Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 613: Hủy bỏ nghi thức

Chương 613: Hủy bỏ nghi thứcChương 613: Hủy bỏ nghi thức
Ầm!
Đồng Quán vỗ mạnh bàn một cái, phẫn nộ quát với con nuôi Đồng Diên Tự:
- Ngươi làm chuyện thế nào vậy, sao người đã chết rồi, ta đã nói muốn hắn chết sao?
Đồng Diên Tự cúi đầu thật sâu, gã cũng cực kỳ hối hận trong lòng. Vốn là buổi chiều nên thả Chủng Lâm, không nghĩ tới giữa trưa ngục y điều trị vết thương, Chủng Lâm lại đột nhiên trúng độc chết bất đắc kỳ tử. Càng khiến Đồng Diên Tự nén giận chính là ngục y treo cổ tự sát trong phòng, hết thảy đều không rõ ràng. Gã mới hiểu được bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở sau lưng, có người đùa giỡn họ trong lòng bàn tay.
Đồng Quán cực kỳ bực bội trong lòng, chắp tay đi lại trong phòng. Một canh giờ trước lão nhận được tin tức trong cung, quan gia hủy bỏ nghi thức khải hoàn bắc phạt. Đồng Quán đương nhiên biết điều này có ý nghĩa thế nào, đây không chỉ là một đả kích nặng nề đối với Chủng Sư Đạo, đồng thời cũng là một loại cảnh cáo đối với Thái tử.
Đồng Quán đã rất hài lòng đối với kết quả như vậy, Chủng Lâm cũng không cần ở lại trong tù nữa. Ngay khi lão chuẩn bị ra lệnh thả người, con nuôi lại nói cho lão biết, Chủng Lâm bị người khác độc chết.
Đồng Quán cảm giác dường như có người thọc mạnh một đao sau lưng, lão biết mình đã kết thù với Chủng Sư Đạo rồi, kết thù với Chủng Sư Đạo thì thôi, quan trọng Thái tử sẽ biết lão giở trò quỷ sau lưng việc hủy bỏ nghi thức khải hoàn, lần này lão cũng đắc tội Thái tử rồi.
Nhưng nguyên nhân khiến Đồng Quán cảm thấy bị người khác đâm một đao sau lưng không phải vì đắc tội Thái tử, mà là có người ám tám phía sau lão, người này là ai? Cao Cầu, Đàm Chẩn, Thái Kinh hay là Lương Sử Thành? Đồng Quán cảm giác đều có khả năng, lão nhất định phải moi người đâm sau lưng này ra.
Nghĩ tới đây, lão tỉnh táo lại, phát hiện nổi cáu cũng không có ý nghĩa gì, quan trọng là phải giải quyết vấn đề.
Đồng Quán lại ngồi xuống, khoát tay nói với con nuôi:
- Hiện giờ ta cũng không mắng ngươi, ngươi cẩn thận nghe cho ta…
Đồng Diên Tự lập tức lấy lại tinh thần, gã biết cơn giận của phụ thân đã trôi qua rồi, tiếp theo là cơ hội để mình lấy công chuộc tội.
Gã dựng thẳng sống lưng, giống hệt đại tướng nghe lệnh, lỗ tai dựng thẳng tắp, một chữ cũng không để lọt mất.
- Ngươi phải tra rõ ràng cho ta, Chủng Lâm chết như thế nào? Ngục y kia chết như thế nào? Ở trong này còn ai từng tiếp xúc với Chủng Lâm hay không? Điều tra rõ ràng ba vấn đề này, chuyện này đại khái sẽ có đầu mối.
Đồng Diên Tự đương nhiên biết Chủng Lâm bị hạ độc chết, nhưng phụ thân hỏi không phải việc này, mà là ai hạ độc. Thật ra trong lòng gã cũng có phán đoán đại khái, ngoài Phủ Doãn Khai Phong Vương Đỉnh, không người nào khác có năng lực như thế. Chỉ là gã không có bất kỳ chứng cớ nào, cũng không dám ăn nói lung tung trước mặt phụ thân.
- Hài nhi nhớ kỹ, lúc này đi thăm dò!
- Đi thôi!
Đồng Diên Tự bước nhanh ra ngoài. Đồng Quán rơi vào trầm tư, lão cần tỉnh táo lại, suy nghĩ thật kỹ ứng đối với cơn bão sắp tới thế nào.

Ba ngày sau, tám vạn đại quân bắc phạt đã tới Bắc Đại Doanh. Cùng xuôi nâm v ới họ là rất nhiều tài phú đã vận chuyển lên thuyền từ phủ Đại Danh, do ban ngàn quân đội áp giải trở lại kinh thành trước, mấy ngàn thợ khéo cũng bị Công Bộ và Quân Khí Giám phái người đón đi.
Bắc Đại Doanh đã có sẵn doanh trại, không cần dựng lều tạm thời. Các binh sĩ hành quân trên đường, quả thực hơi mệt mỏi. Phân phối xong quân doanh, mọi người vội vàng vào doanh nghỉ ngơi.
Lúc xế chiều, Chủng Sư Đạo đang bàn bạc nghi thức khải hoàn chi tiết với mọi người, đây chỉnh là chuyện lớn, nghi thức khải hoàn chính là xếp hàng vào thành, sau đó tiếp nhận Thiên tử kiểm duyệt ở trước Tuyên Đức Lâu. Khi sau Hoàng đế Thần Tông, đã mấy chục năm rồi không cử hành nghi thức khải hoàn như vậy, mọi người vừa kích động vừa mong đợi.
Chủng Sư Đạo vung tay cười nói:
- Được rồi, ta biết mọi người kích động trong lòng, nhưng chỉ kích động là không được, trăm vạn người ở kinh thành đang nhìn chúng ta! Trái lại lúc vào thành các huynh đệ không hiểu quy củ sẽ làm hỏng chuyện, mặt mũi quân bắc phạt chúng ta coi như mất hết rồi.
Mọi người yên tĩnh lại, Chủng Sư Đạo cười nói:
- Nghi thức vào thành để ý uy vũ hùng tráng, đội ngũ chỉnh tề. Mặt khác kỵ binh không thể tham gia, đây là phòng ngừa chiến mã kinh hãi tổn thương dân chúng vây xem, cho nên kỵ binh và bộ binh đều xếp hàng vào thành.
- Chủng Sư, vậy những đại tướng cưỡi ngựa chúng ta thì làm sao bây giờ?
Vương Uyên giơ tay cười hỏi.
- Các ngươi không có vấn đề!
Chủng Sư Đạo cười ha ha:
- Nếu ngay cả những đại tướng các ngươi không khống chế nổi ngựa của mình, chỉ sợ mặt mũi của bản thân các ngươi cũng không chịu đựng nổi rồi!
Tất cả mọi người bật cười. Đúng lúc này, một thân binh bước nhanh tới nhỏ giọng nói hai câu bên tai Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo cười gật đầu, nói với mọi người:
- Các ngươi cứ đề nghị, ta để Mã Tham Quân ghi nhớ lại, sau đó sửa sang một chút là khá hoàn thiện rồi.
Lão nháy mắt với Mã Khoách đã thăng làm Ký Thất Tham Quân. Mã Khoách vội vàng đứng lên thi lễ.
Chủng Sư Đạo bước vào trong căn lều bên cạnh, thấy Cao Thâm đang gác tay đứng trước một tấm bản đồ kinh thành nhìn xem, đó là bản đồ lộ trình kỹ càng để họ chuẩn bị vào thành.
- Là làn gió thơm nào thổi Cao Viện Sự tới đây vậy?
Chủng Sư Đạo cười ha ha nói.
Cao Thâm quay người nhìn lão một cái, thản nhiên nói:
- Ta tới thông báo cho ngươi, hủy bỏ nghi thức khải hoàn.
Chủng Sư Đạo ngẩn cả người:
- Cao Viện Sử, lời này là sao?
Cao Thâm tiếp tục nói:
- Là ý của quan gia, ban đầu đã bố trí xong, nhưng quan gia vẫn quyết định hủy bỏ.
- Vì sao?
Chủng Sư Đạo hơi gấp:
- Như vậy để ta giải thích với huynh đệ thủ hạ thế nào?
- Lão Chủng, ngươi là người hiểu chuyện, nếu như ngươi nhất định muốn lý do, ta có thể nói cho ngươi biết, lại còn là lý do đường hoàng, nhưng ngươi có tin lý do này không?
Chủng Sư Đạo sững sờ một lát nói:
- Vậy ngươi nói một chút đi! Lý do gì?
- Hiện giờ Tống Kim đang đàm phán, trong khi Kim quốc đang chịu quốc tang, chúng ta làm như vậy là không tôn trọng người ta, cho nên cần khiêm tốn một chút.
- Không tôn trọng?
Chủng Sư Đạo lập tức giận tím mặt, lớn tiếng hô:
- Con bà nó mười vạn đại quân của chúng tiến đánh thành Yên Kinh, Kim binh có tôn trọng chúng ta hay không? Chúng ta đánh thắng trận, còn phải cụp đuôi trước mặt kẻ địch, con bà nó đây là đạo lý gì?
Giọng Chủng Sư Đạo vang dội, các tướng lĩnh trong lều bên cạnh đều nghe được, vội vàng ồn lên.
- Chủng Soái, xảy ra chuyện gì?
Cao Thâm nhìn thoáng qua đại tướng bên ngoài, lạnh lùng nói:
- Lão Chủng, ta khuyên ngươi đừng như vậy, nếu kích thích binh biến, chỉ sợ ngươi không dễ giải quyết.
Lúc này, Chủng Sư Đạo tỉnh táo lại, lão hiểu được, chỉ sợ trong này dính đến quan hệ của Thiên tử và Thái tử, nguyên nhân thực sự không phải lão có thể biết được.
Lão gật nhẹ đầu:
- Triều đình đã muốn hủy bỏ nghi thức khải hoàn, ta cũng không có ý kiến gì. Nhưng ta muốn biết, có phải phong thưởng của tướng sĩ quân đông lộ chúng ta cũng phải hủy bỏ hay không?
- Việc này thì không, phong thưởng của tướng sĩ quân đông lộ, Xu Mật Viện đã báo cho Tri Chính Đường rồi. Theo ta được biết, Tri Chính Đường cũng đã phê chuẩn, chỉ chờ quan gia ngự phê cuối cùng, sau đó có thể chính thức ban bố thi hành.
- Được rồi! Đa tạ Cao Viện Sụ đặc biệt tới thông báo.
Cao Thâm gật đầu, quay người rời khỏi phòng. Ngoài cửa lớn, y liếc mắt nhìn chằm chằm Lý Diên Khánh, liền bước nhanh rời đi.
Cao Thâm vừa đi, các tướng lĩnh liền vây quanh Chủng Sư Đạo, vội vàng hỏi:
- Chủng Soái xảy ra chuyện gì rồi?
Chủng Sư Đạo cười khổ một tiếng:
- Triều đình hủy bỏ nghi thức khải hoàn rồi!
Mọi người nhất thời bùng nổ, vội vàng hô lớn:
- Chúng ta bán mạng đi đánh trận, một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không cho, chúng ta không cần nữa!
- Tất cả câm miệng cho ta!
Chủng Sư Đạo gầm lên giận dữ, giống hệt một tiếng sấm đánh giữa trời trong, mọi người đều an tĩnh lại.
Chủng Sư Đạo quát:
- Tự trở về quân doanh của mình đi, coi như chưa từng có nghi thức khải hoàn, ai cũng không được phép nhắc lại!
Chủng Sư Đạo dùng uy vọng của mình trấn áp thủ hạ đại tướng. Mặc dù các đại tướng bất mãn trong lòng, nhưng cũng không thể làm gì, đành phờ phạc trở về quân doanh của mình.
Lúc này, Chủng Sư Đạo liếc mắt ra hiệu cho Lý Diên Khánh, để hắn ở lại.
Lý Diên Khánh vẫn đứng bên cạnh, lúc chúng tướng bất mãn vây quanh Chủng Sư Đạo, hắn cũng giữ trầm mặc, Chủng Sư Đạo dường như nhìn ra cái gì.
Đi vào phòng, Chủng Sư Đạo ngồi xuống nói:
- Vừa rồi ngươi rất trầm mặc, vì cái gì?
Lý Diên Khánh cười nói:
- Thật ra trên đường đi ta đã suy nghĩ, nghi thức khải hoàn này thực sự có thể hoàn thành sao? Nhưng ta lại không thể tùy tiện nói cái gì, cho nên hôm nay coi nhưu cũng nằm trong dự liệu của ta!
- Vì cái gì?
Ánh mắt sắc bén của Chủng Sư Đạo chăm chú nhìn Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh thầm tha ntrong lòng, lão tướng quân này thực sự không hiểu chính trị!
- Bách tính kinh thành đều hi vọng nhìn thấy nghi thức vào thành, nhưng có người trong triều không muốn nhìn thấy!
Đến lúc này Chủng Sư Đạo mới tỉnh ngộ:
- Ngươi nói là… Đồng Quán?
- Không chỉ Đồng Quán, ta nghĩ Cao Cầu, Vương Phủ, Thái Kinh, Lương Sư Thành, gần như tất cả mọi người đều phản đối.
- Ngươi nói thẳng đi! Rốt cuộc là vì cái gì?
Chủng Sư Đạo hơi gấp.
Lý Diên Khánh khẽ thở dài:
- Cũng bởi vì Chủng Soái nhận được cái mũ mới rồi.
Chủng Sư Đạo hoàn toàn ngây dại. Qua thật lâu, lão mới rốt cuộc hiểu rõ, cái mũ mới Quảng Dương Quận Vương này không phải nặng nề bình thường!
Đúng lúc này, một thân binh bẩm báo ở cửa ra vào:
- Chủng Soái, quản gia tại phủ của ngài tới, hắn…
Quản gia của Chủng Sư Đạo họ Trần, đi theo Chủng Sư Đạo hơn hai mươi năm, thân bình đều biết y. Chỉ là hiện giờ y tới không khéo, Lý Diên Khánh vội vàng khoát tay, ngắt lời thân binh nói tiếp.
Lúc này, đầu óc Chủng Sư Đạo lộn xộn, lão rất cần tỉnh táo. Lý Diên Khánh hiểu rõ trong lòng, liền đứng dậy nói:
- Chủng Soái, ta đi tiếp đãi quản gia giúp ngài một chút, ngài cứ yên tĩnh trước một chút!
Chủng Sư Đạo đờ đẫn gật đầu, lão còn chưa thoát khỏi sự hỗn loạn.
Lý Diên Khánh đi theo thân binh tới căn phòng bên cạnh, thấy một lão giả tóc hoa râm đang ngơ ngác ngồi trong phòng, thỉnh thoảng lau nước mắt.
Lý Diên Khánh kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ trong nhà Chủng Soái xảy ra chuyện? Hắn liếc mắt ra hiệu với thân binh, thân binh lui xuống, Lý Diên Khánh trực tiếp đi vào phòng.
- Trần thúc, ngươi còn nhớ ta không?
Trần quản gia vội vàng lau nước mắt, nhìn Lý Diên Khánh một chút:
- Ngươi… ngươi là Lý Tham Quân.
Lý Diên Khánh cười, lúc đầu hắn chính là thủ hạ của Chủng Sư Đạo đảm nhiệm Lục Sự Tham Quân, lão quản gia này còn nhớ hắn.
- Là ta! Tâm tình của Đại Soái chúng ta không tốt lắm, có chuyện gì ngươi nói cho ta nghe một chút.
- Tâm tình của lão gia không tốt à!
Trần quản gia do dự một chút:
- Vậy hôm khác ta lại tới!
- Ngươi nói cho ta biết trước, ngày mai ta tìm một cơ hội nói cho Đại Soái.
Trần quản gia không nhịn được bật khóc, nghẹn ngào nói:
- Chủng phủ xảy ra chuyện chết người rồi!
- Lão Trần, ngươi nói cái gì?
Chủng Sư Đạo bỗng nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, nghiêm nghị hỏi:
- Ai chết rồi?
Trần quản gia quỳ bịch xuống, khóc lớn nói:
- Thất lang chết rồi!
Mắt Chủng Sư Đạo tối sầm lại, thân thể lung lay, lập tức hôn mê. Lý Diên Khánh tay nhanh mắt lẹ, đỡ lấy lão, gấp giọng hô:
- Đại Soái! Đại Soái!

Bạn cần đăng nhập để bình luận