Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 722: Một tên đón gió

Chương 722: Một tên đón gióChương 722: Một tên đón gió
Ô…
Mới sáng, kèn lệnh liên tiếp thổi lên trong đại doanh Kim binh nơi xa. Trên đầu thành cũng gõ vang cảnh báo, từng đội binh sĩ quân dung chỉnh tề nhanh chóng chạy lên đầu thành, đứng đầy đầu tường. Sau lưng họ là từng chiếc máy ném đá và hỏa pháo hình thể khổng lồ. Phòng ngự thành bắc và thành tây chính là quân Kinh Triệu. Phụ trách phòng ngự thành đông và thành nam là Tân Bắc Quân. Lý Diên Khánh làm Đô Thống Chế, Phòng Ngự Sứ Đông Kinh, phụ trách phòng ngự toàn thành.
Lúc này Lý Diên Khánh đứng trên đầu thành bắc, ánh mắt chăm chú nhìn đại doanh Kim binh nơi xa. Hôm qua Kim binh mới đến, đường nhiên không có khả năng hôm nay đã bắt đầu công thành. Nhưng tiếng kèn ở Kim doanh là ý tập kết, Lý Diên Khánh cũng hơi hiếu kỳ, Kim binh vừa giết tới, họ muốn làm gì?
- Đô Thống, đoán chừng là muốn thị uy trước!
Lưu Kỹ ở bên nhỏ giọng nói.
Lý Diên Khánh gật đầu, hẳn là như vậy, đây là truyền thống của Liêu quốc, về sau truyền tới Tây Hạ, không nghĩ tới Kim quốc cũng học được. Chẳng qua hắn cũng thừa nhận, đây đúng là một thủ đoạn lợi hại, có hiệu quả rất tốt đối với việc áp chế sĩ khí quân địch.
Tiếng trống da trâu gõ to, tiếng trống chấn thiên truyền ra ngoài mấy chục dặm, chậm chạp lại giày tiết tấu, dường như đang gõ vào nội tâm người khác, trái tim rất nhiều binh linh đều đập thình thịch theo nó.
- Đến rồi!
Lính trinh sát chỉ một phía xa, chỉ thấy một sợi dây màu đen dài mấy dặm xuát hiện cách mười dặm. Lúc này mặt đất bắt đầu run rẩy, tiếng trống bị một loại tiếng sấm rền từ phía chân trời truyền đến che giấu.
- Là kỵ binh!
Có binh sĩ hô lớn."d o c f u l l . v n - kh o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng. Tạo thành thanh thế như vậy, ở trên thảo nguyên có lẽ một vạn kỵ binh phi nước đại có thể làm được. Nhưng Kim binh cách khoảng mười dặm không có khả năng phi nước đại, muốn khiến mặt đất run rẩy, ít nhất phải mười vạn thiết kỵ mới có thể làm được.
Không bao lâu, quân chủ lực Kim binh xuất hiện, họ giống như một mảng mây đen bay rà rà mặt đất, cờ bay phô thiên cái địa, tiếng trống ầm ầm, tiếng kèn trầm thấp truyền đến không ngừng. Từng đội kỵ binh khôi giáp sáng ngời, trường mâu như rừng. Những binh sĩ dị tộc này người nào cũng tướng mạo dữ tợn, đằng đằng sát khí, thỉnh thoảng phát ra từng đợt gầm rú như dã thú, khiến người ta không rét mà run.
Mười lăm vạn đại quân phô thiên cái địa, hình thành mười lăm phương trận lớn, giễu võ giương oai ngoài thành bắc. Lúc này, đại trận Kim binh bổ ra như sóng lớn, một đội kỵ binh năm trăm người vội vàng chạy tới, tiên phong dẫn đầu dáng người cực kỳ hùng vĩ, cưỡi trên một thớt chiến mã cường tráng, tay gã cầm một cờ lớn cán dài hai trượng thêu đầu sói vàng. Năm trăm người đằng sau đều cầm một cây cờ lớn, bay múa phần phật dưới gió lạnh.
Binh sĩ trên thành yên lặng không nói, Kim binh biểu hiện thực lực cường đại khiến nội tâm tất cả binh sĩ đều mang áp lực và rung động cực lớn.
Lý Diên Khánh chợt nhớ tới quy củ của quân đội Tây Hạ, tay cầm vương kỳ đi một vòng quanh thành, lấy đó chấn nhiếp. Lúc này hắn quay đầu ra lệnh:
- Lấy cung đồng của ta tới đây!
Có thân binh nhanh chóng chạy tới, trình cung đồng lên. Lý Diên Khánh rút một mũi tên sắt ra, kiên nhẫn chờ đợi tiên phong quân địch tiến đến. Bình thường mà nói, tiên phong nâng cờ vòng quanh thành thị uy không thể quá xa, quá xa sẽ không có hiệu quả, nhưng cũng không thể quá gần, bình thường khoảng hai trăm năm ươi bước, bên ngoài khoảng cách sát thương của Thần Tí Nỏ quân địch. Chỉ chốc lát, tiên phong nâng cao cờ lớn dần tới gần tường thành.
Ngay khi tiên phong cách thành trì khoảng hai trăm năm mươi bước, Lý Diên Khánh bỗng nhiên giương cung lắp tên, kéo cung như trăng tròn. Dây cung buông lỏng, mũi tên sắt giống như một tia chớp màu đen, bắn về phía cờ lớn thêu đầu sói vàng. Chỉ nghe một tiếng rắc, cờ lớn thêu đầu sói vàng đón gió mà đứt, khiến trên dưới thành vang lên nhiều tiếng hô kinh ngạc. Đầu tường lập tức vang lên tiếng hoan hô như sấm, một tên này diệt hết danh tiếng Kim binh, sát cơ cường đại vừa biểu diễn cũng bị hòa tan đi rất nhiều.
Nhưng không chờ đám người tiên phong quay người chạy trốn, mũi tên thứ hai của Lý Diên Khánh bắn tới, mũi tên bắn thủng sau lưng tiên phong dáng người khôi ngô. Tiên phong kêu thảm một tiếng, ngã xuống ngựa. Mấy trăm kỵ binh còn lại sợ hãi chật vật mà chạy, binh sĩ đầu thành lại hoan hô lần nữa. Hoàn Nhan Tà Dã nơi xa cũng trông thấy rõ ràng, lại bị quân Tống bắn đứt cờ lớn thêu đầu sói vàng, mặt y tái xanh. Vốn muốn thị uy với quân Tống, lại bị quân Tống đánh ngược vào mặt. Hoàn Nhan Tà Dã bất đắc dĩ trong lòng, đành phải ra lệnh:
- Rút quân về doanh!
Trong tiếng trống rút quân, mười lăm vạn đại quân bắt đầu chậm rãi rút lui. Cho dù mười lăm vạn Kim binh phô bày chiến lực mạnh mẽ, nhưng một tên của Lý Diên Khánh bắn đứt vương kỳ của Kim quốc, hoàn toàn triệt tiêu áp lực Kim binh mang đến cho quân Tống. Một tên này của Lý Diên Khánh nhanh chóng truyền khắp toàn bộ kinh thành, mang đến hi vọng cho bảy mươi vạn bách tính trong kinh thành.
Đợi Kim binh rút hết, quân Tống cũng bắt đầu lần lượt xuống thành trở về quân doanh. Lúc này, một đội thị vệ chạy tới chắp tay nói với Lý Diên Khánh:
- Quan gia mời Lý Đô Thống tới Tri Chính Đường, có chuyện quan trọng thương lượng!
- Ta đã biết, hiện giờ sẽ đi qua!
Lý Diên Khánh phân phó Lưu Kỹ vài câu, liên bước nhanh xuống thành, xoay người lên ngựa chạy tới hoàng cung.
Trước mắt trong sáu Tướng của Tri Chính Đường, Vương Phủ đã bị cách chức thôi Tướng, Cao Cầu và Thái Du rời kinh cũng bị miễn chức vụ Tướng Quốc, vài ngày trước Thái Tướng đã từ vị Tướng Quốc vì tuổi tác đã cao, Tướng Quốc triều trước chỉ còn lại hai người Bạch Thì Trung và Lý Bang Ngạn.
Thiên tử một triều thần tử một triều. Sau khi Triệu Hoàn đăng cơ, lại nhanh chóng bổ nhiệm bốn người Ngô Mẫn, Tôn Phó, Trương Bang Xương, Lý Cương làm Tướng, tạo thành Tri Chính Đường mới.
Bởi vì ba người cốt cán của Quân Nghị Đường là Lý Cương, Ngô Mẫn và Tôn Phó đều đảm nhiệm Tướng Quốc; lúc Triệu Hoàn làm Thái tử Giám quốc, gã cân nhắc nên chống lại Tri Chính Đường thế nào, mới gây dựng Quân Nghị Đường. Hiện giờ gã thăng lên làm Đế Vương, đương nhiên không hi vọng có Quân Nghị Đường chống lại Tri Chính Đường. Cho nên Triệu Hoàn dần sử dụng Tri Chính Đường thay thế Quân nghị Đường thời đại Thái tử Giám quốc.
Lý Diên Khánh vội vàng chạy tới Tri Chính Đường, có quan viên bẩm báo thay hắn:
- Lý Đô Thống đến rồi!
Lý Cương vội vàng ra đón, thi lễ cười nói:
- Mọi người đang chờ Lý Đô Thống, quan gia chờ đợi cũng lâu rồi, nhanh mời tiến vào!
Lý Diên Khánh khẽ giật mình:
- Quan gia cũng tới sao?
- Hôm nay Tri Chính Đường nghị sự khá quan trọng, quan gia cũng tới dự thính. Chúng ta đều đàm binh trên giấy, còn cần ngươi tới nói một chút tình hình thực tế.
- Hôm nay là nghị luận quân sự sao?
- Cũng không hoàn toàn là quân sự, ngươi tiến vào thì biết…
Hai người đi vào đại đường nghị sự, nơi này giống như một tòa điện nhỏ, phía trên chính là vị trí của Thiên tử Triệu Cát, mấy chục năm nay đều trống không. Sau khi Triệu Hoàn đăng cơ, trên cơ bản gã đều tới dự thính, hôm nay cũng không ngoại lệ. Triệu Hoàn ngồi trên long ỷ cao cao, khẽ gật đầu với Lý Diên Khánh đi vào đại đường.
Hai bên đại đường bày tám bộ bàn, phía sau lại bày hai hàng ghế, chủ yếu là cho qua nviên quan trọng dự thính nghị sự ngồi.
Lý Diên Khánh không phải thành viên Tri Chính Đường, bình thường cũng không có tư cách ngồi ngang hàng với đám Tướng Quốc. Nhưng hiện giờ là thời điểm chiến tranh, hắn làm Đô Thống Phòng Ngự Sứ, địa vị cực kỳ đột xuất, không người nào dám coi thường hắn. Triệu Hoàn đặc biệt hạ chỉ, tăng thêm hai bộ bàn vào Nghị Sự Đường, một bộ cho Lý Diên Khánh, một bộ khác cho Xu Mật Sứ Cao Thâm.
Lý Diên Khánh đi vào Nghị Sự Đường, khom người thi lễ với Thiên tử Triệu Hoàn:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
- Lý Đô Thống miễn lễ mời ngồi!
Lý Diên Khánh đi tới ngồi xuống chỗ của mình. Lúc này, Hữu Tướng Quốc Bạch Thì Trung hỏi:
- Xin hỏi Lý Đô Thống, Kim binh đại khái bao giờ công thành?
Tri Chính Đường tổ chức nghị sự khẩn cấp đương nhiên là cử hành sau khi Kim binh rút lui, nhưng tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi trong lòng, mắt thấy một trận đại chiến sắp bùng nổ, mỗi người đều trĩu nặng trong lòng.
Lý Diên Khánh thấy tất cả mọi người nhìn mình, đoán chừng tất cả mọi người đang lo lắng chuyện này. Hắn lại đưa mắt nhìn lên trên, ánh mắt của Thiên tử Triệu Hoàn cũng đang chăm chú nhìn mình, xem ra đây là màn kịch quan trọng của buổi nghị sự hôm nay.
Lý Diên Khánh thoáng hạ thấp người nói với mọi người:
- Căn cứ kinh nghiệm của ta, trước khi chính thức công thành Kim binh còn có nghi thức tế thần, ngày mai hẳn sẽ không tiến công, hẳn là ngày sau nữa tấn công lần đầu. Chẳng qua tấn công lần đầu hẳn là thuộc về tiến công mang tính thăm dò, quy mô sẽ không quá lớn, chiến tranh không đáng sợ, ta lo lắng là loạn trong thành.
Lý Diên Khánh nói thực sự, họ chuẩn bị gần nửa năm, lại thêm nội tình phòng ngự tốt đẹp của kinh thành, Kim binh muốn công phá thành trì thực sự không dễ dàng, quan trọng là trong thành không thể xảy ra nội loạn. Lúc trước thành Thái Nguyên có thể giữ được một nguyên nhân quan trọng chính là mọi người trên dưới một lòng, Lý Diên Khánh hắn nhất ngôn cửu đỉnh, ai cũng không dám chống lại.
Nhưng kinh thành không như vậy, quan lớn quyền quý chức vị cao hơn hắn còn nhiều, rất nhiều. Nếu như lòng người không đủ, rất có khả năng ác quả sẽ xuất hiện trong quân đội, phòng ngự ở một đoạn tường thành nào đó sẽ xuất hiện lỗ hổng.
Đương nhiên, Lý Diên Khánh cũng không nói rõ, hắn lo lắng không phải bách tính bình thường, mà lo lắng quan lớn trong thành, nếu có ai bị Kim quốc dùng nhiều tiền thu mua, vậy thì thực sự là lòng người không đủ.
- Không biết loạn trong thành mà Lý Đô Thống nói là chỉ cái gì?
Ngô Mẫn hỏi.

Lý Diên Khánh chậm rãi nói:
- Ta lo lắng trong thành có giấu gian tế Kim quốc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận