Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 616: Lão Chủng từ quan

Chương 616: Lão Chủng từ quanChương 616: Lão Chủng từ quan
Rời khỏi Tào phủ, đã qua nửa buổi sáng, Lý Diên Khánh tới khách sạn tìm ba người Yến Thanh, dự định rút quân về doanh. Hắn cơ bản đã tra rõ chân tướng, nhưng muốn động tới Đồng Quán và Lương Sư Thành báo thù, vậy gần như không có khả năng, ít nhất hiện giờ không có khả năng.
Cũng may những ngày an nhàn của họ qua vài năm nữa sẽ chấm dứt, hắn phải khuyên nhủ Chủng Sư Đạo một chút, nên nhẫn thì phải nhẫn, chờ họ hoàn toàn lật ngã rồi báo thù cũng không muộn.
Mọi người vừa rời khỏi Phong Khâu Môn, lại trông thấy Trương Hổ hấp tấp cưỡi ngựa chạy tới từ đối diện. Nhìn thấy Lý Diên Khánh, gã không để ý hành lễ vội vàng nói:
- Chủng Phó Đô Thống để ta tranh thủ thời gian đến tìm Thống Chế, Đại Soái xảy ra chuyện rồi.
Lý Diên Khánh giật nảy mình:
- Đại Soái thế nào?
- Đại Soái tới triều đình nói lý lẽ rồi, hắn không cho phép thân binh tiết lộ. Phó Đô Thống ép hỏi thân binh mới biết được tình hình, không biết là ai tiết lộ tin tức, chuyện của Chủng Sư đã truyền ra quân đội, các tướng sĩ cực kỳ phẫn nộ, muốn tới hoàng thành đòi một câu giải thích cho Chủng Soái. Hai vị Phó Đô Thống lo lắng, cố gắng thuyết phục tướng sĩ, Chủng Phó Đô Thống để ngài đi khuyên nhủ Đại Soái đừng làm chuyện điên rồ.
Đầu Lý Diên Khánh ông lên một tiếng, nếu quân đội thực sự chạy tới hoàng thành đòi đạo lý thay Chủng Sư Đạo, Chủng Sư Đạo chắc chắn phải chết. Lòng hắn cũng nóng như lửa đốt, nói với Trương Hổ:
- Ngươi đi nói cho hai vị Phó Đô Thống, chắc chắn phải ngăn chặn tướng sĩ, tuyệt đối không cho phép họ rời doanh một bước, hiện giờ ta tới hoàng thành!
Lý Diên Khánh nói xong, quay đầu giục ngựa chạy tới hoàng thành, ba người Yến Thanh vội vàng giục ngựa đuổi theo.
Phong Khâu Môn cách hoàng thành rất gần, chỉ chốc lát, họ đã tiến tới Đông Hoa Môn. Lý Diên Khánh giao ngựa cho ba người họ, để họ chờ ngoài hoàng thành, hắn thì bước nhanh tới hoàng thành.
Đông Hoa Môn và Tây Hoa Môn là hai cửa lớn quan trọng nhất mặt đông tây hoàng cung, giữa chúng là một con phố nhỏ, là đường phố nối đông tây trong hoàng thành. Mặt phía nam là Đại Khánh Điện nơi triều hội quan trọng, mặt phía bắc là trọng địa xử lý quân chính của Tể Tướng và các trọng thần.
Lý Diên Khánh bước nhanh trên phố nhỏ, không ngừng trông thấy các đại thần tập hợp nhỏ giọng bàn luận. Lúc này, Lý Diên Khánh bỗng nhìn thấy một người quen, cấp trên cũ của hắn là Ngự Sử Trung Thừa Đặng Ung, y cũng đang nói chuyện gì đó với hai đại thần.
- Đặng Trung Thừa, đã lâu không gặp!
Lý Diên Khánh vội vàng tiến tới chào hỏi.
Hai tên đại thần đang nói chuyện với Đặng Ung nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, liền cáo từ rời đi. Đặng Ung vội vàng kéo Lý Diên Khánh qua một bên, nhỏ giọng hỏi:
- Chủng Soái của các ngươi thế nào vậy, lại làm ra hành vi bức cung?
Lý Diên Khánh run lên trong lòng, vội vàng hỏi:
- Hiện giờ hắn đang ở nơi nào?
- Hiện giờ hắn quỳ gối trước cổng chính của Diên Phúc Cung! Hắn muốn bỏ hết quan chức và tước vị, ngay cả Quảng Dương Quận Vương mới phong cũng không cần.
Mồ hôi trên trán Lý Diên Khánh đổ xuống, hắn biết tính tình nóng nảy của Chủng Soái phát tác, chưa chắc là bức cung, nhưng đúng là bỏ gánh không làm nữa.
- Hắn quỳ bao lâu rồi?
- Khoảng một canh giờ rồi! Cởi hết quan bào, mặc đồ trắng toàn thân, lúc này không có ai dám đi khuyên hắn.
Lý Diên Khánh quay người muốn rời đi, Đặng Ung kéo hắn lại:
- Tiểu tử ngươi đừng ngốc, ngươi sẽ bị Chủng Sư Đạo liên lụy!
Lý Diên Khánh tránh thoát khỏi tay Đặng Ung, nhỏ giọng nói:
- Trung Thừa, ta không thể không đi!
Lý Diên Khánh quay người chạy về phía Diên Phúc Cung. Đặng Ung nhìn bóng lưng của hắn, không khỏi thở dài. Trải qua vụ án Phạm đảng, Lý Diên Khánh này không hấp thụ giáo huấn à!
Một lát, Lý Diên Khánh liền tới trước Nghênh Dương Môn của Diên Phúc Cung, từ xa trông thấy Chủng Sư Đạo mặc đồ trắng toàn thân, mũ quan trên đầu cũng không có, quấn lấy khăn trùm, đang quỳ gối trên Củng Kiều trước cửa cung, quan phục và quan ấn đặt trước mặt.
Lý Diên Khánh nhìn ra râu tóc hoa râm và bóng lưng bất lực của Chủng Sư Đạo, mũi không khỏi chua xót. Hắn biết cái chết của Chủng Lâm đả kích rất nặng nề đối với Đại Soái, muôn vàn suy nghĩ của Đại Soái đã thành tro tàn rồi.
Đại thần đứng chung quanh vây xem, mặc dù thường có rất nhiều văn thần quỳ gối trước Nghênh Dương Môn thỉnh nguyện bức cung, hành động này ở triều Tống coi như bình thường. Nhưng Chủng Sư Đạo dùng chức quan để bức cung quả thực là lần đầu, từ đầu tới cuối Chủng Sư Đạo không nói một lời, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều không biết, ít nhất Vương Phủ rõ ràng trong lòng. Y đứng tại tầng hai Tri Chính Đường xa xa, ánh mắt phức tạp nhìn Chủng Sư Đạo mặc đồ trắng toàn thân. Không biết tại sao, trong lòng y có chút chờ mong khó hiểu, nếu như thế lực của Đồng Quán rút khỏi phủ Khai Phong, như vậy y có thể thừa cơ vươn tay vào.
Ngay khi Lý Diên Khánh đang chuẩn bị chạy lên khuyên Đại Soái, bỗng nhiên một hoạn quan đi ra từ trong cung, lạnh nhạt nói với Chủng Sư Đạo:
- Thái tử điện hạ mời Chủng Đại Soái về phủ trước, hắn đáp ứng sẽ cho ngài một câu giải thích.
Nhưng Chủng Sư Đạo vẫn không nhúc nhích, hoạn quan thấy Chủng Sư Đạo không động, không khỏi hừ một tiếng, quay người tiến vào cung.
Lúc này, Lý Diên Khánh thở dài trong lòng, dưới ánh mắt của mọi người, hắn đi tới nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của Chủng Sư Đạo, nhỏ giọng nói bên tai lão:
- Quân đội vì chuyện của Đại Soái, đã sắp làm phản rồi. Cho dù Đại Soái mặc kệ sống chết của mình, nhưng cũng phải suy tính một chút danh tiếng trung nghĩa mà đời đời Chủng gia lập nên, không thể cõng danh tiếng mưu phản!
Toàn thân Chủng Sư Đạo chấn động, hai giọt nước mắt đục ngầu lăn xuống từ đôi mắt phủ kín tang thương, lão cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu.
Lý Diên Khánh vội vàng đỡ Chủng Sư Đạo dậy, lại muốn lấy quan phục và quan ấn trên mặt đất. Chủng Sư Đạo ngăn hắn lại, giọng nói khàn khàn:
- Cứ đặt ở đó đi, ta không còn muốn chúng nữa.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành đỡ Chủng Sư Đạo chậm rãi rời đi.

Trong hoàng cung, Triệu Cát xanh mặt ngồi trên giường không nói một lời. Thái tử Triệu Hoàn quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn:
- Phụ hoàng, Chủng Sư Đạo mất con đau lòng nhức óc, nhất thời hồ đồ, hắn tuyệt đối không có suy nghĩ bức cung. Khẩn cầu phụ hoàng xem hắn bắc phạt lập công, tha thứ cho hắn lần này!
- Ngươi không cần phải khuyên trẫm, ngươi đi khuyên hắn, trẫm không thể trêu vào vị Quảng Dương Quận Vương này, đành phải trốn trong cung không dám ra ngoài!
Triệu Cát lạnh lùng đáp Triệu Hoàn một câu.
Lúc này, một hoạn quan chạy tới, bẩm báo dưới đường:
- Bệ hạ, Chủng Sư Đạo đã đi rồi.
Triệu Cát hừ một tiếng. Lòng Triệu Hoàn bỗng buông xuống, vội hỏi:
- Là ai khuyên hắn rời đi?
- Là Đại tướng thủ hạ của hắn Lý Diên Khánh khuyên hắn vài câu, đỡ hắn rời đi.
Triệu Hoàn thầm kêu khổ trong lòng, tại sao lại là Lý Diên Khánh, thời khắc quan trọng thế này… Gã vội vàng liếc qua phụ hoàng, thấy sắc mặt y cực kỳ khó coi. Triệu Hoàn thầm than trong lòng, thời khắc mấu chốt thế này Lý Diên Khánh lại ở cùng một chỗ với Chủng Sư Đạo, không sáng suốt rồi!
Lúc này, Triệu Cát lạnh lùng hỏi:
- Họ đi nơi nào?
- Hồi bẩm bệ hạ, họ đi hướng Đông Hoa Môn, hẳn là rút về quân doanh.
Triệu Cát biến sắc, y dường như nghĩ tới điều gì, trầm ngâm một chút nói:
- Trẫm muốn hạ chỉ!
Một học sĩ đang trực trải rộng giấy hoàng tuyên ra, Triệu Cát chậm rãi nói:
- Thiếu Doãn Phủ Khai Phong Trương Uẩn ăn hối lộ làm trái pháp luật, ức hiếp bách tính, tội nên nghiêm trị, đặc biệt miễn đi toàn bộ chức quan, cả nhà sung quân Lĩnh Nam!
Đại học sĩ đang trực vung bút viết thánh chỉ, Triệu Cát lại nói:
- Quân đông lộ bắc phạt khải hoàn trở về, lẽ ra khao thưởng. Giao trách nhiệm Quang Lộc Tự đưa vạn con heo dê, một vạn đàn rượu ngon, mặt khác ban thưởng năm mươi vạn thớt lụa màu tới quân doanh, ban thưởng khao quân phải lập tức làm ổn thỏa, không được chậm trễ!
Một ngàn oan tình của Chủng Sư Đạo, Triệu Cát cũng không để trong lòng, nhưng nếu như tám vạn quân đông lộ làm phản vì việc này, đó mới là xảy ra chuyện lớn.

Khi Chủng Sư Đạo trở về doanh, Bắc Đại Doanh xao động bất an rốt cuộc bình tĩnh lại. Ban thưởng của triều đình cũng nhanh chóng tới nơi, ba quân lập tức vui mừng. Dù sao muốn ra mặt thay Chủng Sư Đạo đều là tướng lĩnh cao tầng, binh sĩ phía dưới và sĩ quan tầng dưới lại không nghĩ nhiều như vậy. Rượu thịt đưa tới, mỗi người ít nhất có thể nhận được hai ba thớt lụa màu. Trong lúc nhất thời, các tướng sĩ đều quên sự không vui khi hủy bỏ nghi thức khải hoàn mang tới, đắm chìm trong hoàng ân rộng lớn.
Chủng Sư Đạo ngồi trong phòng viết một phong thư khẩn cầu xin lui sĩ cho Thiên tử. Lão đã biết tin tức cả nhà Thiếu Doãn Phủ Khai Phong Trương Uẩn bị lưu vong sung quân, lão cũng rõ ràng không phải Thiên tử đang trấn an lão, mà sợ quân đội tạo phản, lần khao quân nhanh như lửa cháy này không phải vừa vặn nói rõ vấn đề sao?
Lúc này, thân binh bẩm báo ở cửa ra vào:
- Đại Soái, Lý Thống Chế tới rồi!
- Mời hắn vào!
Đối với viên ái tướng này của mình, Chủng Sư Đạo yêu thích từ đáy lòng. Dưới hoạn nạn mới thấy chân tình, sáng hôm nay, văn võ cả triều không ai dám đến khuyên mình, chỉ có Lý Diên Khánh động thân đứng ra, đây là một người trẻ tuổi có đảm đương.
Chẳng qua Chủng Sư Đạo hơi áy náy trong lòng, lão xúc động phẫn nộ chỉ muốn giải thoát mình, nhưng không ngờ lại liên lụy tới Lý Diên Khánh, đỡ mình đi trước mí mắt Thiên tử, điều này sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của hắn.
Lúc này, Lý Diên Khánh đi vào phòng, quỳ một chân hành quân lễ:
- Ti chức tham kiến Đại Soái!
- Đứng lên đi!
Lý Diên Khánh đứng dậy, hắn trông thấy thư xin lui sĩ trên bàn, trong lòng ảm đạm, nhẹ nhàng hỏi:
- Đại Soái nhất định muốn từ chức sao?
Chủng Sư Đạo gật đầu:
- Buổi sáng nay đã làm ồn tới mức đó, ta sao có thể không đi? Thật ra cho dù không có chuyện này, quan gia cũng sẽ không tha thứ cho ta. Lão tướng quân ta vẫn luôn là một cây gai trong lòng hắn, Đồng Quán việc ác từng đống, nhưng vẫn không ngã trong quân đội, chẳng qua bởi vì hắn là tâm phúc của quan gia!
Lý Diên Khánh biết tâm ý lui sĩ của Chủng Sư Đạo đã quyết rồi, không khuyên lão nữa. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Hôm qua ta đã điều tra chân tướng rõ ràng, Đại Soái muốn nghe một chút không?
Chủng Sư Đạo thở dài:
- Quan gia đã bỏ tốt giữ soái rồi, ta còn có thể nói gì?
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn Chủng Sư Đạo, bình tĩnh nói:
- Đồng Quán chỉ là người đầu tiên mưu hại lệnh lang, nhưng hại chết lệnh lang lại là một người hoàn toàn khác.
Lông mày thô dày của Chủng Sư Đạo nhướn lên, trong mắt trở nên sắc bén:
- Là ai?
- Là Lương Sư Thành!
Chủng Sư Đạo ngạc nhiên, ánh mắt sắc bén lại nhanh chóng ảm đạm, qua nửa ngày mới trầm giọng nói:
- Hắn làm như vậy có ý nghĩa gì?
- Có lẽ muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa Đồng Quán và Thái tử, đây cũng là dự tính ban đầu của hắn.
- Nhưng ngươi có thể điều tra ra được trong vòng một đêm, Đồng Quán không tra ra được sao? Thái tử lại không rõ ràng sao?
- Mặc dù ta điều tra ra, nhưng không có bất kỳ chứng cớ nào. Mà chứng cớ phía Đồng Quán vô cùng xác thực, lại thêm quan gia nghiêm trị Trương Uẩn, ngọn lửa của Thái tử cuối cùng vẫn thiêu trên người Đồng Quán.
Mặc dù nói như thế, nhưng Lý Diên Khánh lại không dám nói ra nguyên nhân thực sự, đó chính là Thái tử chỉ coi trọng Chủng Sư Đạo mặt ngoài, coi như Thái tử tra ra chân tướng cũng sẽ không cùng lúc đắc tội hai quyền quý triều đình hiện giờ vì Chủng Sư Đạo, nhiều nhất chỉ có thể tìm việc bề ngoài, tương lai tìm cơ hội nghiêm trị Đồng Quán, thu mua lòng người tây quân. Với tâm cơ của Lương Sư Thành, lão làm sao có thể không nhìn ra điểm này, làm sao có thể làm chuyện mua dây buộc mình?
Truy cứu nguyên nhân, một phần tuy là bản tính Thái tử tương đối cay nghiệt, bạc tình bạc nghĩa, lúc dùng người tiến hành lung lạc, khi sử dụng hết thì đá một cước bay ra ngoài. Trong lịch sử, gã đều như vậy với Tông Trạch và Lý Cương.
Một mặt khác là vấn đề của bản thân Chủng Sư Đạo, Chủng Sư Đạo trung với Đại Tống, trung với Thiên tử. Sở dĩ lão trung với Triệu Hoàn, chỉ vì Triệu Hoàn là Thái tử. Nếu như Triệu Gia là Thái tử, lão cũng sẽ trung với Triệu Giai. Loại người như vậy sẽ khiến người bên trên thưởng thức, lại không thực sự coi lão là tâm phúc.
Chủng Sư Đạo thở dài:
- Quan trường triều đình phức tạp, không phải chỗ ta có thể sống được. Ta vẫn nên về nhà yên lặng trải qua mấy năm quãng đời còn lại!
Đúng lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo:
- Đại Soái, Cấp Sự Trung Ngô Mẫn có việc muốn gặp Đại Soái.
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, đây là Thái tử muốn nói chuyện với Chủng Sư Đạo, hắn biết điều cáo từ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận