Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 721: Trước giờ đại chiến

Chương 721: Trước giờ đại chiếnChương 721: Trước giờ đại chiến
Phàn Lâu cơ bản ở vào trạng thái ngừng kinh doanh một nửa. Bởi vì Phàn Lâu Huyện Tiền Đường Hàng Châu gây dựng long trọng, phần lớn người của Phàn Lâu tại kinh thành đều di chuyển qua, người ở lại Phàn Lâu đã không nhiều, chỉ còn Xuân Hoa Lâu đang kinh doanh. Toàn bộ trung đình vắng tanh, đã không còn tiếng oanh yến, người đẹp như mây lúc trước, chỉ có mười tiểu nhị bận rộn, Phàn Lâu đã biến thành một quán rượu bình thường.
Lý Diên Khánh đi lên lầu hai, đi tới trước một căn phòng. Hắn gõ cửa một cái, có người bên trong đáp lại:
- Mời vào!
Giọng nói hơi trẻ tuổi, cũng không quá quen thuộc. Lý Diên Khánh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong phòng có một trà kỹ đang rót trà, một nam tử mặc khôi giáp khôi ngô ngồi bên cạnh, tuổi chừng ba mấy, sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng vù, ánh mắt tan rã, có vẻ tửu sắc quá độ, bộ Sơn Văn Giáp thượng hạng ở trên người gã có vẻ dở dở ương ương. Lý Diên Khánh đương nhiên biết người này, Cao nha nội con trai Cao Cầu.
- Hóa ra nha nội còn ở kinh thành, ta cho rằng đã xuôi nam rồi.
Lý Diên Khánh cười chắp tay một cái. Hắn và Cao nha nội không có quan hệ gì, mấy năm trước đây còn có chút ân oán cá nhân, chẳng qua khi địa vị hắn ngày càng tăng cao, những ân oán cá nhân không tính là gì kia đã tan thành mây khói từ lâu rồi. Nhưng điều này không hề đại biểu hắn và Cao nha nội có tiếng nói chuyện, trên cơ bản hắn và Cao nha nội vẫn là kính nhi viên chi.
Cao nha nội đứng dậy thi lễ cười nói:
- Nói mấy câu với Đô Thống sẽ rời kinh, ta mặc bộ khôi giáp này chính là chuẩn bị sẵn rồi.
- Mời Đô Thống ngồi!
Cao nha nội khách khí mời Lý Diên Khánh ngồi xuống.
Lý Diên Khánh cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện Cao nha nội. Trà kỹ rót một chén trà đưa cho Lý Diên Khánh, Lý Diên Khánh nhận chén trà cười hỏi:
- Tôn đại nương tử vẫn còn ở đây chứ?
- Hời bẩm quan nhân, Đại chưởng quỹ đã đi Hàng Châu rồi.
- Vậy các ngươi còn bao nhiêu người ở nơi này?
- Không nhiều lắm, chỉ có ba trà kỹ, tiểu nhị cũng chỉ có hai mươi mấy người. Quan nhân, sẽ đánh trận sao?
Trà kỹ lo âu hỏi.
- Ngươi không cần sợ hãi, kinh thành cao lớn kiên cố như vậy, người Kim không tấn công vào được.
- A Huệ, ngươi lui xuống trước đi, ta có lời muốn nói với Lý Đô Thống.
Trà kỹ đứng dậy thi lễ rời đi.
Lúc này Cao nha nội mới nói với Lý Diên Khánh:
- Ta nhận được thư phụ thân gửi!
- Hiện giờ Thái Úy đang ở nơi nào?
- Phụ thân và Thái Thượng Hoàng hiện giờ đang ở tại Giang Ninh.
- Họ không đi Hàng Châu sao?
Lý Diên Khánh khó hiểu hỏi.
- Không biết vì duyên cớ gì, trong thư phụ thân nói, dường như Thái Thượng Hoàng lại thay đổi chủ ý, sau khi đến Giang Ninh liền dừng bước không đi, không muốn tới Hàng Châu nữa.
Lý Diên Khánh chẳng thèm ngó tới trong lòng, không cần phải nói hắn cũng nghĩ ra được. Triệu Cát vội vàng thoái vị, sau khi tới Giang Ninh liền hối hận, quyền lực là một loại ma túy, dính vào sẽ rất khó thoát, huống chi là hoàng quyền đỉnh phong trong quyền lực. Triệu Cát thoái vị trong vội vàng, cũng không có nghĩa y cam nguyện từ bỏ hoàng quyền, y dừng chân ở Giang Ninh nhìn lại, cũng không phải y quan tâm kinh thành, mà là y không bỏ được hoàng quyền.
Cao ca nội nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh đang trầm tư, lại thận trọng nói:
- Phụ thân còn để ta chuyển vài câu cho Đô Thống.
- Mời nói!
Lý Diên Khánh lập tức tỉnh táo lại khỏi trạng thái trầm tư, tạm thời gạt tâm tư của Triệu Cát qua một bên, nở nụ cười nhìn Cao nha nội.
Cao nha nội do dự một chút rồi nói:
- Lời này theo lý không nên nói, nhưng phụ thân đã phân phó, ta không nói thì không được. Đô Thống cũng nghe một chút, đừng nên quá để ở trong lòng.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Ngươi tạm thời nói mò, ta nghe vậy thôi!
- Được!
Cao nha nội gật đầu, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Phụ thân ta nói Đô Thống giấu diếm ba vạn quân Kinh Triệu, đã xúc phạm vảy ngược của Thiên tử, chuyện này cần phải hóa giải, nếu không ngày sau tất sinh ra họa.
Lý Diên Khánh cười nhạt hỏi:
- Không biết Thiên tử mà phụ thân ngươi nói là chỉ người nào?
- Đương nhiên là vị hiện tại!
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Ý tốt của phụ thân ngươi ta xin nhận trong lòng, xin chuyển lời tới phụ thân ngươi, ngày khác gặp lại, chúng ta nhất định sẽ uống một chén.
- Ta nói đến thế thôi, vậy chúc Lý Đô Thống tiền đồ như gấm, cáo từ!
- Cũng chúc nha nội thuận buồm xuôi gió!
Cao nha nội đứng dậy thi lễ, vội vàng rời đi.
Lý Diên Khánh chắp tay đứng trước cửa sổ, nhìn thật lâu ra ngoài cửa sổ không nói gì. Nếu như Tào lão gia tử cho hắn lời khuyên, hắn sẽ khắc ghi trong lòng, nhưng Cao Cầu cho hắn lời khuyên như vậy, rõ ràng có ý thân thiết với người chưa quá quen.
Đương nhiên, Lý Diên Khánh không loại trừ đây là ý của Triệu Cát, châm ngòi Triệu Hoàn không tín nhiệm hắn. Nhưng Lý Diên Khánh lòng sáng như gương, nếu như ký thác vận mệnh tiền đồ của mình lên người Đế vương nào đó, vậy hắn chính là Chủng Sư Đạo thứ hai, thậm chí còn thảm hại hơn Chủng Sư Đạo. Chỉ có một mực nắm chặt thứ thuộc về mình, hắn mới có thể nắm chặt phương hướng vận mệnh của mình.
Chuẩn bị chiến đấu vẫn đang tiến hành như lửa, nhưng mây đen chiến tranh đã lặng yên tiến đến. Ngày mười bảy tháng mười hai, mười lăm vạn đại quân Kim quốc đã tới bờ bắc Hoàng Hà. Mười tám tháng mười hai, thiết kỵ Kim quốc công phá Huyện Nhậm Khâu, đồ thán toàn thành, Kim binh phóng lửa đốt thành, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt một đêm, toàn bộ bầu trời đều đỏ bừng.
Ngày hai mươi tháng mười hai, chủ lực Kim binh dưỡng sức một ngày rốt cuộc đã tới Bắc Quân Doanh đã san thành bình địa, lại xây dựng một đại doanh trên cơ sở Bắc Quân Doanh, đại doanh cách kinh thành chỉ hơn mười dặm, nhưng hai hướng đông tây lại kéo dài hơn hai mươi dặm, từ đầu tường xa xa nhìn lại, giống hệt một con rồng dài màu trắng nằm ngang trên vùng quê.
Đại quân Kim quốc giết tới khiến thành Đông Kinh hỗn loạn tưng bừng, mặc dù quan lớn quyền quý và nhà giàu trong thành gần như đã chạy hết, rất nhiều người trung tầng cũng vội vàng di chuyển về phía nam, di chuyển mấy tháng khiến rất nhiều nhân khẩu rời đi, nhưng trước mắt trong kinh thành vẫn có gần tám mươi vạn nhân khẩu, mỗi ngày tiêu hao rất nhiều lương thảo thịt thà rau quả trái cây, những vật tư sinh hoạt cơ bản này phần lớn vận chuyển từ bên ngoài đến, nuôi sống mấy vạn người làm.
Nhưng Kim binh giết tới khiến các loại hậu cần của kinh thành nhanh chóng dừng lại, giá hàng lên nhanh, khắp nơi là đám người tranh mua vật tư, giá gạo cũng tăng tới năm trăm văn một đấu. Quan phủ cũng không thể ngăn lại, chỉ có thể dùng biện pháp cứu tế cứu trợ người nghèo. Rất nhiều người nghèo không mua nổi lương thực bất đắc dĩ phải dựa vào cháo cứu tế của quan phủ sống qua ngày. Cũng may quan phủ đã miễn giảm toàn bộ tiền thuê nhà, rất nhiều nhà thương nhân đại hộ di chuyển về phía nam cũng được sử dụng để bố trí dân chúng ngoài thành chạy nạn tới, không đến mức lưu lạc đàu đường trong thời tiết rét lạnh.
Nhưng dù sao cháo loãng ăn không no, muốn người nhà ăn no, hoặc dùng nhiều tiền đi mua gạo, hoặc đi hưởng ứng chiêu mộ làm dân phu. Mỗi ngày một dân phu có thể kiếm được ba trăm văn tiền, người nhà có thể ở trong phòng quan phủ cấp miễn phí. Như vậy mỗi ngày có thể mua được nửa đấu gạo, còn có chút tiền mua rau quả, cơ bản có thể ăn cơm no.
Chính vì điều kiện ưu đãi, bách tính kinh thành tham gia dân phu cực kỳ nô nức tấp nập, trong vài ngày đã chiêu mộ được tám vạn người, họ ở cùng với ba vạn sương quân, tạo thành đội ngũ tiếp viện hậu cần cường đại cho thủ quân kinh thành.
Trước mắt có mười vạn đại quân phụ trách thủ vệ kinh thành, bao gồm ba vạn quân Kinh Triệu, ba vạn Tân Bắc Quân cùng ba vạn sương quân, ngoài ra còn có một vạn Điện Tiền Cấm Quân. Nhưng năng lực tác chiến của sương quân yếu kém, họ phụ trách thao tác máy ném đá loại lớn.
Ngoài mười vạn quân chính quy ra, còn một đội quân đặc thù, chính là một ngàn nữ binh, các nàng phụ trách cứu giúp thương binh. Sự cống hiến của nữ binh đã sớm được công nhận trong cuộc chiến Thái Nguyên, bởi vì sự tồn tại của các nàng, khiến tỉ lệ thương binh tử vong giảm xuống tám thành, các nàng dùng cống hiến to lớn ai cũng thấy được nhận được sự tín nhiệm của tướng sĩ quân đội.
Công xưởng đặc thù của Cục hỏa dược kinh thành nằm ở tây bắc, nơi này vốn là một mảnh đất trống trồng rau, còn một tòa miếu Thành Hoàng bỏ hoang. Trước mắt miếu Thành Hoàng đã được thay đổi làm xưởng hỏa khí đặc thù của Cục hỏa dược chế tạo Chấn Thiên Lôi và Thiết Hỏa Lôi. Nơi này cực kỳ trống trải, dù cho Chấn Thiên Lôi nổ tung cũng không ảnh hưởng tới cư dân chúng quanh.
Lúc chạng vạng tối, mấy ngàn Võ Lâm Quân hộ vệ Thiên tử Triệu Cát đi vào công xưởng hỏa khí là miếu Thành Hoàng. Trước mắt Cục hỏa dược không thuộc sự quản lý của Quân Khí Giám, mà trực thuộc Quân Chính Đường, cụ thể do Tổng quản hậu cần Tông Trạch phụ trách, Lý Diên Khánh cũng đi cùng Triệu Hoàn tới thăm xưởng hỏa khí.
Từ khi Thiên tử đến, xưởng hỏa khí đã tạm thời đình chỉ công việc, mấy trăm công tượng vội vàng đứng qua một bên. Triệu Hoàn đi vào đại đường cùng mười mấy đại thần, nguyên Thiếu Giám Quân Khí Giám Hà Phưởng vội vàng tiến lên hành lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Tông Trạch cười giới thiệu nói:
- Hà Thiếu Giám vốn phụ trách chế tạo hỏa khí trong Quân Khí Giám, hiện giờ điều tới toàn quyền phụ trách Cục hỏa khí.
Triệu Hoàn gật đầu hỏi:
- Đã chế tạo bao nhiêu Chấn Thiên Lôi?
- Hồi bẩm bệ hạ, buổi trưa hôm nay thôi đã sản xuất được ba ngàn bốn trăm quả Chấn Thiên Lôi, còn có sáu ngàn quả Thiết Hỏa Lôi.
Triệu Hoàn vui mừng:
- Hà Thiếu Giám vất vả rồi, lần này nếu có thể đánh bại Kim binh, trẫm nhất định sẽ ghi công lớn cho Hà Thiếu Giám!
- Đa tạ bệ hạ khen ngợi!
Triệu Hoàn lại nhìn chung quanh một chút, cười hỏi:
- Tất cả công tượng chế tạo hỏa khí đều ở nơi này sao?
Tông Trạch lắc đầu:
- Đây chỉ là một bộ phận, còn có công tượng chế tạo hỏa dược và thợ rèn chế tạo vỏ ngoài đều không ở nơi này, tổng cộng có một ngàn hai trăm người phụ trách chế tạo hỏa khí.
- Hỏa khí là pháp bảo chiến thắng của chúng ta, sở dĩ cuộc chiến thủ thành Thái Nguyên nhận được thắng lợi, ở mức độ rất lớn chính là dựa vào uy lực của Chấn Thiên Lôi, hi vọng lần này cũng không ngoại lệ.
Triệu Hoàn rất hào hứng, quay đầu cười nói với Lý Diên Khánh:
- Lý Đô Thống, trẫm nói không sai chứ?
Lý Diên Khánh mỉm cuiờ:
- Bệ hạ nói không hề sai, nếu như có thể điều động sĩ khí của ba quân, tin tưởng trận chiến thủ thành này sẽ còn đặc sắc hơn.
Triệu Hoàn cười ha ha:
- Lý Đô Thống là muốn trẫm đi một vòng trên đầu tường đúng không?
- Nếu như bệ hạ chịu thị sát ba quân, đó là vinh hạnh của các huynh đệ!
- Được! Hiện giờ trẫm lên thành thăm hỏi ba quân!

Bạn cần đăng nhập để bình luận