Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 687: Chặn đánh Tỉnh Hình (hạ)

Chương 687: Chặn đánh Tỉnh Hình (hạ)Chương 687: Chặn đánh Tỉnh Hình (hạ)
Quân đội đánh tời từ xa chính là hai ngàn kỵ binh tiên phong do Hoàn Nhan Tông Vọng phái tới, do hai Thiên phu trưởng Bồ Sát, Thằng Quả dẫn đầu. Bởi vì đường núi chật hẹp, hai người phóng ngựa chạy trước, dẫn đầu đội ngũ thật dài.
Hai ngàn người này là tinh nhuệ Kim binh, nhưng tinh nhuệ của họ phần lớn thể hiện trên trang bị, ngựa cường kiện, trang bị tốt đẹp, mỗi người đều khoác mũ sắt giáp sắt, cung tên bình thường cách ba mươi bước bắn không xuyên nổi giáp của họ. Sau lưng mỗi tên lính có tấm thuẫn, eo đeo chiến đao, tay cầm một cây trường mâu kiểu Liêu quốc, cung tên treo trên yên ngựa, mỗi tên lính cưỡi ngựa rất giỏi, sức chiến đấu cực mạnh.
Lúc này, Hoa Vinh cười nói với Quan Thắng:
- Mũi tên thứ nhất để ta tới kiếm lợi nhuận đi!
Quan Thắng gật đầu, mặc dù tiễn thuật của gã cũng không tệ, nhưng vẫn chênh lệch không ít với Hoa Vinh. Hoa Vinh danh xưng Thiên hạ đệ nhị tiễn, gần với Lý Diên Khánh.
Hoa Vinh lấy Long Văn Xạ Điêu Cung ra, rút một mũi lang nha tiễn từ ống tên sau lưng, giương cung chờ đợi Kim binh tới gần. Lúc này, khoảng cách Kim binh cách tường cát xa nhất khoảng tám mươi bước, mà khoảng cách với Hoa Vinh là một trăm bước.
Gã bỗng nhiên kéo cung như trăng tròn, hơi nheo mắt lại, trong trời chiều tranh tối tranh sáng, dây cung buông lỏng, một mũi lang nha tiễn bắn ra như thiểm điện. Thiên phu trưởng Thằng Quả đang lao vụt bên đường núi không kịp đề phòng, bị một mũi tên bắn thủng yết hầu. Gã kêu thảm một tiếng, ngã xuống ngựa, lăn xuống vực sâu bên cạnh.
Một tên Thiên phu trưởng khác là Bồ Sát bên cạnh giật nảy cả mình, vội giữ chặt dây cương, kéo chiến mã qua một bên, trống trong hàng thứ ba. Lúc này, mũi lang nha tiễn thứ hai của Hoa Vinh bắn tới, một mũi tên trúng giữa mắt ngựa, chiến mã kêu thảm một tiếng, điên cuồng nhảy xuống vách núi, kỵ binh lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết kéo dài.
Biến hóa đột nhiên xảy ra chỉ trong nháy mắt, các kỵ binh khác vội ghìm chặt chiến mã, giơ tấm thuẫn lên. Thiên phu trưởng Bồ Sát đã lui vào trong đội ngũ, gã nắm chặt người dẫn đường, nghiêm nghị quát:
- Nơi này là nơi nào?
Có người phiên dịch, dẫn đường nơm nớp lo sợ nói:
- Phía trước là Nương Tử Quan, đã rất cũ nát, ngay cả cửa quan cũng không có!
Nghe nói phía trước có quan ải, Bồ Sát ngưng thần nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện giữa trời chiều, có thể mơ hồ thấy được một tòa quan ải phía trước, hóa ra phía trước đã có phục binh.
Mọi người vội vàng nhìn lại Bồ Sát. Bồ Sát đương nhiên không có khả năng rút quân trở về, gã là tiên phong, gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu, nhổ trạm gác quân địch đều là nhiệm vụ gã nhất định phải hoàn thành.
Nhìn về nơi xa, quan thành này cũng không lớn, nhiều nhất chỉ có thể chứa được hơn trăm người, nói rõ số lượng người quân Tống cũng không quá nhiều, chắc chắn là binh sĩ trinh sát đến Tỉnh Hình, hoặc là hương binh trong huyện thành phía trước.
Lúc này gã nghiêm túc hét lớn:
- Đội thứ nhất xông qua quan ải!
Một Bách phu trưởng hô lớn một tiếng:
- Đi theo ta!
Gã xung phong dẫn đầu, dẫn một trăm kỵ binh tay cầm thuẫn phóng tới Nương Tử Quan trên sườn dốc. Kỵ thuật của người Nữ Chân cực kỳ thành thạo, mặc dù chạy vội trên đường núi chật hẹp, nhưng họ cũng không lộn xộn, giống như một cây trường mâu sắc bén đánh thẳng tới cửa thành. Nhưng lúc cách tường cát thứ nhất ba mươi bước, ba con chiến mã phía trước bỗng nhiên lăn lộn ngã xuống, cả người lẫn ngựa rơi xuống sườn núi, là chiến mã giẫm lên tật lê thứ dưới đất.
Cùng lúc đó, năm mươi tên trinh sát ở Nương Tử Quan bắn Thần Tí Nỏ, một loạt năm mươi mũi tên dày đặc bắn ra, giống như mưa gió bắn về phía kỵ binh chạy tới đối diện. Tên nỏ cường đại trong trăm bước tấm thuẫn cũng không ngăn được, kỵ binh liên tục trúng tên ngã ngựa, có người rơi xuống vách núi, có người rơi trên đường núi, tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt bắn giết mười mấy kỵ binh trước mặt, ngay cả Bách phu trưởng cũng bị một mũi tên bắn thủng lồng ngực, chết thảm tại chỗ.
Trại binh ẩn trên vách núi đỉnh đầu cũng liên tục bắn tên, nhưng họ không hề bắn người, mà là bắn ngựa. Những trại binh này cơ bản đều là thợ săn Thái Hành Sơn, tiễn pháp tinh chuẩn, chiến mã không ngừng trúng tên, bắt đầu hỗn loạn, trong khi va chạm không ít chiến mã rơi xuống vách núi trăm trượng, hơn trăm kỵ binh nhanh chóng tổn thất phân nửa.
Tiếng kèn thúc chiến vang lên phía sau. Bồ Sát không cho phép kỵ binh rút về, bức bách họ tiếp tục xông về phía trước. Trong lúc hỗn loạn, kỵ binh tiếp tục chạy vội về phía trước, chiến mã không ngừng đạp trúng tật lê thứ ngã xuống. Lúc này, vòng Thần Tí Nỏ thứ hai lại phóng tới như mưa to gió lớn, hai mươi mấy tên kỵ binh trúng tên ngã ngựa, kỵ binh còn lại đã vọt tới tường cát thứ nhất.
Tường cát cao chừng năm thước, nếu như là đất bằng, kỵ binh có thể để chiến mã nhảy qua. Nhưng đây là sườn dốc khoảng hai mươi độ, chiến mã không cách nào phóng qua, đám kỵ binh đành quay đầu chạy về. Vốn một trăm người tấn công, lúc lui về chỉ còn lại mười mấy người, hơn nửa kỵ binh đều rơi vào vách núi mà chết.
Nghe xong kỵ binh báo cáo, Thiên phu trưởng Bồ Sát nhíu mày lại. Trên mặt đất có tật lê thứ, còn có chướng ngại vật trên đường, hiển nhiên dựa vào kỵ binh không cách nào vọt tới dưới quan thành, nhất định phải xuống ngựa tác chiến.
Bồ Sát cũng biết làm thế nào để đối phó tật lê thứ trên đường nùi. Gã sai người đi chặt mấy chục cây mọc đầy nhánh cây khỏe mạnh, sau đó binh sĩ nâng thuẫn phòng hộ, năm trên tên lính bò trên mặt đất tiến lên, mười mấy tên lính phía trước coi nhánh cây như cây chổi lớn, cố gắng quét tật lê thứ xuống đường núi, hoặc quét vào trong khe rãnh bên vách núi.
Đây đúng là biện pháp không tệ, tật lê thứ trên đường núi dễ dàng bị quét dọn, nhưng Kim binh cũng bỏ ra cái giá lớn, binh sĩ quét dọn mặt đất liên tục bị trúng tên bỏ mình. Khi họ quét đến chướng ngại thứ nhất, mười lăm binh sĩ quét dọn bị bắn giết mười bốn người.
Ngay lúc Kim binh ngồi xổm xuống, đá lăn liên tục xuống từ trên đỉnh đầu, cho dù có thuẫn ngăn cản, vẫn có không ít binh sĩ bị thương.
Lúc này, mười trinh sát quân Tống chạy vội lên vách đá, chen vào trong đám trại binh. Họ vừa vặn ở trên đỉnh đầu năm trăm binh sĩ, mười tên lính lấy Thiết Hỏa Lôi ra, dùng châm lửa đốt kíp nổ, kịp nổ bốc khói xùy xùy, lúc đốt tới miệng cán gỗ, mười quả Thiết Hỏa Lôi ném xuống.
- Mọi người nằm xuống!
Các binh sĩ hô lớn một tiếng, trại binh trên vách đá vội vàng nhào xuống đất.
Liền nghe dưới chân núi vang lên tiếng nổ liên tiếp, Thiết Hỏa Lôi nổ tung trong đám người dày đặc, khói đặc bay lên không, miếng sắt văng tứ tung, đinh sắt ngâm độc vẩy ra tứ tán, một mảng lớn quân địch lập tức đổ xuống.
Quan Thắng vui mừng:
- Cái chùy sắt nhỏ này không tồi, cho ta một chiếc!
Một tên lính phía sau rút một cây Thiết Hỏa Lôi đưa cho gã. Quan Thắng học bộ dạng của họ vặn rơi nắp gỗ, dùng châm lửa đốt kíp. Binh sĩ căng thẳng nói cho gã biết:
- Lúc đốt tới miệng cán gỗ nhất định phải ném ra!
Quan Thắng gật đầu, khi kíp nổ đốt tới miệng cán gỗ, gã ra sức ném Thiết Hỏa Lôi lên đường núi. Chỉ chốc lát, một tiếng nổ vang lên thật lớn, Thiết Hỏa Lôi nổ tung, mười mấy tên Kim binh ứng tiếng đổ xuống.
Kim binh còn lại chạy trốn về phía sau, vứt bỏ thi thể đầy trên đường núi. Mười một quả Thiết hỏa Lôi ngoài hai quả rơi vào vách núi ra, chín quả Thiên Hỏa Lôi còn lại đều nổ trong đám đông, khiến cho Kim binh thương vong hơn hai trăm người. Càng nguy hiểm hơn là, hơn trăm binh lính bị thương phần lớn đều bị đinh sắt ngâm kịch độc đánh trúng, sẽ nhanh chóng phát độc không chống đỡ nổi.
Kim binh tạm thời dừng tấn công, họ cũng không sợ mũi tên và hòn đá, nhưng hỏa khí uy lực to lớn có lực sát thương quá lớn trên đường núi, họ cũng thúc thủ vô sách.
Lúc này, một Bách phu trưởng nhỏ giọng đề nghị Bồ Sát:
- Chúng ta có thể cầm thuẫn dán chặt vào vách núi mà đi, hòn đá và mũi tên trên đầu không đả thương được chúng ta, dù cho hỏa khí ném đến, chúng ta cũng có thể ngồi xổm xuống, dùng tấm thuẫn ngăn cảm kịp thời, như vậy thương vong sẽ giảm đi rất nhiều.
Bồ Sát gật nhẹ đầu, biện pháp này không tệ. Gã lập tức phái thêm ba trăm người dựa theo phương án của tên Bách phu trưởng này, dán vào vách núi chậm rãi di chuyển. Trên đỉnh đầu có đá lớn nhô ra, điều này khiến mũi tên và hòn đá trên đầu không thể tổn thương họ, uy hiếp lớn nhất của họ vẫn là Thiết Hỏa Lôi và Thần Tí Nỏ.
Lại mười quả Thiết Hỏa Lôi rơi xuống từ trên đỉnh đầu. Kim binh sợ hãi vội vàng nâng thuẫn ngồi xuống, trong tiếng nổ mãnh liệt, Thiết Hỏa Lôi quả thực giảm mạnh hiệu quả, miếng sắt và đinh sắt văng bốn phương, chỉ có rất ít bắn về Kim binh trong góc, phần lớn bị tấm thuẫn ngăn cản, chỉ có hơn hai mươi người bị sóng xung kích đánh chết, hoặc bị đinh sắt bắn thủng tấm thuẫn gây tổn thương, số lượng thương vong giảm xuống rõ ràng.
Chỉ trong chốc lát, các binh sĩ vọt tới tường bùn thứ nhất, mười mấy tên Kim binh cùng ra tay, họ trực tiếp kéo túi bùn ném xuống vách núi, trong thời gian ngắn, tường bùn dài bảy thước rộng ba thước liền bị dọn dẹp sạch sẽ.
Kim binh bắn chước làm theo, mấy trăm Kim binh lại bắt đầu dán chặt vách núi xuất phát tới tường bùn thứ hai. Cho dù tên nỏ không ngừng bắn giết quân địch dựa vào vách núi, nhưng một vòng tên nỏ chỉ có thể bắn giết bảy tám người, hiệu quả sát thương kém xa lúc bắn chính diện ban đầu.
Bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước bắt vua, Yến Thanh rốt cuộc quyết định dùng kỳ binh đánh lui địch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận