Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 672: Hồng Ngọc Lương gia

Chương 672: Hồng Ngọc Lương giaChương 672: Hồng Ngọc Lương gia
Lý Diên Khánh hỏi với giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng lực tay lại như kìm sắt tóm lấy cổ tay gã sai vặt. Gã sai vặt sợ hãi trong lòng, đành trả lời thành thật:
- Hoa khôi Lương Hồng Ngọc trong viện vốn là nhân tình của Hàn tướng quân, nhưng mấy ngày trước có một vị đại thương nhân tới đây, nhìn trúng Lương Hồng Ngọc, ra giá một vạn quan mua nàng. Viện chủ bị mỡ lợn làm mê muội tâm trí, liền đáp ứng. Xế chiều hôm nay thương nhân mang theo mười mấy tên thủ hạ tới đón người. Kết quả Lương Hồng Ngọc thề sống thề chết không theo, dùng dao chĩa vào lồng ngực. Có người vụng trộm chạy đi báo tin cho Hàn tướng quân, không phải Hàn tướng quân đã tới rồi sao?
Giờ Lý Diên Khánh mới hiểu được tiền căn hậu quả, liền buông gã sai vặt ra. Cổ tay gã sai vặt sưng đỏ, gã e ngại nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, quay người trốn đi không còn tung tích. Lý Diên Khánh tách khỏi đám người đi tới trước cổng chính. Mấy tên lính đang đứng gác trước cổng, không cho phép người rảnh rỗi đi vào. Hiển nhiên họ không nhận ra Lý Diên Khánh mặc y phục hàng ngày, hung ác quát:
- Mau cút đi! Nơi này không cho phép người khác vào xem náo nhiệt.
Lý Diên Khánh lạnh lùng hừ một tiếng:
- Bao gồm cả ta sao?
Mấy tên lính nghe giọng nhận ra Lý Diên Khánh, họ sợ hãi cùng quỳ một chân xuống:
- Tham kiến Thống Chế!
- Được rồi, đứng lên đi!
Mấy tên lính đứng dậy, lại nơm nớp lo sợ nói:
- Vừa rồi chúng ta thực sự không nhận ra, Thống Chế tha cho chúng ta lần này đi!
Mấy người họ đều là thân binh của Hàn Thế Trung, mặc dù vừa rồi Lý Diên Khánh không vui, nhưng hắn vẫn phải cho Hàn Thế Trung chút thể diện, liền gật đầu nói:
- Lần này bỏ qua, lần sau còn dám ăn nói lỗ mãng, cẩn thận ta đập nát miệng của các ngươi!
- Ti chức không dám!
- Trông coi cửa cẩn thận, nói chuyện khách khí một chút.
Lý Diên Khánh không để ý tới họ, trực tiếp đi vào nhạc phường. Mười nam tử bộ dạng gia đinh quỳ trong viện, thấy Hàn Thế Trung tay phải cầm giải oản đao, tóm lấy một nam tử trung niên trong phòng. Nam tử mặt mũi đầy máu tươi, lỗ tai đã bị cắt một chiếc, y sợ hãi hô lên như heo chọc tiết:
- Đại gia tha mạng! Ta thực sự không biết.
- Cẩu tạp chủng, dám cướp nữ nhân của ông, hôm nay ông chắc chắn phải làm thịt ngươi.
Hàn Thế Trung lửa giận cao vạn trượng, một cước đá nam tử bay vào trong viện.
- Hàn tướng quân!
Lý Diên Khánh quát lạnh một tiếng.
Hàn Thế Trung vừa nhìn thấy Vương Quý và Thang Hoài, liền biết được Thống Chế cũng tới, chỉ là cơn giận của gã còn chưa tiêu, liền tiến tới ôm quyền nói với Lý Diên Khánh:
- Tham kiến Thống Chế!
Lý Diên Khánh thấy nam tử kia ôm lấy cánh tay trái, mặt mũi tràn ngập đau đớn, đoán chừng một cước vừa rồi của Hàn Thế Trung đã làm gãy ta y.
- Hắn đụng vào nữ nhân của ngươi chưa?
Lý Diên Khánh lườm thương nhân kia nói.
- Hắn dám sao! Cho dù hắn đụng vào một sợi tóc gáy, ông cũng phải chém hắn ngàn đao!
Hàn Thế Trung căm tức nhìn thương nhân nói.
- Đã như vậy thì không nên làm khó hắn, thả hắn rời đi!
Mặc dù Hàn Thế Trung muốn trừng phạt thật nặng nam tử này, ít nhất cũng phải chặt một tay một chân của y. Nhưng Lý Diên Khánh là lãnh đạo trực tiếp, quân lệnh như núi, gã không thể không nghe. Gã đành oán hận nói với nam tử:
- Thống Chế cầu tình cho ngươi, ông liền tha cho ngươi lần này, mau cút đi!
Nam tử như được đại xá, ngay cả nói lời cảm tạ với Lý Diên Khánh cũng không kịp, mang theo một đám gia đinh lảo đảo chạy ra ngoài cửa.
Mặc dù phú thương chạy mất rồi, nhưng viện chủ tự tiện bán Lương Hồng Ngọc thì vận may không tốt như vậy, lúc y bị mấy tên lính đẩy ra ngoài, máu me khắp người, đã thoi thóp rồi.
Lý Diên Khánh biết Hàn Thế Trung là người không chịu được hạt cát trong mắt, lòng ra cực kỳ độc ác. Viện chủ này coi như gieo gió gặt bão, hắn cũng không bảo vệ được y. Lý Diên Khánh liền nói:
- Điểm đến là dừng, không cho phép tổn thương người vô tội, đã nghe chưa?
Hàn Thế Trung chậm rãi gật đầu, ánh mắt như đao nhìn về phía Viện chủ, gã nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta đã biết, ta cũng chỉ thu thập hắn!
Lý Diên Khánh lắc đầu quay người rời đi. Vương Quý và Thang Hoài cũng không muốn xem tiếp nữa, quay người đi theo Lý Diên Khánh ra khỏi viện.
- Chỉ vì một nữ nhân, có cần thiết hay không?
Vương Quý hơi khinh thường nói.
Vương Quý vẫn luôn coi thường Hàn Thế Trung. Mặc dù Hàn Thế Trung đánh trận lợi hại, nhưng lòng dạ tương đối hẹp hòi, ra tay lại độc ác. Mặc dù Lương Hồng Ngọc là nhân tình của gã, nhưng dù sao cũng là người của nhạc phường, Viện chủ đương nhiên có quyền lực lựa chọn khách. Cho dù nhất thời chọc giận người khác, nhưng y cũng không nên bị dồn vào chỗ chết, điều này thực sự hơi quá mức.
Nhưng ngay khi Lý Diên Khánh đi tới cửa, một giọng nói thanh thúy vang lên sau lưng:
- Hàn đại ca, van cầu huynh tha cho hắn đi!
Lý Diên Khánh quay đầu, liền thấy một nữ tử trẻ tuổi vóc người cao gầy quỳ trong viện, khẩn cầu nói:
- Trịnh Viện chủ có ân lớn với Hồng Ngọc, van cầu Hàn đại ca xem mặt mũi của Hồng Ngọc, tha cho hắn một mạng đi!
Hóa ra nàng chính là Lương Hồng Ngọc, Lý Diên Khánh cũng có vài phần hứng thú, đánh giá Lương Hồng Ngọc từ phía bên cạnh. Chẳng qua vừa nhìn một cái, Lý Diên Khánh liền hơi thất vọng. Lương Hồng Ngọc này mặc dù dáng dấp không tệ, nhưng tuyệt đối chưa nói tới khuynh quốc khuynh thành, kém xa ái thiếp Tư Tư của mình, chẳng qua giữa lông mày cũng có khí chất oai hùng, khí chất này rất giống Hỗ Thanh Nhi.
Đừng nhìn Hàn Thế Trung hung thần ác sát, vẻ mặt giống như muốn ăn thịt người vậy. Nhưng vừa thấy Lương Hồng Ngọc, sát khí đầy mặt lập tức biến mất không còn tung tích, gã giật nảy mình, vội vàng tiến lên nói:
- Hồng Ngọc, nàng làm gì vậy, trời rất lạnh, mau mau đứng dậy đi!
- Đại ca, huynh không buông tha hắn, ta tuyệt đối không đứng dậy.
Lương Hồng Ngọc giọng nói êm dịu, nhưng giọng điệu lại hết sức kiên quyết.
Hàn Thế Trung ngẩn cả người, qua nửa ngày gã đành giậm chân một cái:
- Được rồi! Xem mặt mũi của nàng, hôm nay ta sẽ tha cho hắn một lần.
Lương Hồng Ngọc vội vàng nói với mấy vú già:
- Nhanh đỡ Viện chủ đi xem đại phu, nhanh đi!
Mấy tên vú già luống cuống tay chân, dùng cáng cứu thương khiêng Viện chủ máu me khắp người, lại đắp một chiếc chăn mền cho y, vội vàng rời khỏi nhạc phường.
Lúc này Hàn Thế Trung đã không quan tâm sự sống chết của Viện chủ, gã đỡ Lương Hồng Ngọc dậy đi tới trước mặt Lý Diên Khánh, ôm quyền thi lễ cười nói:
- Giới thiệu cho Thống Chế một chút, nàng chính là Hồng Ngọc vợ ta, họ Lương.
Gã lại nói với Lương Hồng Ngọc:
- Đây chính là Lý Thống Chế mà ta thường nói với nàng.
Lương Hồng Ngọc nhẹ nhàng thi lễ:
- Hồng Ngọc tham kiến Lý quan nhân!
Cuối cùng Lý Diên Khánh nhìn Lương Hồng Ngọc từ chính diện, cơ bản ánh mắt của hắn không sai, Lương Hồng Ngọc quả thực chưa nói tới thiên kiều bá mị, bàn tới xinh đẹp cũng kém Tào Uẩn vợ mình vài phần.
Chẳng qua tướng mạo của nàng cũng có chút ưu điểm, đó là cực kỳ tinh xảo, toàn bộ ngũ quan giống như tác phẩm của đại sư điêu khắc đỉnh cấp. Sống mũi cao, mặt trứng ngỗng, lông mày sắc, giữa lông mày khí khái anh hùng hừng hực. Dáng người của nàng rất cao, theo tiêu chuẩn sau này đại khái khoảng 1m75.
Trong đầu Lý Diên Khánh nhảy ra một từ, đó chính là duyên phận. Nữ tử có loại tư sắc thế này, Hàn Thế Trung lại yêu thương nàng thắm thiết, phải nói họ rất hợp mắt.
- Động tác của Hồng Ngọc rất nhanh nhẹn, hẳn là đã từng luyện võ sao?
Lý Diên Khánh hơi mỉm cười hỏi.
Hàn Thế Trung cười ha ha:
- Thống Chế có ánh mắt, Hồng Ngọc quả thực xuất thân thế gia luyện võ, luyện võ tử nhỏ, mười bốn tuổi mới bắt đầu học tì bà. Ta không có hứng thú với âm nhạc, lại thích xem Hồng Ngọc múa kiếm. Sáng hôm nay ta kiếm được một đôi bảo kiếm, chính là chuẩn bị cho Hồng Ngọc.
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Đã như vậy, Hàn tướng quân hãy mang Hồng Ngọc cô nương rời đi! Phía nhạc phường ta sẽ nói một tiếng với Mã Thông Phán, để hắn xử lý thỏa đáng là được.
Hàn Thế Trung vui mừng, nhỏ giọng nói:
- Hồng Ngọc, đi theo ta!
Lương Hồng Ngọc cũng biết, hôm nay xảy ra chuyện này, nàng không có khả năng tiếp tục ở lại nhạc phường. Lý Đồng Tri đã mở miệng, như vậy việc chuộc thân cũng không cần mình quan tâm. Nàng thi lễ với Lý Diên Khánh, liền trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Hàn Thế Trung thở dài:
- Thực ra ta vẫn muốn chuộc thân thay nàng, nhưng nàng không muốn rời khỏi nhạc phường. Nếu không phải chuyện xấu ngày hôm nay, ta quả thực không có cách nào với nàng.
- Hôm nay Hàn tướng quân thực sự không biết điều nha!
Lý Diên Khánh phê bình hàm súc Hàn Thế Trung một câu.
Khuôn mặt Hàn Thế Trung lộ vẻ xấu hổ:
- Khiến Thống Chế chê cười rồi!
Lý Diên Khánh gật đầu nói:
- Không nên để người khác nắm được điểm yếu, chuyện giữa Viện chủ nhạc phường và thương nhân kia không liên quan gì tới ngươi, nhưng ngươi tốt nhất vẫn trả tiền chuộc thân cho Viện chủ. Không ở chỗ bao nhiêu tiền, coi như một trăm quan tiền ngươi cũng phải trả, hiểu ý của ta không?
- Ti chức hiểu được!
- Sau khi bố trí cho Lương cô nương, ngươi tiếp tục để ý chuyện thu mua vũ khí cũ, thời gian tương đối gấp, nếu thu mua vũ khí không đủ, ta còn phải nghĩ biện pháp khác.
Hiện giờ Lý Diên Khánh đã nhìn không rõ xu thế lịch sử, theo lý, sau khi Kim quốc diệt Liêu đạt được rất nhiều vật tư chiến lược, chuẩn bị chiến tranh đã đầy đủ rồi.
Thứ duy nhất không đủ chỉ sợ là quân đội. Một là chỉnh biên hàng quân Liêu quốc, một là tập kết quân đội của các bộ lạc. Một khi hoàn thành hai chuyện này, Kim quốc sẽ hoàn thành chuẩn bị chiến tranh với triều Tống, tính toán theo thời gian bình thường, nửa năm cũng đủ rồi.
Hàn Thế Trung biết Lý Diên Khánh sốt ruột trong lòng, liền cười nói:
- Chuyện thu mua vũ khí để Tào Tính quản lý là được rồi, ta nắm chặt thời gian huấn luyện lính mới, tranh thủ trong vòng ba tháng khiến một vạn năm ngàn lính mới hình thành sức chiến đấu, lại bắt đầu huấn luyện hương binh.
Lý Diên Khánh vui mừng:
- Vậy thì xin nhờ Hàn tướng quân!
- Thống Chế đừng khách khí, mặt khác ta còn có chuyện muốn thương lượng với Thống Chế một chút.
- Mời Hàn tướng quân nói!
Hàn Thế Trung hơi ngượng ngùng gãi đầu:
- Nghe nói Thống Chế vẫn luôn tìm một Phó tướng cho Tam Nương, ngài xem Hồng Ngọc…
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, Hàn Thế Trung cũng muốn để Lương Hồng Ngọc tòng quân, ruwarb sạch thân phận nhạc kỹ của nàng. Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Nếu như bản thân Lương cô nương đồng ý, chịu đựng được cuộc sống của Nữ Binh Doanh, ta khoogn có ý kiến!
- Đa tạ Thống Chế, ta sẽ bàn bạc với Hồng Ngọc một chút.
Lý Diên Khánh có cảm giác quái dị trong lòng, chẳng lẽ kiếp sống tòng quân của Lương Hồng Ngọc là bắt đầu từ Nữ Binh Doanh sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận