Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 633: Dã Lợi nội chiến

Chương 633: Dã Lợi nội chiếnChương 633: Dã Lợi nội chiến
Đúng như Tri Sự Khánh Châu Lâm Đức phân tích, không phải tất cả Hắc Đảng Hạng đều tham gia bạo loạn, chỉ là phe phái Dã Lợi Phong trong đó tham gia bạo loạn. Nhưng khi phe phái Dã Lợi Phong tổn thất thảm trọng tại Phu Châu và Tù trưởng Dã lợi Bình Nguyên đang trong thời khắc hấp hối, Hắc Đảng Hạng đã xuất hiện dấu hiệu nội chiến.
Trước mắt hai huynh đệ Dã Lợi đang trong tình trạng giằng co, mấy bộ lạc khác tổn thất nặng nề ở Phu Châu, cho nên có lời oán thán đối với Dã Lợi Phong, đều lui bước trở về, không muốn tham gia cuộc nội đấu của hai huynh đệ Dã Lợi, điều này khiến Dã Lợi Phong rơi vào thế yếu.
Cũng chính vì ở thế yếu, Dã Lợi Phong mới dần có lòng bí quá hóa liều.
Bộ lạc của Dã Lợi Phong ở bắc bộ Mã Lĩnh, bộ lạc của gã có chừng hơn vạn người, là một bộ phận do phụ thân Dã Lợi Bình Nguyên chia ra từ Dã Lợi Bộ, cho dù chỉ có ba thành Dã Lợi Bộ, nhưng cũng là bộ lạc lớn của Hắc Đảng Hạng.
Trong đại trướng, Dã Lợi Phong hơi nôn nóng bất an. Gã đã nhận được tin tức, có thể phụ thân sẽ mất trong hai ngày này, như vậy không có khả năng đến giờ phụ thân còn chưa quyết định vấn đề người thừa kế, gã hoài nghi huynh đệ Dã Lợi Thịnh đã nhận được vị Tù trưởng.
Thật ra Dã Lợi Phong cũng không quá để ý vị trí Tù trưởng, gã hoàn toàn có thể bắt đầu từ con số không, dựa vào Tây Hạ ủng hộ, danh chính ngôn thuận làm Tù trưởng cũng không phải việc gì khó.
Quan trọng là bốn thành Dã Lợi Bộ trong tay phụ thân, đó mới là thứ khiến Dã Lợi Phong đỏ mắt, nhân khẩu mười lăm ngàn người nha! Nếu như thuộc về huynh đệ, như vậy gã sẽ có hai mươi lăm ngàn người, vượt xa mình.
Bộ lạc Đảng Hạng luôn lấy thực lực để bàn luận anh hùng, không có thực lực vậy chả có cái cóc khô gì. Dù như thế nào, gã nhất định phải cướp bốn thành bộ lạc tới tay. Dã Lợi Phong nhất thời nổi sát cơ trong lòng, huynh đệ cùng cha khác mẹ kia đã trở thành chướng ngại vật lớn nhất để gã trở thành chúa tể Hắc Đảng Hạng.
- Thủ lĩnh, Nguyên Lễ về rồi!
Dã Lợi Nguyên Lễ cũng là một nhân vật quan trọng của bộ lạc Dã Lợi, là huynh đệ của Tù trưởng Dã Lợi Bình Nguyên, cũng là thúc phụ của Dã Lợi Phong. Bởi vì nguyên nhân thân thể lão không đảm đương nổi Tù trưởng, nhưng lão có nhiều mối quan hệ, Dã Lợi Phong liền lôi kéo lão tới, liên hệ với các bộ lạc khác thay gã, có thể nói lần bạo loạn này là kết quả Dã Lợi Nguyên Lễ lôi kéo vận hành.
Bốn bộ lạc lớn khởi binh theo Dã Lợi Phong, còn một số bộ lạc nhỏ nghe theo lão Tù trưởng phân phó không tham dự, nhưng Dã Lợi Phong không thèm để ý, chỉ cần nắm bốn bộ lạc lớn này trong tay, gã đã có đủ lực lượng rồi.
- Nhanh để hắn tiến vào!
Không bao lâu, một lão giả nhỏ gầy bước nhanh vào đại trướng. Dã Lợi Phong vội vàng tiến lên hỏi:
- Thế nào, họ đáp ứng xuất bao nhiêu binh?
Dã Lợi Nguyên Lễ liếc nhìn, ngồi xuống uống một hớp cạn bát sữa dê trên bàn, lúc này mới lau miệng nói:
- Không nên hi vọng vào!
- Cái gì?
Dã Lợi Phong giật mình, gã hơi luống cuống, vội vàng hỏi:
- Lời này có ý gì?
- Không có gì cả, tất cả mọi người không chịu xuất binh.
- Không thể nào!
Dã Lợi Phong hoài nghi nhìn thoáng qua thúc phụ, ánh mắt này khiến Dã Lợi Nguyên Lễ lập tức giận tím mặt, lão vỗ bàn một cái:
- Đều là tên khốn ngươi tạo nghiệt, ba ngàn thanh niên trai tráng chết tại Phu Châu, hơn bảy ngàn phụ nữ trẻ em bị bắt đi, ai còn muốn làm việc cho ngươi? Không chỉ như thế, bốn bộ lạc đều tỏ thái độ ủng hộ lão nhị làm Đại Tù trưởng, tên khốn ngươi đắc tội người khác rất lớn đó có biết không?
Dã Lợi Phong giống hệt như bị một gậy vào đầu, gã ngẩn người. Không thể nào! Chẳng những không chịu xuất binh giúp mình, còn muốn ủng hộ lão nhị, đây là chuyện gì?
- Ta không rõ!
- Ngươi thực sự không rõ sao? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi chết bao nhiêu bộ hạ tại Phu Châu?
Dã Lợi Phong không phản bác được, Dã Lợi Nguyên Lễ hừ một tiếng:
- Hiện giờ ngươi biết rõ rồi chứ? Vì sao người khác không chịu giúp đỡ ngươi, tên khốn ngươi làm cho người ta thất vọng rồi!
Dã Lợi Nguyên Lễ lắc đầu quay người rời đi. Dã Lợi Phong giống như con sói hoang cô độc đứng trong đại trướng, nhưng lúc sói hoang cô độc cũng là lúc nó hung tàn liều lĩnh nhất.
Sau nửa canh giờ, một đội kỵ binh hai ngàn người lặng yên rời khỏi bộ lạc, đánh tới Dã Lợi Bộ cách mấy chục dặm…
Lão Tù trưởng Dã Lợi Bình Nguyên qua đời ngay khi màn đêm vừa phủ xuống, trước khi chết lão giao biểu tượng Tù trưởng Đảng Hạng Đao cho con trai nhỏ Dã Lợi Thịnh ngay trước mặt tất cả Trưởng lão bộ lạc, trong tiếng khóc rống, Dã Lợi Bình Nguyên nhắm mắt rời khỏi thế gian.
Mặc dù phải lập tức bắt đầu cử hành tang lễ cho lão Tù trưởng, nhưng Dã Lợi Thịnh biết, chuyện gấp nhất hiện giờ quả thực không phải tang lễ, mà là đại ca đoạt quyền.
Trên người Dã Lợi Thịnh có chút huyết thống người Hán, ngoại tổ mẫu của gã chính là một ca kỹ của phủ Kinh Triệu. Cũng bởi vì nguyên nhân này, từ nhỏ gã đã sống dưới bóng ma của đại ca, đại ca cường thế khiến gã không có bất kỳ địa vị nào trong bộ lạc. Phụ thân sợ gã bị hại, mới đưa gã tới Phủ Học Kinh Triệu đọc sách.
Tại phủ Kinh Triệu, gã tự lấy cho mình một cái tên Vương Thịnh, họ này bắt nguồn từ ngoại tổ mẫu. Vì tránh né đại ca ức hiếp, gã vẫn lớn lên bên người ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, nhất là ngoại tổ mẫu ảnh hưởng rất lớn tới gã. Gã đọc sách bốn năm tại Phủ Học Kinh Triệu, nhiều khi gã cũng vô ý thức coi mình là người Hán.
Nhưng Dã Lợi Thịnh dù thế nào cũng không nghĩ ra, ngay năm gã hai mươi ba tuổi, gã lại trở thành thủ lĩnh Dã Lợi Bộ. Trong bộ lạc lấy thực lực làm trời, thủ lĩnh Dã Lợi Bộ cũng mang ý nghĩa gã sẽ kế nhiệm Đại Tù trưởng Hắc Đảng Hạng.
Trong lòng Dã Lợi Thịnh quả thực rối loạn, gã biết rõ áp lực mình phải tiếp nhận, quân Tống tới gần quy mô lớn và huynh trưởng sắp tới đoạt quyền. Quân Tống còn đang ở huyện An Hóa, có thể chậm hơn hai ngày, mà bộ lạc đại ca ngay cách đó năm mươi dặm, đây mới là chuyện lửa sém lông mày.
Đúng lúc này, một binh lính chạy đến như bay, căng thẳng bẩm báo:
- Ánh lửa ở Kỵ Long Lĩnh sáng lên rồi!
Dã Lợi Thịnh lập tức giật nảy mình, phía Kỵ Long Lĩnh có một trạm gác ngầm gã bày ra, đặc biệt xem kỹ mỗi hành động của đại ca, ánh lửa dấy lên, có nghĩa quân đội của đại ca đánh tới rồi.
Gã lập tức nóng vội, chạy ra khỏi đại trướng gào lên:
- Quân đội tập kết!
Lòng Dã Lợi Thịnh nóng như lửa đốt, từ Kỵ Long Lĩnh giết tới cũng chỉ hơn nửa canh giờ, nếu không phải gã có đầu óc cài tai mắt ở Kỵ Long Lĩnh, đêm nay sẽ thực sự bị đánh lén. Ai có thể nghĩ tới, thi cốt phụ thân chưa lạnh, hai huynh đệ đã ra tay đánh nhau vì vị trí Tù trưởng.
Chỉ chốc lát, Dã Lợi Thịnh liền tụ tập hơn năm ngàn kỵ binh, cửa trại mở rộng, Dã Lợi Thịnh dẫn hơn năm ngàn kỵ binh chạy ra ngoài.
Trời còn chưa sáng rõ, hai đội kỵ binh Dã Lợi Bộ đã gặp nhau trên vùng đất bỏ hoang, một trận chiến gà nhà bôi mặt đá nhau bùng nổ trong bụi đất che khuất bầu trời.

Dã Lợi Phong toàn thân là máu, hai tay bị trói sau lưng quỳ gối bên cạnh di thể phụ thân. Sắc mặt gã trắng bệch, đầu cúi xuống không rên một tiếng, không có bi thương đối với cái chết của phụ thân, cũng không hối hận gà nhà bôi mặt đá nhau, chỉ có tuyệt vọng thắng làm vua thua làm giặc. Gã biết mình không sống được, mẹ đẻ của nhị đệ chết trên tay mình, nhị đệ làm sao có thể bỏ qua cho mình.
Dã Lợi Thịnh quả thực không có tính toán bỏ qua huynh trưởng, từ nhỏ gã đã bị đại ca lớn hơn mười bốn tuổi này ức hiếp. Cũng không đơn giản là ức hiếp, gã không quên được buổi tối tám năm trước, đại ca uống say mang theo đao xông vào đại trướng, mẫu thân bảo vệ mình liều chết vật lộn với đại ca, thân trúng hơn hai mươi đao mà chết. Cũng bởi vì việc này, ngày thứ hai phụ thân liền đưa mình tới phủ Kinh Triệu đọc sách, thù này mọc rễ trong lòng Dã Lợi Thịnh, gã thề sớm muộn cũng có một ngày sẽ giết Dã Lợi Phong tế điện mẫu thân.
Lúc này, tiểu thúc Dã Lợi Nguyên Lễ đi tới. Tuy rằng Dã Lợi Nguyên Lễ là người của Dã Lợi Phong, nhưng sau khi Dã Lợi Phong thua trận, lão lập tức mang bộ lạc của Dã Lợi Phong tới hàng, đào cây của Dã Lợi Phong nhận được sự thông cảm của cháu trai.
- A Thịnh, ta đã thu dọn xong mộ của mẫu thân ngươi, buổi sáng liền khai đao đi!
Lão thấy Dã Lợi Thịnh còn hơi do dự, không khỏi hơi nóng nảy trong lòng. Lão cũng không muốn bỏ qua cho Dã Lợi Phong, nếu Dã Lợi Phong bị bỏ qua, sớm muộn lão sẽ chết trong tay gã.
- A Thịnh, ta biết ngươi niệm tình huynh đệ, nhưng năm đó mẫu thân ngươi chết thảm cỡ nào, cổ cũng bị chém đứt. Cả đời ta không thể quên được cảnh tượng thê thảm kia, nếu như ngươi tha hắn, ngươi làm sao giải thích với mẫu thân đã chết? Làm sao giải thích với tộc nhân?
Dã Lợi Thịnh lạnh lùng nói:
- Ta đương nhiên không tha cho hắn, nhưng ta muốn giao hắn cho Lý Diên Khánh.
Dã Lợi Nguyên Lễ giật mình trong lòng, lập tức tỏ thái độ:
- Đây là cử chỉ sáng suốt, bắt hắn giao cho triều Tống tạ tội, là một tay hắn làm loạn, đương nhiên phải do hắn đi thu dọn tàn cuộc. Không bằng… đưa đầu hắn đi!
- Không! Phải giao sống cho quân Tống.
Đúng lúc này, có binh sĩ bẩm báo ngoài trướng:
- Tù trưởng, hơn trăm nữ nhân tới từ bên ngoài, dường như là quân Tống trả các nàng lại.
Dã Lợi Thịnh giật nảy mình, vội vàng chạy ra ngoài cửa trại, quả nhiên trông thấy một đám nữ nhân Hắc Đảng Hạng khóc sướt mướt. Gã lập tức hiểu được, là phụ nữ và trẻ em bị bắt làm tù binh ở Phu Châu, nhưng hẳn không chi có hơn trăm mới đúng.
Gã vội vàng phái người đi tìm thê tử của mình tới nhận người. Lúc này, mấy kỵ binh quân Tống nơi xa quay đầu ngựa rời đi. Dã Lợi Thịnh tìm một nữ nhân hỏi tình hình, hóa ra những phụ nữ trẻ em này là người của Nam Lợi Bộ, bị giam giữ tại Phu Châu, cũng không đưa tới phủ Kinh Triệu, không bị quân Tống lăng nhực, chỉ là bị kinh sợ.
Lúc này, thê tử của Dã Lợi Thịnh dẫn người đi, đưa phụ nữ và trẻ em vào trại lớn. Dã Lợi Nguyên Lễ tiến tới nhỏ giọng nói:
- Quân Tống có ý gì?
Dã Lợi Thịnh cười khổ một tiếng nói:
- Ý của Lý Diên Khánh đó là có thể đàm phán.
- Đây là chuyện tốt! Phòng ngừa binh qua, mọi người có thể bình an vô sự.
Dã Lợi Thịnh lắc đầu:
- Muốn bỏ qua chiến tranh, thì phải trả giá đặt. Ta sợ hắn đưa ra điều kiện quá cao, chúng ta không giao ra được. Mặt khác, thái độ của bốn bộ lạc kia là gì cũng không biết, theo lý hôm nay họ nên tới tham gia tang lễ, nhưng hiện giờ chưa có ai xuất hiện, thái độ của họ khiến người ta không hiểu được!
- Vậy Tù trưởng cảm thấy là vì nguyên nhân gì?
- Nếu như ta đoán không sai, họ hi vọng Dã Lợi Bộ giải quyết vấn đề quân Tống, đây cũng là điều kiện bốn nhà họ hiệu trung.
- Như vậy sao được? Họ gây ra họa lớn, lại để cho Dã Lợi Bộ chùi đít cho họ, nào có chuyện tốt như vậy? Tù trưởng ngàn vạn lần không nên nuông chiều họ.
Dã Lợi Thịnh gật đầu:
- Ta biết, chẳng qua vẫn cần phải qua dò xét quân Tống một chút. Tứ thúc, chuyện này ta sẽ giao cho ngươi.
- Giao cho ta?
Dã Lợi Nguyên Lễ lập tức ngẩn người.
- Tứ thúc, ngươi quan hệ không tệ với Tri Châu Lâm Đức, ngươi đi tìm hắn trước, mời hắn làm cầu dẫn lối trước.
Dã Lợi Nguyên Lễ đắng chát, nhưng không dám cự tuyệt, đành gật đầu đáp ứng:
- Được rồi! Ta đi là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận