ trách phục kích đường thủy, chúng ta phụ trách chặn đường đường bộ. Lần này nhất định phải đánh cho Hắc Tâm Long Vương một bổng đón đầu.
- Huyện quân cảm thấy Trương Thuận có tin được không?
- Không phải vấn đề tin được hay không, mà là cái giá hắn phản bội ta quá lớn. Hắn chỉ có thể hợp tác với ta, nhưng ta vẫn lưu lại một tay, nếu như hắn lật lọng thất tín với ta, vậy ta cũng có thể đánh trọng thương thuyền của Hắc Tâm Long Vương, ta tuyệt đối không để họ xâm nhập đại doanh thủy quân.
- Vậy hạ quan có thể làm gì?
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Giặc sông đến đánh lén ban đêm, ngươi phụ trách thủ Huyện thành với Chu Huyện Úy, nhưng chỉ sợ không có quân đội, chỉ có thể làm phiền Huyện Thừa động viên dân phu lên thủ thành.
Dương Cúc bỗng nhiên căng thẳng trong lòng, lỡ như gã không thủ được Huyện thành, chẳng phải gã sẽ trở thành tội nhân của huyện Gia Ngư hay sao?
Lúc này, Chu Bình bước nhanh tới, đưa cho Lý Diên Khánh một tấm bản đồ nói:
- Đã cho hắn bản đồ mới, đây là một tấm bản đồ khác, dựa theo ý của Huyện Quân, lưu lại lỗ hổng cho Hắc Tâm Long Vương.
- Hắn đưa tình báo ra ngoài thế nào?
- Hắn phải về nhà một chuyến, giao tiếp tình báo ở đó. Ta đã sắp xếp người tiếp cận hắn, cũng cảnh cáo hắn. Nếu như Hắc Tâm Long Vương không mắc lừa, đó là hắn giở trò, không chỉ mạng nhỏ của hắn khó mà đảm bảo, người nhà của hắn cũng sẽ bị liên lụy, tin tưởng hắn sẽ không dám làm loạn.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Chuyện nên làm chúng ta đều đã làm tốt rồi, tiếp theo phải kiên nhẫn chờ cá cắn câu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận