Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 686: Chặn đánh Tỉnh Hình (thượng)

Chương 686: Chặn đánh Tỉnh Hình (thượng)Chương 686: Chặn đánh Tỉnh Hình (thượng)
Song Long Trại cực kỳ đơn sơ, phòng xá đều dùng bùn đất và nhánh cây dựng thành, ngay cả Tụ Nghĩa Đường bề ngoài của trại cũng dùng gỗ thô ráp dựng thành. Binh sĩ trang bị lạc hậu, vũ khí trong tay đều là trường mâu và chiến đao khá thấp kém, phần lớn mặc giáp vải, không ít người tay cầm cung tên, người nào mặt mũi cũng xanh xao. Mặt đất trong trại trồng đầy rau quả, trên sườn núi phía sau còn có một ruộng lúa mạch, một đám gà đang tán loạn trong rừng cây.
Mấy hàng giá gỗ dựng trên đất trống, treo đầy các loại da lông và long vũ sắc thái xinh đẹp. Mấy tên lính đang giết một con lợn rừng vừa săn được. Một đám trẻ con vây quanh bên cạnh. Trong một căn phòng gỗ không có tường, mười mấy nữ nhân đang dệt vải.
Yến Thanh đi theo Quan Thắng vào Tụ Nghĩa Đường, bên trong bày một chiếc bàn lớn tự chế khá thô, hai bên đặt bảy tám chiếc ghế gỗ tự làm, phía trên bày hai chiếc ghế rộng, bên trên đều phủ một tấm da hổ.
- Điều kiện không tốt, tùy tiện ngồi đi!
Quan Thắng mời Yến Thanh ngồi xuống, lại sai binh sĩ bưng tới hai bát nước. Gã cười khổ một tiếng:
- Trong trại không có trà, đành phải mời ngươi uống chút nước suối, cảm giác cũng không tệ lắm!
Yến Thanh bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, gã hơi kỳ quái, nếu đánh cướp thương nhân, tại sao trong trại không có gì cả?
Quan Thắng hiểu được tâm tư của gã, liền cười nói:
- Đừng tưởng rằng nơi này vẫn là Lương Sơn. Chúng ta chặn đường thương đội chỉ lấy lương thực và muối, tất cả tài vật khác đều không cướp đoạt. Chúng ta chủ yếu sống dựa vào đi săn, cho nên quan binh cũng không tới quấy rối chúng ta, mọi người cũng bình an vô sự.
- Tại sao Quan đại ca lại ở Tỉnh Hình? Ta nhớ được nhà của đại ca không phải ở Triệu Quận sao?
Yến Thanh khó hiểu hỏi.
- Một lời khó nói hết!
Quan Thắng thở dài một tiếng:
- Năm đó ta bị Lý Diên Khánh bắt được ở Phủ Đại Danh sau đó phóng thích, ta liền trở lại Triệu Quận làm nông, phụng dưỡng mẹ già, nuôi sống gia đình, cũng sống bình yên được hai năm. Về sau Tống Giang lại tạo phản, phái người tới Triệu Quận tìm ta rời núi, ta không đáp ứng hắn, hắn lại làm giống như bức bách Lô Tuấn Nghĩa lúc trước, tố giác ta tạo phản với quan phủ. Kết quả ta bị quan phủ truy nã, mẫu thân bởi vậy mà qua đời. Ta cùng đường, lại không muốn đầu nhập vào Tống Giang, liền mang theo vợ con đến Tỉnh Hình làm thợ săn. Về sau hành tung bại lộ, ta liền chiêu mộ mười thợ săn nghèo khổ trong núi vào rừng làm cướp.
- Vậy sao Hoa Vinh lại ở đây?
- Hắn đi theo Tống Giang tạo phản, kết quả quân đội bị toàn diệt ở Phủ Đại Danh, Tống Giang uống thuốc độc tự sát, Hoa Vinh cùng đường liền chạy đến tìm ta. Nghe nói ta vào rừng làm cướp ở Tỉnh Hình, hắn cũng tìm tới, cho nên Dương Giác Trại đổi tên thành Song Long Trại.
- Năm đó đại ca là Ngũ Hổ Tướng của Điện Tiền Cấm Quân nha! Chẳng lẽ cam tâm vào rừng làm cướp cả đời như vậy sao?
Sau khi Cao Cầu nắm giữ Điện Tiền Cấm Quân thích sắp xếp thứ tự võ công, làm ra một bảng xếp hạng Song Long Ngũ Hổ Tướng. Song Long là chỉ Thiết Côn Tử Vương Tiến và Cung Đồng Tên Sắt Chu Đồng. Mà Ngũ Hổ Tướng là chỉ Báo Đầu Lâm Xung, Kim Thương Tướng Từ Ninh, Đại Đao Quan Thắng, Song Thương Tướng Đổng Bình cùng Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh.
Điện Tiền Cấm Quân hiện giờ ngoài Từ Ninh và Đổng Bình ra, những người khác người chết người rời đi. Quan Thắng và Hoa Vinh quan hệ vẫn sâu đậm, năm đó họ cùng đi theo Cao Cầu thảo phạt Lương Sơn bị bắt đầu hàng, trằn trọc sáu bảy năm, hai người họ đều cửa nát nhà tan, danh dự không sạch, đành phải vào rừng làm cướp.
Quan Thắng thở dài nói:
- Ta và Hoa Vinh bị Cao Cầu thù hận, lúc đầu ta không tham gia Tống Giang tạo phản lần hai, nhưng bởi vì Cao Cầu ghen ghét, kết quả bảng truy bắt mười tám đại khấu của triều đình, tên ta cũng được liệt trong đó, còn xếp hạng thứ mười bốn, ngươi nói đời ta còn có thể suy nghĩ gì?
Yến Thanh trầm ngâm một chút nói:
- Không dối gạt đại ca, thực ra ta cũng là một trong những đại khấu bị triều đình truy nã. Nhưng bởi vì ta tiến đánh Yên Kinh lập công, ta được triều đình đặc xá, còn phong làm Chiêu Võ Giáo Úy thất phẩm, đảm nhiệm Thiên tướng Trinh Sát Doanh quân Kinh Triệu. Chỉ riêng chiến công ta đã được ban thưởng hơn năm trăm lạng vàng, một ngàn năm trăm mẫu ruộng tốt, cũng mua được một tòa nhà năm mẫu ở Hàng Châu. Còn có Hỗ Tam Nương, hiện giờ nàng là Thiên tướng Nữ Binh Doanh, là muội muội của Lý Đô Thống. Ngay cả ta cũng có thể lập công nhận quan, huống chi đại ca và Hoa Vinh. Hai người vốn quan hệ không tệ với Lý Đô Thống, vì sao không đi đầu quân cho Lý Đô Thống?
Qua hồi lâu Quan Thắng nói:
- Thực ra ta cũng từng cân nhắc, nhưng bởi vì Cao Cầu, chỉ sợ Lý Đô Thống không chịu tiếp nhận chúng ta.
- Quan đại ca nghĩ như vậy là cực kỳ sai lầm. Lý Đô Thống là Chủng Sư Đạo đề bạt, hậu trường của hắn là thế gia công huân, căn bản không có liên quan tới Cao Cầu. Hiện giờ Lý Đô Thống cầu hiền như khát, trong tay cực kỳ thiếu đại tướng võ nghệ cao cường, chỉ cần có bản lĩnh thực sự sẽ nhận được trọng dụng. Với võ nghệ của Quan đại ca và Hoa Vinh, chắc chắn sẽ được Lý Đô Thống coi trọng. Vả lại hiện giờ Đại Tống đang toàn lực chống Kim binh xâm lấn, chính là cơ hội rất tốt lập công cho đất nước, được triều đình thừa nhận lần nữa. Coi như chết trận vì nước, cũng có thể không thẹn mà đi gặp tổ tiên. Quan đại ca phải nắm bắt được cơ hội này nha!
Thời gian vào rừng làm cướp trải qua thực sự khó khăn, Quan Thắng không chỉ một lần cân nhắc đường lui, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Hôm nay gặp được Yến Thanh, khiến Quan Thắng cũng nhìn thấy cơ hội thoát khỏi tình trạng trước mắt, gã trầm tư một lát rồi nói:
- Để ta thương lượng với Hoa Vinh một chút, sẽ cho hiền đệ một câu trả lời chắc chắn!
Yến Thanh vẫn chưa thỏa mãn, lại khuyên Quan Thắng:
- Hiện giờ ta phụng lệnh thăm dò tình hình Kim binh ở Thổ Môn Quan, rất có thể sẽ gặp phải trinh sát tuần hành của Kim binh, đây kỳ thực chính là cơ hội lập công của Quan đại ca, không nên do dự nữa.
Quan Thắng gật nhẹ đầu, đứng dậy rời đi. Qua một hồi lâu, Hoa Vinh và Quan Thắng đi tới, Quan Thắng cười nói:
- Chúng ta có một trạm gác ở Thổ Môn Quan, bình thường để chú ý thương đội. Vừa rồi trạm gác truyền tới một tin tức, một đội kỵ binh Nữ Chân hai ngàn người đã giết tới Thổ Môn Quan hai canh giờ trước.
Hoa Vinh bình tĩnh nói:
- Coi như hôm nay ngươi không khuyên chúng ta, chúng ta cũng sẽ phục kích kỵ binh Nữ Chân lần này, hiện giờ chúng ta càng không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
Yến Thanh vui mừng. Mặc dù Quan Thắng và Hoa Vinh nói chuyện rất hàm súc, kỳ thực chính là đang tỏ thái độ đồng ý theo mình đầu nhập Lý Đô Thống. Mà ý của Hoa Vinh, phục kích người Nữ Chân chính là công đầu của họ.

Từ Thổ Môn Quan đến thôn Dương Giác chừng một trăm hai mươi dặm, coi như kỵ binh cũng cần thời gian một ngày, với đám người Yến Thanh mà nói thời gian còn rất dư dả. Nhưng phục kích đội kỵ binh hai ngàn người này thế nào lại khiến họ tốn một phen suy nghĩ.
Đối phương là hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ, mà trinh sát quân Tống chỉ có năm mươi người, mặc dù trang bị rất tốt, nhưng dù sao số người quá ít. Trong hơn một trăm năm mươi người của Song Long, còn bốn mươi mấy phụ nữ và trẻ con, thanh niên trai tráng thực sự có thể chiến đấu cũng chỉ có trăm người, mà vũ khí trang bị cực kỳ lạc hậu.
Muốn dùng hết khả năng chặn đánh quân địch, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là địa hình. Đương nhiên, mỗi tên trinh sát mang theo ba quả Thiết hỏa lôi, còn có năm qua Chấn thiên lôi, nhưng chút hỏa khí này không đủ tiêu diệt hai ngàn quân địch.
Cũng không phải binh sĩ Song Long Trại không còn gì khác, họ cũng có một ưu thế, đó chính là quen thuộc địa hình và dã chiến, lại thêm họ gần như đều là thợ săn, có ưu thế trời sinh tác chiến ở vùng núi.
Quan Thắng tìm được một điểm phục kích vô cùng tốt, đó chính là một quan ải cách Dương Giác hơn năm dặm về hướng đông bắc, cũng chính là Nương Tử Quan nổi danh.
Chỉ tiếc quan ải này từ sau Tùy Đường cũng chưa được tu sửa, đã cực kỳ cũ nát, ngay cả cửa lớn quan ải cũng không có, tường thanh hai bên triền núi đều sụp đổ. chẳng qua địa thế mặt đông Nương Tử Quan cực kỳ có lợi cho quân Tống, con đường cực kỳ chật hẹp, kỵ binh không thể đi song song, xe ngựa không cách nào đi qua.
Nếu như hai thương đội vận chuyển hàng hóa đi đối đầu, một thương đội chắc chắn phải chờ đợi bên ngoài tây thành Nương Tử Quan, chờ xe ngựa thương đội đối diện thông qua Nương Tử Quan, họ mới có thể đi qua.
Đường núi chật hẹp này ước chừng hơn hai mươi dặm, Nương Tử Quan chính là chỗ rộng rãi nhất trên đường núi chật hẹp này. Qua Nương Tử Quan đi thêm một dặm về hướng tây, Tỉnh Hình bỗng nhiên rộng rãi, tiến vào bồn địa Đào Hoa Cốc.
Giữa trưa, trinh sát quân Tống và một trăm trại binh đã tới Nương Tử Quan. Nương Tử Quan xây dựa vào lưng núi, một bên là vách núi cheo leo, một bên khác là vực sâu vạn trượng, phía tây là một đáy bằng khá rộng rãi, vốn có một số kiến trúc, nhưng kiến trúc đều đã tổn hại, chỉ còn lại một vài thứ đổ nát theel ương. Một gia đình ở thôn Dương Giác bày quán ăn vặt ở đây, làm ăn hơi thịnh vượng.
Quan ải dùng đá xanh xây thành, mặc dù thời gian xa xưa, mọc đầy rêu xanh, nhưng nhìn qua vẫn rất rắn chắc, chỉ là cửa lớn và thành lâu trên đầu thành đều đã biến mất, chỉ còn lại một thành quan trụi lủi.
Một trăm năm mươi người đến Nương Tử Quan liền lập tức bắt đầu chuẩn bị bao cát, kiến trúc đổ nát thê lương vừa vặn trở thành tài liệu tốt để bổ sung bao cát. Trong Song Long Trại có rất nhiều bao tải, nhanh chóng thiết lập ba bức tường cát cách thành quan một trăm bước, bảy mươi bước và bốn mươi bước. Trong một trăm năm mươi bước rải hơn vạn tật lê thứ, cửa thành cũng được đổ đầy bao tải bùn cát phá hỏng.
Trinh sát triều Tống lên thành quan, mà binh sĩ Song Long Trại thì leo lên vách núi bên cạnh, nhìn xuống từ trên núi, mai phục trong bụi cây tươi tốt.
Thời gian chậm rãi tới lúc hoàng hôn, cửa hàng bán quà vặt đã sớm chạy về thôn báo tin, Kim binh sắp đánh tới. Bách tính trong thôn trang sợ hãi đều hốt hoảng trốn vào trong núi tị nạn.
Lúc này chính là thời điểm nóng nhất trong năm, mặt trời đã xuống núi, nhưng không khí vẫn còn oi bức không chịu nổi, giống hệt ngây người trong lồng hấp. Muỗi trong núi tung hoành, cắn cho binh sĩ thương tích đầy mình. Ngay khi các binh sĩ khó mà nhẫn nại, nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, tinh thần của mọi người chấn động, vội vàng giương cung lắp tên, chờ đợi chiến cơ.
Đoạn đường núi tới gần Nương Tử Quan hơi rộng một chút, đã có thể chứa được ba bốn kỵ binh cùng đi. Chỉ thấy một đội kỵ binh dài như rắn đang lượn khúc mà đi, nhanh chóng lao vụt tới Nương Tử Quan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận