Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 629: Vây thành đánh viện binh

Chương 629: Vây thành đánh viện binhChương 629: Vây thành đánh viện binh
Đại tướng thống quân của Nam Lợi Bộ là Nam Lợi Đồ gần như tuyệt vọng, gã còn tưởng rằng quân Tống sẽ tiến công Dã Mã Bộ phía đông trước, không nghĩ tới đao thứ nhất của quân Tống lại bổ về phía mình. Gã bắt đầu hối hận vì sao mình lại nhìn trúng Bách Trượng Nguyên và Trì Thủy Cốc, nếu như gã lưu lại ở phía bắc, vậy thì sẽ không có nguy cơ hôm nay.
Nhưng hối hận đã không kịp rồi, gã đành hô lớn:
- Bắn tên!
Tên bắn như mưa, mũi tên dày đặc bắn về phía quân Tống vọt tới. Mười mấy quân Tống ngã quỵ xuống, nhưng hai ngàn quân Tống xông lên trợ công hai cánh, họ tiến vào khoảng cách tám mươi bước, lập tức nâng nỏ bắn trả. Hai ngàn cung nỏ cùng bắn, mũi tên như gió bão mưa rào bắn về phía cửa trại, lập tức chế trụ mũi tên quân địch.
Tiếng kèn lệnh trầm thấp thổi lên, Tào Mãnh dẫn một ngàn binh sĩ phóng tới cửa trại, nhưng lúc họ cách cửa trại chừng ba mươi bước, phía dưới cửa trại bỗng nhiên bị kéo lên, hơn một trăm cây gỗ to lăn ra, ập tới binh sĩ quân Tống đối diện.
Binh sĩ quân Tống không kịp đề phòng, lập tức có hơn một trăm người bị ngã.
Chưa chờ họ phản ứng, lại hơn một trăm cây gỗ lớn lăn ra. Lần này quân Tống đã có chuẩn bị, vội vàng nâng thuẫn ngăn cản, nhưng gỗ lớn nặng nề vẫn khiến gần trăm binh sĩ ngã trên mặt đất. Chiến mã của Tào Mãnh cũng bị một cây gỗ lớn lăn trúng, hí lên một tiếng, lăn xuống núi, hất Tào Mãnh ngã trên mặt đất.
Tiếng chuông thu binh vang lên, Tào Mãnh nện mạnh một quyền xuống đất, đành phải hét lớn một tiếng:
- Rút lui!
Quân đội nhanh chóng rút lui dưới sự yểm hộ của cung tiễn thủ. Mặc dù binh sĩ bị gỗ lớn va trúng không chết, nhưng hai lượt gỗ lớn, vẫn có hơn bốn mươi người tử trận, gần năm mươi người bị thương.
Hàn Thế Trung bước nhanh tới trước mặt Lý Diên Khánh thi lễ nói:
- Thống Chế, dứt khoát dùng Chấn Thiên Lôi nổ tung cửa trại, chúng ta trực tiếp giết tới.
Lý Diên Khánh lắc đầu, lần này hắn muốn lợi dụng người Khương để luyện binh, hiếm có một viên đá mài đao như vậy, quá dựa dẫm vào Chấn Thiên Lôi không phải chuyện tốt. Đánh trận mà! Không có khả năng không có người chết, nắm chắc mức độ là được rồi.
Lúc này, Tào Mãnh chạy tới, khẩn cầu:
- Thống Chế, cho đệ tứ doanh chúng ta một cơ hội đi!
Dựa theo bố trí trước đó, mỗi doanh chỉ có một cơ hội chủ công, đệ tứ doanh của Tào Mãnh tiến công thất bại, phải nhường cơ hội cho người khác.
Lý Diên Khánh thấy Tào Mãnh gấp đến độ cắn môi sắp rỉ máu, liền cười nói:
- Muốn nhận được cơ hội thì nhất định phải có bảo đảm mới được, nếu không Thiên tướng khác sẽ không phục.
- Ti chức dùng chức vụ Thiên tướng làm đảm bảo, nếu không hạ được cửa trại, ta cam nguyện giáng chức làm thuộc cấp!
- Được! Ta liền cho ngươi thêm một cơ hội.
Tào Mãnh vui mừng, quay người chạy như bay. Lý Diên Khánh lườm mắt nhìn bóng lưng gã một cái. Tiểu tử thối này bôi xấu hắn đây! Vì chút chuyện nhỏ này miễn chức gã, hắn làm sao giải thích với lão gia tử.
Lại nói, nếu như Tào Mãnh còn không hạ được cửa trại, hắn cũng chỉ có thể cách chức gã.
- Truyền mệnh lệnh của ta, nổi trống!
Tiếng trống trận gõ vang kịch liệt.
Hai ngàn nỏ binh trợ công lại xông lên, dùng tên nỏ cường đại áp chế cung tên hai bên trại. Tào Mãnh không cưỡi ngựa, gã hét lớn một tiếng, mang theo hai cây chùy lớn xông tới. Gã xung phong đi đầu, phía sau là chín trăm binh sĩ.
Cách cửa trại còn ba mươi bước, Khương binh lặp lại chiêu cũ, hơn một trăm cây gỗ lớn lăn xuống mạnh mẽ giống như thủy triều.
Tào Mãnh lực lớn dũng mãnh nhưng cũng không phải bao cỏ ngu xuẩn, có đôi khi gã không nghĩ ra biện pháp, nhưng gã khiêm tốn thỉnh giáo tướng lĩnh thủ hạ, tiếp thu ý kiến quần chúng, nhanh chóng nghĩ ra đối sách. Tào Mãnh hô lớn một tiếng, trận hình lập tức thay đổi, vốn là song song tiến tới, lập tức biến thành hình tam giác dài nhỏ, bên ngoài tạo thành tường thuẫn, bảo vệ binh sĩ bên trong. Như vậy, lực lượng của cây gỗ bị tháo bỏ, thay đổi phương hướng gỗ lớn, vốn nện ngang xuống, hiện giờ thì dựng thẳng trượt sang hai bên.
Vũ khí lợi hại nhất của Khương trại không còn linh nghiệm, Tào Mãnh hét lớn một tiếng, nahyr lên vọt tới trước cửa trại. Rầm một tiếng, chùy lớn gõ ầm ầm trên cửa gỗ, cửa gỗ lắc lư mạnh mẽ. Lúc này, mấy cây trường mâu đâm ra từ trong cửa gỗ, đâm mạnh về phía gã. Tào Mãnh đã sớm chuẩn bị, tay trái nện chùy lớn xuống, mấy cây trường mâu cùng bị bẻ gãy.
Binh sĩ quân Tống phía sau vội vàng dùng dây thừng ném vào cửa gỗ, dùng sức kéo túm. Lúc đầu cửa gỗ đã bị một kích của Tào Mãnh nện cho lỏng lẻo, hiện giờ hơn trăm tên lính cùng kéo, chốt cửa không chịu nổi, đứt gãy rắc một tiếng, cửa gỗ bị kéo ra ầm ầm, Tào Mãnh hô lớn một tiếng:
- Giết!
- Giết!
Chúa công và ba ngàn quân Tống trợ công hô lớn một tiếng, giết vào Khương trại.
Thủ lĩnh Nam Lợi Đồ chạy trốn không kịp, bị Tào Mãnh dùng chùy đập chết. Quân Tống tràn ngập lửa giận không hề khách khí triển khai đồ sát.
Lần này, Lý Diên Khánh không ngăn cản, phần lớn mọi người trong đội quân này của hắn đều chưa đánh trận, cũng chưa từng giết người, hắn cần binh sĩ giết người thấy máu.
Ngoại trừ nguyên tắc phụ nữ và trẻ em không giết, cấm chỉ gian dâm không thay đổi ra, tất cả nam đinh trong trại đều bị giết hết, không tiếp thu tù binh.
Khiến Lý Diên Khánh mui mừng chính là họ thu được một ngàn chiến mã, lúc một ngàn chiến mã chạy xuống từ trên núi, toàn bộ quân đội đều sôi trào. Quân nhân yêu chiến mã là thiên tính, một ngàn chiến mã đối với quân Kinh Triệu chân ngắn mà nói quan trọng cỡ nào.
Chẳng qua Lý Diên Khánh cũng không tiến hành phân chia ngay, hắn cho phép Tào Mãnh lựa chọn một thớt ngựa tốt nhất trong số chiến mã làm phần thưởng. Lúc tấn công núi chiến mã của Tào Mãnh bị gỗ lớn đập gãy chân, mặc dù không chết nhưng không cách nào lên chiến trường tác chiến nữa, sau khi khỏi bệnh chỉ có thể sử dụng làm ngựa thồ chùy lớn của Tào Mãnh.
Tào Mãnh vẫn lựa chọn một thớt ngựa cường tráng màu đỏ làm chiến mã, là thú cưỡi của thủ lĩnh Nam Lợi Bộ, một thớt thiên lý mã hiếm thấy. Tào Mãnh cực kỳ hài lòng, nhưng gã cũng không quên tình cũ, thớt ngựa cũ vẫn được sử dụng làm ngựa thồ cho mình.
Một người có hai thớt chiến mã, dù là Chủ soái Lý Diên Khánh cũng không có đãi ngộ này. Chẳng qua Lý Diên Khánh làm việc đặc biệt trong thời điểm đặc biệt, vẫn cho Tào Mãnh thớt ngựa bị gãy chân kia.
Chiến tranh kết thúc lúc trời sáng tỏ, Lý Diên Khánh không dừng lại, hắn giữ Yến Thanh lại quét dọn chiến trường, mình thì dẫn đại quân vòng qua hướng đông. Hắn vừa nhận được cấp báo Tào Tính phái người đưa tới, phát hiện một ngàn kỵ binh người Khương bên ngoài doanh trại.
- Thống Chế, muốn câu đội quân này sao?
Hàn Thế Trung rốt cuộc hiểu rõ ý đồ quyết định chia binh hai đường của Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Ta dẫn binh đánh nghi binh Khương trại Dương Oa Tử, kỵ binh người Khương chắc chắn sẽ trở về cứu viện hang ổ, có thể toàn diệt đội kỵ binh này hay không thì phải xem bản sự của lão Hàn.
Hàn Thế Trung lập tức hưng phấn, thật ra gã cũng nghĩ tới chiến thuật vây thành đánh viện binh cực kỳ cao mình này, chỉ là gã lại có cùng suy nghĩ với Lý Diên Khánh, khiến cho trong lòng gã không khỏi dâng lên cảm giác cùng chung chí hướng.
- Xin Thống Chế yên tâm, ti chức tuyệt đối không bỏ qua một kẻ địch!
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Đi thôI! Ta sẽ sáng tạo cơ hội, phải xem ngươi có nắm được hay không.
- Ti chức cáo từ!
Hàn Thế Trung dẫn theo năm ngàn binh lính tinh nhuệ rời đi trước một bước. Lý Diên Khánh hạ lệnh giảm tốc độ hành quân, gióng trống khua chiêng giết tới Dương Oa Tử.
Dương oa Tử cũng là một bảo địa phong thủy của Phu Châu, địa thế của nó khá thấp, có một hồ nước lớn, xung quanh hồ nước đều là bãi cỏ xanh đậm, vốn là nơi người Hán chăn dê, cho nên mới gọi là Dương Oa Tử, trước mắt bảo địa này bị Dã Mã Bộ của Hắc Đảng Hạng cướp đi.
Cái tên Dã Mã Bộ này là các bộ Đảng Hạng gọi đùa, trên thực tế họ là một phần của Nam Lợi Bộ, ba mươi năm trước, hai huynh đệ Nam Lợi Bộ chia nhà, bộ lạc lớn thứ hai chia thành hai, bởi vì Nam Lợi Bộ tác ra sinh sống dưới núi Dã Mã Khánh Châu, cho nên được gọi là Dã Mã Bộ.
Khi chủ lực quân Tống rời khỏi đại doanh đi về phía tây bắc, Dã Mã Bộ liền nhận được tin tức. Thủ lĩnh bộ lạc Nam Lợi Duy lập tức đoán được ý đồ của quân Tống, chắc chắn tiến đánh Nam Lợi Bộ. Dù thế nào, Dã Mã Bộ sẽ không đứng ngoài quan sát. Nam Lợi Duy liền nghĩ tới kế sách vây Ngụy cứu Triệu, dẫn quân tiến đánh đại doanh quân Tống, ép quân Tống lui về.
Tiếc rằng mặc dù suy nghĩ không tồi, nhưng trình độ công thành của kỵ binh Đảng Hạng quá kém, các binh sĩ đều không muốn xuống ngựa, dường như xuống ngựa sẽ không đi đường được. Một ngàn kỵ binh hơn nửa đêm đều vây quanh đại doanh quân Tống bắn tên, hỏa tiễn liên tục bắn vào đại doanh.
Tào Tính chủ động yêu cùng lưu thủ đại doanh, chủ yếu là gã không muốn tranh đoạt quyền chỉ huy tác chiến với Hàn Thế Trung, gã biết phong cách tác chiến của mình không đủ cứng rắn, tương đối mềm, thích hợp thủ mà không phải công.
Tào Tính quả thực am hiểu thủ thành, lúc thủ thành Yên Kinh, Lý Diên Khánh liền giao trách nhiệm chỉ huy năm ngàn sương quân bắn máy ném đá cho gã. Tào Tính biểu hiện hết sức xuất sắc, thời cơ bắn ra đều vô cùng tốt, lập được công đầu chiến thắng Kim binh.
Cho nên lúc lựa chọn Thống Lĩnh, cuối cùng Lý Diên Khánh quyết định để Tào Tính đảm nhiệm, cũng cân nhắc tới nguyên nhân gã am hiểu thủ thành.
- Chú ý ẩn núp cho ta, đừng để tên lạc bắn trúng, chết như vậy không đáng!
Tào Tính lớn tiếng gầm lên, một canh giờ trướng gã treo thưởng, bắn giết một Khương binh thưởng năm lạng bạc, tính tích cực của binh sĩ lập tức tăng cao, rất nhiều binh sĩ vì treo thưởng không tiếc vươn người lộ mặt bắn người Khương. Như vậy cũng rất nguy hiểm, đã có ba tên binh sĩ bị tên lạc của người Khương bắn trúng bỏ mình, khiến Tào Tính nổi nóng.
- Thống Lĩnh, Triệu Lão Lục ta lại bắn giết một tên!
Một binh lính kích động hô lớn.
- Tốt lắm! Ghi nhớ cho ta.
Lúc này, mấy mũi hỏa tiễn lướt qua đỉnh đầu, bay thẳng vào quân doanh. Tào TÍnh bĩu môi mắng:
- Đám khốn kia bắn cả đêm, không có chút tiến bộ nào sao?
Người Khương hiển nhiên muốn lửa thiêu đại trướng quân doanh, nhưng tất cả đại trướng đều bị Tào Tính dỡ bỏ sạch sẽ, tên lửa bắn vào bị dập tắt nhanh chóng. Cả đêm không biết người Khương bắn bao nhiêu tên lửa, lại không hiểu được trong đại doanh không có doanh trướng, có lẽ đây chính là một biểu hiện cụ thể người Khương thiếu thủ đoạn công thành.
Thời gian trôi qua từng giờ, đã đến giữa trưa ngày tiếp theo, kỵ binh người Khương rốt cuộc mệt mỏi không chịu nổi, rút khỏi vây công đại doanh quân Tống, lui tới một rừng cây cách ba dặm về phía bắc nghỉ ngơi. Thủ lĩnh Dã Mã Bộ Nam Lợi Duy cuối cùng không giữ được bình tĩnh, họ vây công đại doanh quân Tống một đêm cộng thêm buổi sáng, chủ lực quân Tống tiến đánh Nam Lợi Bộ căn bản không có dấu hiệu lui về. Gã phái mười mấy tên trinh sát đi ra, nhưng không người nào phát hiện bóng dáng quân Tống.
Hiện giờ gã cũng không biết quân Tống có tiến đánh trại lớn Nam Lợi Bộ hay không, nếu như đánh hạ rồi, mình diễn trò nơi này cũng không có ý nghĩa.
Lúc Nam Lợi Duy đang trầm tư, bỗng nhiên có binh sĩ chỉ vào nơi xa hô lớn:
- Mau xem, khói báo động!
Nam Lợi Duy đứng dậy, thấy ba cột khói báo động bốc lên ở phía trại lớn của họ, đây là tín hiệu có đại quân đột kích, trại lớn cầu viện mình.
Nam Lợi Duy trợn mắt há mồm, nhưng gã lập tức hiểu được, quân Tống muốn đi đánh hang ổ của mình. Gã lập tức hoảng hồn, trại lớn có mấy ngày gia quyến, chỉ có hai trăm binh sĩ trấn thủ, nếu bị quân Tống công hãm, vậy thì xong rồi.
Gã nóng vội lòng như lửa đốt hô lớn:
- Lên ngựa, lập tức về trại!
Tất cả binh sĩ người Khương đều hoảng hồn, rất nhiều người trong số họ đều có gia quyến trong trại lớn, họ không để ý mệt mỏi cả đêm không ngủ, vội vàng lên ngựa chạy như bay về phía Dương Oa Tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận