Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 590: Dạ tập Vĩnh Thanh

Chương 590: Dạ tập Vĩnh ThanhChương 590: Dạ tập Vĩnh Thanh
Bởi vì Kim quốc cũng tham dự tiến đánh Yên Kinh, điều này vi phạm với hiệp định đồng minh hai bên ký kết trước đó. Triệu Cát chỉ sợ Kim quốc cướp mất phủ Yên Kinh trước, liền hạ lệnh hai lộ quân đông tây phải cùng lúc tấn công Liêu quốc vào mùng một tháng tam.
Lúc này, Tân Hưng Tông dẫn mười hai vạn quân tây lộ bắc phạt trú đóng ở ba nơi phủ Chân Định và Định Châu, Bảo Châu. Đồng Quán cũng chạy tới Bảo Châu chủ lực đóng quân, Tân Hưng Tông chỉ là con rối của Đồng Quán, gã danh nghĩa là Thống lĩnh, nhưng tất cả quyền lớn quân chính đều nằm trong tay Đồng Quán.
Điểm này Tân Hưng Tông cực kỳ rõ ràng trong lòng, gã là Đại tướng một tay Đồng Quán đề bạt, thực chất phục tùng Đồng Quán từ trong xương tủy. Không chỉ như vậy, gã tận mắt nhìn thấy kết cục của Lưu Diên Khánh không chịu phục tùng quân lệnh của Đồng Quán, bị tước hết thảy chức vụ, gánh chịu toàn bộ trách nhiệm bắc phạt lần đầu thảm bại.
Có vết xe đổ, Tân Hưng Tông không dám có chút tiến hành vượt quy định, dù việc lớn hay nhỏ đều xin chỉ thị của Đồng Quán.
- Ngày mai sẽ là mùng một tháng tám, chúng ta có cần xuất binh Dịch Châu tượng trưng để tránh Thái Úy bị người có lòng vạch tội trong triều hay không?
Người có lòng mà Tân Hưng Tông nói là chỉ Cao Cầu và Đàm Chẩn, đây là bí mật công khai trong triều, ai cũng biết hai người này đã trở thành tử địch của Đồng Quán. Đồng Quán hừ một tiếng:
- Không cần làm loại chuyện vô nghĩa này, ngày mai không được phép xuất binh, ta sẽ tự giải thích với Thiên tử.
Hai người cưỡi ngựa tiến vào quân doanh, chậm rãi đi dọc theo đường cái. Tân Hưng Tông lại thận trọng nói:
- Ti chức nhận được tin tức, đại quân của Chủng Sư Đạo đã bắt đầu bắc thượng…
Gã còn chưa nói xong, liền phát hiện sắc mặt Đồng Quán trở nên cực kỳ khó coi, khiến gã sợ hãi không dám lên tiếng nữa. Đồng Quán sao có thể không biết Chủng Sư Đạo đã chỉnh quân hoàn thành, tiền đề chỉnh quân thành công chính là tâm phúc Cừu Triệu Hòa của mình bị Chủng Sư Đạo giết chết.
Điều này khiến Đồng Quán hận Chủng Sư Đạo thấu xương, không người nào dám nhắc chuyện này trước mặt Đồng Quán, Tân Hưng Tông không biết sâu cạn nói lung tung, xúc động vảy ngược của Đồng Quán, thiếu chút nữa khiến Đồng Quán giận tím mặt.
Cũng may Đồng Quán còn cần dùng tới Tân Hưng Tông, lão liền khắc chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi:
- Ta muốn biết tình hình của Cao Thế Tuyên.
Vì nhiễu loạn Chủng Sư Đạo bắc phạt, Đồng Quán trăm phương ngàn kế ngáng chân Chủng Sư Đạo. Cừu Triệu Hòa bị giết, mưu đồ khiến Chủng Sư Đạo không cách nào chỉnh hợp sương quân Kinh Đông Lộ tuyên bố thất bại, Đồng Quán liền gửi hi vọng ở một kỳ chiêu khác, đó chính là đại tướng Cao Thế Tuyên tiền quân của Chủng Sư Đạo.
Cao Thế Tuyên vốn là một trong Ngũ Hổ Tướng của Chủng gia quân, Diêu Bình Trọng, Vương Uyên, Cao Thế Tuyên, Khúc Khắc, Dương Khả Thế. Nhưng sau chiến dịch Tây Hạ, bởi vì công cao chấn chủ, Chủng Sư Đạo được gọi và kinh thành giá không nhàn rỗi, Diêu Bình Trọng và Cao Thế Tuyên liền đầu nhập Đồng Quán.
Vài ngày trước bởi vì chỉnh hợp sương quân Kinh Đông Lộ không thành công, Chủng Sư Đạo liền lệnh hữu quân Lý Diên Khánh và tiền quân Cao Thế Tuyên dẫn quân đi trước. Đồng Quán liền sai người bí mật đưa thư cho Cao Thế Tuyên, để gã đi vòng tới Hùng Châu. Không thể nghi ngờ lần này Đồng Quán thành công, Cao Thế Tuyên quả thực dẫn quân đi vòng tới Hùng Châu, từ đó phá huy kế hoạch tác chiến của Chủng Sư Đạo, khiến Lý Diên Khánh ở Bá Châu biến thành một đội cô quân.
- Khởi bẩm Thái Úy, trước mắt Cao Thế Tuyên trú quân tại Dung Huyện Hùng Châu, sáng hôm nay hắn còn phái người đến đưa thư.
- Thư ở đâu?
- Thái Úy, là lời nhắn, chính là hắn đã tiến vào Dung Huyện.
- Vậy người đưa thư vẫn còn chứ?
Đồng Quán lại hỏi.
- Hẳn là chưa đi.
- Để hắn tới đại trướng gặp ta!
Đồng Quán tung người xuống ngựa, sải bước tiến vào đại trướng trung quân ngồi xuống. Không bao lâu, một binh lính được đưa vào đại trướng.
- Tiểu tốt bái kiến Thái Úy!
Binh sĩ quỳ xuống dập đầu nói.
- Ta hỏi ngươi, Dung Huyện có còn quân lương không?
- Có không ít quân lương, giải quyết nguy cơ thiếu lương của chúng ta.
Đồng Quán nhấp một ngụm trà hỏi:
- Nghe nói các ngươi cướp huyện Nhạc Thọ, là thật sao?
- Hồi bẩm Thái Úy, lúc chúng ta ở huyện Nhạc Thọ phủ Hà Gian chỉ còn một ngày lương khô, trong quan kho huyện thành rõ ràng có lương thực, Huyện Lệnh lại không chịu lấy ra, nói cần sự đồng ý của Chuyển Vận Sứ. Dưới cơn nóng giận Cao tướng quân liền cướp quan kho, tình hình lúc ấy hơi hỗn loạn, một số cửa hàng gần đó cũng bị cướp.
Đồng Quán lạnh lùng hừ một tiếng:
- Các ngươi cũng quá to gan, lương thực trong quan kho là thuế phú của triều đình, các ngươi cũng dám cướp đoạt, lại còn dám cướp của dân, là Chủng Sư Đạo để các ngươi làm như vậy sao?
Binh sĩ sợ hãi toàn thân run rẩy, qua nửa ngày run giọng nói:
- Tiểu nhân… chỉ là quân tốt, không biết chuyện phía trên.
- Hừ! Tin rằng ngươi cũng không biết, ngươi trở về nói cho Cao Thế Tuyên, nếu triều đình phái người tới tra, cứ nói tung binh cướp lương là Chủng Sư Đạo cho phép, hiểu ý của ta không?
- Tiểu nhân hiểu rõ.
- Mặt khác, để Cao Thế Tuyên trú đóng ở Dung Huyện, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép hành động thiếu suy nghĩ.
- Tiểu nhân nhớ kỹ.
Đồng Quán phân phó hai bên thưởng lính đưa tin năm lạng bạc, đuổi lính đưa tin đi. Lúc này, Đồng Quán lại sai người tìm Tân Hưng Tông đến, nói với gã:
- Ngươi hãy dân đại quân đóng quân biên giới, tùy thời chuẩn bị xuất kích. Quân lệnh của ta vừa đến, ngươi có thể lập tức tiến thẳng Dịch Huyện.
- Ti chức tuân lệnh!
Sở dĩ Đồng Quán án binh bất động, chủ yếu lão muốn nhìn một chút Lý Diên Khánh nghênh chiến Thường Thắng Quân của Quách Dược Sư thế nào, tốt nhất có thể trai cò đánh nhau, để người làm ngư ông là lão đắc lợi.

Trong bóng đêm, tám trăm kỵ binh dưới sự dẫn đầu của Dương Tái Hưng chạy vội về hướng bắc. Gió đêm thổi qua bên tai, trong bóng đêm tối om, tiếng vó ngựa như sấm, cuốn lên bụi đất cuồn cuộn. Lúc canh hai, kỵ binh đã tới chỗ cách huyện Vĩnh Thanh ba dặm về phía nam, Dương Tái Hưng vung tay ngăn kỵ binh dừng lại, gã nhìn huyện thành Vĩnh Thanh từ xa, chỉ thấy lửa hiệu ban ngày còn chưa dập tắt, vẫn đang thiêu đốt hừng hực.
Dương Tái Hưng hừ lạnh một tiếng:
- Mua dây buộc mình!
Điểm lửa hiệu họ trải qua ven đường, lửa hiệu kia cũng được đốt lên vào ban ngày, đến giờ còn chưa tắt, điều này dẫn tới tin tức giả che giấu tình báo thật, họ đánh thẳng tới, lửa hiệu ven đường không cách nào thông báo huyện Vĩnh Thanh.
- Yến Thanh ở đâu?
Dương Tái Hưng nghiêm nghị ra lệnh.
Yến Thanh sửng sốt một chút, gã không kịp phản ứng. Qua nửa ngày, gã bỗng nhiên hiểu được, đây là đang gọi mình, gã vội vàng thúc giựa tiến lên ôm quyền nói:
- Có ti chức!
- Ta cho ngươi hai quả Chấn Thiên Lôi, trong nửa canh giờ nổ mở cửa thành cho ta, không được sai sót!
- Ti chức tuân lệnh!
Yến Thanh thầm mắng một tiếng trong lòng, gã luôn tự do tự tại quen rồi, còn chưa quen thuộc giọng điệu trên cao nói xuống này.
- Đội thứ nhất đi theo ta!
Yến Thanh tung người xuống ngựa, mang theo ba mươi tên trinh sát chạy tới Huyện Thành. Dương Tái Hưng chỉ rừng cây phía trước:
- Quân đội còn lại tới rừng cây chờ cho ta!
Họ thả giảm tốc độ ngựa đi tới rừng cây cách đó không xa. Rừng cây này khá lớn, kéo dài tới cách thành nam hai dặm. Dương Tái Hưng ghìm chặt chiến mã, nhìn đám người Yến Thanh đang cẩn thận tiến sát tới thành trì.
Huyện Vĩnh Thanh là một thành nhỏ, không có sông hộ thành, thành trì tương đối cũ kỹ. Có lẽ bởi vì trăm năm qua vẫn luôn chiếm được ưu thế chiến lược với Đại Tống, khiến người Khiết Đan cũng không quá chú trọng xây dựng phòng ngự. Tường thành huyện Vĩnh Thanh ít nhất đã có trăm năm lịch sử, cũng chưa từng sửa chữa, trăm năm mưa gió ăn mòn, khiến bùn đất trên tường thành đã sớm rách nát tàn tạ.
Quân phòng thủ trong thành cũng không nhiều, chỉ có năm trăm người, đều là binh sĩ Khiết Đan. Quách Dược Sư đương nhiên không để người Khiết Đan tham gia đại kế hàng Tống với mình, cho nên đuổi họ tới thủ huyện Vĩnh Thanh, coi như trừ bỏ khối u ác tính trong quân đội của y.
Lúc này vừa qua canh hai, đúng lúc bách tính và binh sĩ trong thành ngủ say, đầu tường có binh sĩ đi tuần lẻ tẻ, địa phương có số người nhiều nhất lại ở trên cửa thành nam, chừng ba đội binh sĩ, hơn ba mươi người đang trinh sát tuần tra.
- Tướng quân, nếu không chúng ta tới thành tây thử một chút?
Một binh lính nhỏ giọng đề nghị Yến Thanh:
- Dường như bên kia không có binh sĩ tuần tra.
- Không đi!
Yến Thanh nghĩ tới biểu lộ của Dương Tái Hưng, trong lòng gã cũng tức giận:
- Lão tử sẽ nó phía nam nó, không tin không làm được!
Chẳng qua Dương Tái Hưng cho họ nửa canh giờ, thời gian này coi như thoải mái. Yến Thanh mang theo mấy tên lính chạy gấp, không bao lâu liền mò tới cách tường thành hơn năm mươi bước. Trên tường thành cắm bó đuốc, thăm dò có thể nhìn thấy tình hình dưới thành.
Một binh lính đang muốn chạy vọt về phía trước, lại bị Yến Thanh kéo lại:
- Cẩn thận!
Mấy tên lính lúc này mới phát hiện, phía trước là một chiến hào rộng khoảng một trượng, dưới chiến hào cắm đầy cọc gỗ vót nhọn, một khi rơi xuống hẳn là phải chết, mấy tên lính sợ hãi mặt mũi trắng bệch.
- Đi theo ta!
Yến Thanh mang theo mấy tên lính chạy vội về phía đông, một lát liền tới trước cửa thành. Nơi này là một phần của quan đạo, có một chiếc cầu rộng hai trượng, có thể trực tiếp vượt qua chiến hào.
- Ngươi đi nói cho Dương Thống Lĩnh, để hắn chú ý chiến hào này.
Yến Thanh phân phó một tên lính, binh sĩ chạy đi như bay. Yến Thanh dẫn hai người khác vượt qua chiến hào, nằm sấp trên mặt đất, chậm rãi bò về phía trước.
Qua hồi lâu, Yến Thanh và ba người đều ngồi dán xuống dưới cửa thành, cửa thành hơi thụt vào một chút so với tường thành, như vậy trên đầu có một mái hiên che chắn rộng khoảng hai thước, binh sĩ trên đầu thành không nhìn thấy họ được. Yến Thanh lấy một cái ghế ngựa dây da, lại ghế này do bốn cây côn gỗ tạo thành, bình thường có thể thu lại, lúc cần mở ra, biến thành một chiếc ghế cahan cao. Họ đặt ghế vững trước cửa thành, cẩn thận từng chút đặt Chấn Thiên Lôi nặng bốn mươi cân lên ghế.
Mặc dù Dương Tái Hưng cho gã hai quả Chấn Thiên Lôi, nhưng Yến Thanh biết uy lực của thứ này, một quả cũng đủ để phá thành, mang theo hai quả quá nặng nề, sẽ ảnh hưởng tới hành động của họ.
Yến Thanh quay đầu nhìn thoáng qua rừng cây phía xa, đoán chừng binh sĩ mình phái về đã thông báo cho Dương Tái Hưng. Gã liền gật đầu với ba người, họ lấy ra một tấm vải che chắn phía trên, như vậy dù cho đốt ngòi nổ, phía trên cũng không nhìn thấy ánh lửa.
Yến Thanh đánh lửa châm ngòi nổ, ngòi nổ cháy xùy xùy. Yến Thanh hô nhỏ một tiếng:
- Chạy mau!
Ba người quay thân phi nước đại, lúc này quân phòng thủ trên thành chợt nhìn thấy họ, cùng nhau hô to bắn tên về phía họ. Ba người Yến Thanh mặc giáp sắt, sau lưng là một tấm thuẫn, tên bắn trúng lên thuẫn. Lúc chạy được hơn bảy mươi bước, một tên thủ hạ bỗng rên lên một tiếng, ngã cắm đầu xuống, gã bị một mũi tên bắn trúng bắp chân.
Yến Thanh và một binh sĩ khác vội vàng đỡ gã tiếp tục chạy đi, ước chừng chạy được một trăm hai mươi bước, Yến Thanh hô lớn một tiếng:
- Nằm xuống!
Bốn người cùng nhào xuống đất, che lỗ tai, ôm chặt đầu. Lúc này, ở cửa thành truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ mặt đất đều run rẩy, bụi đất tung bay, khói đặc màu đen bay thẳng lên bầu trời. Chiến mã trống trong rừng cây cũng kinh hoảng hí vang. Một lát bụi mù tản đi, chỉ thấy tường thành đổ sụp một đoạn, cửa thành chỉ còn nửa cánh treo bên thành, để lộ một lỗ hổng lớn đen nhánh.
Dương Tái Hưng cực kỳ hưng phấn, hô một tiếng chói tai:
- Cùng giết vào thành chot a!
Dương Tái Hưng giục ngựa dẫn đầu, tám trăm kỵ binh đều kêu gào xông khỏi rừng cây, dọc theo quan đạo đánh thẳng tới cửa thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận