Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 655: Khu chợ Khúc Giang

Chương 655: Khu chợ Khúc GiangChương 655: Khu chợ Khúc Giang
Mặc dù hôm nay Tào Uẩn không có kế hoạch dạo chơi khu chợ, nhưng đêm đầu tiên trong phủ không cách nào đun nấu, mọi người đành phải ra quán rượu bên ngoài ăn cơm.
Đi ra khỏi nhà quan chính là một dòng sông nhỏ, hai bên sông nhỏ dùng đá xanh xây thành đê, đủ loại liễu rủ dọc theo con đường bên sông, cực kỳ sạch sẽ. Lý Diên Khánh mang theo người nhà chậm rãi đi dọc theo sông nhỏ, hắn chỉ một viện lớn đối diện sông nói:
- Nơi đó chính là nhạc phường Khúc Giang, học đường chuyên dạy âm nhạc, ước chừng có hơn trăm học sinh, rất nhiều người đều là nhi nữ quan lại, Kiều Kiều và Bảo nương đều có thể tới học.
Kiều Kiều vểnh chiếc miệng lên, nhỏ giọng lầm bầm một câu:
- Vừa mới nhảy ra khỏi hố lửa kinh thành, lại muốn đẩy ta vào miệng hổ, ta mới không làm!
Tào Uẩn nghe được nàng lầm bầm, vừa bực mình vừa buồn cười:
- Kiều Kiều, ta đã cam đoan với cha, ngươi nhất định phải tiếp tục đi học tại Kinh Triệu. Học ở nhà cũng được, học bên ngoài cũng được, đều tùy ngươi, nhưng không cho ngươi buông thả!
Tào Kiều Kiều không lên tiếng. Bảo Nghiên kéo tay nàng, lắc lắc cười nói:
- Kiều Kiều tỷ, chúng ta cùng nhau đi học, cùng nuôi chim có được không?
Sau khi nghe được, mặt Kiều Kiều lập tức tươi cười:
- Trong khu chợ chắc chắn có cửa hàng bán chim, chúng ta chờ một lát rồi đi dạo chơi!
Mọi người dọc theo sông nhỏ đi chừng hai trăm bước, liền tới cửa tây nam khu chợ Khúc Giang. Khu chợ Khúc Giang xếp thứ hai trong năm khu chợ tại Kinh Triệu, toàn bộ khu chợ chiếm diện tích khoảng hai trăm mẫu, nhìn từ trên cao xuống, khu chợ hình chữ ‘Hồi’ (回), tạo thành hai bộ phận trong ngoài. Bên ngoài có tám cửa, cửa chính ở phía bắc, cửa tây nam là nơi bán hoa, chim, cá; không nhiều người, cũng tương đối yên tĩnh.
Bụng Tào Kiều Kiều cũng đã đói rồi, tạm thời không để ý tới xem chim. Chẳng qua nàng đã sớm tìm manh mối, chuẩn bị lúc trở về nhà dẫn Bảo nương tới mua chim.
Xuyên qua chợ hoa, không khí ồn ào náo nhiệt lập tức ập tới trước mặt. Chỉ thấy cửa hàng lớn nhỏ chật ních hai bên, người đến người đi trên đường, giống như nước chảy. Lúc này, mười mấy thân binh chạy lên phía trước, ngăn người đi hai bên đường lại. Lý Diên Khánh dẫn người nhà đi vào quán rượu Khúc Giang Biệt Viện đối diện.
Quán rượu rất lớn, khách ngồi đầy trong đại sảnh. Nhưng họ không cần tiến vào đại sảnh, mà đi cầu thang bên cạnh, trực tiếp đi vào một gian nhã thất trên tầng hai. Hai chậu than nhỏ đang thiêu đốt tỏng nhã thất, khiến trong phòng ấm áp như mùa xuân. Bảy người bọn họ, tăng thêm hai nhũ mẫu ôm đứa nhỏ, tổng cộng chín người. Các thân bình dùng cơm trong đại sảnh, vú già còn lại mỗi người nhận năm trăm văn tiền, tự mình ra ngoài dùng cơm.
Lý Diên Khánh cười vung tay:
- Ta đã gọi sẵn rượu thịt rồi, sẽ lập tức đưa tới, mọi người tùy tiện ngồi đi!
Mọi người vội vàng bỏ mũ trùm và áo choàng xuống, ngồi trước bàn lớn. Hai nhũ mẫu ôm trẻ con ngồi gần nhất, hai thị nữ tới rót trà nóng cho họ. Chỉ chờ giây lát, ba tên tiểu nhị nâng chiếc lồng cơm đi tới, đưa đồ ăn ra như nước chảy, mấy bầu rượu cũng được đưa lên ngay lập tức.
- Đại thư nương, ta cũng muốn uống rượu!
Kiều Kiều thấy a tỷ phân phối chén rượu không có phần của mình, không nhịn được kêu lên.
Tào Uẩn lườm nàng một cái:
- Trẻ con uống rượu cái gì, uống trà là được rồi. Xem Bảo nương người ta ngoan bao nhiêu, cái gì cũng không nói, chỉ ngươi nhiều ý kiến!
- Bảo nương là trẻ con, đương nhiên không thể uống rượu, nhưng người ta đã lớn rồi, có thể uống một chén.
Kiều Kiều lại tăng themem ột câu:
- Sau tết lão gia tử cũng cho phép ta uống một chén rượu.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Uẩn nương, rượu hôm nay là rượu gạo ngọt, nàng và Bảo nương cũng có thể uống một chút, không có gì đáng ngại.
Trượng phu mở miệng, Tào Uẩn liền đưa một ly rượu cho nàng:
- Được rồi! Không cho phép uống nhiều, chỉ cho phép uống một chén.
Tào Kiều Kiều reo hò một tiếng, vội vàng tự rót cho mình và Bảo nương một chén.
Lúc này, Lý Diên Khánh đứng dậy nói:
- Hôm nay cả nhà đoàn viên, chúng ta uống chén này!
- Cạn ly!
Mọi người reo hò một tiếng, cùng nhau uống rượu.
Tào Kiều Kiều vừa nâng cốc uống một hơi cạn sạch, lại nhân nhịp đại tỷ không chú ý, vụng trộm rót một chén rượu cho mình. Phát hiện tỷ phu đã nhìn mình rót rượu, mặt Kiều Kiều đỏ lên, vội vàng cười hì hì làm mặt quỷ.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của Trương Ưng:
- Đồng Tri và người nhà đang dùng bữa, không tiện gặp người ngoài!
- Ta cũng không tính là người ngoài, cũng là đồng liêu của Lý Đồng Tri, chuyên tới kính hắn một chén rượu, sao có thể cự người ngàn dặm?
Đây dường như là giọng của Tri Phủ Dương Tự Chu, Lý Diên Khánh khẽ giật mình, bưng chén rượu đứng dậy đi ra ngoài. Hắn mở cửa, quả nhiên thấy Dương Tự Chu và hai quan viên bưng rượu đứng ngoài cửa.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Tại sao Dương Tri Phủ lại ở chỗ này?
Dường như Dương Tự Chu đã uống vài chén, mặt mũi đỏ bừng, y cười ha ha nói:
- Quán rượu này là cữu tử của ta mở cửa, tới cổ động một chút. Vừa rồi nghe nha dịch nói trông thấy Lý Đồng Tri và người nhà, liền tới chào hỏi!
- Thì ra là thế, tới! Ta kính Dương Tri Phủ một chén, uống trước rồi nói!
Lý Diên Khánh nâng chén uống một hơi cạn sạch, lắc lắc chén rượu. Dương Tự Chu cũng uống rượu trong chén, cười nói:
- Sao đệ muội không ra gặp một lần?
Lý Diên Khánh không vui trong lòng, đây là chuyện gì vậy? Trường hợp này có thể tùy tiện gặp thê nữ người khác sao?
Trương Ưng bên cạnh hừ một tiếng, siết chặt nắm đấm. Lý Diên Khánh vội vàng nháy mắt với Trương Ưng, lại cười nói với hai tên quan viên sau lưng Dương Tự Chu:
- Ngô Tham Quân và Trương Chủ Bộ cũng đến kính rượu à?
Hai quan viên vội vàng nâng chén:
- Chúng ta chuyên tới kính Đồng Tri!
- Không cần khách khí, mấy tháng này khiến hai vị phiền toái hơn rồi.
Lúc này, Dương Tự Chu lại lảo đảo đi vào trong phòng:
- Ta đi kính đệ muội một chén rượu!
Trương Ưng giận dữ, vung tay tóm chặt cổ Dương Tự Chu, kéo y ra ngoài, đẩy mạnh ra mấy bước.
Dương Tự Chu cũng nổi giận:
- Lý Đồng Tri, thủ hạ này của ngươi có chuyện gì vậy, tại sao lại nhiều lần khiêu khích ta, cho rằng ta không nổi giận sao?
Lý Diên Khánh lạnh lùng nói:
- Dương Tri Phủ, hôm nay ngươi uống hơi nhiều rượu rồi, đi nghỉ trước đi!
Hắn nháy mắt với hai tên quan viên bên cạnh, hai tên quan viên thầm mắng trong lòng Dương Tự Chu say rượu thất lễ, liền vội vàng tiến tới đỡ hai bên Dương Tự Chu:
- Đồng Tri, hôm nay Dương Tri Phủ uống vài chén, hơi hồ đồ, xin Đồng Tri chớ trách!
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Dẫn Dương Tri Phủ đi nghỉ ngơi cho tốt đi!
- Ai nói ta uống quá nhiều? Lý Đồng Tri, ta còn chưa uống một chén với đệ muội!
Hai quan viên hận không thể cởi bít tận chặn cái miệng thối của Tri Phủ, hai người cùng nhau dùng sức, kéo y vào một gian phòng khác.
Lý Diên Khánh lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu vỗ vai Trương Ưng:
- Đi xuống ăn cơm đi! Nơi này tạm thời không cần.
- Ti chức đi sắp xếp hai huynh đệ tới đây!
Trương Ưng bước nhanh xuống. Lúc này Lý Diên Khánh mới quay lại trước bàn mình ngồi xuống. Tào Uẩn cười hỏi:
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì?
- Dương Tri Phủ Kinh Triệu, uống nhiều rượu, chạy tới nơi này nói lung tung, ta đã để những quan viên khác kéo hắn đi.
- Phu quân nói chuyện với hắn như vậy, có đắc tội hắn hay không?
Lý Diên Khánh lắc đầu, chẳng thèm ngó tới:
- Không phải vấn đề ta đắc tội hắn, mà là hắn đắc tội ta. Xem đi! Sáng sớm ngày mai hắn nhất định sẽ tới xin lỗi ta.
Tư Tư cười nói:
- Xem ra phu lang cũng rất có quan uy tại Kinh Triệu nha!
Lý Diên Khánh cười vung tay:
- Quan uy tại Kinh Triệu cũng bình thường thôi, nếu như thực sự mà nói, lúc ở huyện Gia Ngư mới là quan uy mười phần, nói một không hai, khiến người ta hoài niệm nha!
Tất cả mọi người đều cười ra tiếng. Tào Uẩn chỉ vào trượng phu thở dài:
- Chàng nha! Thực sự không có tiền đồ, lại còn hoài niệm thời gian quan bát phẩm tép riu.
Mọi người còn nói chuyện lý thú ở huyện Gia Ngư, không khí bắt đầu vui tươi. Mọi người lại uống vài chén rượu, Kiều Kiều và Bảo nương đã ăn no rồi, hai người bàn bạc đi mua chim. Lý Diên Khánh vội vàng sai hai tên thân binh đi cùng các nàng.
Lúc này, Hỗ Thanh Nhi bưng một chén rượu đi tới bên người Lý Diên Khánh, hé miệng cười nói:
- Ta kính đại ca một chén rượu.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Chén rượu này của ngươi cũng không dễ uống, nói đi! Ngươi muốn làm gì?
- Đại ca, lúc bắc phạt lần trước huynh đáp ứng rồi, ta ở nhà buồn bực phát chán!
- Ngươi luyện ném đá và phi đao thế nào rồi?
- Ta vẫn luôn khổ luyện, một ngày cũng không dám buông lỏng.
Tào Uẩn bên cạnh cười nói:
- Thanh nhi nói không sai, nàng rất vất vả, một ngày cũng không nghỉ ngơi, phu quân cho nàng một cơ hội đi!
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Mấy ngày nữa, trong quân có một lần luận võ, ngươi cũng có thể tham gia. Nếu như tất cả mọi người công nhận ngươi, vậy ngươi có thể tòng quân rồi!
- Thật sao?
Thanh nhi ngạc nhiên hỏi.
Lý Diên Khánh khẽ gật đầu, cười nói:
- Tốt nhất hiện giờ ngươi bộc lộ tài năng cho ta xem.
Thanh nhi tiện tay nhặt hai chén rượu nhỏ, hất lên không, một cây chủy thủ sắc bén lạnh lẽo rời khỏi tay, xuyên thấu qua hai chén rượu trên không, ghim chúng trên cột gỗ cách vài chục bước.
Lý Diên Khánh hơi chấn kinh, lại có thể khiến chén không nát, công lực này cho dù là hắn cũng không làm được. Qua nửa ngày, Lý Diên Khánh vỗ tay thở dài:
- Ngươi có thể xuất sư rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận