Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 713: Bờ nam Hoàng Hà

Chương 713: Bờ nam Hoàng HàChương 713: Bờ nam Hoàng Hà
Thu qua đông lại, đảo mắt đến đầu tháng mười hai, một trận tuyết đầu mùa rơi xuống lả tả, khiến Phủ Khai Phong biến thành thế giới được phủ trong làn áo bạc.
Buổi sáng hôm đó, một đội kỵ binh quân Tống xuất hiện bên Hoàng Hà phía bắc Huyện Nhậm Khâu. Có lẽ vì tiến vào mùa đông, dân chúng chạy nạn Hà Bắc đã giảm xuống rõ ràng. Đã liên tục nửa tháng, dân chúng Hà bắc chạy nạn về phía nam mỗi ngày đều không đủ trăm người, rất nhiều lều cháo cứu tế đã hủy bỏ, chỉ còn lại lều cháo cứu tế của quan phủ cùng rất ít lều cháo dân gian.
Lều cháo của Bảo Nghiên Trai còn ở bến đò Bạch Mã Hoàng Hà. Lý Đại Khí hao tốn hai vạn quan tiền thiết lập năm lều cháo tại Thang Âm, bến đò nam bắc Hoàng Hà và kinh thành. Lều cháo phía nam Hoàng Hà là một trong số đó, cũng là lều cháo lớn nhất, do một quản sự Bảo Nghiên Trai phụ trách, lại chọn mười người nấu cháo phát cháo mỗi ngày.
Lúc này trong lều lớn chỉ có một đội nạn dân ngắn ngủi, ước chừng năm sáu mươi người. Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng người trong lều cháo vẫn bận rộn nhiều việc, quản sự Trương Kiệt vẫn duy trì trật tự của đội ngũ.
- Hôm nay có đồ tốt, cháo bảo đảm ăn no, mỗi người còn có hai bánh bao nhân thịt. Nhưng ta nói trước, bánh bao chỉ có thể nhận một lần, cháo tùy tiện uống!
Giọng Trương Kiệt rất cao, đặc biệt nói cho mấy người nào đó nghe. Đám người này đã xếp hàng lại ba lần, không phải là hướng về bánh bao thịt sao?
Đám người bật cười, một người đàn ông trung niên nói:
- Chưởng quỹ đừng keo kiệt, trời lạnh như vậy, cho thêm mấy cái bánh bao thịt đi!
- Không được! Mỗi người chỉ có hai cái, muốn ăn bánh bao tự mình tới Huyện Nhậm Khâu phía trước mà mua, bánh báo lớn của Giả Gia Lâu, mười văn tiền một cái, ăn ngon hơn bánh bao của chúng ta nhiều.
- Sao lại lên giá rồi?
Có người hú lên quái dị nói:
- Năm ngoái chỉ sáu văn tiền một cái, sao năm nay đã tăng tới mười văn tiền?
- Hiện giờ bạc đắt tiền rẻ, nhà nào cũng đem tiền tiết kiệm ra đổi bạc, tiền đồng trên thị trường nhiều hơn lúc trước mấy lần, giá hàng đương nhiên phải tăng lên, mười văn tiền một cái bánh bao đã là giá cả lương tâm rồi.
Trương Kiệt nói xong một câu, trong lều cháo lại bàn bạc ồn ào một hồi, đám nạn dân nói chuyện giá hàng trong Huyện của mình.
Lúc này, có tiểu nhị hô:
- Trương quản sự, một đội quan binh tới từ bên kia!
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một đội kỵ binh đi trong đất tuyết từ phía đông, khoảng hơn hai mươi người, đang đi về phía lều cháo của họ.
Người dẫn đầu đội kỵ binh này chính là Lý Diên Khánh và Lý Cương. Lý Diên Khánh và Lý Cương tới đây đánh giá tình hình kết băng của Hoàng Hà, tình hình giống như họ dự đoán, Hoàng Hà đã hoàn toàn đóng băng, có thể trực tiếp cưỡi ngựa chạy qua Hoàng Hà, điều này khiến tâm tình Lý Cương cực kỳ nặng nề. Họ đã nhận được tình báo, Lang Chủ Kim quốc còn ở Phủ Yến Sơn, Kim quốc đã tập kết hai mươi vạn đại quân, hiện giờ Hoàng Hà đóng băng, điều này có nghĩa nguy hiểm đang ngày càng tới gần.
Lý Diên Khánh lại khá thản nhiên, hai tháng này chuyện nên làm hắn đều đã làm rồi, nếu như Kim binh xuôi nam quy mô lớn, họ cũng không đến nỗi trở tay không kịp. Mặc dù trước mắt ba vạn hương binh thủ thành vẫn cực kỳ lười nhác, không hề huấn luyện gì hết. Nhưng Lý Diên Khánh cũng không trông cậy vào sương quân có thể giữ được kinh thành, vẫn phải dựa vào hai vạn quân Kinh Triệu và ba vạn Tân Bắc Quân.
- Lý Thị Lang, bên kia là lều cháo cứu tế của Bảo Nghiên Trai, không bằng đi qua ngồi một chút đi! uống mấy bát cháo nóng cho ấm người.
Lý Diên Khánh dùng roi ngựa chỉ vào lều cháo cách hai trăm bước cười nói.
Lý Cương gật đầu, mọi người liền giục ngựa đi tới lều cháo. Đoàn người nhanh chóng đi tới trước lều cháo, quản sự Trương Kiệt ra đón. Gã liếc mắt nhận ra Lý Diên Khánh, không khỏi vừa mừng vừa sợ:
- A! là thiếu đông chủ.
- Tiểu nhân Trương Kiệt, là quản sự lều cháo, tham kiến thiếu đông chủ!
Trương Kiệt vội vàng thi lễ với Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh cười gật đầu:
- Bày mấy chiếc bàn ghế, chúng ta ngồi nghỉ một lát.
Trương Kiệt vội vàng sắp xếp tiểu nhị bày bàn ghế, lại sai người múc mấy bát cháo. Lý Diên Khánh và đám người buộc ngựa ngoài lều lớn, lúc này đám binh sĩ mới đi vào lều lớn, tìm chỗ ngồi xuống.
Lý Diên Khánh và Lý Cương ngồi đối diện nhau trước một chiếc bàn nhỏ. Trương Kiệt bưng một đĩa bánh bao tới:
- Thiếu đông chủ ăn mấy chiếc bánh bao, đang hâm rượu, chờ một lát còn có hai món ăn.
- Nơi này còn có rượu uống sao?
Lý Diên Khánh hơi kinh ngạc hỏi.
- Điều này… trong làng gần đây làm, uống vào ấm người, trời không phải rất lạnh sao?
Trương Kiệt nói rất mập mờ, nhưng vẻ mặt xấu hổ của gã khiến Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, chẳng qua hắn chỉ cười cười, không hỏi tới cùng.
Trương Kiệt không nhịn được, gã biết thiếu đông chủ chắc chắn hiểu được, nếu mình nói không rõ ràng, để lộ chuyện này, về sau sẽ không chịu nổi.
Gã đành đỏ mặt, ấp a ấp úng giải thích:
- Cũng không phải tất cả dân chúng chạy về phía nam đều là người nghèo, không ít là nhà đại hộ, họ không quen ăn cháo loãng cứu tế, muốn uống vài chén, lại thêm chút thức nhắm, đồng ý bỏ tiền, nhưng bên này lại không có quán rượu quán trà, cho nên tiểu nhân…
- Cho nên ngươi cung cấp thuận tiện cho họ, thuận tiện kiếm chút tiền đúng không?
Lý Diên Khánh cười tiếp lời.
- Đúng vậy! Nhưng ta tuyệt đối không có lòng dạ hiểm độc, chỉ kiếm ba thành lợi nhỏ.
Trương Kiệt vội vàng giải thích.
Lý Diên Khánh không nhịn được bật cười, kiếm ba thành còn gọi là lợi nhỏ, đoán chừng là so sánh với son phấn nước hoa của Bảo Nghiên Trai đi. Hắn vung tay áo:
- Vậy thì bưng tất cả rượu thịt ra, chúng ta đang chờ đợi đây!
- Để tiểu nhân đi lấy!
Trương Kiệt vội vàng chạy đi chuẩn bị rượu thịt. Lúc này Lý Diên Khánh mới cười nói với Lý Cương:
- Bản sắc thương nhân, có thể kiếm lợi đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhưng lời này của hắn không được đáp lại, Lý Diên Khánh nao nao, lúc này hắn mới phát hiện Lý Thị Lang đối diện căn bản không nghe mình nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì, hoàn toàn thất thần.
- Diên Khánh, ta cảm thấy việc này không ổn!
Lý Cương bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nghiêm nghị nói với Lý Diên Khánh:
- Tuyệt đối không thể để ba vạn sương quân của Diêu Bình Trọng thủ thành, những dân quân kia căn bản không hề huấn luyện, cũng khôgn có kinh nghiệm thực chiến, một khi người Kim đánh tới chỉ sợ họ cũng sụp đổ mất, chúng ta nhất định phải lấy lại quyền thủ thành.
Thật ra lo lắng thực sự của Lý Cương chính là Đồng Quán. Diêu Bình Trọng còn tốt một chút, dù sao cũng xuất thân Tây quân. Chỉ là gã bị Đồng Quán giá không, Đồng Quán có tiếng tướng bên thua, mấy năm nay nhiều lần thất bại, một nửa quân đội Đại Tống đều mất trong tay lão. Nếu để Đồng Quán chủ trì quyền lớn phòng thành, chỉ sợ nửa ngày thành Đông Kinh sẽ bị Kim binh công phá.
Hai tháng này Lý Cương vẫn luông suy nghĩ chuyện này, từ đầu đến cuối Quân Nghị Đường không nhận được quân quyền, khiến lòng y nặng nề như rót chì. Cho tới hôm nay tận mắt nhìn thấy Hoàng Hà đã đóng băng rắn chắc, Lý Cương rốt cuộc có cảm giác cấp bách ăn bữa hôm lo bữa mai, y nhất định phải cướp lại quyền lớn phòng thành.
Lúc này, Trương Kiệt bưng rượu thịt tới. Lý Diên Khánh nhấc bầu rượu rót một chén rượu đầy cho Lý Cương, lại rót một chén rượu đầy cho mình, lúc này mới bình thản nói:
- Chuyện này từ đầu ta đã không để trong lòng. Đồng Quán nhận được quyền chỉ huy của ba vạn sương quân là không sai, nhưng cũng chỉ là quyền phòng thành hiện giờ. Một khi chiến tranh bùng nổ, quyền phòng thành sẽ thay chủ, tin tưởng Đồng Quán cũng sẽ nhanh chóng ném nó đi giống như than lửa phỏng tay.
- Chưa hẳn nha!
Lý Cương lắc đầu:
- Đồng Quán người kia coi quyền lực quá nặng, muốn hắn từ bỏ quân quyền ba vạn sương quân, hắn làm sao bỏ được?
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Đến lúc đó thì không phải do hắn.
- Lời này là sao?
Lý Cương lập tức thấy hứng thú, y nghe ra dường như trong lời Lý Diên Khánh nói có chuyện khác.
- Thực ra cũng không phải bí mật gì, ngươi cũng có thể nghĩ đến.
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng:
- Chỉ là chuyện thiếu chút nữa xảy ra nửa năm trước lại xảy ra một lần nữa mà thôi.
Lý Cương sửng sốt nửa ngày, lúc này mới thận trọng nói:
- Không phải là quan gia muốn xuôi nam vượt qua mùa đông chứ?
Lý Diên Khánh gật nhẹ đầu. Lý Cương nhướng mày:
- Thế nhưng mà… nghe nói hành cung Hàng Châu còn chưa xây xong, quan gia làm sao xuôi nam?
Lý Diên Khánh vẫn lắc đầu một cái:
- Nếu như Kim binh giết qua Hoàng Hà, hắn không đi cũng phải đi.
Lý Diên Khánh biết lúc Kim binh đánh tới, Triệu Cát nhất định sẽ thoái vị chạy trốn về phía nam. Đây không phải vấn đề lịch sử có thay đổi hay không, mà là bản tính Triệu Cát quyết định. Y không muốn gánh chịu tội lịch sử Đại Tống có thể mất nước, cho nên y mới thoái vị để con trai tới gánh thay y. Nếu không với tính cách ngựa nhớ chuồng của Triệu Cát, y làm sao có thể nhường lại hoàng vị vào lúc tráng niên.
Lý Cương hiểu được ý của Lý Diên Khánh, một khi quan gia xuôi nam, Đồng Quán sẽ không lưu lại kinh thành để bị thu thập, lão nhất định xuôi nam theo quan gia, khi đó quyền lớn phòng thành đương nhiên trở về tay Quân Nghị Đường.
Lý Cương khẽ thở dài:
- Chỉ mong giống như lời ngươi nói!

Bạn cần đăng nhập để bình luận