Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 634: Lấy chiến thúc hòa

Chương 634: Lấy chiến thúc hòaChương 634: Lấy chiến thúc hòa
Trong đại trướng trung quân, Lý Diên Khánh bày một tấm bản đồ các bộ lạc Hắc Đảng Hạng lên bàn. Đây là bàn đồ địa hình Khánh Châu mà nhóm trinh sát do Yến Thanh dẫn đầu bỏ ra năm ngày để vẽ, đương nhiên cũng bao gồm vị trí các bộ lạc Hắc Đảng Hạng.
- Hắc Đảng Hạng tổng cộng mười ba bộ lạc, lớn nhất là Dã Lợi Bộ, tiếp theo là Nam Lợi Bộ, sau đó là Khất Kết Bộ, Dã Mã Bộ và Phi Thác Bộ. Năm bộ lạc lớn này chiếm cứ tám thành Hắc Đảng Hạng, tám bộ lạc nhỏ khác gần như có thể không cần tính toán tới. Lần bạo loạn này chủ yếu do Dã Lợi Phong cầm đầu, lại thêm bốn bộ lạc lớn khác. Chúng ta đã thu thập ba bộ lạc, nhưng vẫn để Phi Thác Bộ và Dã Lợi Phong chạy thoát. Lần này chúng ta tấn công lấy Phi Thác Bộ làm chủ, mọi người có ý kiến gì không?
Lý Diên Khánh nhìn mười mấy Thiên tướng một chút. Lúc này, Tào Mãnh giơ tay nói:
- Thống Chế, vì sao không đánh Dã Lợi Phong? Hắn là kẻ cầm đầu, ta cảm thấy phải tấn công bộ lạc của hắn trước mới đúng.
Mọi người nhất thời bàn bạc ầm ĩ, xem ra Tào Mãnh nói ra lời trong lòng rất nhiều người.
Lý Diên Khánh khoát tay, trong đại trướng lập tức yên tĩnh lại. Lý Diên Khánh dùng cây gỗ chỉ vào bộ lạc của Dã Lợi Phong nói:
- Mọi người có thể nhìn vị trí này, bộ lạc của Dã Lợi Phong cách bộ lạc chính chỉ năm mươi dặm, cách mấy bộ lạc lớn khác cũng rất gần. Nếu như đại quân của chúng ta tiến tới, dưới áp lực, rất có thể Hắc Đảng Hạng sẽ phản kháng tập thể. Nếu như nói rõ chỉ đánh Dã Lợi Phong, lại có vẻ chúng ta yếu thế, nên thu thập Phi Thác Bộ ở ngoài cùng là lựa chọn tốt nhất, dùng thủ đoạn sét đánh chấn nhiếp họ, sau đó lấy chiến thúc hòa, tranh thủ cầm được lợi ích tốt nhất.
Lý Diên Khánh hoàn toàn có thể tự mình làm chủ, nhưng hắn vẫn gọi tất cả Thiên tướng tới. Thực ra hắn có ý bồi dưỡng, để họ tham dự quyết sách, tương lai họ cũng có thể dần dần một mình đảm đương một phía. Đương nhiên, không phải ngày một ngày hai có thể bồi dưỡng được, kỳ thực đây cũng là kết quả của rèn luyện lâu dài.
Mọi người yên lặng gật đầu, họ cũng hiểu được ý đồ của Chủ soái, mục đích đánh là vì thúc hòa, giành thấy lẻ đánh bạc lớn nhất để đàm phán. Nếu như Hắc Đảng Hạng còn không biết điều, vậy chỉ có một con đường diệt vong.
- Vậy chúng ta xuất kích lúc nào? Vận dụng bao nhiêu quân đội?
Hàn Thế Trung hỏi.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vẫn giống như lần trước, Tào Thống Lĩnh phụ trách thủ doanh, chín ngàn quân đội còn lại phụ trách tiến công, đêm nay sẽ xuất phát, nhưng lần này ta cho phép vận dụng Chấn Thiên Lôi!
Chúng tướng trở về đại doanh chuẩn bị xuất phát, Lý Diên Khánh lại nói với Mạc Tuấn:
- Lần này tiên sinh sẽ đại biểu quân đội phối hợp cùng Lâm Tri Châu, phụ trách đàm phán với Hắc Đảng Hạng. Trước đó chúng ta thả người trở về rồi, ta đoán chừng mấy ngày nay sẽ có người tới.
- Vậy còn điều kiện của chúng ta?
Mạc Tuấn hỏi, gã biết Lý Diên Khánh mới thực sự là người quyết định sau cùng.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Thật ra ta đã sớm nghĩ kỹ điều kiện rồi, kỳ thực chỉ có ba điều. Thứ nhất, phóng thích toàn bộ nhân khẩu họ cướp đoạt, phải trả tài vật lại, đồng thời mỗi người bồi thường một trăm quan tiền. Thứ hai, để họ tới chuộc hơn bảy ngàn phụ nữ trẻ em chúng ta bắt làm tù binh, mỗi người một trăm con dê. Thứ ba, ta muốn tất cả chiến mã của họ, nhất định phải giao ra toàn bộ cho chúng ta.
Mạc Tuấn giật mình:
- Thống Chế, cái giá này hơi quá cao!
Ánh mắt Lý Diên Khánh trở nên sắc bén:
- Nếu như không phải chúng ta giết ba ngàn người của họ, ta còn chào giá cao hơn gấp mười. Thương vong tổn thất chỉ hai huyện Khánh Đông và Bắc Hà, họ bồi thương nổi không? Ngươi cứng rắn hơn một chút, cùng lắm ta không cần bồi thường, diệt toàn tộc họ!
- Ti chức hiểu được, hiện giờ đi tìm Lâm Tri Châu!
Mạc Tuấn biết Lý Diên Khánh đã có sát ý, nếu không phải lo lắng triều đình vạch tội, chắc chắn hắn sẽ đại khai sát giới, đã không thể nói thêm gì, gã vội vàng thi lễ rời đi.
Lý Diên Khánh chắp tay đi lại trước đại trướng, kỳ thực sát cơ của hắn đã sôi trào mãnh liệt, nhưng lý trí nhiều lần nói cho hắn biết, nếu như hắn xử lý không tốt chuyện Hắc Đảng Hạng này, có thể kiếp sống chính trị của hắn sẽ kết thúc, triều đình trung ương lấy nhân đức trị quốc tuyệt đối sẽ không cho phép thảm kịch đồ sát diệt tộc này xuất hiện trong cảnh nội Đại Tống, dù sao Hắc Đảng Hạng cũng là con dân Đại Tống!
Lý Diên Khánh đè nén sát ý dâng trào trong lồng ngực, hắn chăm chú nhìn ban đêm đen kịt bên ngoài, một trận chiến lại đang chờ hắn.

Phi Thác Bộ nằm ở một chỗ cách Mã Lĩnh một trăm năm mươi dặm về hướng đông, là bộ lạc nằm ngoài cùng trong năm bộ lạc lớn của Hắc Đảng Hạng. Đương nhiên còn hai bộ lạc nhro đi theo họ, điều này cũng khó trách, tài nguyên chăn thả ở Khánh Châu không nhiều, vùng núi lại nhiều, Hắc Đảng Hạng chủ yếu dựa vào chăn thả và dược liệu để sống, đây cũng là nguyên nhân quan trọng Dã Lợi Phong có thể thuyết phục bốn bộ lạc khác tham gia bạo loạn, cuộc sống nghèo khó lâu dài khiến họ không chịu được dụ dỗ của đánh cướp.
Lúc trời sắp sáng, chín ngàn quân Tống đã cách trại lớn Phi Thác năm dặm, đây cũng không phải trại lớn lâm thời ở Phu Châu, mà là trại cũ đã xây dựng trăm năm. Trại lớn xây dựa lưng vào núi, khí thế bàng bạc, hầm trú ẩn và phòng xá xây dựng rất nhiều trên núi, nhìn lại từ xa, giống như một tổ ong to lớn kéo dài vài dặm.
Phi Thác Bộ lông tóc không tổn hao rút lui trở về từ Phu Châu, nhân khẩu của họ tổng cộng hơn mười lăm ngàn người, có hơn ba ngàn thanh niên trai tráng, hơn hai ngàn thớt chiến mã. Mặc dù kém hơn nhà lớn nghiệp lớn của Dã Lợi Bộ, nhưng cũng là một lực lượng không thể coi thường.
Thủ lĩnh Khả Mai vốn cảm thấy may mắn vì quân đội rút về từ Phu Châu không chút tổn hao, nhưng có nằm mơ y cũng chẳng ngờ, chính vì y không trả giá đặt, quân Tống tiến vào Khánh Châu thì đao thứ nhất bổ về phía y, khiến y phải trả cái giá càng thêm thảm trọng.
Khả Mai đã nhận được cấp báo của trinh sát bên ngoài, khiến y sợ hãi tay chân lạnh buốt, qua hồi lâu mới tỉnh hồn lại. Một mặt y vội vã phái người chạy tới Dã Lợi Bộ cầu cứu, một mặt y động viên tất cả thanh niên trai tráng khác thủ trại, trong trại lớn gà bay chó nhảy, tiếng la khóc liên tục.
Lý Diên Khánh đứng trên chỗ cao chăm chú nhìn trại lớn này. Trại lớn địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Nếu như quân Tống không có thủ đoạn công thành tốt, có lẽ sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Nhưng từ sau khi Chấn Thiên Lôi ra mắt, uy lực nổ cường đại của nó đủ để phá hủy một số tường thành không kiên cố. Tuy rằng địa thế của trại lớn này tốt, nhưng kết cấu phòng ngự lại hết sức thô sơ, kết cấu gỗ đá, điển hình là phòng sói không phòng người. Có lẽ họ căn bản không nghĩ tới sẽ có quân đội đánh tới.
Họ vốn là con dân Đại Tống, lại có huyết mạch tương thông cùng Tây Hạ, trăm năm qua họ không hề gặp bất cứ kẻ địch nào. Chỉ là họ không chịu nổi dụ hoặc và khuyến khích của Dã Lợi Phong, phạm vào tội lớn ngập trời tại Khánh Châu và Phu Châu, cuối cùng dẫn tới phẫn nộ của quân Tống, đây là họ tự làm tự chịu.
Ô… Tiếng kèn trầm thấp thổi lên, từng đội quân Tống sát khí đằng đằng xếp hàng xuất phát tới trại lớn. Trong đội ngũ xuất hiện ba máy ném đá cỡ nhỏ, chúng có thể ném Chấn Thiên Lôi năm mươi cân ra ngoài trăm bước, chúng chính là lợi khí tiến đánh trại lớn quân địch.
Khả Mai đứng trong cửa trại chăm chú nhìn quân Tống đen kịt, hai chân y run rẩy. Y cũng hiểu được có lẽ mình đã phạm phải sai lầm, hẳn là để kỵ binh giết ra ngoài đánh cược một lần. Mặc dù hiện giờ chưa muộn lắm, nhưng y lại do dự, kỵ binh giết ra ngoài, phòng ngự nơi này làm sao bây giờ? Chỉ cần một ngàn người có thể công phá cửa trại, khi đó kỵ binh giết trở lại sẽ rất khó khăn.
Khả Mai do dự thật lâu, cuối cùng không hạ lệnh kỵ binh giết ra ngoài:
- Hôm nay là thời khắc sinh tử tồn vong của bộ lạc chúng ta, mọi người liều mạng đi!
Giọng Khả Mai khàn khàn hô lớn.
Lúc này trong lòng y tràn ngập hối hận, tại sao mình phải nghe theo Dã Lợi Phong khuyến khích, đi cướp đoạt tài phú người Hán, lòng tham của y lại rước họa lớn ngập trời cho toàn tộc.
Lúc này, một đội kỵ binh quân Tống chạy tới, hô lớn:
- Lý Thống Chế có lệnh, trong một khắc đồng hồ, có thể đầu hàng tiếp nhận trừng phạt, nếu không công phá sơn trại, tiêu diệt toàn tộc!
Kỵ binh quân Tống hô to ba tiếng, chạy đi như bay. Lúc này tất cả binh sĩ Phi Thác Bộ đều quay đầu nhìn về phía Thủ lĩnh Khả Mai. Khả Mai không quyết định ngay lập tức, y triệu tập mọi người bàn bạc. Kết quả khiến Khả Mai thất vọng, tất cả tướng lĩnh đều nhất trí yêu cầu quyết một trận tử chiến với quân Tống, tuyệt đối không đầu hàng.
Khả Mai đành thở dài:
- Ý trời nha!
Thời gian trôi qua từng giờ, nhưng từ đầu tới cuối đối phương đều không có dấu hiệu đầu hàng. Lúc này, một binh lính chạy tới bẩm báo:
- Thống Chế, canh giờ đã tới rồi!
Lý Diên Khánh lạnh lùng hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, sau khi công phá trại lớn, ngoại trừ trẻ con, nam tử giết hết, chém kẻ gian dâm phụ nữ!
Mệnh lệnh hạ xuống, bắt đầu tiến công, tiếng trống trận gõ vang kịch liệt. Hàn Thế Trung chỉ huy hai ngàn nỏ quân đi thẳng tới cửa trại, cách trăm bước dùng Thần Tí Nỏ bắn tên ngăn chặn quân địch trong trại. Lúc này, hai ngàn binh sĩ vác túi đất xông lên phía trước, chất đống bên ngoài cửa trại trăm bước, đây là kinh nghiệm quân Tống tiến đánh trại địch ở Phu Châu, phòng ngừa trận gỗ lớn của quân địch.
Sắc mặt Khả Mai lập tức thay đổi, nếu như đường dốc lên núi đều chất đầy bao cát, quả thực sẽ ảnh hưởng tới uy lực của gỗ lớn. Sở dĩ các tướng lĩnh không chịu đầu hàng, cũng bởi vì trong trại chuẩn bị gần một vạn cây gỗ lớn, đây là vũ khí phòng ngự để dành được mấy chục năm, chưa từng được sử dụng.
Chỉ là Khả Mai nằm mơ cũng chẳng ngờ, những bao cát này căn bản sẽ không có dốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận