Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 739: Đánh đòn phủ đầu

Chương 739: Đánh đòn phủ đầuChương 739: Đánh đòn phủ đầu
Vương giám công nheo mắt quan sát một hồi:
- Đang chuẩn bị dựng trục chính, như vậy bệ đã làm xong. Coi như chúng đã chuyển hết vật liệu lên, thì muốn dựng hoàn chỉnh một máy ném đá cũng phải mất thời gian ít nhất một đêm.
Có câu nói này, Lý Diên Khánh cũng thở phào trong lòng, hắn lại hỏi:
- Máy ném đá của chúng ta có thể ném bao xa?
Hắn đương nhiên muốn hỏi đến ba cái máy ném đá lớn mới làm xong, Vương giám công lập tức hiểu ra, hóa ra tạo ba cái máy ném đá lớn chính là để đối phó với tòa núi kia, y vội ước lượng khoảng cách, nói với Lý Diên Khánh:
- Máy ném đá của chúng ta có thể ném xa nhất là 500 bước. Từ trường thành đến ngọn núi kia ước chừng khoảng hơn 350 bước, nhưng tốt nhất nên thử trước, chúng ta bắn trước một lần sau đó lại điều chỉnh!
Lý Diên Khánh gật gật đầu, quay đầu nói với Lưu Kỹ:
- Bắn chấn thiên lôi trước, sau đó bắn dầu hỏa, thiêu hủy triệt để đỉnh núi!
- Tuân lệnh!
Lưu Kỹ bước nhanh đi, Vương giá công cũng vội đi cùng, Lý Diên Khánh lưu lại đầu tường. Hắn cũng rất chờ mong uy lực của máy ném đá khổng lồ, chiều cao đã vươt qua tường thành, cũng chỉ có như vậy, mới có thể đánh đến ngọn núi đất quá 500 bước. Hiện tại, Lý Diên Khánh không thể gọi nó là kim tự tháp, không có đỉnh nhọn, chỉ có thể gọi là núi đất.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, sau lưng vang lên một tiếng “bùm” lớn, tất cả binh sĩ đều cả kinh quay đầu lại, Lý Diên Khánh ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một viên chấn thiên lôi đen nhánh lướt qua đỉnh đầu hắn, bên trên còn mang theo lửa cháy, vạch ngang qua bầu trời bay đến ngọn núi đất.
Khi Lý Diên Khánh nhìn thấy điểm rơi của nó thì giật nảy mình, không phải là nói thử một lần trước sao? Tại sao lại chuẩn ngay từ lần đầu tiên, Lý Diên Khánh lúc này mới hiểu thực ra là Vương giám công đang khiêm tốn, y sớm đã tính chuẩn điểm rơi, đối với những vật thể di động có thể không nắm chắc, nhưng với mục tiêu cố định mà còn nhắm không chuẩn thì uổng danh hiệu đệ nhất thợ nỏ phường.
Chấn thiên lôi rơi đúng vào đỉnh núi. Lúc đó trên đỉnh núi có hai mươi mấy người thợ đang lắp máy ném đá, bỗng nhiên một viên chấn thiên lôi lăn xuống đến bên cạnh, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, chấn thiên lôi đã bắn ra một tia sáng chói lóa, vang ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, làn sóng công kích quét ngang qua đỉnh núi, làm cho mấy khung chưa lắp đặt hủy thành những mảnh nhỏ, hai mươi mấy người thợ cũng bị nổ cho banh xác, huyết nhục bay tứ tung, đầu thân văng ra xa.
Lý Diên Khánh đứng trên tường thành nhìn làn khói đên phía bên kia đỉnh núi thì không khỏi thở phào một hơi. Trước đó, hắn còn đang tìm phương pháp tốt nhất để đối phó với ngọn núi đất kia, hiện tại xem ra, gậy ông đập lưng ông chính là thủ đoạn tốt nhất.
Ngay sau đó, hai quả chấn thiên lôi tiếp tục nổ trên đỉnh núi, phá hủy triệt để những mảnh gỗ còn sót lại từ quả thiên lôi trước.
Ba lần nổ liên tiếp làm quân Tống trên tường thành hò reo ầm ĩ. Nhưng lúc này, Hoàn Nhan Tà Dã đang ở dưới chân núi thị sát giai đoạn cuối cùng cũng cả kinh trợn mắt há mồm, y không ngờ khả năng ném của quân Tống lại được nâng cao mạnh như vậy.
- Chuyện này tức là sao ?
Hoàn Nhan Tà Dã thẹn quá hóa giận, nhịn không được rống lên.
Lúc này, những người thợ thoát ra từ ngọn núi đất đang lảo đảo chạy đến nói:
- Đô nguyên soái, là máy ném đá khổng lồ, ti chức nhìn thấy còn cao hơn tường thành.
- A!
Hoàn Nhan Tà Dã kinh hô một tiếng, thúc ngựa chạy về phía tường thành, Hoàn Nhan Tông Vọng và đám thân binh cũng giật nảy mình, lập tức đuổi theo. Hoàn Nhan Tà Dã chạy đến chân núi đất, lập tức chạy lên chỗ cao nhìn vào trong thành, y cũng nhìn thấy rồi. Trong hoàng hôn nửa sáng nửa tối, góc tây bắc của tưởng thành có ba tòa bảo tháp tối như mực, cao hơn một trượng so với tường thành, nhất định là máy ném đá khổng lồ của quân Tống.
Hoàn Nhan Tà Dã không khỏi thầm thở dài, vốn dĩ định công kích quân Tống từ trên cao, nhưng không ngờ bị quân Tống nhanh hơn một bước, không biết tòa núi đất này còn có thể làm gì?
Lúc này, từ trong nội thành bay đến ba thùng dầu hỏa, hai thùng đập trên đỉnh núi, thùng gỗ vừa bị vỡ, dầu lập tức tràn ra bốn phía. Một thùng dầu khác thì rơi lệch sang một bên, đập vào thân của ngọn núi đất “ầm” ! một tiếng vang trầm vang lên, thùng gỗ cũng vỡ ra, dầu hỏa đen nhánh lẫn theo bùn đất chảy xuống, chỉ cách Hoàn Nhan Tà Dã mấy chục bước.
Lúc này, hơn trăm tên thân binh chạy đến, giơ lên tấm thuẫn bảo vệ Hoàn Nhan Tà Dã. Hoàn Nhan Tông Vọng cũng chạy đến, thấp giọng nói:
- Quân Tống có lẽ sẽ nhanh chóng ném cầu lửa đến, nguyên soái nên tránh đi!
Đang nói, thì thấy một quả cầu lửa sáng rực từ tường thành bay đến, mang gió mang mưa bay đến “Bùm” đập vào đỉnh núi, lập tức tỏa ra, đỉnh núi nháy mắt trở thành biển lửa.
Hoàn Nhan Tà Dã ngây ngẩn cả người, loại cầu lửa này hoàn toàn khác với cầu lửa của quân Kim. Cầu lửa của quân Kim là dùng vải cuộn lại đốt lên, dễ bắt lửa nhưng tính đàn hồi, co dãn củng lớn, công doanh trại thì được, nhưng nếu công thành thì hiệu quả rất kém. Ngẫu nhiên đánh trúng đầu tường cũng nảy vào bên trong, rất khó nhóm lửa dầu hỏa, mà loại hỏa cầu của quân Tống, sau khi trúng mục tiêu lập tức tan thành từng mảng, đây mới thực sự là hỏa cầu đốt lửa.
Hoàn Nhan Tà Dã vội vàng nói với tả hữu:
- Lên núi xem xem, chúng dùng cái gì để làm ?
Mấy tên lính chạy lên núi, không lâu sau, chạy xuống:
- Khởi bẩm Đô nguyên soái, là một quả cầu cỏ rỗng!
Hoàn Nhan Tà Dã vỗ trán, hóa ra là một quả cầu cỏ rỗng ruột, y thụ giáo rồi, quay đầu nói với Hoàn Nhan Tông Vọng, nói:
- Nếu như lần công thành trước chúng ta dùng cầu cỏ rỗng ruột thì dầu hỏa trên thành cũng được đốt rồi!
Hoàn Nhan Tông Vọng trong lòng đắng chát, nguyên soái đây là đang trách mắng y! y vội vàng khom người:
- Ti chức biết sai!
- Không chỉ biết sai, còn càng phải nhanh chóng thụ huấn, học tập điểm mạnh của quân Tống, nếu không quân Kim chúng ta ngoài kỵ binh ra thì không còn cái gì khác.
- Ti chức nhớ kỹ!
Hoàn Nhan Tà Dã gật đầu, quay ngựa trở lại quân doanh, một lát sau, giọng của y từ xa truyền đến:
- Trong ba mươi vạn dân phu có lẽ có không ít thợ thủ công! Ngươi lại để họ làm việc khổ sai này, Tông Vọng, ngươi làm việc quá sơ suất rồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức đổ mồ hôi, sau lưng cũng ướt một mảng. Trong lòng y rất ảo não, bản thân thức sự không theo kịp tâm tư của thúc phụ.
- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức tập kết dân phu!

Núi đất công thành thất bại khiến quân Kim từ bỏ suy nghĩ dùng mánh khóe. Sáng ngày hôm sau, trong doanh traị quân Kim, tiếng trống vang lên ầm ầm, dưới sự thống lĩnh của chủ tướng Hoàn Nhan Tông Vọng và tả hữu phó tướng Hoàn Nhan Đồ Mẫu và Hoàn Nhan Xương, tám vạn đại quân chia làm ba đường tấn công thành Biện Lương theo ba hướng bắc, đông, tây.
Tiến công bắc thành vẫn là trọng điểm, bốn vạn đại quân chủ lực quân Kim dưới sự thống lĩnh của Hoàn Nhan Tông Vọng tiến vào thành trì. Lần này, ngoài hai vạn quân Bột Hải và một vạn quân Khiết Đan, còn có quân đội Nữ Chân cũng tham gia xuất chiến.
Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn đầu ba vạn quân tấn công tường thành, lần này y rút kinh nghiệm của mấy lần công thành thất bại trước. Tất cả binh sĩ đều đổi thành khiên đồng, mặc dù quân Khiết Đan vẫn mặc giáp da, nhưng có khiên đồng hộ thân, tỷ lệ thương vọng cũng giảm đi rất nhiều.
Ba vạn quân che trời rợp đất tiến giết thành trì, nhưng hầu hết quân lính đều dừng ở khoảng cách hai trăm năm mươi bước ngoài tường thành, mà quân đội dừng ở giữa khoảng cách hai trăm bước đến hai trăm năm mươi bước không nhiều. Đây cũng là phạm vi sát thương chủ yếu của chấn thiên lôi nhà Tống.
Tấn công kinh thành vòng thứ nhất chính là đệ nhất binh sĩ Khiết Đan, khi thăm dò tiến công ngày đầu tiên, chúng bị thương vong trầm trọng. Nhưng trải qua hơn mười ngày chỉnh đốn, sĩ khí và thể lực của quân Khiết Đan cũng dần được khôi phục. Hôm nay được đưa lên vòng tấn công đầu.
Chấn thiên lôi vẫn là vũ khí phòng ngự sắc bén của quân Tống, nhà Tống không vì quân Kim tìm ra sách lược khống chế mà từ bỏ sử dụng chấn thiên lôi. Cánh tay dài vung lên, hàng trăm quả chấn thiên lôi xếp thành những điểm nhỏ trên bầu trời, xé gió bay đến trên đầu quân Kim. Quân Kim hô lên một tiếng, dồn dập nằm úp hết xuống đất, dùng khiên che đầu và những vị trí trọng yếu trên cơ thể, cả đoàn quân từng mảng nằm xuống, giống như một cơn cuồng phong thổi qua cánh đồng lúa, làm cả cánh đồng đổ một mảng lớn, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Chấn thiên lôi liên tiếp nổ trong đám người. Có lẽ đã trải qua nhiều trận chiến với chấn thiên lôi, cho nên cho dù là quân Tống hay quân Kim đều không giống như ban đầu chỉ bịt tai ngồi xuống nữa. Các binh sĩ đã quen thuộc với tiếng nổ kinh thiên động địa của chấn thiên lôi, khói đen lập tức tràn ngập trên chiến trường, nhưng oanh tạc vừa đi qua, một đại tướng hét lớn, quân Kim đang nằm nhao nhao nhổm người lên, hô hào đi về tường thành.
Lúc này, một trận mưa tên bay xuống từ trên tường thành, cho dù quân Kim có khiên đồng ngăn chặn nhưng dưới làn mưa tên dày đặc của quân Tống, khiên đồng cũng không thể che chắn toàn thân, quân sĩ tiến công khó lòng phòng bị, liên tiếp có quân Kim trúng tên ngã xuống.
Sau khi tiến công được trăm bước, cung nỏ của quân Tống thay thành đại cung thủ thành, từng cây binh tiễn vừa to vừa nặng được bắn ra, lực sát thương của binh tĩnh cũng vô cùng lớn. Hơn nữa trường cung so với thần tí nỗ càng dễ thao túng, khiến cho trận mưa tên càng ngày càng dày đặc, thương vong quân Kim Khiết Đan công thành càng ngày càng lớn.
‘ Thùng! Thùng! Thùng’ tiếng trống công thành lại vang lên dồn dập.
Bảy ngàn quân Kim đã vượt qua ba tầng công kích, dựng từng cái thang dựa trên tường thành, các binh sĩ bắt đầu điên cuồng leo lên. Từ trên tường thành, gỗ, đã lăn xuống liên tiếp đập xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận