Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 737: Gậy ông đập lưng ông.

Chương 737: Gậy ông đập lưng ông.Chương 737: Gậy ông đập lưng ông.
Hạ Nam và thủ hạ rời đi trước, Thái thương thừa Dương Cốc và lão Từ lại quay lại Thanh Phong tửu lâu. Bọn họ lên tầng 3, đẩy một cánh cửa, bên trong đã có một người ngồi, không ngờ lại là Tham quân Tình báo ti Trương Hổ.
- Thế nào, đối phương có thăm dò không?
Trương Hổ tủm tỉm hỏi.
Trương Hổ sớm đã phát hiện có người đang ở trong tối nghe ngóng chuyện tồn kho của Thái thương. Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một người bình thường nên hỏi, trực giác nói cho Trương Hổ, cái này có thể là trinh sát của của nước Kim đang thăm dò tình báo, dù sao lượng tồn kho thực sự của Thái thương là bí mật trọng yếu chỉ có Tướng quốc mới được biết.
Trương Hổ liền nghĩ ra một cái bẫy, sắp xếp một người làm trung gian nói có quan hệ với Thái thương. Quả nhiên, đã dẫn dụ được đối phương ra.
Dương Cốc gật gật đầu:
- Đối phương hỏi tồn kho còn bao nhiêu lương thực, ta không nói.
- Đối phương rốt cuộc là ai, ngươi đã điều tra qua chưa?
Trương Hổ lại hỏi lão Từ bên cạnh.
Lão Từ gãi gãi đầu nói;
- Đối phương họ Hạ, y nói là thương nhân buôn bán lương thực. Ta cảm thấy không giống, những thương nhân lương thực ở kinh thành ta đều quen biết, không có người họ Hạ.
- Bọn họ ở đâu?
Trương Hổ lại tiếp tục hỏi.
- Họ Hạ thì không nói, nhưng thủ hạ của y có nói lộ ra một lần, hình như là vùng Đại Tướng Quốc Tự.
Trong lòng Trương Hổ nhảy thót lên một cái, một con chim bồ câu đưa thư bay vọt qua trong suy nghĩ của y ‘ họ Hạ, Đại Tướng Quốc Tự…’ Trương Hổ lẩm bẩm, dường như y đang nghĩ đến cái gì.
Cúi đầu trầm tư một lát, Trương Hổ chậm rãi hỏi:
- Họ Hạ kia có nói y là người ở đâu không?
- Y nói y là thương nhân buôn bán lương thực Phủ Chân Định.
Khóe miệng Trương Hổ nhếch lên, quả nhiên là người Phủ Chân Định, Hạ chưởng quầy của khách điếm sao không nghĩ đến đổi chỗ khác chứ? Có lẽ là khẩu âm khó thay đổi
Trương Hổ gật gật đầu:
- Các ngươi quay về tiếp tục chờ đợi, đoán chừng mai hoặc ngày kia bọn họ sẽ lai tới tìm các ngươi. Đến lúc đó thì nghe sắp xếp của ta.

Một khắc sau, Trương Hổ xuất hiện tại quan phòng của Lý Diên Khánh. Bình thường mà nói, nếu Trương Hổ đã được điều cho Lý Cương thì Lý Diên Khánh cũng không nên thông qua Trương Hổ can thiệp vào chuyện tình báo. Nhưng lần này, Lý Diên Khánh lại quyết định trực tiếp nhúng tay vào, không thông qua Lý Cương.
Điều mà Lý Cương muốn là thành tích để đối ứng với Thiên tử, mà Lý Diên Khánh hắn muốn chính là thả câu dài đánh cá lớn.
Chắp tay nghe Trương Hổ báo cáo, Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Có những chuyện không thể chỉ dựa vào cảm giác! Ngươi vẫn phải đi xác nhận lại, ngộ nhỡ không phải chưởng quỹ của khách điếm kia, chẳng phải làm trò cười sao?
- Ti chức thất sách, vậy sẽ sắp xếp người đi xác nhận!
Trương Hổ quả thực có chút xấu hổ, không ngờ y lại thất thố ở chi tiết quan trọng nhất, làm xấu danh thủ lĩnh tình báo.
Lý Diên Khánh gật đầu nói:
- Có thể xác nhận, nhưng không thể đánh rắn động cỏ!
- Ti chức hiểu rõ!
Ngừng một chút, Trương Hổ lại hỏi:
- Nếu như đúng là Hạ chưởng quỹ, ti chức có cần trực tiếp bắt không ?
- Ngươi cảm thấy sao?
Lý Diên Khánh hỏi ngược lại.
Trương Hổ lắc đầu:
- Vẫn không nên quá kinh động, nhất thời có cá thoát khỏi lưới thì lại phiền toái.
- Ngươi hiểu được là tốt. Hiện tại chúng ta chỉ cần làm một chuyện, nhẫn nại chờ đợi.
- Ti chức không quấy rầy Đô thống nữa, xin cáo từ.
- Đi đi !
Trương Hổ lui xuống, khi đến cửa, Lý Diên Khánh lại nói:
- Phong tỏa tin tức chặt chẽ hơn, ta không hy vọng Lý Cương đến tìm ta.
- Tuân lệnh!
Trương Hổ thi lễ, vội vàng rời đi.
Lý Diên Khánh chắp tay sau lưng đi ra cửa. Hiện tại, điều hắn quan tâm nhất cũng không phải là mật thám quân Kim, mà là Kim tự tháp mà quân Kim đang xây dựng. Chỉ trong hai ngày một đêm ngắn ngủi, chúng đã xây được cao đến hai trượng, thêm địa hình tây bắc vốn dĩ đã cao, hiện tại đỉnh tháp đã cao bằng tường thành. Nếu tiếp tục xây cao, quân Kim thực sự là đứng trên cao nhìn xuống.
Nhưng làm thế nào đối phó với tòa Kim tự tháp này, Lý Diên Khánh vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp giải quyết tốt nhất. Lưu Kỹ kiến nghị trong thành cũng xây một tòa đài cao, đây cũng là một biện pháp, nhưng tốn quá nhiều thời gian và công sức. Nhưng mà, kiến nghị của Lưu Kỹ lại làm Lý Diên Khánh nghĩ ra một biện pháp, mặc dù không phải tốt nhất nhưng cũng có thể sử dụng.
- Phía bên Hà Thiếu giám có tin tức gì không?
Lý Diên Khánh quay đầu hỏi thân binh.
- Vẫn chưa có tin tức gì!
Lý Diên Khánh nghĩ nghĩ liền nói:
- Chuẩn bị ngựa, đi Quân khí giám!

Quân khí giám là cơ quan phụ trách giám sát chế tạo vũ khí của Tống triều, bên dưới là Đông Tây tác phường và các châu đều làm nhà kho chế tạo binh khí, cờ xí, nhung trướng, các đồ lặt vặt dùng làm quân tư. Sau nửa giờ, Lý Diên Khánh và Quân khí thiếu giám Hà Phưởng xuất hiện tại Tây tác phường gần cửa Trần châu. Tây tác phường còn gọi là nỏ phường, là nơi phụ nhai chuyên môn phụ trách chế tạo cung nỏ mũi tên cùng các loại vũ khí phòng ngự cỡ lớn, dưới có hơn 3000 người thợ chế tạo cung nỏ.
Sau khi chiến tranh bùng nổ, Tây tác phường hằng ngày đều không ngừng sản xuất một lượng lớn cung phòng ngự, thần tí nỏ và các loại vũ khí phòng ngự cỡ lớn. Hà Phưởng đưa Lý Diên Khánh đi vào một đại viện rộng khoảng mười mẫu, đây là tác phường làm máy ném đá.
Lúc này mặc dù là ban đêm, nhưng xung quanh viện đốt đầy bó đuốc, trong viện được chiếu sáng như ban ngày. Trong sân, chất đầy các linh kiện của máy ném đá, giữa khoảng đất rộng khoảng bốn năm mẫu ở giữa, mấy trăm người thợ đang bận rộn lắp một cái máy ném đá khổng lồ, chiếc máy này có thể coi là chiếc đầu tiên trong lịch sử, so với máy bắn đá của nước Kim thì còn lớn hơn. Chiều cao cả máy đến bốn trượng, giữa máy là cán ném, phải có tính bền dẻo cực lớn để không bị đứt gãy.
Chiếc cần ném này là dùng một cây trúc già dài sáu trượng tạo thành, chế tác hết sức phức tạp. Đầu tiên, chẻ trúc thành những thanh bằng phẳng, sau đó ngâm vào dầu nhiều lần, ngâm đến khi không còn bị biến dạng, không bị nứt, thì mới hoàn thành bước đầu tiên.
Chỉ riêng quá trình này cũng tốn đến một năm. Sau đó lấy thanh trúc ra, để chỗ mát mẻ hong khô mấy tháng, sau đó dùng keo thượng đẳng gắn thành một chén ăn cơm, sau khi hong khô bên ngoài lại quấn thêm dây gai, đợi dây gai khô ráo, bôi một lớp sơn mài thô, lật ngược lại để cắt vải gai, quét sơn. Một cây cán ném xuất sắc phải tốn thời gian ba năm để hoàn thành.
Hà Phưởng chỉ ba cây cán ném to dài trên đất, nói với Lý Diên Khánh:
- Cũng là do may mắn, ba cây cán ném này đã làm xong từ mười mấy năm trước. Những chiếc cán ném dài như vậy thì rất ít khi dùng đến, mười mấy năm nay đều đặt trong nhà kho, không ngờ lần này lại dùng đến.
Lý Diên Khánh cười nói:
- Cũng vì Hà thiếu giám nhớ đến ba cây cán ném này nên mới đồng ý với ta, đúng không ?
Hà Phưởng cười cười gật đầu:
- Làm giá đỡ thì dễ, quan trọng là cán ném. Hôm Đô thống nói đến, ta lập tức nhớ đến ba cây cán ném này.
- Sau khi làm xong thì khoảng cách ném được bao xa?
Lý Diên Khánh lai hỏi.
- Nếu là chấn thiên lôi thì ném được khoảng 500 bước, nhưng phải cần ít nhất trăm người mới hoạt động được.
Ánh mắt Lý Diên Khánh lộ ra vẻ hài lòng, hắn vỗ vỗ lên cái giá đỡ đã làm xong bên cạnh, cười nói:
- Ba cái giá đỡ này ngày mai chắc không có vấn đề gì!
Hà Phưởng chạy đi hỏi Giám công, quay lại nói với Lý Diên Khánh:
- Ta hỏi qua Giám công, đêm nay còn phải lắp bánh xe, ngày mai lên cán, còn phải điều chỉnh, đại khái tối ngày mai hòa thành.
- Ba cái đều xong hết sao?
- Hẳn là có thể!
Lý Diên Khánh trong lòng vô cùng mong đợi, nếu như trời tối ngày mai có thể hoàn thành. Vậy bọn hắn có thể vượt trước quân Kim rồi.

Sáng hôm sau, Hạ Nam đi lại trong sân, bên ngoài chỉ hơi có chút động tĩnh y liền vểnh tai lắng nghe. Y đang đợi thủ hạ đi thăm dò kết quả chuyện hôm trước, thủ hạ đã ra ngoài từ sáng sớm, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức, quả thực làm y lòng nóng như lửa đốt.
Lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng âm thanh vội vã hướng đến cổng chính, quả nhiên, bên ngoài cửa lớn truyền đến tiếng gõ cửa có tiết tấu. Hạ Nam lập tức mở cửa, tên thủ hạ lách mình tiến vào.
- Tại sao lại đi lâu như vậy?
Hạ Nam đóng cửa nói.
- Hôm nay cùng tên trung gian họ Từ đến Thái thương một chuyến, lão Từ đi tìm Dương Cốc.
- Vậy kết quả thế nào?
- Dương Cốc hơi do dự, nhưng y đồng ý buổi trưa đi uống trà nói chuyện lại với thủ lĩnh.
Trong lòng Hạ Nam không chắc chắn, lại hỏi:
- Vậy còn lão Từ thì nói gì?
- Lão Từ bảo chúng ta mang theo ba trăm lượng vàng, y nói Dương Cốc đã động tâm rồi. Nếu như có thể nhìn thấy vàng thì chắc là không có vấn đề gì.
- Hẹn uống trà ở đâu?
- Vẫn là đường Phan Lâu, nhưng mà ở quán trà Thanh Phong bên cạnh chỗ hôm qua.
Hạ Nam suy nghĩ một lát liền đồng ý:
- Vậy chúng ta thu xếp một chút, lát nữa thì sẽ xuất phát!
Nửa giờ sau, một cỗ xe bò chậm rãi dừng trước quán trà Thanh phong. Giữa trưa, không có nhiều người trên đường Phan lâu, khung cảnh khá là vắng vẻ, hầu hết các quá rượu đều mở vào buổi tối. Bởi vì quân Kim công thành nên nguồn nước vào các quán trà bị chặt đứt, mà chặn đứt, mà chất lượng nước trong thành Biện Lương không tốt nên việc kinh doanh của các quán trà cũng tương đối tiêu điều.
Hạ Nam mang theo một cái rương nhỏ cùng thuộc hạ xuống xe, tiểu nhị vội vàng tiến đến đón cười nói:
- Hoan nghênh hai vị khách quan đến tiểu điếm uống trà!
- Chúng ta đã hẹn trước, tại nhã thất lầu ba.
- Ta biết rồi, nhất định là phòng mà lão Từ trung gian đã đặt, mời hai vị!
Hạ Nam và thủ hạ đi vào đại đường, lão Từ cũng vừa khéo đang đi vội từ trên xuống, tiến lên thấp giọng nói:
- Dương quan nhân muốn nói chuyện với mình Hạ chưởng quỹ, bọn ta đợi dưới này.
Hạ Nam gật đầu, nói với thủ hạ:
- Ngươi cùng lão Từ ở đây đợi một lát, ta lên nói chuyện với Dương quan nhân!
Y mang theo cái rương lên lầu, tiểu nhị lên trước dẫn đường, thẳng đến trước một gian nhã thất ở lầu 3:
- Chính là chỗ này, mời hai vị vào!
Hạ Nam đẩy cửa phòng vào, đây là một phòng kép, gian ngoài không có người, y đi vào gian bên trong, không kìm được sửng sốt, bên trong chỉ có hai người, cả hai y đều không biết. Một người là một tráng hán đứng bên cạnh, người còn lại là một nam tử trẻ tuổi, dáng người khôi ngô, khí độ uy nghiêm đang ngồi chính diện trước bàn trà. Hạ Nam đột nhiên cảm giác được có điều gì đó không đúng, quay người muốn đi, sau lưng lại xuất hiện hai tên nam tử cao lớn, hai tay khoanh trước ngực, chặn đường lui của y.
Nam tử trẻ tuổi khẽ cười nói:
- Nhập gia tùy tục, Hạ thị lang, mời ngồi!
Sắc mặt Hạ Nam đại biến, hoảng sợ nhìn nam tử trẻ tuổi:
- Ngươi… ngươi là ai?
Nam tử trẻ tuổi thản nhiên cười nói:
- Tại hạ Lý Diên Khánh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận