Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 640: Hai Tướng ám đấu

Chương 640: Hai Tướng ám đấuChương 640: Hai Tướng ám đấu
Buổi chiều Thái Kinh mới tới Tri Chính Đường, lý do là hôm nay lão hơi bị cảm, thân thể khó chịu. Cái cớ này đối với quan viên bình thường thì không hợp lý, nhưng với một Tướng Quốc già đã bảy mươi sáu tuổi, lại không ai dám nói không ổn.
Trước mắt Tri Chính Đường do bốn Tướng Quốc tạo thành. Vương Phủ và Thái Kinh đảm nhiệm Tả Hữu Tướng, hai Phó Tướng còn lại là Trương Bang Xương và Lý Bang Ngạn. Vương Phủ khống chế Trương Bang Xương, Lý Bang Ngạn hiệu trung với Thái Kinh, đây sớm là bí mật công khai trong triều đình. Vương Phủ lại lôi kéo Đồng Quán và Lý Ngạn làm viện binh bên trong. Thái Kinh đi lại thân cận với Lương Sư Thành và Đàm Chẩn. Đây cũng là bí mật người người trong triều đều biết.
Chẳng qua từ khi Đồng Quán bị giáng chức, Lý Ngạn không được trọng dụng, bắt đầu từ năm nay, Vương Phủ đã không còn kiêu ngạo như mấy năm trước, y không dám tự tiện làm chủ rất nhiều chương trình nghị sự, nhất định phải sau khi Tri Chính Đường cùng thẩm tra mới có thể dâng trình Thiên tử.
Báo cáo của Lý Diên Khánh đưa tới Binh Bộ chạng vạng tối ngày hôm qua, Binh Bộ dâng lên cho Tri Chính Đường ngay trong đêm. Vốn là sáng hôm nay sẽ chung thẩm, sau đó Vương Phủ dâng lên cho Thiên tử. Nhưng bởi vì Thái Kinh bị cảm, báo cáo này đành phải đẩy tới buổi chiều nghị thẩm.
- Thân thể Thái Tướng Công đã khá hơn chút nào chưa?
Trương Bang Xương đứng ở cửa chính chào hỏi lấy lòng Thái Kinh.
Thái Kinh hừ lạnh một tiếng trong lòng, tên khốn phản bội lão lại còn có mặt mũi chào hỏi lão? Thái Kinh mặt ngoài vẫn cười tủm tỉm nói:
- Người đã già rồi, không có cách nào khác. Bang Xương, hôm nay hẳn là không có việc gì chứ?
- Hôm nay có một bản báo cáo khẩn cấp, sau khi họp xong lập tức dâng lên cho Thiên tử.
- Báo cáo khẩn cấp gì?
Thái Kinh dừng bước, ra vẻ không biết mà hỏi thăm.
- Là bạo loạn của người Khương ở Khánh Châu đã dẹp yên, chạng vạng tối hôm qua mới đưa tới Binh Bộ. Vốn định sáng hôm nay họp, nhưng Thái Tướng Công lại không có mặt, đành phải chờ tới xế chiều.
- Ồ!
Thái Kinh giật nảy cả mình, đôi mắt trợn tròn, giọng điệu lại trở nên cực kỳ nghiêm túc:
- Chuyện quan trọng như vậy vì sao không bẩm báo quan gia trước, các ngươi rốt cuộc sắp xếp thế nào vậy?
Trong lòng Trương Bang Xương buồn nôn giống như ăn phải con ruồi, không phải quy củ bất kỳ chính vụ nào cũng không được tự tiện bẩm báo, nhất định phải trải qua Tri Chính Đường bàn bạc này là vị Tướng gia trước mắt đặt ra sao? Lúc này lão lại rống to hơn ai khác.
Không có cách nào, Trương Bang Xương đành cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Báo cáo chưa qua bàn bạc, chỉ sợ không phù hợp quy củ Tri Chính Đường đặt ra đầu năm.
Lúc này Thái Kinh mới tỉnh táo, vỗ trán mình:
- Ngươi không nói thì ta suýt quên, là quy củ này, ài! Người lớn tuổi rồi trí nhớ giảm xuống. Chẳng qua ta vẫn phải phê bình ngươi, chuyện có thể biến báo mà! Tổng cộng chỉ có bốn Tướng Quốc, thực sự không được ngươi tới phủ ta nói chuyện một chút, ta không có ý kiến, các ngươi liền đưa lên. Chẳng lẽ ta lại ngoan cố như vậy, nhất định phải tham gia bàn bạc tại Tri Chính Đường sao?
Trương Bang Xương quả thực có nỗi khổ trong lòng mà không nói ra được. Y không dám biện bạch, chỉ có thể khúm núm. Thái Kinh hừ một tiếng:
- Chuyện khẩn cấp như vậy, vậy thì nhanh chóng mở họp đi!
Cuối cùng Vương Phủ nhận được báo cáo do bốn Tướng Quốc ký tên, liền vội vàng chạy vào trong cung. Nhưng chưa tới một khắc đồng hồ Vương Phủ lại xanh mặt trở về. Ngay vừa rồi y nhận được tin tức, Cao Thái Úy Xu Mật Viện đã đưa báo cáo kia vào trong cung trước rồi.
Đến lúc này, Vương Phủ mới biết mình bị Thái Kinh bán rồi. Mặc dù báo sớm hay báo muộn cũng không tổn hại lợi ích của mình, nhưng hiển nhiên Thái Kinh ngăn cản mình, giao cơ hội này cho Cao Cầu.
- Tại sao Vương Tướng công lại trở về rồi?
Vương Phủ ném mạnh báo cáo lên bàn, chửi ầm lên:
- Lão bất tử khốn kiếp!
Vương Phủ tức giận mắng to. Trương Bang Xương giật nảy mình, vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vương Phủ thở phì phì ngồi xuống, qua hồi lâu nói:
- Xu Mật Viện đã đưa báo cáo kia vào cung trước rồi.
Sắc mặt Trương Bang Xương cũng trở nên khó coi, y đương nhiên biết Xu Mật Viện không thể vòng qua Tri Chính Đường tự tiện đưa tấu chương vào trong cung. Nhưng từ sau khi sự kiện Dương Lân kia Cao Cầu mở ra một lỗ hổng không tốt, quan gia lại ngầm cho phép hành vi phạm quy công khai này, điều này khiến Tri Chính Đường cực kỳ bất mãn.
Cũng may Cao Cầu mặc kệ chuyện của Xu Mật Viện, đều do Cao Thâm phụ trách. Cao Thâm lại làm việc rất quy củ, chưa từng vượt mặt Tri Chính Đường, mọi người cũng coi như bình an vô sự. Không ngờ vào thời điểm mấu chốt, Cao Cầu lại phạm quy lần nữa, quả thực khiến Trương Bang Xương cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Chẳng qua dường như Trương Bang Xương cũng cảm giác được Vương Phủ nổi giận không phải nhắm vào Cao Cầu, trái lại nhắm vào người khác, ‘lão bất tử khốn kiếp’ này là chỉ ai?
Vương Phủ trừng mắt nhìn Trương Bang Xương:
- Ngươi còn chưa rõ sao? Vì sao chúng ta không đưa báo cáo vào buổi sáng được?
Trương Bang Xương lập tức hiểu được, buổi sáng Thái Kinh xin nghỉ bệnh, kéo Tri Chính Đường lại.
- Vương Tướng công, chẳng lẽ hai người bọn họ đã?
- Ai biết? Hừ! Lão già này ngoan độc đây!
- Hắn lôi kéo Cao Cầu, chúng ta nên ứng đối thế nào?
Trương Bang Xương cẩn thận từng chút hỏi.
Vương Phủ cười lạnh một tiếng:
- Nói thật, hắn lôi kéo Cao Cầu, ta cầu còn không được!
- Tướng công chỉ giáo cho?
- Đồng Quán vẫn luôn không nóng không lạnh với chúng ta, đơn giản là coi thường Vương Phủ ta, che tư lịch của ta thấp. Hiện giờ Thái Kinh lôi kéo Cao Cầu, ta xem hắn có vội hay không?
Trương Bang Xương ngây người một chút, hóa ra Vương Phủ sớm có tính toán rồi, trong lòng y thầm bội phục cao kiến của Vương Phủ.
Lúc này, y chỉ bản báo cáo trên bàn:
- Vậy… bản báo cáo này làm sao bây giờ?
- Cái gì mà làm sao bây giờ? Lúc đầu muốn báo tin vui cho quan gia, lại bị Xu Mật Viện vượt lên trước. Bản báo cáo này ta lười mang đi, Trương Tướng công, liền thỉnh cầu ngươi đi một chuyến đi!
Trương Bang Xương hơi khó khăn, đây không phải là gác mình trên đống lửa sao? Tả Hữu Tướng đều không đi, lại để mình đi báo cáo, quan gia còn cho rằng mình không hiểu quy củ.
- Nếu không để triều hội ngày kia nhắc tới việc này?
Kỳ thực Vương Phủ chỉ là phát tiết cơn giận trong lòng, y đương nhiên biết loại chuyện này không thể kéo dài tới triều hội, y liền đứng lên nói:
- Được rồi, hãy để ta đi thôi!
Đúng lúc này, một hoạn quan chạy tới từ bên ngoài:
- Vương Tướng công, quan gia triệu ngài và Thái Tướng công lập tức qua Ngự thư phòng!
Khi Thái Kinh và Vương Phủ đi vào Ngự thư phòng, Triệu Cát còn đang đọc báo cáo do Lý Diên Khánh viết. Chỉ thấy Thái tử khoanh tay đứng một bên, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ nào.
Thái Kinh nắm chắc trong lòng, năm nay quan gia rất ít khi tới Ngự thư phòng, trừ khi có chuyện quan trọng. Hiển nhiên quản gia cực kỳ coi trọng chuyện bình định loạn Hắc Đảng Hạng, mà Thái tử được gọi tới, hàm nghĩa trong này không cần nói cũng biết.
- Lão thần tham kiến bệ hạ!
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Hai người cùng khom mình hành lễ. Triệu Cát cười ha ha nói:
- Hai vị Tướng công tới rồi, ban thưởng ngồi!
Có hoạn quan chuyển tới hai chiếc ghế dựa mềm, nhưng không có phần của Thái tử. Đương nhiên, Thái tử đứng cũng chẳng có gì không ổn, chỉ là hai vị Tướng quốc ngồi thì hơi bất an.
Nhưng Thái Kinh vẫn cay độc hơn nhiều, mặc dù lão đứng bên ngoài, nhưng lại vượt lên trước, ngồi lên ghế phía trong, chiếc ghế bên ngoài gần Thái tử chỉ có thể ủy khuất Vương Phủ ngồi.
Vương Phủ hơi do dự một chút, lại bị Thái Kinh giành trước. Y bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống, nhưng vừa ngồi xuống y liền cảm thấy áp lực Thái tử đứng bên cạnh mình. Trong lòng Vương Phủ không khỏi mắng to Thái Kinh cáo già.
Triệu Cát cũng không để ý chỗ ngồi khác biệt vi diệu của họ, y giơ báo cáo trong tya lên:
- Đây là cấp báo Xu Mật Viện đưa tới trước, Tri Chính Đường hẳn là cũng có một bản đi!
Vương Phủ vội vàng trình báo cáo trong tay lên:
- Tri Chính Đường đã bàn bạc xong xuôi, chúng ta cũng đang chuẩn bị dâng lên bệ hạ!
Triệu Cát thản nhiên nói:
- Xem ra Tri Chính Đường cũng không quá để ý chuyện này, hiện giờ mới đưa cho trẫm.
Vương Phủ nhìn thoáng qua Thái Kinh, thấy mắt lão hơi híp lại không nói một lời, không khỏi oán hận trong lòng. Y đành nhỏ giọng nói:
- Vốn chuẩn bị xem xét buổi sáng sau đó đưa tới cho bệ hạ, nhưng buổi sáng nay Thái Tướng Quốc vừa vặn bị cảm, cho nên đã muộn nửa ngày.
Thái Kinh lại cười nhạt một tiếng, nói nhẹ một câu:
- Vương Tướng Quốc, thẩm tra bàn bạc và báo cáo quân tình kịp thời là hai chuyện khác nhau. Nói thật, coi như đẩy thẩm tra bàn bạc tới ngày mai cũng không có liên quan gì, nhưng báo cáo quân tình với bệ hạ hẳn là phải ngay lập tức. Nói cho cùng vẫn là Vương Tướng công không quá coi trọng chuyện này, liên quan gì tới chuyện lão phu bị cảm?
- Thái Tướng công, không thể nói như thế, lúc đặt ra quy củ đầu năm nay…
Vương Phủ còn muốn tranh luận, Triệu Cát lại không để cho y cơ hội. Triệu Cát hơi mất kiên nhẫn vung tay:
- Đừng tranh luận chuyện này nữa, nói báo cáo một chút đi!
Vương Phủ đành nuốt oán hận vào trong lòng, qua hồi lâu nói:
- Chúng ta cũng đã cẩn thận nghiên cứu bản báo cáo này, đều thấy kết cục không tệ, có thể dùng phương thức đàm phán giải quyết vấn đề, điểm này phù hợp lập trường nhất quán ‘Lấy đức phục người, lấy hòa bình loạn’ của triều đình. Chỉ là một số phương pháp xử lý của Lý Đồng Tri, vi thần cảm thấy đáng phải bàn bạc.
- Xem ra Tri Chính Đường cũng chưa thống nhất?
- Có chút khác biệt, nhưng cân nhắc tới đây là quân tình quan trọng, cho nên chúng ta cảm thấy trước tiên cho qua, gạt thứ khác sang một bên.
- Vậy thì nói một chút đi! Lý Đồng Tri có xử lý không thỏa đáng chỗ nào?
Triệu Cát đặt báo cáo qua một bên, thản nhiên hỏi.
- Chủ yếu vi thần cảm thấy có ba điểm không ổn!
Vương Phủ liếc Thái Kinh, thấy lão vẫn híp mắt, Vương Phủ liền cân nhắc một chút tiếp tục nói:
- Thứ nhất, là giết chóc quá ác, Hắc Đảng Hạng chỉ là một tộc nhỏ, nhưng hắn lại tru diệt hơn một vạn thanh niên trai tráng, quá hung tàn. Mặc dù Hắc Đảng Hạng cũng giết không ít người Hán, nhưng đối phương đã đầu hàng, vậy thì nên khoan thứ, dùng nhân nghĩa phục người. Ta cảm thấy cách làm của Lý Diên Khánh không thích hợp, thậm chí hẳn phải lên án nghiêm khắc!
Triệu Hoàn bên cạnh vừa muốn mở miệng, lại phát hiện đôi mắt híp của Thái Kinh xuất hiện sự lạnh lùng khó mà phát giác, gã lập tức nuốt lời muốn nói xuống miệng.
- Sau đó thì sao?
Triệu Cát lạnh nhạt hỏi.
- Điểm không ổn thứ hai chính là nghiền ép Hắc Đảng Hạng quá ác. Bồi thường của hắn gần như móc đi hơn nửa nội tình trăm năm của Hắc Đảng Hạng, quan trọng hơn là trước đó hắn không báo cáo với triều đình, liền tự tiện đàm phán với Hắc Đảng Hạng. Vi thần cảm thấy đây là hành động không nhìn triều đình, triều đình không thể tiếp nhận bị động như vậy, nhất định phải tỏ thái độ.
- Vậy điểm thứ ba là gì?
Triệu Cát vẫn không tỏ vẻ gì hỏi thăm.
- Điểm thứ ba chính là chuyện xử lý Tri Châu Khánh Châu Lâm Đức. Vi thần cảm giác Lý Đồng Tri hoàn toàn là bao che Lâm Đức. Hắc Đảng Hạng tạo phản làm loạn, Lâm Đức không thể trốn tránh trách nhiệm, trong báo cáo Lý Đồng Tri rõ ràng giải vây thay Lâm Đức, vi thần không rõ là vì sao?
Hai điểm trước của Vương Phủ khiến Triệu Hoàn đau lòng, gã cũng cảm thấy Lý Diên Khánh làm hơi quá mức. Nhưng điểm thứ ba của Vương Phủ vừa ra, Triệu Hoàn lập tức yên tâm. Điểm thứ ba của Vương Phủ rõ ràng là Hạng Trang múa kiếm ý tại Bái Công, y đang nhằm vào Thái Kinh bên cạnh!
Ngươi đã một lòng muốn gây phiền toái cho Lý Diên Khánh, vậy thì không nên quá phức tạp, tạo thêm kình địch, đẩy Thái Kinh qua phía Lý Diên Khánh, đây là hành động cực kỳ không khôn ngoan. Với đựa vị và kinh nghiêm quan trường của Vương Phủ, Triệu Hoàn cũng tin tưởng Vương Phủ tuyệt đối không phamjvaof sai lầm ngu xuẩn thế này. Thế nhưng Vương Phủ vẫn đi tới một bước này, vậy thì không phải vấn đề ngu xuẩn, mà tư tâm của y bị che đậy rồi.
Sắc mặt Thái Kinh quả nhiên đen lại. Triệu Cát nhìn thoáng qua Thái Kinh, cười nói:
- Ý của Thái Tướng công thì sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận