Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 597: Danh tướng Tiêu Cán

Chương 597: Danh tướng Tiêu CánChương 597: Danh tướng Tiêu Cán
Từ khi Tiêu Thái hậu thi hành kế hoãn binh của Tiêu cán, nhận được thời gian mười ngày quý giá cho Tiêu Cán, những ngày này Tiêu Cán vẫn luôn liều mạng huấn luyện hai vạn binh sĩ Khiết Đan vừa mới chiêu mộ.
Người Khiết Đan hiện giờ đã sớm không phải toàn dân là binh như trăm năm trước, tùy tiện một người chăn nuôi có thể cầm đao ra trận. Người Khiết Đan hiện giờ không khác gì người Hán, chưa trải qua huấn luyện quân sự chính là một tiểu dân văn nhược tóc húi cua.
Hai vạn binh sĩ mặc giáp mang nón trụ tay cầm trường mâu xếp hàng đứng trên giáo trường, nghe chủ tướng phát biểu sau cùng. Huấn luyện tập trung của họ đã kết thúc rồi, sắp lao tới chiến trường, cảm xúc mỗi người đều chập trùng, trong lòng tràn ngập chờ đợi với đại chiến.
- Người Tống tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người Khiết Đan chúng ta!
Tiêu Cán khàn khàn hô lớn:
- Mọi người nhìn Dịch Huyện thì biết, sau khi vào thành quân Tống giết sạch tất cả nam tử Khiết Đan, nữ nhân biến thành doanh kỹ bị lăng nhục, trẻ con bị bán làm nô lệ. Nếu như chúng ta không chống cự, mẫu thân thê nữ và tỷ muội của chúng đều sẽ gặp phải vận mệnh như vậy. Chúng ta chiến đấu để bảo vệ người nhà của mình, vận mệnh của chúng ta nằm trong tay chúng ta. Trên chiến trường, chúng ta thà rằng tử chiến đến người cuối cùng, cũng tuyệt đối không khuất phục trước kẻ địch!
Hai vạn binh sĩ nhiệt huyết sôi trào, nâng mâu phẫn nộ hô lớn:
- Tuyệt đối không khuất phục!
- Tuyệt đối không khuất phục!
Tiêu Cán rút chiến kiếm ra lệnh:
- Thời khắc xuất phát đến rồi, chúng ta tới quân doanh ngoài thành tập kết chuẩn bị chiến đấu!
Tiêu Cán xoay người lên ngựa, dẫn hai vạn binh sĩ di chuyển ra ngoài thành…
Sau khi Quách Dược Sư đầu hàng, Liêu quốc chỉ còn lại năm vạn quân đội, trong đó năm ngàn người trấn thủ Cư Dung Quan, năm ngàn người trấn thủ Lô Long, bốn vạn quân đội khác đóng giữ kinh thành.
Hiện giờ sau khi chiêu mộ hai vạn lính mới, binh lực của họ đạt tới sáu vạn. Trong đó một vạn người do Đại tướng Tiêu Phụng Tiên dẫn đầu lưu thủ Yên Kinh. Hai vạn người giao cho Da Luật Đại Thạch, nghênh chiến quân đội Đồng Quán. Ba vạn người khác do Tiêu Cán dẫn đầu, chuẩn bị xuôi nam nghênh chiến Chủng Sư Đạo.
Lúc này Chủng Sư Đạo cũng không nhàn rỗi, lão cũng nhận được thủ dụ của Thiên tử, trong lúc đàm phán tạm dừng bắc công. Lão cũng lợi dụng thời gian ngắn ngủi này, tiếp tục chỉnh hợp ba vạn sương quân Kinh Đông. Cũng may mấy ngày này, cuối cùng lão mới hoàn thành chỉnh hợp sương quân Kinh Đông Lộ.
Phía nam huyện Phạm Dương có một rừng cây chiếm diện tích hai mươi mấy mẫu. Kỳ thực rừng cây này có huyền diệu khác, chỉ có hai hàng cây bên ngoài, cây bên trong đều bị chặt đi không còn, biến thành một vùng đất bằng, nơi này đã trở thành bãi thí nghiệm hỏa khí của quân đông lộ.
Trạm gác đứng chung quanh rừng cây, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần.
Trong rừng cây lúc này, ánh mắt Chủng Sư Đạo chăm chú nhìn Lý Diên Khánh mở một chiếc rương sắt ra, lấy một loại hỏa khí đen nhánh ngoại hình giống như Bát Lăng Tử Kim Chùy nhỏ:
- Đây chính là Thiết Hỏa Lôi sao?
Chủng Sư Đạo hỏi.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Thật ra chính là Chấn Thiên Lôi thu nhỏ, phía dưới là tay cầm, nặng chừng ba cân, người cường tráng khỏe mạnh có thể ném xa ba mươi bước.
Nghe nói là Chấn Thiên Lôi thu nhỏ, Chủng Sư Đạo lập tức cực kỳ hứng thú, tiện tay cầm một chiếc lên, ước lượng cười nói:
- Ta đại khái cũng có thể ném xa ba mươi bước, để ta thử một lần đi!
Lý Diên Khánh lập tức liếc mắt ra hiệu cho Trần Đại đứng bên cạnh. Trần Đại hiểu ý, lập tức buộc một con dê rừng bọc giáp sắt vào một gốc cây. Chủng Sư Đạo khẽ giật mình, lập tức hiểu được. Mặc dù lão trải qua trăm trận, cũng không phải một người tùy tiện tàn sát sinh mệnh, chẳng qua thí nghiệm hỏa khí kiểu này quả thực cần dùng vật sống để thí nghiệm, giống như Tây Hạ có lẽ còn dùng nô lệ để thí nghiệm. Chủng Sư Đạo không nói thêm gì nữa, cười hỏi:
- Thiết Hỏa Lôi này sử dụng thế nào?
- Trước tiên vặn cái nắp phía dưới tay cầm raÃ
Lý Diên Khánh chỉ nắp gỗ phía dưới tay cầm. Trần Đại Trần Nhị lại cải tiến ngòi nổ, cái nắp cũ là nửa hình tròn, ngòi nổ nằm trong cái nắp, nhưng nắp như vậy rất dễ không cẩn thận đụng rơi. Cho nên Trần Đại và Trần Nhị lại suy nghĩ móc rỗng một đoạn tay cầm, đồng thời không ảnh hưởng sử dụng, như vậy ngòi nổ cuộn trong tay cầm, bên ngoài là một nắp gỗ hình răng, vẫn giữ lại cán gỗ, cần dùng chút lực mới có thể vặn ra. Loại thiết kế này khiến Lý Diên Khánh rất tán thưởng, bởi vậy hắn cũng hiểu được, chỉ có công tượng hỏa khí chân chính mới là nhân vật mấu chốt thúc đẩy phát triển hỏa khí.
Chủng Sư Đạo vặn nắp ra, một đoạn ngòi lửa ngắn xoay tròn thả xuống, khiến Chủng Sư Đạo tán thưởng không thôi:
- Hay! Làm thực sự rất tinh xảo.
Trần Đại Trần Nhị đắc ý trong lòng, cùng khom người cảm ơn:
- Đa tạ Đại Soái khích lệ!
Chủng Sư Đạo cười ha ha, rút một cây châm lửa ra, phốc một cái, cây châm lửa lập tức cháy lên. Lão tiện tay châm ngồi nổ, Lý Diên Khánh vội nói:
- Ngòi nổ cháy tới cán cây gỗ là có thể ném ra!
Chủng Sư Đạo gật đầu, chờ ngòi nổ cháy đến chỗ cán gỗ, lão dùng sức vung lên, Thiết Hỏa Lôi vạch ra một đường vòng cung, ném về phía dê rừng cách ba mươi bước. Lý Diên Khánh vội kéo Chủng Sư Đạo trốn ra sau một tảng đá lớn. Chỉ chốc lát, liền nghe tiếng nổ vang lên, âm thanh mặc dù đinh tai nhức óc, nhưng còn kém Chấn Thiên Lôi kinh thiên động địa rất xa.
Một lát, họ đứng dậy, chỉ thấy khói trắng tràn ngập phía xa, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng gay mũi. Chủng Sư Đạo hỏi:
- Phạm vi sát thương lớn thế nào?
- Trong vòng ba mươi bước, vừa rồi có miếng sắt bay qua đỉnh đầu chúng ta.
Chủng Sư Đạo bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng hỏi:
- Như vậy có thể khiến binh sĩ ném Thiết Hỏa Lôi tổn thương hay không?
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu:
- Đây chính là thiếu hụt lớn nhất của nó, ném Thiết Hỏa Lôi ra, nhất định phải nằm rạp xuống mặt đất, phòng ngừa bị miếng sắt của nó bắn ra gây thương tích.
Chủng Sư Đạo trầm ngâm một chút:
- Vậy tại sao không khống chế lực sát thương của nó ở trong hai mươi bước, ví dụ như bỏ ít thuốc một chút.
- Chỉ sợ không được, Trần Đại Trần Nhị thử nghiệm nhiều lần, thiếu một phần thuốc cũng không nổ vỡ được vỏ sắt. Vốn ta muốn họ làm Thiết Hỏa Lôi nặng một cân, hiện giờ ba cân đã là cực hạn rồi. Nếu như lại làm vỏ sắt mỏng hơn, vậy vỏ sắt sẽ không có lực sát thương, họ thử nghiệm ròng rã một năm, chỉ có thể làm tới loại trước mắt này.
Chủng Sư Đạo cũng biết chuyện không đơn giản như mình nghĩ, liền cười nói:
- Ta cảm thấy dùng nó thủ thành thì rất tốt, vừa vặn đền bù thiếu hụt uy lực quá lớn của Chấn Thiên Lôi. Một quả Thiết Hỏa Lôi có thể nổ nát một chiếc thang mây, nhưng ta cảm thấy đối phó kỵ binh thì Chấn Thiên Lôi càng thoải mái hơn một chút.
- Ti chức cũng nghĩ như vậy.
Chủng Sư Đạo ngửa đầu cười lớn, lão bước nhanh đến trước cọc gỗ, Trần Đại đã gỡ giáp sắt xuống, chỉ thấy dê rừng máu me khắp người, không biết có bao nhiêu miếng sắt bắn vào cơ thể của nó. Chủng Sư Đạo liên tục tán thưởng, lại hỏi Lý Diên Khánh:
- Hiện giờ có thể làm bao nhiêu quả Thiết Hỏa Lôi?
- Hồi bẩm Đại Soái, tổng cộng làm một ngàn quả, ti chức đặc biệt thành lập Hỏa Khí Doanh ba trăm người, mỗi người mang theo ba quả, ngoài ra còn năm mươi quả Chấn Thiên Lôi, chia làm Chấn Thiên Lôi dã chiến và Chấn Thiên Lôi công thành, lại có chính là hỏa khí thông thường, như hỏa tiễn, hỏa nha.
Chủng Sư Đạo thầm gật đầu, mặc dù trong quân Tống vốn có Hỏa Khí Doanh, chỉ sợ Hỏa Khí Doanh toàn bộ Đại Tống cũng không lợi hại bằng một nửa Hỏa Khí Doanh này của Lý Diên Khánh.
Đúng lúc này, một binh lính chạy vội tới từ ngoài rừng, quỳ một chân xuống bẩm báo:
- Khởi bẩm Đại Soái, thánh chỉ tới rồi!
Chủng Sư Đạo giật mình, cũng không đoái hoài thử nghiệm Chấn Thiên Lôi nữa, liền vội vàng chạy về đại doanh. Lý Diên Khánh để Trần Đại Trần Nhị thu dọn sân bãi một chút, cũng đi theo Chủng Sư Đạo chạy trở về.
Thủ dụ của Thiên tử Triệu Cát đến huyện Phạm Dương vẫn sớm hơn nửa ngày so với dự đoán của Đồng Quán. Bởi vì cũng không phải thánh chỉ mà là thủ dụ, Chủng Sư Đạo cũng không sắp xếp hương án tiếp chỉ, lão xem thủ dụ xong, lập tức ra lệnh thân binh mời mấy quan viên trọng yếu tới đại trướng bàn bạc. Ngoài ba vị Phó Đô Thống và Tư Mã Lưu Cáp ra, bởi vì Lý Diên Khánh lập được công đầu mà Chủng Sư Đạo đặc biệt ưu ái, dùng thân phận Thống Chế tham gia bàn bạc quân cơ.
Chủng Sư Đạo giương thánh dụ trong tay lên nói với mọi người:
- Đại Tống đã kết thúc đàm phán với Liêu quốc, Liêu quốc quyết định đầu hàng Đại Tống, nhường ra mười sáu Châu U Vân, Thiên tử lệnh cho chúng ta lập tức bắc thượng thu hồi Yên Kinh.
Trương Thúc Dạ nhướng mày:
- Trong này dường như có gì đó không đúng lắm! Hiện giờ cũng chỉ là đạt thành hiệp nghị với đặc sứ Liêu quốc, còn chưa trải qua tán thành của Tiêu Thái hậu và triều đình Liêu quốc, Liêu quốc sao có thể nhường Yên Kinh cho chúng ta?
Chủng Sư Trung cười nói:
- Có lẽ Liêu quốc đưa ra không ít điều kiện, chỉ cần chúng ta đơn phương đáp ứng những điều kiện này, triều Tống hạ ý chỉ, như vậy không cần xác nhận qua lại. Lại nói Kim quốc ở bên nhìn chằm chằm, Liêu quốc cũng sợ đêm dài lắm mộng!
Trong đại trướng nhất thời trầm mặc, Chủng Sư Đạo cũng cảm thấy kỳ quặc. Lão nhìn mọi người một chút, phát hiện dường như Lý Diên Khánh có suy nghĩ, liền nói:
- Diên Khánh, ngươi lấy được Trác Châu sớm nhất, ngươi hẳn là hiểu tình hình nhất, nói một chút cái nhìn của ngươi đi!
Lý Diên Khánh đứng dậy thi lễ với mọi người:
- Ti chức đang nghĩ, Đồng Quán có thể nhận được thủ dụ cùng lúc với chúng ta hay không?
- Lời này của ngươi có ý gì?
Lý Diên Khánh vừa suy tư vừa chậm rãi nói:
- Phong thủ dụ này do kinh thành đưa ra từ giữa trưa hôm trước, tính toán khoảng cách từ Dịch Châu tới kinh thành, thủ dụ cho Đồng Quán hẳn là đếm chậm hơn chúng ta nửa ngày. Nhưng với tính cách của Đồng Quán, hắn sẽ không chờ phong thủ dụ này đến mới biết nội tình. Ta cảm thấy hôm qua hắn đã biết được tin tức này, có phải hôm qua hắn đã xuất binh đánh tới Yên Kinh hay không?
Nhiều người đều biết bí mật Đồng Quán vội vàng muốn cướp đoạt Yên Kinh trước vì di chỉ Thần Tông, ít nhất mấy người trong đại trướng đều rất rõ ràng. Chủng Sư Đạo cũng không muốn tranh với lão, coi như Liêu quốc thực sự giao Yên Kinh, Chủng Sư Đạo cũng sẽ tặng cho Đồng Quán lấy phủ Yên Kinh trước. Lúc này phỏng đoán của Lý Diên Khánh khiến Chủng Sư Đạo biến sắc.
- Ngươi nói là, trong này có vấn đề?
Lý Diên Khánh chậm rãi gật đầu:
- Ta có một loại trực giác, bao gồm đàm phán Tống Liêu lần này đều là kế hoãn binh của Liêu quốc. Chỉ sợ Liêu quốc đã chuẩn bị sẵn phục kích, chỉ chờ Đồng Quán vội vàng bước vào cạm bẫy.
Sắc mặt mọi người đại biến, suy đoán của Lý Diên Khánh hoàn toàn có khả năng. Họ đều rõ ràng Đồng Quán chính là nhược điểm lớn nhất lần bắc chinh này của quân Tống, chỉ sợ Liêu quốc đã nhắm ngay nhược điểm này từ lâu.
Tông Trạch vội la lên:
- Vậy hẳn là phải phái người thông báo Đồng Quán, không thể liều lĩnh!
Lý Diên Khánh khẽ lắc đầu:
- Nếu như Đồng Quán xuất binh hôm qua, chỉ sợ đã không kịp rồi.
Mọi người cùng nhìn lại Chủng Sư Đạo, Chủng Sư Đạo trầm ngâm thật lâu rồi nói:
- Cho dù có tới kịp hay không, chúng ta đều phải lập tức phái người đi Dịch Châu nhắc nhở, đây là trách nhiệm chúng ta nhất định phải gánh chịu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận