Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 638: Cuộc chiến rèn luyện (hạ)

Chương 638: Cuộc chiến rèn luyện (hạ)Chương 638: Cuộc chiến rèn luyện (hạ)
Chiến trường cực kỳ rộng lớn, với kỵ binh cơ động là chiếm ưu thế, tiến có thể chiến, thua có thể lùi. Mặc dù quân Tống cũng có kỵ binh, nhưng vừa mới xây dựng, thiếu huấn luyện, dù kỹ thuật cưỡi ngựa hay là chém giết trên ngựa đều không thể so sánh với kỵ binh Hắc Đảng Hạng.
Lý Diên Khánh cũng hiểu rõ điểm này, cho nên hắn cũng chỉ có thể coi kỵ binh như đôi cánh bảo hộ trường binh, kịch chiến thực sự vẫn phải dựa vào năm ngàn trường mâu quân gánh đòn dông.
Nam Lợi Quảng cũng phát hiện điểm này, họ muốn kịch chiến với kỵ binh của đối phương mấy lần, đều bị kỵ binh của đối phương tránh đi, không chịu đọ sức chính diện với mình.
Nam Lợi Quảng liền vứt bỏ kỵ binh của đối phương, trực tiếp đánh thẳng vào cánh trái trường mâu quân, bởi vì bên này đã mất kỵ binh hộ vệ nên xuất hiện một điểm dễ đánh.
Lý Diên Khánh lập tức nhìn ra ý đồ của đối phương, hắn cũng phát hiện cờ chiến của đối phương không giống bình thường. Hắn hơi động trong lòng, có lẽ chủ tướng quân địch ngay ở trong đội ngũ kia.
Hắn lập tức quay đầu nói với Tào Mãnh:
- Đi chi viện cánh trái, cố gắng xử lý chủ tướng quân địch.
Một ngàn quân đội của Tào Mãnh bổ sung làm nỏ binh, vừa lui về đổi lại trường mâu làm hậu bị. Gã đã sớm vội vã không nhịn được, nhận được lệnh, gã lập tức hô lớn một tiếng:
- Đi theo ta!
Gã vung vẩy chùy đồng chạy tới cánh trái trường mâu quân, một ngàn binh sĩ theo sát phía sau. Lúc này, Nam Lợi Quảng chuẩn bị tiến hành vây quanh công kích mặt bên trái của phương trận trường mâu. Tào Mãnh dẫn một ngàn trường mâu quân giết tới, vừa vặt cắt đứt con đường của Nam Lợi Quảng, hai bên triển khai một trận kịch chiến khác.
Lúc này đã là hoàng hôn, tia sáng hơi lờ mờ, hai bên đã kịch chiến hơn một canh giờ, dù là kỵ binh hay bộ binh đều tiêu hao rất nhiều thể lực.
Đây vốn là một trận kịch chiến thế lực ngang nhau, thậm chí số người của quân Tống còn chiếm ưu thế. Nhưng tác chiến riêng lẻ, kỵ binh chiếm ưu thế rõ ràng hơn, lại thêm nội tình đội quân của Lý Diên Khánh cũng không tốt, vốn là sương quân phủ Kinh Triệu. Sau khi Cấm Quân phủ Kinh Triệu bị diệt toàn quân trong cuộc bắc chinh, sương quân mới có cơ hội chuyển thành Cấm Quân, còn có khuyết điểm trong huấn luyện phối hợp.
Chẳng qua cũng may Lý Diên Khánh và Hàn Thế Trung đều có kinh nghiệm phong phú, đủ kiên nhẫn hao mòn với quân địch. Nhất là Lý Diên Khánh đặc biệt tiến hành huấn luyện chiến đấu qua đêm, kéo cuộc chiến tới ban đêm sẽ có thể thay đổi tình thế.
Màn đêm dần buông xuống, Nam Lợi Quảng hơi lo lắng. Họ lấy một đánh hai, dùng bốn ngàn kỵ binh chặn đứng gần chín ngàn quân Tống. Khi kỵ binh thương vong dần lớn hơn và màn đêm buông xuống, Nam Lợi Quảng cảm thấy họ đã không chống đỡ nổi.
Nam Lợi Quảng đang khàn giọng kiệt lực chỉ huy chiến đấu. Lúc này, thân binh của gã bỗng nhiên hô lớn:
- Tướng quân, nguy hiểm!
Nam Lợi Quảng vừa quay đầu, liền thấy một đại tướng nón trụ bạc giết tới từ phía trước, người này cực kỳ hùng tráng, ngựa trắng thương bạc, uy phong lẫm liệt, chính là Cao Sủng danh hiệu đệ nhất mãnh tướng quân Kinh Triệu.
Lúc này, lại có một đại tướng quân Tống từ bên khác đánh tới, tay cầm một cây chùy lớn, chính là mãnh tướng Tào Mãnh. Lại nói cũng đáng tiếc cho Tào Mãnh, khi gã dẫn quân giết tới cánh trái trường mâu quân, Nam Lợi Quảng vừa vặn thay đổi đánh qua cánh phải, khiến nguyện vọng đánh giết chủ tướng quân địch của Tào Mãnh thất bại.
Ngay khi Nam Lợi Quảng lại chuyển qua cánh trái, Cao Sủng lại vừa vặn giết tới, Tào Mãnh cũng thúc ngựa chạy tới cùng lúc.
Tào Mãnh vội vàng hô lớn:
- Ca ca, đó là chiến công của ta!
Cao Sủng cười lớn:
- Đầu của hắn đương nhiên thuộc về ta!
Nam Lợi Quảng giận tím mặt, vung vẩy chùy đơn cán dài đập tới Cao Sủng. Cao Sủng chống thương đâm tới, mũi thương sắc nhọn chốc lát đã đâm tới trước mắt.
Nam Lợi Quảng giật nảy cả mình, vội thu chùy đón đỡ. Cao Sủng lại đâm giả một thương, đâm trúng đùi Nam Lợi Quảng. Nam Lợi Quảng đau đớn hô to một tiếng, chùy lớn trong tay cũng văng ra.
Mũi thương Cao Sủng lại giống như rắn độc xuất hiện trước ngực Nam Lợi Quảng, đâm phốc vào, liền nghe một tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Khi Tào Mãnh giục ngựa xông tới, Nam Lợi Quảng đã biến thành một bộ thi thể dưới ngựa.
- Tiểu Thất, chiến công mà ngươi muốn, ta tặng cho ngươi.
Cao Sủng cười đắc ý, thúc ngựa rời đi. Tào Mãnh tức giận hô to một tiếng, nện mạnh một chùy vào ngực Nam Lợi Quảng.

Cái chết của Nam Lợi Quảng là cọng rơm cuối cùng đè nặng lạc đà, kỵ binh bắt đầu hỗn loạn. Nhưng lúc này, vòng vây của quân Tống đã hình thành, dù kỵ binh phá vây hướng nào đều sẽ rơi vào cường nỏ xạ kích và trường mâu ám sát của quân Tống.
Lúc này, một tên lính chạy vội tới báo:
- Khởi bẩm Thống Chế, kỵ binh đã bố trí hoàn tất!
Lý Diên Khánh gật đầu ra lệnh:
- Thả quân địch phá vây từ mặt phía bắc, đại quân đánh lén từ mặt phía sau.
Hai ngàn trường mâu quân vây ở phía bắc rút lui, nhường ra một đoạn trống. Hơn hai ngàn kỵ binh Hắc Đảng Hạng cực kỳ hoảng sợ chen chúc mà ra. Lúc này kỵ binh Hắc Đảng Hạng đã bị quân Tống giết cho sợ hãi, sĩ khí mất hết, một khi có thể thoát đi, không ai muốn chỉnh quân đánh trả. Họ liều mạng chạy trốn về hướng bắc, quăng mũ cởi giáp, bại binh như núi lở. Thủ lĩnh Dã Mã Bộ Nam Lợi Xuân kinh hãi, lớn tiếng hô:
- Dừng lại, không được phép trốn, dừng lại cho ta!
Gã giết liên tục mười mấy tên đào binh, lại không ngăn được kỵ binh chạy trốn. Lúc này, năm ngàn quân Tống đánh lén từ phía sau, đẩy nhanh tốc độ sụp đổ của kỵ binh Hắc Đảng Hạng.
Vào đúng lúc này, Hàn Thế Trung dẫn hai ngàn kỵ binh đánh tới từ đối diện, cắt đứt đường lui của kỵ binh quân địch. Hơn hai ngàn kỵ binh chạy bốn phía, hoặc quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ. Một trận chiến này giết cho Bách Cố Nguyên máu chảy thành sông, thi thể tan nát chồng chất như núi.
Trận chiến Bách Cố Nguyên, ba đội quân của Nam Lợi Dã Mã và Khất Kết gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng quân Tống cũng bỏ ra cái giá thương vong thảm trọng hơn một ngàn người.

Giữa trưa ngày tiếp theo, tám ngàn quân Tống đã tới Dã Lợi Bộ dưới chân Mã Lĩnh. Dã Lợi Bộ đã chính thức hoàn thành phương án hòa giải với quân Kinh Triệu và Khánh Châu trước đó. Đương nhiên, phương án này có hữu hiệu hay không còn phải do triều đình quyết định. Chẳng qua lần này Lý Diên Khánh tiếp nhận nhiệm vụ dẹp yên bạo loạn, hàm nghĩa của hai chữ dẹp yên chính là giải quyết hòa bình, cam đoan Hắc Đảng Hạng không còn làm loạn, cho nên Lý Diên Khánh cơ bản có thể nắm chắc khiến triều đình phê chuẩn phương án hòa giải.
Đại quân dừng lại cách trại lớn của Dã Lợi Bộ ba dặm. Trại lớn của Dã Lợi Bộ cũng xây dựng trên lưng một ngọn núi, kéo dài hơn mười dặm, ngọn núi xuất hiện đầy hầm trú ẩn và kiến trúc.
Dã Lợi Thịnh không hề kỳ quái việc quân Tống tới đây. Gã đã nhận được tin tức, liên quân ba bộ lạc đã bị quân Tống đánh bại hoàn toàn, gần như bị diệt toàn quân. Nam Lợi Quảng và Nam Lợi Xuân đều chết trong loạn quân, Thủ lĩnh Khất Kết Bộ vì lớn tuổi mà không tham chiến, nhưng cháu trai Thác Bạt Hạo của lão cũng chết trên chiến trường.
Dã Lợi Thịnh đứng trước cửa trại yên lặng nhìn quân Tống phương xa. Thủ hạ chung quanh cực kỳ căng thẳng, vội vàng giương cung lắp tên, như gặp đại địch. Lúc này, Dã Lợi Nguyên Lễ ở bên hoảng sợ nhỏ giọng nói:
- Tại sao có thể như vậy, không phải đã đạt thành hiệp nghị, họ cũng không nên tìm tới Dã Lợi Bộ gây phiền toái mới đúng.
Dã Lợi Thịnh thản nhiên nói:
- Dã Lợi Bộ đạt thành hiệp nghị, nhưng Hắc Đảng Hạng thì không, hắn là muốn nhận được kết quả tốt từ Hắc Đảng Hạng!
Lúc này Dã Lợi Nguyên Lễ mới nhớ tới Dã Lợi Thịnh còn là Tù trưởng Hắc Đảng Hạng, lão vội vàng hỏi:
- Vậy làm sao bây giờ? Nếu không… ta đi nói chuyện với họ một chút?
Dã Lợi Thịnh lắc đầu:
- Lý Diên Khánh muốn gặp là ta, không phải ngươi nói chuyện có thể giải quyết vấn đề.
- Ta không quá rõ ràng!
Dã Lợi Thịnh cười khổ một tiếng, quay người cao giọng ra lệnh quân đội:
- Mở cửa trại ra, buông vũ khí xuống, kéo cao cờ trắng!

Cách ba dặm, Lý Diên Khánh đang đánh giá tòa trại cũ xây dựng trăm năm này, đây là sơn trại quy mô lớn nhất của Hắc Đảng Hạng, cũng là nơi ở của họ.
- Thống Chế, họ sẽ đầu hàng sao?
Hàn Thế Trung ở bên nhỏ giọng hỏi.
Lý Diên Khánh cười:
- Đã ký hiệp nghị hòa giải, vì sao không đầu hàng? Nếu như họ cảm thấy còn có tiền vốn đối kháng với quân Tống, ta rất muốn phụng bồi họ tới cùng.
Lúc này, có binh sĩ hô:
- Họ kéo cờ trắng rồi!
Chỉ thấy một lá cờ trắng kéo lên cao phía trên trại lớn, cửa trại mở rộng, một đội ngũ hơn mười người đi tới từ trong trại, dẫn đầu dường như là một nam tử trẻ tuổi, để trần; phía sau có hơn trăm người cả nam lẫn nữ. Không bao lâu, mấy binh sĩ đi cùng một lão giả tới trước, Lý Diên Khánh biết lão giả này, là Dã Lợi Nguyên Lễ đàm phán với họ.
Dã Lợi Nguyên Lễ tiến tới quỳ xuống nói:
- Tù trưởng nhà ta đặc biệt tới chịu đòn nhận tội với Thống Chế, xin Thống Chế tiếp nhận thành ý của Hắc Đảng Hạng!
Lý Diên Khánh mỉm cười:
- Ngươi nói cho ta kỵ binh Nam Lợi Bộ vàng thau lẫn lộn, nhưng sự thật không giống như ngươi nói, ta thiếu chút nữa khinh địch.
Dã Lợi Nguyên Lễ sợ hãi vội vàng dập đầu:
- Đúng là vàng thau lẫn lộn, ta không hề nói dối, chỉ là năng lực thống soái của Nam Lợi Quảng rất mạnh, chỉ cần xử lý Nam Lợi Quảng, đội quân này sẽ nhanh chóng sụp đổ.
- Ngươi nói cũng không sai. Được rồi! Ta tiếp nhận thành ý của Hắc Đảng Hạng.
Dã Lợi Nguyên Lễ vội vàng chạy trở về. Không bao lâu, Dã Lợi Thịnh mang theo thể tử nhi nữ và mười mấy Trưởng lão đi tới. Dã Lợi Thịnh quỳ xuống nói:
- Tù trưởng Hắc Đảng Hạng Dã Lợi Thịnh đặc biệt tới chịu đòn nhận tội, cam nguyện tiếp nhận tất cả trừng phạt của triều đình và quân đội, không một câu oán hận!
Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Dã Lợi Bộ đã dùng thành ý biểu đạt hối hận, cũng tiến hành đền bù, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của Dã Lợi Bộ và tám bộ lạc nhỏ khác. Phi Thác Bộ đã trả cái giá nặng nề vì tội của họ, ta cũng không muốn nhắc lại. Nhưng ba bộ lạc Nam Lợi Dã Mã và Khất Kết tham gia bạo loạn, thái độ cứng rắn, không chịu hối cải, cho nên ta cần đòi một lời giải thích của Hắc Đảng Hạng.
Dã Lợi Thịnh ôm quyền nói:
- Mặc dù ba bộ lạc Nam Lợi Dã Mã và Khất Kết kiêu căng khó thuần, ta đã nhiều lần cảnh cáo, nhưng họ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng làm Đại Tù trưởng Hắc Đảng Hạng, ta không thể đổ cho người khác tội ác mà họ phạm phải, khẩn cầu Thống Chế cho ta thời gian ba ngày, để ta hoàn toàn chỉnh đốn ba bộ lạc, nhất định cho Thống Chế một câu trả lời hài lòng.
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu:
- Ta đã thấy được thành ý của Tù trưởng Dã Lợi, nhưng ta hi vọng nhìn thấy hành động thực tế của Tù trưởng hơn. Điều kiện của ta vẫn ba điểm kia, sau ba ngày ta muốn nhận được câu trả lời chắc chắn, hòa hay chiến đều nằm trong tay Tù trưởng.
- Ta hiểu được!
Lý Diên Khánh lập tức ra lệnh:
- Khải hoàn về doanh!
Tiếng kèn trầm thấp nổi lên, tám ngàn quân Tống bắt đầu chậm rãi quay đầu, đi về phía huyện An Hóa phía nam.
Mãi đến khi quân Tống đi xa, lúc này Dã Lợi Nguyên Lễ mới vội vàng cầm quần áo phủ thêm cho Tù trưởng, đồng thời kéo cành mận gai sau lưng gã:
- Tù trưởng, trở về đi!
Lúc này, Dã Lợi Thịnh nở nụ cười đắc ý:
- Nếu không có Lý Diên Khánh dốc sức giúp đỡ, chỉ sợ vị trí Tù trưởng này của ta chỉ là có tiếng mà không có miếng!
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
- Cái gì mà làm sao bây giờ?
Dã Lợi Thịnh lạnh lùng nói:
- Chúng ta lập tức tiếp nhận ba bộ Nam Lợi, nên thả người nên bồi thường, chúng ta chấm dứt nó trong ba ngày, sau đó dâng tấu thỉnh tội với triều đình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận