Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 685: Song Long Thái Hành

Chương 685: Song Long Thái HànhChương 685: Song Long Thái Hành
Tháng sáu năm Tuyên Hòa thứ sáu, Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn ba vạn kỵ binh tinh nhuệ vây thành đánh viện binh ở Phủ Chân Định, một hành động đánh tan ba vạn viện binh quân Tống từ xa tới. Trận chiến này quân Tống bỏ mình gần hai vạn người, bản thân Lưu Quang Thế trúng hai mũi tên, dẫn mấy ngàn tàn quân rút về phía nam.
Đã mất hi vọng viện quân, Đô Chỉ Huy Sứ Phủ Chân Định Vương Ngạn hiến Huyện Chân Định đầu hàng Kim binh, Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức chiếm lĩnh Phủ Chân Định.
Sau khi đột phá tuyến phòng ngự thứ nhất của của quân Tống, Hoàn Nhan Tông Vọng lại chia binh hai đường, lệnh Vạn phu trưởng Thuật Liệt Tốc, Hoạt Lý Cải dẫn hai vạn kỵ binh đi Tỉnh Hình tấn công Hà Đông Lộ. Bản thân gã tự mình dẫn ba vạn quân hướng về phía đông tiến đánh Hùng Châu và Bá Châu.
Cùng lúc đó, Trương Thúc Dạ dẫn ba vạn quân gặp phải năm vạn đại quân do Hoàn Nhan Đồ Mẫu xâm nhập phía nam ở Huyện Nhạc Thọ mặt nam Phủ Hà Gian. Hai quân bùng nổ kịch chiến trong vùng bỏ hoang, cuối cùng quân Tống ít không địch nổi nhiều, bị Kim binh đánh bại. Trương Thúc Dạ đành phải dẫn một vạn bại quân rút lui về phía Phủ Đại Danh.
Đại quân của Hoàn Nhan Đồ Mẫu không thừa cơ truy kích, mà quay đầu bắc thượng, tạo thành thế kìm kích cùng với đại quân của Hoàn Nhan Tông Vọng đánh tới từ phía tây Phủ Chân Định, hai mặt đông tây giáp công quân Tống trung lộ do Chủng Sư Trung dẫn đầu.

Tỉnh Hình là chỗ đứt đoạn thứ năm trong tám chỗ đứt đoạn của Thái Hành Sơn, tây từ Phủ Thái Nguyên, đông tới Phủ Chân Định. Bởi vì Tỉnh Hình là con đường duy nhất xe ngựa có thể đi qua Thái Hành Sơn, khiến cho nó có giá trị quân sự và buôn bán cực cao, từ xưa đã là vùng giao tranh của binh gia.
Tỉnh Hình đi ngang qua dãy núi Thái Hành, tổng chiều dài ước chừng hơn ba trăm dặm, ở giữa có con đường bằng đá chập hẹp nguy hiểm, xe ngựa không thể đi song song, kỵ binh chỉ có thể đi theo hàng. Đồng thời nó cũng có thung lũng rộng lớn, có thôn xóm và mảng lớn đất ruộng. Tại đoạn gần đất thậm chí còn phân bố hai tòa huyện thành là Bình Định và Tỉnh Hình. Trong Thái Hành Sơn sông núi tung hoành, rất nhiều đường nhánh, gập ghềnh tĩnh mịch, có nhiều sơn phỉ dã thú ẩn hiện.
Buổi sáng hôm đó, Yến Thanh dẫn năm mươi tên lính trinh sát tinh nhuệ tới thôn Hà Nguyên cách Huyện Bình Định khoảng ba mươi dặm về phía đông. Thôn Hà Nguyên ở trong lòng chảo sông, nơi này là một bồn địa chật hẹp, dài chừng hơn mười dặm, rộng chừng hai dặm. Khí hậu trong thung lũng ấm áp ướt át, đất đai phì nhiêu, phân phố bảy tám thôn trang lớn nhỏ, thôn Hà Nguyên là thôn trang gần đường tới Tỉnh Hình nhất.
Cửa thôn có hai quán rượu nhỏ và một cửa hàng vận chuyển nhỏ, còn một tiệm tạp hóa rất nhỏ, bên cạnh tiệm tạp hóa là một quán trà giản dị, dưới lều đặt tám chín chiếc bàn, buổi sáng không có bao nhiêu khách, chỉ có hai tên thương nhân vân du bốn phương ngồi trước bàn uống trà.
Đầu tiên Yến Thanh quan sát một lát từ xa, không phát hiện khác thường, lúc này gã mới dẫn thủ hạ đi vào quán trà ngồi xuống. Hai tên tiểu nhị vội vàng tiến đến chào hỏi:
- Mời các vị quân gia ngồi, ta đi dâng trà cho mọi người!
Năm mươi tên lính lập tức ngồi đầy quán trà, hai tên khách thương sợ hãi đứng dậy muốn rời đi. Yến Thanh lại nói với hai người:
- Hai vị đại ca, xin hỏi một câu!
Hai tên thương nhân nhìn nhau, một người ôm quyền nói:
- Vị tướng quân này muốn hỏi cái gì?
- Hai vị đại ca tới từ phía đông sao?
Hai người gật đầu:
- Đúng vậy!
- Hiện giờ tình hình chiến đấu tại Phủ Chân Định thế nào?
- Rất xin lỗi! Chúng ta không rõ lắm, chúng ta tới từ Huyện Tỉnh Hình, không rõ tình hình Phủ Chân Định.
Yến Thanh hơi thất vọng liền nói:
- Làm phiền hai vị đại ca rồi!
- Không có gì, chúng ta đi trước một bước!
Hai người đứng dậy vội vàng hấp tấp rời đi. Một trinh sát ngồi bên cạnh nhìn bóng lưng hai người nói:
- Hai người này có kỳ quái, ăn xong đồ không tính tiền đã rời đi, tiểu nhị cũng mặc kệ.
Yến Thanh cũng cảm thấy hơi kỳ quái, gã liền gọi tiểu nhị tới. Tiểu nhị cúi người cười nói:
- Tướng quân có gì dặn dò?
- Hai thương nhân vừa rồi ăn bánh uống trà, một văn không giao liền rời đi, tại sao ngươi mặc kệ?
Tiểu nhị nhếch miệng:
- Ai dám thu tiền của họ?
- Ngũ Lang, đừng nói lung tung!
Chưởng quỹ cách đó không xa hét lớn một tiếng, tiểu nhị không dám nói tiếp nữa.
- Chưởng quỹ, ngươi có ý gì?
Yến Thanh bất mãn lườm chưởng quỹ.
Chưởng quỹ vội vàng đi tới giải thích:
- Hai người kia đã tính tiền trước khi các quân gia tới rồi, tiểu nhị không biết.
Yến Thanh lại liếc nhìn tiểu nhị, thấy vẻ mặt khinh thường của gã, Yến Thanh càng thêm nghi ngờ trong lòng, liền vỗ bàn cả giận nói:
- Ngươi còn dám nói hươu nói vượn, ông đây một mồi lửa đốt cửa hàng này của ngươi!
Chưởng quỹ lập tức tái mặt, gã lườm tiểu nhị lắm miệng, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Thật ra hai người vừa rồi không phải thương nhân.
- Vậy họ là ai?
- Họ là thám tử Song Long Trại, chuyên tới đây theo dõi, thấy đại đội thương nhân sẽ trở về bẩm báo.
Yến Thanh khẽ giật mình:
- Ngươi nói họ là thổ phỉ sao?
Chưỡng quỹ cười khổ gật đầu, Yến Thanh không quen vùng này, gã lại hỏi:
- Trại chủ Song Long Trại là ai, có bao nhiêu thổ phỉ?
- Song Long Trại năm ngoái mới có, hai trùm thổ phỉ tập trung hơn trăm thủ hạ vào rừng làm cướp ở Dương Giác Sơn phía trước. Trùm thổ phỉ họ Quan, tự xưng hậu nhân của Quan nhị gia, một cây đao sử dụng cực kỳ sắc bén, quan phủ vây quét mấy lần đều bị đánh bại.
Đám binh lính đều nở nụ cười, ồn ào nghị luận:
- Thực là thú vị, hậu nhân của Quan nhị gia lại vào rừng làm cướp, nếu như Quan nhị gia biết được, chắc chắn sẽ tức chết!
- Vậy thì không chắc chắn, trước khi Quan nhị gia gặp được Lưu Bị cũng đã từng làm giặc cướp mấy năm.
Yến Thanh lại trầm tư không nói, họ Quan, đại đao lợi hại, chẳng lẽ là gã?
- Chưởng quỹ, Song Long Trại ở đâu?
Chưởng quỹ chỉ vào một đường rẽ cách đó không xa nói:
- Đi thẳng theo đường rẽ sơn cốc bên kia, đại khái hơn mười dặm sẽ thấy cờ xí.
- Đa tạ!
Yến Thanh cảm tạ chưởng quỹ, nói với mọi người:
- Tranh thủ thời gian ăn uống no đủ, cùng ca ca ta đi làm khoản buôn bán đi!

Yến Thanh mang theo thủ hạ dọc theo sơn cốc tiến về phía bắc. Đi chừng hơn mười dặm, phía trước bị một ngọn núi lớn cản đường, có thể thấy được rào doanh mơ hồ trong rừng cây trên ngọn núi lớn, một cây cờ lớn viền đỏ nền trắng được dựng trên rừng cây, trên đó viết ba chữ lớn ‘Song Long Trại’.
Đúng lúc này, một mũi tên lướt qua đỉnh đầu Yến Thanh, mấy mũi tên cắm trước mắt họ, một giọng nói hô lớn trên đỉnh đầu:
- Tiếp thêm một bước nữa, cẩn thận mạng chó của các ngươi!
Yến Thanh không chút hoang mang cao giọng nói:
- Trại chủ của các ngươi có phải Đại Đao Quan Thắng hay không?
Trầm mặc một lát, có người quát hỏi:
- Các ngươi là ai?
- Chúng ta là trinh sát quân Kinh Triệu, mời nói cho Quan Trại chủ, nói có cố nhân tới thăm!
Trên đỉnh đầu không còn âm thanh, đại khái chừng một nén nhang, liền nghe tiếng chiêng trống vang lớn, hơn trăm sơn phỉ lao xuống từ trên núi, một đại tướng dẫn đầu cưỡi một con ngựa tông đen, tay cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao, đầu đội khăn vấn, khuôn mặt hơi dài, một bộ râu đen dưới hàm, chính là danh tướng Lương Sơn Đại Đao Quan Thắng. Phía sau gã còn một đại tướng, tay cầm một ngân thương, phía sau lưng là Long Văn Xạ Điêu Cung, eo đeo ống tên sơn son, yến Thanh cũng nhận ra người này, lại là Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh.
Yến Thanh lập tức vui mừng, vội vàng tiến lên hô lớn:
- Hai vị đại ca, tiểu đệ Yến Thanh!
Quan Thắng nghe nói có vài chục quan binh tới, gã liền cùng Quan Vinh dẫn quân xuống núi, chuẩn bị cướp đoạt ngựa và khôi giáp của quan binh. Không ngờ tiểu tướng trẻ tuổi trước mặt lại là cố nhân, Quan Thắng chần chờ một chút:
- Ngươi là Yến Tiểu Ất?
Yến Thanh kích động hô lớn:
- Quan đại ca, chính là tiểu đệ!
Trong phe phái Lương Sơn, Quan Thắng cũng là một đảng với Lô Tuấn Nghĩa, giao tình với Yến Thanh rất sâu đậm. Quan Thắng cho rằng Yến Thanh đã chết, không nghĩ tới cách nhiều năm lại gặp gỡ, gã cũng cực kỳ kích động trong lòng, giục ngựa tiến lên hỏi:
- Tiểu Ất, sao ngươi lại ở chỗ này?
- Ta phụng lệnh Đô Thống Chế đến Tỉnh Hình tìm hiểu tin tức Kim binh, lại nghe được tin tức của huynh trưởng, đặc biệt tới gặp gỡ!
Lúc này, Hoa Vinh sau lưng hỏi:
- Ngươi đầu hàng Diêu Bình Trọng rồi?
- Không phải! Diêu Bình Trọng đã tới Lạc Dương, tiểu đệ là quân Kinh Triệu, đi theo Đô Thống Chế tiếp quản Thái Nguyên. Hai vị đại ca cũng biết Đô Thống Chế, là Lý Diên Khánh.
- Hóa ra là hắn!
Quan Thắng và Hoa Vinh nhìn nhau, họ đương nhiên biết Lý Diên Khánh, năm đó họ từng thi đấu với Lý Diên Khánh ở đại hội cung mã. Hoa Vinh lại hỏi:
- Các ngươi đã là quân Kinh Triệu, đến Thái Nguyên làm gì?
Yến Thanh thở dài trong lòng, cuộc sống của hai vị này giống như thế ngoại đào viên vậy, tình hình thế nào cũng không biết. Gã vội vàng giải thích:
- Kim quốc đã tuyên chiến với Đại Tống, Phủ Yến Sơn đã thất thủ, Kim binh sắp phát động tiến công Hà Đông Lộ. Triều đình điều quân Kinh Triệu tới thủ Thái Nguyên, tiểu đệ là Thiên tướng trinh sát, phụng lệnh Lý Đô Thống tới Thổ Môn Quan dò xét tình hình Kim binh.
Quan Thắng gật đầu:
- Đã tới rồi không ngại lên núi ngồi một chút!
Yến Thanh cũng muốn mượn lực lượng của họ, liền nói với thủ hạ:
- Các ngươi chờ dưới chân núi, ta đi lên uống chén rượu nhạt với hai vị ca ca.
Quan Thắng thấy gã không muốn mang thủ hạ lên núi, cũng không miễn cưỡng, liền cười nói:
- Hiền đệ theo ta lên núi đi!
Yến Thanh giục ngựa đi theo Quan Thắng và Hoa Vinh vào trong sơn trại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận