Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 599: Mua dây buộc mình

Chương 599: Mua dây buộc mìnhChương 599: Mua dây buộc mình
Trong một mảnh rừng rậm khác cách hơn mười dặm về phía tây, Yến Thanh lại thấy được đại trướng màu trắng mênh mông vô bờ. Bên kia hẳn là khu săn thú, đuổi động vật khỏi rừng rậm, bắn giết trên thảo nguyên này, diện tích rộng lớn, diện tích thảo nguyên có mấy ngàn mẫu, chung quanh có rừng rậm vây quanh, doanh trướng dựng ở bên trong cực kỳ kín đáo. Rừng rậm chung quanh ẩn giấu vô số trạm gác ngầm, cho dù trinh sát quân Tống muốn vào rừng rậm bên kia cũng sẽ bị trạm gác ngầm xử lý. Nếu không phải Yến Thanh trèo lên một gốc đại thụ ngàn năm, gã quả thực không nhìn thấy đại doanh này.
Trái tim Yến Thanh đập thình thịch, nhanh chóng xuống khỏi ngọn cây. Gã nhẹ nhàng nhảy xuống cây, vẫy tay với mọi người, mọi người cùng gã tiến vào rừng.
- Ngu Hầu, xảy ra chuyện gì?
- Đừng vậy, phía Thống Chế có tin tức gì?
Yến Thanh hỏi binh sĩ đưa tin.
Một binh sĩ tới đây đưa tin tiến tới thi lễ nói:
- Thống Chế để ta nói cho Ngu Hầu, mặt phía đông và mặt phía nam là vùng quê mênh mông vô bờ, không phát hiện bất cứ tình hình quân địch nào. Mà phía tây và phía bắc đều là cánh rừng lớn, nếu có quân địch rất có thể sẽ ở nơi này, để ngài nhất định phải cẩn thận.
Yến Thanh gật nhẹ đầu:
- Ngươi trở về nói cho Thống Chế, vừa rồi ta đã phát hiện tình hình quân địch, ngay trong rừng rậm cách mười dặm về phía bắc, có rất nhiều doanh trướng.
Yến Thanh liền lấy bản đồ đơn giản ra, tìm được vị trí của mình trước, sau đó dùng bùn nhão quệt một chút trên bản đồ cách mười dặm về phía bắc, đưa bản đồ cho binh sĩ:
- Chỗ có bùn chính là nơi quân địch trú doanh.
- Ngu Hầu, họ có bao nhiêu người?
Yến Thanh hận không thể tự cho mình một cái tát, lại quên mất tình báo mấu chốt nhất, gã suy nghĩ nói:
- Quả thực không biết có bao nhiêu quân đội, nhưng nhìn từ quy mô doanh trướng, hẳn là khoảng hai ba vạn người, tình hình khác thì chưa rõ.
- Hiện giờ tiểu nhân sẽ mang thư hồi đáp!
Lính đưa tin xoay người lên ngựa, gã không dám đi đường cũ, mà xuyên qua rừng cây vòng qua phía đông trở về.
Lính đưa tin rời đi, trinh sát khác tinh thần phấn chấn, vội hỏi:
- Ngu Hầu, thực sự phát hiện tình hình quân địch sao?
Yến Thanh gật đầu:
- Họ ẩn giấu rất sâu, nếu không phải có đại thụ ngàn năm này, ta cũng không nhìn thấy, cũng là may mắn.
- Ngu Hầu, có muốn một mồi lửa đốt mẹ nó doanh trướng của họ không?
Một tên thủ hạ xoa tay đề nghị.
Yến Thanh hơi động lòng, biện pháp như vậy rất tốt. Chẳng qua gã cũng biết loại chuyện này không được Thống Chế đồng ý, mình tuyệt đối không thể tùy tiện ra tay. Họ chỉ là trinh sát, phụ trách thăm dò tình báo, mà không phải tiên phong giết địch.
Yến Thanh lắc đầu:
- Nhiệm vụ của chúng ta là giám thị, muốn làm gì Thống Chế tự sẽ an bài, chúng ta không cần nhiều chuyện!
Thời gian dần tới ban đêm, Yến Thanh và thủ hạ khác thay phiên nhau bò lên đại thụ quan sát tình hình nơi xa. Cũng may đêm nay trăng sáng sao thưa, lều vải màu trắng cực kỳ rõ ràng dưới ánh trăng, cho dù cách hơn mười dặm cũng thấy rất rõ ràng.
Đương nhiên, làm trinh sát hợp cách, nhìn từ xa như vậy còn chưa đủ. Yến Thanh lại phái ra bốn người, canh gác bống phía rừng rậm của đối phương. Như vậy, dù đội quân này vụng trộm rời đi, cũng không thoát khỏi giám thị của họ.
Lúc canh một, lính đưa tin Lý Diên Khánh phái đi buổi sáng lại trở về, còn có mấy chục tên trinh sát cùng đi với gã, mỗi người cõng một túi dầu hỏa, đồng thời cũng mang đến một chiếc đoãn tiễn có mệnh lệnh: Hỏa thiêu đại doanh.
Yến Thanh nhìn thủ hạ trước mắt, có tổng cộng năm mươi tên trinh sát tinh nhuệ, cho dù trong rừng có trạm gác ngầm mai phục, cũng bị họ giết ra một con đường.
- Đi theo ta!
Yến Thanh vung tay lên, mang theo năm mươi tên thủ hạ chạy vội về hướng bắc.
Yến Thanh cũng không nhìn lầm, đại doanh ẩn giấu trong mảnh rừng rậm này chính là ba vạn Liêu quân do Tiêu Cán dẫn đầu. Vùng rừng rậm này diện tích trăm dặm, mấy ngàn mẫu bãi cỏ ở giữa là chỗ ẩn thân vô cùng tốt, cực kỳ kín đáo. Cho dù trinh sát quân Tống tiến tới cũng sẽ bị trạm gác ngầm xử lý.
Vốn kế hoạch của Tiêu Cán là sau khi đại quân của Chủng Sư Đạo bắc thượng, mình ở sau lưng cắt đứt lương thảo hậu cần của họ, buộc họ phải quay đầu tự cứu, khi đó lại đón đầu đánh một kích, có thể một trận chiến đánh tan quân Tống.
Không ngờ lần này y gặp được lão tướng Chủng Sư Đạo kinh nghiệm phong phú, còn có Lý Diên Khánh nhìn rõ như đuốc. Ba vạn quân Tống không hề nóng vội, lại đóng trại ở phía nam huyện Lương Hương, còn xây dựng tường doanh, đây hiển nhiên là dự định muốn giằng co lâu dài. Nước cờ này quả thực khiến Tiêu Cán không ngờ đến, hiện giờ họ đứng trước khốn cục không chỉ quân Tống bắc phạt, còn có người Kim xâm nhập phía nam, toàn bộ binh lực của họ đặt trên người quân Tống, một khi Kim binh xuôi nam quy mô lớn, hậu quả khó mà lường được.
Nhưng nếu như họ kéo quân đội đi ứng phó Kim binh, sẽ khiến quân Tống không cần tốn nhiều sức đánh hạ thành Tích Tân, khiến Tiêu Cán thực sự có cảm giác hai mặt chịu địch.
- Đại Vương, trúc doanh của họ rất lớn, hẳn là bao gồm cả chủ lực. Một khi Chủng Sư Đạo dẫn chủ lực tiến vào chiếm giữ, chúng ta có thể vòng qua đánh huyện Phạm Dương, cắt đứt con đường tiếp tế hậu cần, khiến họ không chiến tự loạn hay không?
Đề nghị này chính là của cháu ngoại Ất Thất Bát Cân của Tiêu Cán, đồng thời cũng là tâm phúc của Tiêu Cán. Ất Thất Bát Cân là người Hề, đương nhiên xưng hô Tiêu Cán theo góc độ người Hề.
Tiêu Cán gật nhẹ đầu, y cũng có suy nghĩ như vậy. Y chỉ có ba vạn quân đội, mà đối phương có tám vạn đại quân, trong đó có quân Hà Đông thiện chiến và danh tướng Chủng Sư Đạo, nếu như hai bên giao chiến chính diện, rất có thể là y thất bại.
Thực ra Tiêu Cán còn một suy nghĩ khác, đó chính là chờ sau khi Da Luật Đại Thạch đánh bại Đồng Quán, hai quân tụ hợp, quyết một trận tử chiến với Chủng Sư Đạo. Khi đó họ dùng sáu vạn đại quân nghênh chiến tám vạn quân Tống, khả năng thắng sẽ lớn hơn.
Đúng lúc này, ngoài trướng bỗng nhiên vang lên từng tiếng hỗn loạn, điều này khiến Tiêu Cán không khỏi giật mình. Y bước nhanh ra khỏi đại trướng, lập tức ngẩn người. Chỉ thấy ánh lửa bùng lên ở phía nam, lửa cháy hừng hực, ít nhất có hơn trăm đỉnh đại trướng bị nhen lửa. Không chỉ đại trướng, dường như rừng rậm cũng bị nhen lửa, chỉ thấy vô số binh sĩ đang thất kinh trốn tới bên này.
Tiêu Cán phản ứng thật nhanh, y lập tức ra lệnh:
- Nhanh phá hủy đại trướng, nhanh!
Các binh sĩ vội vàng vung đao chém tới dây thừng cố định đại trướng. Không có dây thừng cố định, từng đỉnh đại trướng nhanh chóng sụp đổ, chỉ trong chốc lát liền xuất hiện mảnh đất trống lớn. Nhưng tốc độ của binh sĩ vẫn không đuổi kịp tốc độ lan tràn của lửa mạnh, lửa lớn thiêu đốt mặt phía nam ban đầu đã lan tới trung bộ, rất nhiều binh sĩ chết thảm trong lửa lớn, khiến Tiêu Cán thấy được nhỏ máu trong lòng.
- Đại Soái, rừng rậm cũng bị đốt rồi!
Binh sĩ chỉ rừng rậm chung quanh hô to. Rừng rậm bị lều vải nhen lửa, lúc này đang là mùa thu khô ráo, thế lửa lan tràn rất nhanh chóng, thiêu cháy rừng rậm lốp ba lốp bốp, từng cây đại thụ đổ vào trong lửa cháy, khói đặc cuồn cuộn, rất nhiều binh sĩ sặc khói liên tục ho khan.
Tiêu Cán biết nếu họ còn ở lại không bị lửa cháy thiêu đốt, chỉ sợ các binh sĩ cũng bị khói đặc sặc chết. Bất đắc dĩ y đành hô lớn:
- Tất cả huynh đệ đi theo ta!

Y xoay người lên ngựa, chạy về phía rừng rậm phía bắc. Mấy ngàn kỵ binh chạy theo y, nhanh chóng kéo theo những binh lính khác. Tất cả binh sĩ trong quân doanh nhanh chóng chạ theo Chủ Soái về rừng rậm phía bắc.
Lúc này, ở nơi cách rừng rậm phía bắc khoảng một dặm, Lý Diên Khánh dẫn một vạn đại quân chờ đợi đã lâu, mà Chủng Sư Đạo thì dẫn một vạn binh sĩ khác phong tỏa phía tây.
Mặc dù rừng rậm rất lớn, cũng thấy được khói đặc tràn ngập rừng rậm, lửa cháy đỏ bừng bầu trời đêm. Lý Diên Khánh thầm lắc đầu, đây chính là một vụ cháy lớn, thậm chí mấy ngày mấy đêm chưa chắc có thể ổn định lại, cuối cùng thiêu đốt rừng rậm màu mỡ tốt tươi này thành bình địa. Chẳng qua mấy trăm năm sau, thương hải tang điền thay đổi, có lẽ nơi này sẽ biến thành ruộng lúa mạch vô bờ, cũng có lẽ sẽ xuất hiện một mảnh rừng mới.
Lý Diên Khánh và Chủng Sư Trung nhất trí cho rằng, mấy vạn quân địch ẩn giấu trong rừng hoặc chạy về phía bắc, hoặc chạy về phía tây. Mặt nam không có khả năng, mà mặt phía đông quá nhiều nguy hiểm. Trong lúc tình thế cấp bách người ta đều tìm kiếm chỗ an toàn theo bản năng. Cho nên Lý Diên Khánh cho rằng, quân Liêu chạy khỏi rừng rậm từ mặt phía bắc là khả năng lớn nhất.
Lửa thiêu hơn một canh giờ, vẫn không thấy có người chạy ra, Lý Diên Khánh thầm giật mình trong lòng, chẳng lẽ mình đoán sai hay sao?
- Bọn họ ra rồi!
Bỗng nhiên có binh sĩ chỉ vào rừng rậm hô lớn, liền thấy mấy ngàn binh sĩ quân Liêu chạy trốn khỏi rừng rậm, người nào cũng chật vật không chịu nổi. Lý Diên Khánh vui mừng, vung đao ra lệnh:
- Toàn quân giết tới!
Tiếng trống nổ lớn, một vạn binh sĩ hữu quân kìm nén đã lâu, nhào tới mấy ngàn binh sĩ quân Liêu.
Lúc này, Dương Tái Hưng chạy vội tới trước mặt Lý Diên Khánh hô to:
- Thống Chế, có chút không đúng!
Lý Diên Khánh vội vàng ghìm chặt chiến mã, cao giọng hỏi:
- Không đúng chỗ nào?
- Liêu binh trốn ra không phải nên là kỵ binh đầu tiên sao?
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, hắn cũng bỗng nhiên hiểu được không đúng. Hắn lại nhìn về phía rừng rậm, sau khi bốn năm ngàn người chạy ra, đằng sau gần như không có bao nhiêu đào binh.
Lý Diên Khánh bỗng nhiên vỗ trán một cái, hắn trúng kế sách ve sầu thoát xác của quân địch. Tiêu Cán đã biết mình trốn ở mặt phía bắc, cho nên sau khi ném ra ngoài mấy ngàn người, chủ lực của họ sẽ bỏ chạy qua một bên khác.
Hiện giờ thủ hạ của hắn đã chém giết với quân địch, thu binh hiển nhiên là không thực tế. Hắn cực hận trong lòng, đành nói với Dương Tái Hưng:
- Ngươi dẫn năm trăm kỵ binh đi phía đông xem, quân địch hẳn là trốn về phía đông.
- Tuân lệnh!
Dương Tái Hưng phóng ngựa chạy như bay.
Lý Diên Khánh tức giận hô lớn một tiếng:
- Giết không tha cho ta, một tên cũng không để lại!
Tiêu Cán không hổ danh tướng Bắc Liêu, thời điểm mấu chốt nhất, y bỗng nhiên hiểu được chắc chắn quân Tống chờ mình bên ngoài. Y nhanh chóng thay đổi vị trí suy nghĩ, nếu như mình là Chủ soái quân Tống, sẽ bố trí mai phục ở phía nào. Hẳn là phía bắc và phía tây, phía đông vừa vặn là quan đạo, y cho rằng quân địch sẽ không chạy trốn về phía đông.
Nghĩ thông suốt điểm này, y quyết định đặt cược tiếp theo, đặt tính mạng họ ở phía đông. Tiêu Cán lập tức chia binh hai đường, để mấy ngàn người chạy khỏi rừng rậm từ phía bắc, chính y thì dẫn hai vạn kỵ binh chạy trốn hướng đông.
Đáng tiếc cơ hội tiêu diệt toàn bộ quân địch không thể nắm được. Khi Lý Diên Khánh tiêu diệt hết bốn ngàn Liêu binh, lại chuyển qua hướng đông, Tiêu Cán đã sớm dẫn tàn quân trốn đi không còn bóng dáng tăm hơi.
Nhưng dù là vậy, đây cũng là một trận đại thắng, bộ hạ của Tiêu Cán mất mạng trong lửa và bị Lý Diên Khánh chặn giết tổn thất khoảng một vạn người.
Hai ngày sau, Chủng Sư Đạo dẫn đại quân đến huyện Lương Hương, lão mang đến một tin tức cực kỳ nặng nề cho Lý Diên Khánh và Chủng Sư Trung, Da Luật Đại Thạch đánh bại mười hai vạn đại quân của Tân Hưng Tông tại Dịch Châu, Tân Hưng Tông chỉ dẫn hơn một vạn năm ngàn tàn quân trốn về Bảo Châu, mười vạn đại quân còn lại bị tiêu diệt hoàn toàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận