Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 567: Kỳ binh phá tặc.

Chương 567: Kỳ binh phá tặc.Chương 567: Kỳ binh phá tặc.
Dương Triệu Nho thở dài:
- Chúng ta hiện giờ chỉ còn lại hơn bốn trăm người, gia quyến khủng hoảng, sĩ khí xuống thấp, một khi kẻ địch thừa thắng đánh tới, chúng ta có mấy phần cơ hội chiến thắng?
Trường kiếm rơi xuống đất, Đỗ Hắc Tâm quay đầu lại quát với thân binh:
- Tất cả rút ra ngoài cho ta!
Mấy tên thân binh sợ hãi chạy vội ra ngoài. Lúc này Đỗ Hắc Tâm mới thở dài một tiếng:
- Quá nhiều chuyện khiến ta phiền lòng, ta cũng không biết hiện giờ làm gì mới tốt?
Dương Triệu Nho lo lắng nói:
- Tin tức binh bại đã truyền đến hai ngày, từ đầu đến cuối Trại chủ ở trong cảm xúc nổi giận, không ổn định tâm thần tổng kết nguyên nhân thất bại, cũng không trấn an cảm xúc của binh sĩ và gia quyến kịp thời, càng không cân nhắc ứng đối khiêu chiến sắp tới thế nào, cứ không ngừng phát cáu giết người như vậy, Trại chủ, đây không giải quyết được vấn đề!
- Ta biết! Ngươi đừng nói nữa.
Đỗ Hắc Tâm thẹn quá thành giận mà rống lên:
- Nói những lời phàn nàn này có ý nghĩa gì, hiện giờ ta đang hỏi ngươi nên làm gì?
- Nếu như Trại chủ chịu nghe theo khuyến cáo của ta, hiện giờ hãy thu dọn đồ đạc rút khỏi Quân Sơn, tạm thời tránh mũi nhọn của quân địch…
- Ngươi muốn ta rời đi!
Đỗ Hắc Tâm ngạc nhiên, gã lập tức lo lên:
- Nơi này là cơ nghiệp ta kinh doanh mấy chục năm, ta đi như vậy, kẻ địch dùng một mồi lửa thiêu hủy, vậy ta còn cái gì?
- Trại chủ, giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Chỉ cần chúng ta còn thuyền còn người, còn có thể Đông Sơn tái khởi. Nếu như không còn thuyền, cũng chẳng còn người, vậy chúng ta sẽ thật sự xong rồi.
Đỗ Hắc Tâm chắp tay đi lại trong đại sảnh, hắn hiển nhiên không bị Dương Triệu Nho thuyết phục, trong lòng còn có chút hi vọng:
- Chúng ta chỉ bị kẻ địch phục kích mới tổn thất nặng nề, nếu quả thực chiến đấu trên sông, chúng ta chưa chắc sẽ thua.
Dương Triệu Nho cũng gấp:
- Ti chức cũng biết thời gian họ thành lập thủy quân không lâu, sức chiến đấu trên nước còn tương đối yếu. Nhưng họ có Trương Thuận giúp đỡ, sĩ khí của chúng ta xuống thất, thực sự đánh nhau, sợ rằng chúng ta sẽ thua nhiều thắng ít!
- Hừ! Tên vương bát đản Trương Thuận kia, lại trợ giúp quan binh nhắm vào ta, sớm muộn gì ta cũng lột da hắn.
Ngừng một chút, Đỗ Hắc Tâm lại hỏi:
- Lý Diên Khánh Huyện Lệnh Gia Ngư rốt cuộc là ai? Ngươi đã nghe ngóng ra chưa?
- Ti chức hỏi một số người, dường như trước đó người này là Ngự Sử triều đình, bởi vì phạm tội bị giáng chức tới huyện Gia Ngư.
- Một Ngự Sử tính là cái gì, hắn biết đánh trận sao?
Đỗ Hắc Tâm lại bất mãn truy hỏi.
- Điều này không rõ, dường như hắn biết chút võ nghệ, cung kỵ cao minh, cái khác thì không hiểu lắm. Trại chủ cũng biết, tin tức của chúng ta tương đối bế tắc, chỉ có thể nghe ngóng một chút tình hình ở huyện Ba Lăng, nhưng tin tức ở huyện Ba Lăng cũng không nhiều, không nghe được tình hình của hắn.
Đỗ Hắc Tâm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng chẳng quan tâm hắn là ai, quan trọng là phải chuẩn bị sẵn sàng, một khi đánh không lại, chúng ta liền rút lui kịp thời!
Gã vừa nói xong, một thân binh chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm Trại chủ, lửa hiệu phía Giang Khẩu dấy lên rồi!
Đỗ Hắc Tâm giật nảy mình, gã bước nhanh lên tầng chót, đứng bên trên nhìn lại phía Giang Khẩu. Giang Khẩu chính là giao giới của Trường Giang và hồ Động Đình, cách hang ổ của họ hơn ba mươi dặm. Đỗ Hắc Tâm xây dựng một phong hỏa đài bên đó, lúc này, chỉ thấy khói đặc cuồn cuộn trên phong hỏa đài, khói đen bay thẳng lên trời.
- Trại chủ, đó là chiến thuyền huyện Gia Ngư giết tới rồi!
Đỗ Hắc Tâm nghiêm nghị quát:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân lên thuyền, chuẩn bị nghênh chiến!
Tiếng báo động nổ vang trên đảo, mấy trăm thủy tặc vội vàng xông ra khỏi quân doanh, chạy tới bến tàu dưới chân núi.
Hắc Tâm Long Vương có tổng cộng gần ngàn thủ hạ, trước đó bị tiêu diệt năm trăm năm mươi người, hiện giờ chỉ còn lại hơn bốn trăm người. Họ chia ra ngồi hơn hai mươi chiếc thuyền lớn nhỏ, chia hai đội chuẩn bị nghênh chiến quan binh tới diệt.
Đỗ Hắc Tâm mặc một kiện giáp da hai lớp, đầu đội kim quan, tay cầm đại đao leo lên thuyền lớn ngàn thạch của gã. Thuyền lớn của gã cũng là một chiếc xa thuyền mười hai xe, cực kỳ kiên cố. Trên thuyền có tổng cộng năm mươi người, lên thuyền cùng Đỗ Hắc Tâm, một lá cờ hắc long to lớn phủ xuống trên cột buồm, đây chính là tiêu chí của Hắc Tâm Long Vương.
Đỗ Hắc Tâm dẫn mười ba chiếc chiến thuyền, thứ tử Đỗ Dương của gã dẫn mười chiến thuyền khác, những thuyền này phần lớn là chiến thuyền cỡ trung, mỗi con thuyền phân phối hai mươi thủy tặc.
Đỗ Hắc Tâm vung đại đao lên:
- Xuất chiến!
Tiếng kèn trầm thấp vang lên, hơn hai mươi chiến thuyền chậm rãi rời khỏi bến tàu, chạy về phía đông bắc.

Lý Diên Khánh tự mình dẫn ba mươi chiếc chiến thuyền cùng xuyên qua Giang Khẩu tiến vào hồ Động Đình. Hồ Động Đình sóng nước mênh mông, phạm vi ngàn dặm, nhưng Quân Sơn mà Hắc Tâm Long Vương chiếm cứ lại không quá xa, cách Giang Khẩu chỉ ba mươi dặm.
Ngoài ba mươi chiếc chiến thuyền của quan binh, còn có mười chiếc thuyền nhanh do Trương Thuận dẫn đầu. Hôm nay Trương Thuận thực hiện hứa hẹn với Lý Diên Khánh, giúp đỡ hắn tiêu diệt Hắc Tâm Long Vương.
Lý Diên Khánh mặc khôi giáp, tay cầm cung tên đứng trên đầu thuyền lớn ngàn thạch, lạnh lùng nhìn gợn sóng chập trùng nơi xa.
Hỗ Thanh Nhi mặc một bộ đồ lặn da cá mập bó sát người phía sau lưng Lý Diên Khánh, tiên nhận cài bên hông nàng, hai chân cắm hai cây dao dăm dưới nước sắc bén, phía sau là tám cây phi đao, hôm nay nàng chính là kỳ binh của Lý Diên Khánh.
Đạo lý thắng bại trong chiến tranh ở tránh sở đoán đón sở trường, tránh đi nhược điểm của mình mà phát huy hạng mạnh của mình. Nhược điểm của thủy quân Ngạc Châu hết sức rõ ràng, thiếu huấn luyện, phối hợp không đủ ăn ý, dù sao họ cũng mới thành lập mười ngày. Mà hạng mạnh của thủy quân Ngạc Châu ở chỗ vũ khí, họ không chỉ có trang bị tốt, Lý Diên Khánh còn đặc biệt chế tạo hỏa khí cực kỳ cường đại – Chấn Thiên Lôi.
Lúc này, binh sĩ trinh sát trên cột buồm chỉ về phía trước hô lớn:
- Chiến thuyền quân địch xuất hiện rồi!
Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh:
- Phát cảnh báo!
Mấy mũi hỏa tiễn bay lên không từ đầu thuyền, nổ tung trên không, sau đó tất cả chiến thuyền đều bắn một mũi tên lệnh lên bầu trời, tiếng nổ phát ra không ngừng trên bầu trời.
Rất nhanh, trên măt hồ nơi xa xuất hiện một vệt đen, chiến thuyền của Hắc Tâm Long Vương xuất hiện rồi. Chiến thuyền cũng không nhiều, dù Hắc Tâm Long Vương tự xưng năm trăm chiến thuyền, nhưng Lý Diên Khánh nhìn thấy chỉ có hơn hai mươi chiếc chiến thuyền, đây là biểu hiện binh lực không đủ của Hắc Tâm Long Vương, binh sĩ còn lại của họ không cách nào chèo chống quá nhiều chiến thuyền.
Lúc này, Hỗ Thanh Nhi trầm giọng nói:
- Đại ca, ta xuất phát đây!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Tự ngươi cẩn thận!
Hỗ Thanh Nhi mang theo hai chiếc thuyền nhỏ và tám tên thủ hạ xuất phát, mỗi thủ hạ đều mặc đồ lặn bó sát giống nàng, binh khí là hai cây dao găm dưới nước. Họ là tinh nhuệ lựa chọn ra trong năm trăm thủy quân, bơi lội cao siêu, năng lực chiến đấu dưới nước rất mạnh, nhưng vũ khí trí mạng thực sự của họ lại là hai quả Chấn Thiên Lôi.
Hai quả Chấn Thiên Lôi được giấy dầu bọc lại, cố định riêng trong một rương gỗ dài ba thước. Đương nhiên, hòm gỗ có thiết kế chống nước, bên trong có mấy lớp giấy dầu, cuộn đầy kíp nổ, một khi rơi xuống nước hoặc bị quân địch phá hư, Chấn Thiên Lôi sẽ mất đi hiệu quả.
Hai hòm gỗ đặt trên thuyền nhỏ, hai chiếc thuyền nhỏ giống như mũi tên lái về phía chủ thuyền xa thuyền ngàn thạch của Hắc Tâm Long Vương. Lúc này, thuyền nhanh của Trương Thuận cũng lập tức lái ra, đi theo phía sau hai chiếc thuyền nhỏ.
- Trại chủ, có thuyền nhanh của quân địch tới gần!
Đầu thuyền có thủy tặc hô lớn.
Đỗ Hắc Tâm lạnh lùng nói:
- Để thuyền bảo vệ hai bên đánh đắm họ cho ta!
Lệnh kỳ vung lên, hai chiếc chiến thuyền cỡ trung ba trăm thạch lái tới, trực tiếp đánh tới hai chiếc thuyền nhỏ đối diện.

Dương Triệu Nho không tham chiến, gã phụ trách tọa trấn trại lớn, trong trại lớn còn vài chục tên lính, họ thủ vệ nhà kho, từng vị trí quan trọng tại các trại trong quân doanh.
Dương Triệu Nho đang thu thập đồ châu báu trong phòng mình cùng hai tên thân binh. Gã hiểu rõ trong lòng, trận thủy chiến này Hắc Tâm Long Vương lành ít dữ nhiều, một khi tình hình không ổn, gã sẽ lập tức ngồi thuyền nhỏ kín đáo tiến vào sâu trong hồ Động Đình.
Lúc này, một thân binh ở cửa ra vào bẩm báo:
- Quân sự, có lão giả cầu kiến, hắn nói biết nội tình của Huyện Lệnh Gia Ngư.
Dương Triệu Nho gật đầu:
- Để hắn tiến vào!
Chỉ thấy một lão giả tóc trắng dáng người cồng kềnh run run rẩy rẩy tiến vào phòng, lúc nào cũng có thể đứng không vững. Dương Triệu Nho vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn:
- Lão trượng, chậm một chút!
Lão giả tóc trắng ngồi xuống liền bắt đầu ho khan, ho sặc sụa dường như sắp chết. Dương Triệu Nho nhướng mày, đây là ai vậy? Tại sao mình chưa bao giờ thấy qua người này.
- Lão trượng, ngươi nói ngươi biết nội tình của Lý Diên Khánh?
Lão giả tóc trắng thở hổn hển mấy cái nói:
- Con trai lớn của ta làm kinh thương ở kinh thành, hắn từng viết một phong thư cho ta, nhắc tới Lý Diên Khánh này.
- Lý Diên Khánh này là ai?
- Ha ha! Hắn từng tham gia đại chiến Tây Hạ, đi theo Chủng Sư Đạo xuất chinh, là phụ tá đắc lực của Chủng Sư Đạo. Về sau hắn lại theo Chủng Sư Đạo tiêu diệt quân Lương Sơn, tung hoành Hà Bắc, đánh tan mấy vạn người của quân Lương Sơn, bởi vì công lao được phong làm Thị Ngự Sử.
Dương Triệu Nho giật nảy mình:
- Hóa ra hắn không phải quăn văn?
Lão giả tóc trắng lại run rẩy nói:
- Còn một bí mật rất lớn ta muốn nói cho quân sư, xin cho người khác lui ra.
Dương Triệu Nho nói với hai tên thân binh:
- Các ngươi lui ra trước đi!
Hai tên thân binh đứng dậy lui ra khỏi gian phòng, lão giả tóc trắng vẫy tay với Dương Triệu Nho, nhỏ giọng nói vài câu.
- Lão trượng, ngươi lặp lại lần nữa.
Dương Triệu Nho nghe không rõ ràng, lại rướn cổ tới hỏi thăm. Lúc này, trong tay lão trượng bỗng xuất hiện một cây chủy thủ sắc bén. Lão nắm lấy tóc Dương Triệu Nho, thủy thủ sắc bén lướt qua cổ gã, cắt đầu Dương Triệu Nho xuống.
Lão giả cười lạnh:
- Ta nói là, thực ra ta cũng không già.

Bạn cần đăng nhập để bình luận