Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 648: Điều kiện trao đổi

Chương 648: Điều kiện trao đổiChương 648: Điều kiện trao đổi
Lý Diên Khánh trầm tư chốc lát rồi nói:
- Hiện giờ ti chức quả thực có hai khó khăn cần Thái Úy giúp đỡ!
Cao Cầu cười ha ha:
- Ngươi cứ việc nói, chỉ cần ta có thể giúp đỡ, chắc chắn sẽ dốc sức!
- Công tích trong việc bình định loạn Phương Tịch của Phó tướng Hàn Thế Trung thủ hạ ti chức hẳn thăng làm Đô Chỉ Huy Sứ, nhưng vì đắc tội Dương Lân, chuyện thăng chức bị Dương Lân giữ lại. Lần này bình định Hắc Đảng Hạng, hắn lại lập được công lớn, ta đã chuyển chiến công của hắn cho Binh Bộ, nhưng phía Binh Bộ vẫn không hề phê xuống, ta quả thực hơi lo lắng.
Trong bình định Hắc Đảng Hạng, biên chế quân đội trong thời gian chiến tranh sẽ bị hủy bỏ, Lý Diên Khánh lập tức thỉnh công với triều đình, yêu cầu thăng Hàn Thế Trung và Tào Tính làm Đô Chỉ Huy Sứ, như vậy có thể danh chính ngôn thuận trở thành Phó tướng hai bên của mình. Nhưng Tào Tính thăng chức đã phê xuống, Hàn Thế Trung thăng chức lại chậm chạp không có tin tức, nghe nói bị kẹt ở Binh Bộ.
Mặt Cao Cầu trầm xuống:
- Ta đã biết, ngày mai ta sẽ xử lý tốt chuyện này.
Hàn Thế Trung vốn là người của Lưu Diên Khánh, cũng là người của Cao Cầu. Hàn Thế Trung bị Binh Bộ giữ lại, hiển nhiên là Đồng Quán ở phía sau trả thù chuyện Dương Lân, đây không chỉ là đánh vào mặt Lý Diên Khánh, cũng là đánh vào mặt Cao Cầu.
Cao Cầu lại nói:
- Còn có Lưu Kỹ vốn nên đưa tới phủ Đại Danh làm Đô Binh Mã Sứ sương quân, không bằng ta cũng điều hắn tới phủ Kinh Triệu đi!
- Đa tạ Thái Úy thương cảm tình hình bên dưới!
Cao Cầu hiểu rõ trong lòng, đây chỉ là tung gạch thử ngọc, chưa nói tới giúp đỡ. Y vung tay:
- Đây chỉ là tiện tay mà thôi, không tính là giúp đỡ gì, đừng sợ làm phiền ta, cứ đưa ra yêu cầu khó khăn một chút.
- Vậy thì ti chức sẽ không khách khí!
Lý Diên Khánh cười nói:
- Trước mắt ti chức đồng thời kiêm nhiệm Tổng Quản Phu Diên Lộ, nhưng binh lực phủ Duyên An và Tuy Châu quá ít. Cân nhắc tới an toàn biên cảnh, ti chức muốn tăng danh ngạch trú quân tại phủ Kinh Triệu lên tới hai vạn người, không biết Xu Mật Viện có thể phê duyệt hay không?
Cao Cầu đương nhiên biết phòng ngự biên cảnh chỉ là cái cớ, Lý Diên Khánh là muốn tăng binh mở rộng quyền lực. Nhưng Cấm Quân các nơi gia tăng danh ngạch vượt quá ngàn người thì nhất định phải báo cáo quan gia phê chuẩn, mà quan gia đã tỏ rõ thái độ, danh ngạch Cấm Quân Thiểm Tây Lộ và Hà Đông Lộ chỉ giảm không tằng, y mò vào việc xui xẻo này, chắc chắn bị trách cứ. Nhưng nếu Lý Diên Khánh đã nói ra, y không đáp ứng lại không hay.
Mặt Cao Cầu lộ vẻ khó xử, y suy nghĩ hỏi:
- Hạn mức quân đội phủ Kinh Triệu hiện giờ là bao nhiêu?
- Một vạn hai ngàn quân!
- Như vậy đi! Chúng ta dùng biện pháp biến báo, cho phép các ngươi tăng thêm ba ngàn danh ngạch trong phạm vi chức quyền của ta. Ta nhớ được trước đây quan gia đã từng đồng ý, vấn đề cũng không lớn. Mặt khác, ta để Xu Mật Viện cho phủ Kinh Triệu danh ngạch năm ngàn hương binh huấn luyện lâu dài, đồng thời ta lại trích cấp ngoài định mức năm ngàn bộ vũ khí cho phủ Kinh Triệu, các ngươi sử dụng cụ thể ra sao ta sẽ mặc kệ.
Đây thực sự là biện pháp biến báo của Quách Dược Sư phủ Yến Sơn, dùng hương binh để thay thế Cấm Quân. Hương binh có thể huấn luyện lâu dài, cũng có thể tập trung huấn luyện lúc nhàn nông, do Châu Huyện địa phương đưa ra lời thỉnh cầu, Xu Mật Viện phê chuẩn là được.
Vả lại hương binh các nơi không bị hạn chế chiêu mộ, Lý Diên Khánh là Đồng Tri phủ Kinh Triệu, lại là Cung Tiễn Đề Cử Thiểm Tây Lộ, vậy hương binh phủ Kinh Triệu cũng do hắn nắm giữ. Trang bị khôi giáp Cấm Quân cho hương binh, lại tăng cường huấn luyện, cũng chẳng khác gì Cấm Quân. Về phần lương bổng của năm ngàn hương binh, điều này do Lý Diên Khánh tự giải quyết, có Bảo Nghiên Trai làm hậu thuẫn, chút tiền lẻ này không tính là gì.
Trong Bảo Giáp Pháp của Đại Tống quy định, vũ khí lương bổng của hương binh do các Châu Huyện tự chuẩn bị, triều đình không can thiệp, không gánh vác. Châu Huyện có điều kiện tốt hơn một chút có thể cho hương binh chút cơm nước phụ cấp. Châu Huyện có điều kiện không tốt thì do hương binh tự gánh chịu vũ khí và lương khô, mang đến gánh nặng cực lớn cho nông dân, bởi vậy Hà Bắc và Hà Đông từng bùng nổ khởi nghĩa nông dân.
Lý Diên Khánh cũng biết đây là thay đổi lớn nhất mà Cao Cầu có thể làm được, hương binh huấn luyện lâu dài chính là cách trưng binh biến tướng. Hắn có thể học Quách Dược Sư trong chuyện lương bổng hương binh, thông qua mậu dịch quan thương để giải quyết. Quân lương một tháng của năm ngàn binh sĩ là năm vạn quan, để Bảo Nghiên Trai gánh vác là không thực tế.
- Đa tạ Thái Úy hỗ trợ, Diên Khánh vô cùng cảm kích.
Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Lý Diên Khánh, Cao Cầu bỗng nghĩ tới điều gì. Chuyện gia tăng hạn mức quân đội, Cao Thâm cũng có quyền lực phê chuẩn, hắn hoàn toàn có thể thông qua Tào gia tìm Cao Thâm thao tác, nhưng hắn chạy tới cầu mình, đó là vì sao?
Cao Cầu vừa suy nghĩ liền hiểu rõ, mục đích thực sự của Lý Diên Khánh là muốn kéo mình vào chuyện này. Một mặt để phòng ngừa mình làm khó khăn, một mặt khác nếu như chuyện này có ngày bị lộ, mình nhất định phải che giấu giúp hắn. Tên này tuổi còn trẻ đã đa mưu túc trí.
Chẳng qua Cao Cầu cũng không phải người không có phân tấc, loại chuyện này y không có khả năng dễ dàng đáp ứng. Nếu Lý Diên Khánh đảng nhiệm Đồng Tri phủ Ứng Thiên, y tuyệt đối sẽ không đáp ứng chuyện vận hành tăng binh thay Lý Diên Khánh. Chung quanh phủ Ứng Thiên không có kẻ địch uy hiếp, động cơ tăng binh của ngươi cũng khiến người ta hoài nghi, quan gia hỏi tới y cũng không có cách nào giải thích.
Nhưng phủ Kinh Triệu thì khác, nhất là Lý Diên Khánh còn kiêm nhiệm Tổng Quản Phu Diên Lộ, thời điểm Tống Hạ nhất trí hiệp nghị giải trừ quân bị biên cảnh, gia tăng binh lực phủ Kinh Triệu một cách thích hợp cũng là lo trước khỏi họa, lý do hoàn toàn quang minh chính đại, cho nên Cao Cầu mới dám phê chuẩn Lý Diên Khánh tăng binh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cao Cầu cũng bình tĩnh lại. Tiếp theo y muốn đưa ra yêu cầu của mình, Cao Cầu rót một chén trà cho Lý Diên Khánh, cười nhạt hỏi:
- Gần đây thân thể Tào công thế nào?

Không ngoài dự kiến của Lý Diên Khánh, Cao Cầu quả nhiên hi vọng ba nhà Tào Phan Cao ủng hộ y nhập Tướng. Lý Diên Khánh cũng vui vẻ đáp ứng, cũng nói cho Cao Cầu, Tào Bình vẫn luôn hi vọng Tri Chính Đường có đại biểu quân đội bên trong, hi vọng Cao Cầu nhập Tướng làm cơ hội. Hai bên trò chuyện vui vẻ, lúc rời khỏi Phàn Lâu đã xế chiều.
- Cao Thái Úy rất ít khi nói chuyện với người khác lâu như vậy, Diên Khánh rất có thể diện nha!
Trong xe ngựa, Trịnh Vinh Thái mặt mũi hâm mộ nói với Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh vung tay:
- Chúng ta không nói chuyện này, ta cũng rất quan tâm ngươi, ngươi và Thái tử còn liên hệ không?
Trịnh Vinh Thái lắc đầu, sắc mặt trở nên ảm đạm, qua nửa ngày nhỏ giọng nói:
- Từ sau khi a tỷ bị phế, Thái tử không còn hỏi tới Trịnh gia, thậm chí con đường Triệu Thái y cũng không có tin tức.
Lý Diên Khánh không nói gì, nếu ngay cả Triệu Thái y cũng không có chút tin tức quan tâm hỏi thăm, vậy nói rõ Thái tử thực sự từ bỏ Trịnh gia rồi. Trịnh Vinh Thái thở dài:
- Lời này ta cũng chỉ nói với ngươi, chớ nói một ngày vợ chồng ân trăm ngày, a tỷ ta vì hắn mà bị ép vào không môn làm ni, cả đời bị hủy, nhưng hắn lại không có chút ý tứ an ủi, như vậy không khỏi quá vô tình rồi.
Lý Diên Khánh không biết nên khuyên Trịnh Vinh Thái thế nào. Lúc đầu Trịnh gia cũng không có bối cảnh gì, chỉ có tiền, Thái tử Triệu Hoàn cũng nhìn trúng tài sản của Trịnh gia. Hiện giờ Triệu Hoàn lại nạp nữ nhân Hướng gia làm Thiên phi, nhận được Hướng gia ủng hộ tài lực, đương nhiên đá bay Trịnh gia ra ngoài. Thực ra Trịnh Vinh Thái nói cũng đúng, cho dù Triệu Hoàn mưu cầu tài sản của Trịnh gia, nhưng Trịnh gia hi sinh vì Triệu Hoàn nhiều như vậy, lại rơi vào kết quả thế này, phải nói tâm tính Triệu Hoàn quá bạc.
- Lão Trịnh, nghĩ thông suốt một chút, Tái ông mất ngựa sao biết họa phúc. Trịnh gia và Thái tử hoàn toàn mất liên hệ chưa chắc đã là chuyện xấu, thực ra ta đề nghị a tỷ ngươi hoàn tục về nhà.
- Có thể chứ?
Trịnh Vinh Thái ngạc nhiên hỏi.
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Thực ra đây là thăm dò, nếu a tỷ ngươi hoàn tục về nhà, Thái tử và triều đình chẳng quan tâm, như vậy nói rõ Trịnh gia đã thực sự mất liên hệ với Thái tử, vậy a tỷ ngươi cần gì phải tự tìm khổ sở, chờ qua mấy năm có thể yên lặng tìm người gả đi.
Trịnh Vinh Thái trầm tư một lát:
- Ngươi nói rất có lý, a tỷ có thể hoàn tục về nhà, ta trở về nói cho phụ thân. Về phần lấy chồng, hiện giờ không thể cân nhắc.
- Trịnh gia các ngươi có mua đất ở Hàng Châu không?
Lý Diên Khánh lại đổi chủ đề.
Trịnh Vinh Thái gật đầu:
- Hàng Châu, Minh Châu, Tô Châu, Giang Ninh đều mua cả. Hàng Châu mua ba trăm mẫu, qua năm ta dự định tới Hàng Châu một chuyến, xây dựng tòa nhà, sau đó phụ mẫu và đại tỷ có thể chuyển qua. Chờ xử lý xong chuyện ở kinh thành, ta cũng chuẩn bị rời đi, hoàn toàn thoát khỏi bóng ma Thái tử.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Đây là cử chỉ sáng suốt!
Mặc dù Lý Diên Khánh không muốn gặp gỡ Lương Sư Thành, nhưng hắn vẫn tới Lương phủ. Cho dù không có lời nào để nói với Lương Sư Thành, đây cũng là vấn đề thái độ. Chẳng qua vận may của Lý Diên Khánh không tồi, Lương Sư Thành vừa vặn bị cảm, dưỡng bệnh trong nhà. Lão cũng không quan tâm tình hình phủ Kinh Triệu, chỉ tùy tiện hỏi vài câu. Lý Diên Khánh lợi dụng cớ không quấy rầy Lương Sư Thành nghỉ ngơi, đứng dậy cáo từ.
Rời khỏi Lương phủ, Lý Diên Khánh liền tiện chân tới nhà Vương Quý ở kinh thành. Vương Vạn Hào đã dẫn đầu gia tộc chuyển tới huyện Giang Hạ, rất nhiều tộc nhân Vương gia và một số tá điền vốn phụ thuộc Vương gia đều đi theo, tạo thành thôn Vương gia mới ở Giang Hạ.
Nhưng Vương Vạn Hào lại nhìn xa, coi như dời tới phương nam cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi trung tâm chính trị, cho nên y đồng ý Vương Quý ở lại kinh thành. Vương Quý thuê phòng ở, gần với Đại Tướng Quốc Tự, là một căn viện tử chiếm diện tích một mẫu rưỡi.
Trạch khác viện ở diện tích, bình thường mà nói, hai mẫu đất trở nên có thể miễn cưỡng xưng là trạch, nhỏ hơn hai mẫu thì không cách nào dựng thành cục tam tiến, nhiều nhất trước sau hai viện, chỉ có thể xưng là viện.
- Lúc đầu ta dự định thuê một căn nhà nhỏ ba mẫu, vừa vặn láng giềng cùng thôn xóm giới thiệu căn viện này, là phòng ở thân thích của hắn, tiền thuê rất rẻ, mỗi tháng chỉ cần mười quan tiền, nếu đóng đủ tiền thuê ba năm, chỉ cần ba trăm quan. Ta cảm thấy nơi này không tệ, A Viên mang theo hai đứa nhỏ ở cũng đủ rồi.
Vương Quý dẫn Lý Diên Khánh tham quan nhà mới của gã, trước sau nhị tiến, tiền viện lớn, hậu viện nhỏ, có mười mấy căn phòng, hậu viện còn có vườn hoa rất nhỏ. Thê tử Vương Quý là Thang Viên Nhi mang theo hai đứa nhỏ cùng mấy nha hoàn ở tại hậu viện, đầu bếp nữ và hai người hầu ở phía trước.
Lý Diên Khánh gật đầu hỏi:
- Gia đình các ngươi ở thì đủ rồi, nhưng nếu phụ mẫu hoặc thúc bá huynh đệ đến thì ở chỗ nào?
- Phụ mẫu và tổ phụ tới có thể ở hậu viện, bên kia còn mấy gian phòng trống. Thúc bá huynh đệ tới cũng chỉ có thể ở tiền viện, dù sao nhiều phòng trống.
- Thực ra ta vẫn đề nghị ngươi thuê một căn nhà nhỏ, gia tộc các ngươi lớn, tộc nhân nhiều, như vậy sẽ dễ dàng hơn một chút.
- Được rồi, đa giao tiền thuê ba năm rồi, mà không phải ngươi nói qua hai ba năm có thể sẽ dời đô sao? Ta cũng lười đổi, quá mệt nhọc.
Lý Diên Khánh cũng chỉ nói một chút, Vương Quý không muốn đổi thì thôi. Hai người trở về phòng ngồi xuống, Vương Quý rót một chén trà nóng cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi:
- Lão Ngưu đâu? Sao không thấy hắn?
- Giữa trưa hắn đã bị mấy đồng hương gọi đi uống hoa tửu, ta ở chỗ này có khách, ta không đi.
- Ngươi có khách sao?
Vương Quý cười:
- Khách ngươi rất quen thuộc!
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, chần chờ hỏi:
- Không phải là lão Thang chứ?
Vương Quý gật đầu:
- Ngoài đại cữu tử này của ta, còn ai vào đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận