Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 729: Chiến tuyến thứ hai (hạ)

Chương 729: Chiến tuyến thứ hai (hạ)Chương 729: Chiến tuyến thứ hai (hạ)
Trương Hổ chạy tới Thái Học mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện. Mấy tên mật thám gã phái đi dùng năm mươi quan tiền thưởng liền tìm được điểm hạ cánh của con bồ câu đưa thư kia, là nơi ở của một học sinh thượng xá. Rất nhiều học sinh thượng xá có được viện riêng của mình trong Thái Học, tiền thuê thanh toán mấy năm. Tên học sinh thượng xá này chạy tới phía nam rồi, muốn kiếm lại chút tiền vốn, liền cho thuê chỗ ở, chỉ cần giá cao, gã không thèm để ý cho ai thuê.
Học sinh Thái Học ôm tâm tính cho thuê phòng thoải mái như vậy không chỉ một người, cho nên trong Thái Học ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có.
Mật thám đã lần ra ngọn nguồn, trong căn viện riêng của tên học sinh Thái Học kia có ít nhất ba mươi người.
Vừa tới trước cổng chính Thái Học, bước chân Trương Hổ bỗng nhiên hiểu được không đúng. Ba mươi người chen nhau một chỗ tuyệt đối không phải mật thám tìm hiểu tình báo, mà hẳn là quân tinh nhuệ của kẻ địch, chuẩn bị nội ứng ngoại hợp phối hợp Kim binh công thành. Nhưng ba mươi người rõ ràng hơi ít, ít nhất phải một trăm người mới đủ.
Hiển nhiên nơi này chỉ là một trong các chỗ ở, hẳn còn hai ba chỗ ở khác. Nếu như diệt nơi này, sẽ khiến đánh rắn động cỏ, dọa kẻ địch ở mấy nơi khác chạy mất.
Nhưng đây chỉ là suy đoán của gã, lỡ như đối phương thực sự chỉ có ba mươi người, mình do dự không bắt, lại để họ chạy trốn thì làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, Trương Hổ gặp phải tình thế khó xử. Lúc này một tên thủ hạ nhỏ giọng nói:
- Hổ Khẩu, bọn họ cũng nên ăn cơm uống nước chứ! Không bằng chơi thủ đoạn trong ẩm thực.
Tim Trương Hổ vừa động, biện pháp như thế rất tốt, hiện giờ cũng sắp đến giờ ăn rồi, đám người này chắc chắn đặt cơm bên ngoài, sẽ không ra ngoài ăn.
Nghĩ tới đây, Trương Hổ lập tức phái người đi nghe ngóng. Không bao lâu, gã liền nhận được tin tức, những người này đều mua thức ăn trong Thái Học, mỗi lần đặt ba mươi lăm phần cơm canh, có người chuyên đưa cơm cho họ.
Trương Hổ lấy một bao thuốc bột màu trắng từ trong rương gỗ nhỏ ra, giao cho thủ hạ. Loại thuốc bột này là một loại thuốc mê, không màu không vị, có thể bỏ vào đồ ăn hoặc canh, sau khi người ta sử dụng sẽ không thể động đậy trong vòng nửa canh giờ.
Trương Hổ và những binh lính khác đều không tiến vào Thái Học, mà kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài Thái Học. Chẳng qua hai mươi mấy tên mật thám mặc trang phục học sinh Thái Học đã tiến vào, giám thị căn viện kia. Một nhiệm vụ khác của họ là phòng ngừa người không ăn cơm trốn đi.
Đại khái chưa tới một khắc đồng hồ, binh sĩ giám thị truyền đến tin tức, phát hiện có người ngã trong sân. Trương Hổ vung tay, dẫn mười mấy binh sĩ nhanh chóng vọt vào.
Lúc này trời đã tối, ban đêm rét lạnh, trong Thái Học không có người nào. Trương Hổ dẫn quân xuyên qua một mảnh rừng trúc theo một con đường nhỏ, đi vào cửa sau căn viện kia.
Đây là căn viện gần bên ngoài nhất, dựa vào tường đông của Thái Học, leo tường là có thể thoát khỏi Thái Học, chung quanh đủ loại cây lớn, đúng là một nơi ở khá kín đáo, khó trách mật thám quân địch lại chọn nơi này.
Trương Hổ dẫn thủ hạ chạy tới cửa sau, cửa sau lập tức mở ra, thủ lĩnh trạm gác ngầm lập tức ra đón, ôm quyền nói:
- Khởi bẩm Tham Quân, đã bắt lại toàn bộ ba mươi người!
- Vất vả mọi người rồi!
Trương Hổ khích lệ một câu, bước nhanh vào trong viện. Chỉ thấy người nằm một chỗ trong viện, người nào cũng bị trói chặt, miệng cũng bị vải rách chặn lại, đám người giống như tôm lớn bị đun sôi, co quắp ngổn ngang trên mặt đất. Nhìn bộ dạng của họ đều là người Hán, Trương Hổ quả thực tức giận trong lòng. Những người này đều là người Hán quân Liêu, lại đầu hàng Kim quốc tấn công tổ tiên của mình.
- Có tra ra binh khí hay không?
- Có!
Mười mấy người khiêng năm chiếc rương lớn từ trong nhà ra, mở rương, bên trong đều là đao mâu cung nỏ và khôi giáp. Khôi giáp còn là Chu Tất Sơn Tự Giáp của quân Tống, đây chính là khôi giáp của Cấm Quân Thiên Long, trông cũng rất uy phong. Nhưng Cấm Quân Thiên Long đều đi theo lão Hoàng đế chạy trốn về hướng nam, trong kinh thành đã không còn Cấm Quân Thiên Long, Chu Tất Sơn Tự Giáp cũng có người mặc, nhưng đều là tướng lĩnh trung tầng, những mật thám này muốn giả mạo quan tướng hay sao?
Đương nhiên, Trương Hổ cũng biết nguyên nhân thật sự. Những người này hẳn là ẩn giấu trong kinh thành hơn mấy tháng rồi, khi đó mặc loại khôi giáp này không có vấn đề gì. Chỉ là Cấm Quân Thiên Long đi theo lão Hoàng đế rời khỏi kinh thành là một việc ngoài ý muốn, chắc hẳn những mật thám này còn không biết tình hình, bằng không họ sẽ không chuẩn bị khôi giáp này mới đúng. Chỉ cần dùng tiền, binh khí khôi giáp nào cũng có thể mua được ở kinh thành.
- Lập tức dùng nước dội tỉnh mấy người, chia ra thẩm vất!
Việc khẩn cấp trước mắt hiện giờ là truy tra đồng bọn của họ. Trương Hổ biết rõ thời gian cấp bách, gã lại hạ mệnh lệnh hung ác, cho dù hành hạ chết những người này cũng phải tìm ra được tình báo gã muốn.
Dưới mấy đợt tra tấn bức cung cực kỳ tàn ác, Trương Hổ rốt cuộc nhận được tình báo gã muốn. Binh lính tinh nhuệ tổng cộng có một trăm lẻ tư người ẩn núp vào, họ bắt được ba mươi mốt người, còn bảy mươi ba người đã xâm nhập vào trong dân phu, chuẩn bị lên thành trợ chiến lúc đại chiến kịch liệt nhất. Chuyện không thể kéo dài, Trương Hổ lập tức giao nhiệm vụ này cho Thiên tướng Vương Phong, để gã dẫn hơn ngàn người đi bắt mật thám còn lại.
- Lý Tướng công đến rồi!
Một binh lính hô một tiếng, liền thấy Lý Cương mang theo mấy tên thủ hạ vội vàng đi vào viện.
- Trương Tham Quân, nghe nói có thu hoạch rồi…
Lý Cương chợt dừng bước, mở to mắt nhìn tôm lớn nằm đầy đất:
- Họ… họ đều là mật thám sao?
- Đều là mật thám! Lại là mật thám trinh sát ẩn núp vào, tổng cộng có hơn trăm người, chuẩn bị nội ứng ngoại hợp với Kim binh ngoài thành.
Tình báo này khiến Lý Cương hít một hơi lạnh, đây không đơn giản là thu thập tình báo, còn muốn cướp thành, điều này khá nghiêm trọng. Y lại nhìn mật thám trong viện, nhanh chóng phát hiện không đúng:
- Nơi này không tới trăm người, những mật thám khác đâu?
- Những người khác đều giấu trong dân phu, ti chức đã nhờ Vương tướng quân đi bắt, đêm nay hẳn là có thể bắt được.
Lý Cương thoáng thở phào, lại hỏi:
- Còn có tình báo khác không?
- Còn một tình báo quan trọng, trong kinh thành còn một đội mật thám Kim quốc, lấy thu thập tình báo làm chủ, người dẫn đầu vốn là Binh Bộ Thị Lang Nam Viện Liêu quốc, ở Liêu quốc ban tên Tiêu Nam, tên thật không rõ, từ đầu năm trước họ đã hoạt động ở kinh thành.
- Chẳng lẽ họ không có liên hệ?
- Từng liên hệ, có một tiệm tạp hóa Lâm Ký ở khu vực chợ Châu Tây, chính là một điểm tình báo. Họ thông qua điểm tình báo này để tiến hành liên hệ. Ta đoán chừng con bồ câu đưa thư ở Đại Tướng Quốc Tự chính là bọn họ.
Lý Cương vui mừng, vội vàng hỏi:
- Vậy ngươi có phái người đi diệt điểm tình báo này không?
- Ti chức đang chuẩn bị phái người!
Lý Cương vung tay:
- Vậy thì đừng có phái, ta tự mình đi xem một chút, ngươi tập trung tinh lực bắt trinh sát quân địch ẩn trong dân phu.
Mật thám tình báo và mật thám trinh sát khác nhau, mật thám tình báo thuộc về văn chức trong mật thám, tính nguy hiểm không lớn. Trương Hổ liền gật đầu:
- Vậy thì vất vả Lý Tướng công rồi.

Sau khi trời tối là thời gian phồn hoa của các khu chợ, nhưng sau khi chiến tranh bùng nổ, khu chợ Châu Tây đã mất đi sự ồn ào náo nhiệt ngày xưa, gần như bảy phần cửa thành đều đóng cửa, trên đường phố vắng tanh, chỉ có một số tiệm bán hàng ăn uống và vật dụng hàng ngày còn mở, nhưng khách nhân cũng chỉ lác đác không có mấy.
Khách nhân khu chợ phần lớn đều là bách tính trung hạ tầng, bởi vì giá gạo tăng cao, làm việc khó khăn, cơ hội kiếm tiền cực ít, tất cả mọi người siết chặt túi tiền, không tùy tiện chi tiêu. Cho nên các cửa hàng làm ăn đều cực kỳ quạnh quẽ, chỉ có chủ cửa hàng ngồi ở cửa ra vào, trông mong nhìn người đi đường lưa thưa.
Nhưng làm ăn khá khẩm lại là kỹ nữ quán. Phần lớn người đi đường trong khu chợ chạy tới kỹ nữ quán. Chiến tranh bùng nổ khiến rất nhiều người ôm suy nghĩ tận hưởng lạc thú trước mắt, cho nên kỹ nữ quán làm ăn lại tốt hơn bình thường.
Tiệm tạp hóa Lâm Ký nằm ở lối vào tây nam khu chợ Châu Tây, đi vào không tới mấy chục bước là có thể trông thấy, một căn nhà gỗ hai tầng chiếm diện tích nửa mẫu, dưới cửa sổ tầng hai treo một bức chiêu bài bằng gỗ, khắc năm chữ lớn ‘Tiệm tạp hóa Lâm Ký’, trải qua mưa gió dãi dầm, bảng gỗ đã trắng bệch, chữ viết cũng không rõ ràng.
Cửa tiệm tạp hóa nửa mở, trong tiệm đều là vật phẩm thường dùng như chậu gõ giỏ trúc, không trông thấy chưởng quỹ, chỉ có một tiểu nhị dựa vào quầy ngủ.
Lúc này, Lý Cương dẫn theo mấy tên tùy tùng đi vào. Trước đó đã có trinh sát trèo lên lầu hai, trong căn nhà gỗ chỉ có một mình tiểu nhị. Lý Cương thấy tiểu nhị này cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, y cũng không sợ, trực tiếp đi vào cửa hàng.
Tiểu nhị lập tức tỉnh lại, vội vàng cười bồi:
- Khách quan muốn mua gì?
- Ta muốn mua cửa hàng này, chưởng quỹ của các ngươi có đó không?
Tiểu nhị gãi đầu:
- Đã mấy ngày chưởng quỹ không tới rồi.
- Không sao, hoặc là ngươi nói cho ta, chưởng quỹ của các ngươi ở chỗ nào? Tên gọi là gì, tự ta tới cửa tìm hắn là được.
- Chưởng quỹ nhà ta họ Đinh, hắn ở nơi nào ta không biết.
- Tại sao ngươi không biết?
Lý Cương mở to mắt hỏi.
Tiểu nhị run rẩy trong lòng, rụt rè nói:
- Nửa tháng trước tiểu nhân mới đến đây làm việc, chỉ biết chưởng quỹ họ Đinh, cái khác hoàn toàn không biết.
- Trong tiệm chỉ có một tiểu nhị ngươi sao?
- Chỉ có một mình ta.
Lý Cương trợn tròn mắt, đây thực sự là điểm liên lạc tình báo sao? Cái gì cũng không phù hợp, lúc trước y nghĩ tình hình quá tốt đẹp, bắt được chưởng quỹ chính là một sợi dây, không ngờ đối phương không hề lưu lại cái gì, nhưng lỡ như có tình báo khẩn cấp, tiểu nhị này liên hệ với chưởng quỹ thế nào?
Lý Cương hoài nghi nhìn thoáng qua tiểu nhị, y cảm thấy tiểu nhị này còn chưa nói hết lời.
Nghĩ tới đây, Lý Cương vung tay ra lệnh:
- Bắt người này lại thẩm vấn, đào sâu ba thước điều tra!

Bạn cần đăng nhập để bình luận