Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 614: Điều tra chi tiết

Chương 614: Điều tra chi tiếtChương 614: Điều tra chi tiết
Mặc dù Chủng Lâm là cháu trai của Chủng Sư Đạo, nhưng Chủng Sư Đạo đã nuôi lớn gã từ năm hai tuổi, đã sớm coi gã như con trai của mình. Hiện giờ Chủng Lâm bỗng nhiên chết rồi, Chủng Sư Đạo đâu thể chấp nhận được. Qua nửa ngày, lão mới chậm rãi tỉnh lại, trong lòng không khỏi đau đớn như dao đâm, lã chã rơi lệ.
Lý Diên Khánh cũng cực kỳ chấn kinh trong lòng, hắn vội hỏi quản gia:
- Nha nội chết thế nào?
Quản gia khóc không ra tiếng:
- Bị người khác hại chết!
Y liền đứt quãng nói chuyện ngựa của Chủng Lâm bị kinh sợ một lần, cuối cùng nói:
- Thất lang đi phủ nha với họ, còn chưa ra, kết quả buổi sáng hôm qua, họ đến nói cho ta biết đi nhận xác!
Mấy câu đi nhận xác khiến Chủng Sư Đạo rốt cuộc bùng nổ, lão đứng dậy thét dài một tiếng:
- Chủng Sư Đạo ta thực sự muốn nhìn xem, là ai dám giết con ta?
Lão nhanh chân đi ra cửa phòng, nghiêm nghị quát:
- Truyền lệnh tập kết đại quân!
- Chờ một chút!
Lý Diên Khánh giật nảy mình, hắn vội vàng gọi lính liên lạc lại, ôm lấy Chủng Sư Đạo từ phía sau, lớn tiếng nói:
- Đại Soái, ngài phải tỉnh táo một chút, muốn báo thù thì dùng biện pháp khác, không thể như vậy. Người nhà của ngài còn đang ở kinh thành, hai đứa con trai của ngài, thanh danh đời đời kiếp kiếp của Chủng gia, ngài không thể hủy nó như vậy!
Chủng Sư Đạo ôm đầu ngồi xuống, nước mắt tuôn đầy mặt nói:
- Ép ta thành ra như vậy, ta còn có biện pháp khác sao?
- Có!
Lý Diên Khánh cắn răng nói:
- Khoản nợ này chắc chắn phải tính, nợ máu phải trả bằng máu, hiện giờ ta sẽ vào kinh tra rõ chuyện này.
Chủng Sư Đạo đã sắp sụp đổ rồi, Lý Diên Khánh ra lệnh thân binh đỡ lão về phòng. Lúc này, Chủng Sư Trung vội vàng chạy tới, Lý Diên Khánh nói rõ ngọn nguồn câu chuyện với lão, lại nói với lão:
- Chuyện này đả kích quá lớn với Đại Soái, Phó Đô Thống nhất định phải khuyên nhủ hắn, ngàn vạn lần không để hắn làm ra chuyện điện rồ, hiện giờ ta sẽ về kinh nghe ngóng tin tức.
Mặc dù Chủng Lâm cũng là cháu trong họ của Chủng Sư Thanh, nhưng dù sao Chủng Sư Trung và gã không có tình phụ tử, lão gật đầu:
- Ta có thể hoàn toàn lý giải tâm tình của Đại Soái, ngươi cứ yên tâm đi thôi! Bên này để ta sắp xếp.
Lão đi vào phòng an ủi huynh trưởng. Lý Diên Khánh nhìn sắc trời một chút, đã sắp tới hoàng hôn rồi. Hắn bước nhanh tới trước quân doanh của mình, tìm tới Lưu Kỹ, nói với gã:
- Đại Soái sai ta về kinh làm việc, ngươi và Tái Hưng quản lý quân đội, có thể hôm sau ta sẽ trở lại.
- Ti chức hiểu được, xin Thống Chế yên tâm!
Lý Diên Khánh lại gọi Trương Báo và Trương Ưng, vừa vặn Yến Thanh đi tới đối diện, Lý Diên Khánh vội vàng gọi lại:
- Theo ta tới kinh thành một chuyến!
Yến Thanh nhảy lên phía trước cười hì hì nói:
- Có chuyện tốt bỏ lại ta là không được!
Một trận đại chiến đã loại bỏ thành kiến cuối cùng đối với Lý Diên Khánh trong lòng Yến Thanh. Lý Diên Khánh trong lòng gã đã là cấp trên, đồng thời cũng là huynh trưởng là bằng hữu.
Yến Thanh trở về dắt ngựa, mọi người xoay mình lên ngựa, chạy vội tới kinh thành.

Lý Diên Khánh không về nhà, mà tìm một hiệu ngựa ở ngoại thành. Sau khi sắp xếp cẩn thận chiến mã, hắn lập tức mang theo Trương Báo Trương Ưng và Yến Thanh thuê một cỗ xe bò tiến vào thành.
Lý Diên Khánh tìm một vị trì ngồi xuống trong quán trà Thanh Phong cạnh phủ nha. Trên đường hắn đã suy nghĩ rõ ràng, chuyện này còn phải bắt tay từ phủ Khai Phong. Hắn nhớ kỹ Trần quản gia đã nói, bộ khoái tên là Tưởng Toàn mang Chủng Lâm đi, như vậy cần phải tìm Tưởng Toàn này trước.
Mặc dù Lý Diên Khánh cũng không biết chỗ của Tưởng Toàn, chẳng qua chuyện này không làm khó được hắn. Hắn phân phó Trương Ưng vài câu, Trương Ưng vội vàng rời đi.
Yến Thanh hơi khó hiểu hỏi:
- Thống Chế để hắn đi tìm ai?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Có rất nhiều cò mồi ăn cơm dựa vào phủ Khai Phong, những cò mồi này kẻ nào cũng mánh khóe thông thiên, thấy tiền sáng mắt, muốn tin tức gì, dùng tiền mua của họ là được rồi.
- Vậy họ có biết nội tình vụ án Chủng Lâm hay không?
Lý Diên Khánh lắc đầu, tin tức của những cò mồi này có nhanh nhạy nhưng dù sao cũng chỉ là nhân vật nhỏ, không có khả năng biết vụ án này.
Không bao lâu sau Trương Ưng trở về, cầm tờ giấy trong tay cười nói:
- Những cò mồi kia quả nhiên thấy tiền sáng mắt, năm lạng bạc, chỗ ở cả nhà Tưởng Toàn đều tới tay.
Lý Diên Khánh nhìn tờ giấy một chút, đứng dậy nói:
- Chúng ta đi thôi!
Tưởng Toàn chỉ là một đầu mục nhỏ trong bộ khoái phủ Khai Phong, gã không phải người địa phương, là người Trần Châu, vợ con đều ở Trần Châu, một mình gã thuê một căn phòng gần Đại Tướng Quốc Tự tại kinh thành.
Tưởng Toàn vừa trở về từ phủ nha, liền thay một bộ quần áo chuẩn bị tới kỹ quán Uông gia. Gã có một nhân tình kỹ nữ trong kỹ quán, chất béo vớt được từ các cửa hàng mỗi tháng cơ bản đều tiêu trên người kỹ nữ này.
Tưởng Toàn vừa tóm lấy khối bạc vụn muốn đi, lại nghe có người gõ cửa bên ngoài.
- Là ai?
Tưởng Toàn hơi mất hứng hỏi.
- Chúng ta được cò mồi giới thiệu tới, muốn tìm Tưởng bộ khoái giúp một chút.
Tưởng Toàn thầm mắng một câu, chẳng qua làm việc cho người khác cũng là một trong những nguồn chất béo của gã, gã đành tạm thời ổn định cơn nóng trong lòng.
- Tới rồi!
Gã tiến tới mở cửa, liền thấy hai đại hán dáng người hùng vĩ đứng phía ngoài. Gã lập tức nhảy dựng lên, còn chưa chờ gã nói chuyện, một cây chủy thủ đã đè vào cổ gã:
- Ngoan ngoãn lui về phía sau!
Sắc mặt Tưởng Toàn biến đổi trắng bệch, gã lui về phía sau từng bước một.
Hai tên đại hán vào phòng, hai người lại bước vào theo, một người trong đó khiến Tưởng Toàn ngây ra:
- Ngươi là… Lý Diên Khánh?
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Tưởng bộ khoái biết ta sao?
- Ta đã gặp qua Lý quan nhân tại giải cung kỵ.
Lý Diên Khánh liếc mắt ra hiệu với Trương Báo. Trương Báo lập tức khóa trái cửa. Lý Diên Khánh ngồi xuống cười nói:
- Ngươi không cần phải sợ, ta chỉ muốn hỏi thăm ngươi một chút chuyện của Chủng Lâm.
Sắc mặt Tưởng Toàn lập tức biến đổi, run giọng nói:
- Việc này… không, không liên quan tới ta!
- Ta biết, tiểu nhân vật như ngươi không chen vào được, ta chỉ muốn biết tình hình một chút.
- Ta không biết gì hết!
Vừa dứt lời, Yến Thanh liền quăng tới một cái tát, mắng to:
- Đừng tưởng rằng vẻ mặt Thống Chế ôn hòa, ngươi cho rằng sẽ dễ nói chuyện. Nói cho ngươi, ông đây có một ngàn biện pháp khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!
Lý Diên Khánh vung tay:
- Không cần đe dọa hắn như vậy, vẫn nên từ từ nói chuyện!
Lý Diên Khánh lại cười nói với Tưởng Toàn:
- Nói cho ngươi thế này đi! Vụ án này liên lụy quá lớn, người liên quan đều sẽ bị diệt khẩu. Là ngươi dẫn người đi bắt Chủng Lâm, cho nên ngươi cũng sẽ không ngoại lệ. Chủng Soái đã dẫn đại quân tới Bắc Quân Doanh, ta đoán chừng tối nay ngươi sẽ mất tích không rõ ràng. Có phải ta nói chuyện giật gân hay không, ngươi hẳn là hiểu rõ trong lòng.
Lý Diên Khánh đánh thức người trong mộng một phen, Tưởng Toàn nghĩ tới cái chết của ngục y và Ngục Thừa ngục tốt mất tích khó hiểu, gã lập tức sợ hãi toàn thân run lên, quỳ bịch xuống đất:
- Cầu Lý quan nhân chỉ cho ta một đường sống.
Lý Diên Khánh lấy một thỏi bạc ròng trăm lạng đặt lên bàn:
- Ngươi nói tất cả những gì ngươi biết cho ta, một trăm lạng bạc này thuộc về ngươi. Ngay trong đêm ngươi trốn về quê, cùng vợ con trốn đi, qua mấy tháng hẳn là sẽ không sao.
- Thật ra ta cũng biết không nhiều.
- Ta hiểu được, ngươi nói đi!
Tưởng Toàn nuốt nước miếng một cái, suy nghĩ một chút nói:
- Chuyện này căn bản chính là một cái bẫy. Ngựa của Chủng nha nội bị kinh hãi cũng không đụng vào người, đối phương là kẻ vô lại nổi danh, nằm trên mặt đất giả chết đe dọa. Chủng Lâm không để ý tới hắn, trực tiếp rời đi, kết quả không biết năm tên đại hán từ đâu chạy tới, giả mạo người nhà Chủng Soái, giết chết tên vô lại này. Trương Thiếu Doãn lập tức sai chúng ta đi bắt người!
- Chờ một chút!
Lý Diên Khánh gọi Tưởng Toàn:
- Trương Thiếu Doãn này là ai?
- Là Thiếu Doãn phủ Khai Phong Trương Uẩn, nghe nói hậu trường là Thái Úy Đồng Quán.
Lý Diên Khánh cười lạnh, thật ra hắn biết chuyện này rất đơn giản, hỏi một chút là biết. Chủng Lâm có quan chức trong người, không thể tùy tiện bắt người. Trương Uẩn sao lại không biết, chỉ có thể nói rõ gã rất nóng lòng, tâm phúc mà Đồng Quán xếp vào phủ Khai Phong mà!
- Sau đó thì sao?
- Sau đó Trương Uẩn dùng đại hình bức cung ngay trong đêm, chân Chủng Lâm bị gãy, cuối cùng không nhịn được đành phải thừa nhận năm tên đại hán kia là người nhà của hắn, cũng ký tên. Đến giữa trưa ngày thứ hai, ngục y tới trị thương cho hắn, nhưng không lâu sau Chủng Lâm lại trúng độc bỏ mình. Ngay khi hắn vừa chết không lâu, ngục y cũng tự sát rồi. Hai ngày này Trương Uẩn sứt đầu mẻ trán, ngay cả nhà cũng chưa trở về, liên tục điều tra người hạ độc.
Lý Diên Khánh hiểu được, Đồng Quán cầm được lời khai coi như đạt được mục đích rồi, không cần giết Chủng Lâm kết thù với Chủng Sư Đạo. Chắc chắn có người đứng sau chuyện này thọc cho Đồng Quán một đao, làm lớn chuyện.
Hắn lại cười hỏi:
- Ngươi nói xem, đây là ai hạ độc?
Tưởng Toàn liên tục lắc đầu:
- Ta không biết, ta thực sự không biết.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Ta biết mỗi người các ngươi đều hiểu rõ trong lòng, nói một chút suy đoán của ngươi đi! Chỉ là suy đoán mà thôi, không có chứng cứ ta sẽ không coi là thật.
Qua hồi lâu Tưởng Toàn nói:
- Chúng ta cũng hoài nghi là Vương Phủ Doãn gây ra, chỉ có hắn mới ép được người của Trương Uẩn hạ độc. Thật ra trong lòng Trương Uẩn cũng rõ ràng, chỉ là hắn không có chứng cứ, chỉ có thể cố gắng điều tìm chứng cứ. Nhưng Ngục Thừa và ba ngục tốt đều mất tích khó hiểu, hắn căn bản không tìm được bất cứ chứng cớ gì.
- Vương Phủ Doãn này là người của ai, có lời đồn không?
- Đồn đại năm ngoái Thái Tướng Quốc muốn động tới hắn, nhưng được Lương Thái Phó bảo vệ. Chỉ là tin tức ngầm, có thật hay không tiểu nhân không biết.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Phủ Khai Phong hẳn là còn một Thiếu Doãn đúng không?
- Dương Thiếu Doãn xin nghỉ một tháng thăm người thân, khoảng thời gian đó hắn không có mặt, chắc chắn không liên quan gì tới hắn.
Lý Diên Khánh biết mình đã ép khô tình báo của Tưởng Toàn rồi, liền lạnh lùng nói với gã:
- Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi muốn tranh công, chạy tới mật báo với Trương Uẩn hoặc Vương Phủ, họ chắc chắn sẽ khen ngợi ngươi tại chỗ, nhưng vừa quay đầu sẽ giết ngươi diệt khẩu, ngươi biết quá nhiều rồi.
Tưởng Toàn sợ hãi dập đầu như giã tỏi:
- Tiểu nhân hiểu rõ trong lòng, hiện giờ ta chỉ muốn trốn về quê quán, tuyệt đối sẽ không tự tìm đường chết!
Lý Diên Khánh đứng dậy rời khỏi phòng. Yến Thanh ở phía sau nói:
- Ti chức cảm thấy vẫn nên xử lý hắn thì bảo đảm hơn.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Hắn là người có vợ con, không cần lạm sát!
- Thế nhưng mà…
- Được rồi!
Lý Diên Khánh lườm Yến Thanh một cái:
- Không cần lãng phí thời gian trên người tiểu nhân vật như hắn, ta nắm chắc trong lòng, hắn sẽ không đi báo cáo.
Đoàn người Lý Diên Khánh vừa rời đi, Tưởng Toàn giống như bị điên, thu bạc và mấy bộ quần áo vào một cái bọc nhỏ, liền vội vàng trốn khỏi chỗ ở, ngay trong đêm bỏ trốn về quê quán Trần Châu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận