Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 743: Manh mối nghị hòa

Chương 743: Manh mối nghị hòaChương 743: Manh mối nghị hòa
Chiến dịch tiến đánh kinh thành đã kéo dài ròng rã một tháng, hai bên công thủ đều thương vong thảm trọng. Sau khi thất bại khi xây dựng núi đất công thành, Kim binh lại phát động mười mấy trận công thành chiến liên tục, đều bị thủ quân ngoan cường đánh lui. Công thành liên tục thất bại khiến Kim binh thương vong hơn năm vạn người, mà quân Tống cũng thương vong tới gần một vạn, nhưng thành Đông Kinh vẫn sừng sững như cũ.
Chẳng qua một tháng công thành liên tục cũng khiến áp lực mà quân dân trong thành phải thừa nhận lên đến cực hạn. Trong kinh thành liên tục xuất hiện sự kiện phá phách cướp bóc, khiến Triệu Hoàn long nhan nổi giận, liên tục bãi miễn ba Phủ Doãn Khai Long, giao trật tự trong thành cho Lý Diên Khánh.
Buổi sáng ngày này, Kim binh đình chỉ tấn công, vất vả mới được nghỉ Lý Diên Khánh lại nhận được bẩm báo:
- Đường phố Phan Lâu xảy ra chuyện.
Lý Diên Khánh bất đắc dĩ, đành lên dây cót tinh thần, cưỡi ngựa tiến đến đường phố Phan Lâu.
Nơi xảy ra chuyện là quán rượu Thanh Phong. Quán rượu Thanh Phong cháy vào nửa đêm, cả một quán rượu bị thiêu đốt đổ nát thê lương, bảy tám tên tiểu nhị qua đêm trong quán rượu cũng bị thiêu chết.
Lúc này, bốn phía cửa hàng chính của quán rượu Thanh Phong đã bị nha dịch phủ Khai Phong phong tỏa, không cho phép người rảnh rỗi tới gần. Hai bên chật ních mấy ngàn dân chúng chạy tới xem náo nhiệt, chỉ trỏ, nhưng ánh mắt phần lớn họ lại cười trên nỗi đau của người khác. Chẳng qua điều này cũng khó trách, loại quán rượu cao cấp bị cháy như Thanh Phong Lâu này, với dân chúng bình thường mà nói, chưa chắc sẽ đồng tình.
Lý Diên Khánh chạy tới đường phố Phan Lâu, tung người xuống ngựa. Hắn nhìn một chút quán rượu Thanh Phong bị cháy gần như thành bãi đất trống, quán trà Thanh Phong bên cạnh cũng bị liên lụy, thiêu rụi một nửa. Lại nói quán rượu Thanh Phong này ban đầu vẫn là sản nghiệp của Tào gia, về sau chuyển nhượng cho Phan gia. Lão gia tử nghe được tin này, không chừng tâm lý khó mà chịu được.
Lúc này, Phủ Doãn Khai Phong mới nhân jchức Nhiếp Sơn vội vàng đi lên, khom người thi lễ:
- Tham kiến Đô Thống!
Nhiếp Sớn đảm nhiệm chức Thiếu Doãn lúc Lý Diên Khánh đảm nhiệm Phủ Doãn Khai Phong, từng là thuộc hạ của Lý Diên Khánh. Mặc dù hiện giờ y đã thăng chức, nhưng vẫn kính sợ Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh chắp tay thi lễ, hỏi:
- Nhiếp Phủ Doãn, đây là có chuyện gì?
Nhiếp Sơn thở dài nói:
- Đã điều tra rõ ràng, tối qua một đám người uống rượu tới nửa đêm, ảnh hưởng tới quán rượu Thanh Phong đóng cửa, xảy ra cãi vã với tiểu nhị. Hai bên đánh nhau, đám người uống say đánh không lại tiểu nhị, bị ném hết lên đường lớn. Kết quả đám say rượu này ôm hận trong lòng, nửa đêm tập trung hơn trăm người phóng hỏa thiêu đốt quán rượu Thanh Phong. Có người tận mắt nhìn thấy, vừa vặn trở thành nhân chứng.
Lý Diên Khánh nhướng mày, lại tập trung hơn trăm người, chẳng lẽ là du côn vô lại của Đông Kinh?
- Có bắt được đám người này hay không?
Lý Diên Khánh hỏi.
- Bắt được mười người, những người khác trốn rồi, không biết trốn đi đâu!
Lý Diên Khánh hừ một tiếng, gần đây trị an kinh thành khá hỗn loạn, ở mức độ rất lớn là vì quan phủ bất lực, dung túng đối với người gây họa. Nếu như không giết một người răn trăm người, trị an kinh thành không biết sẽ hỗn loạn ra bộ dạng gì nữa.
Lúc này Lý Diên Khánh quyết đoán nói:
- Ta phái năm ngàn quân đội tiến hành lùng bắt, nhất định phải bắt toàn bộ người phóng hỏa tới chém đầu răn chúng.
- Chém đầu răn chúng toàn bộ?
Nhiếp Sơn hơi ngạc nhiên, qua hồi lâu hỏi:
- Có phải nghiêm trị người chủ mưu tội ác là đủ rồi không?
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Muốn trị bệnh dữ thì phải dùng thuốc mạnh, không chấn nhiếp mạnh mẽ một chút, kinh thành sẽ còn loạn, bên trong không yên, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thủ thành!
- Ta hiểu được, Lý Đô Thống muốn giết một người răn trăm người.
Đúng lúc này, một hoạn quan cùng mấy tên thân binh vội vàng chạy tới:
- Rốt cuộc tìm được Lý Đô Thống rồi!
Hoạn quan kích động hô lớn.
Lý Diên Khánh biết hoạn quan này, là hoạn quan tâm phúc Trương Bảo Liêm bên người Thái tử Triệu Hoàn. Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Trương công công có chuyện gì sao?
- Đương nhiên là có chuyện gấp, quan gia triệu kiến Lý Đô Thống, mau theo ta vào cung!
Lý Diên Khánh gật đầu, quay đầu dặn dò hai tên Thiên tướng phối hợp Nhiếp Sơn dẫn quân lục soát thành, lúc này hắn mới đi theo hoạn quan vội vàng đi vào nội cung.
Ngự thư phòng của Triệu Hoàn ở tả điện Tử Vi Điện, cũng chính là bên cạnh Ngự thư phòng phụ hoàng Triệu Cát của gã. Lý Diên Khánh đi tới bậc thang Tử Vi Điện, vừa vặn nhìn thấy Lý Cương cũng vội vàng chạy đến.
- Lý Tướng công, đã lâu không gặp!
Lý Diên Khánh cười thả chậm bước chân. Hắn ít nhiều hơi áy náy với Lý Cương, Lý Cương một lòng muốn tóm trinh sát tình báo của Kim quốc, lại bị mình cắt đứt.
- Lý Đô Thống đi gặp quan gia sao?
Lý Diên Khánh gât jđầu:
- Lý Tướng công cũng vậy chứ!
Lý Cương nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng nói:
- Gần đây quan gia cực kỳ bực bội, nói chuyện cần phải chú ý.
Lý Diên Khánh lập tức nhớ tới Phủ Doãn Khai Phong bị bãi miễn liên tục, liền hỏi:
- Là chuyện trị an sao ?
- Đó chỉ là quan gia phát tiết, nguyên nhân không ở đó, mà là… chiến tranh.
Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, chiến tranh kéo dài không chỉ mang đến áp lực rất lớn cho quân dân kinh thành, ngay cả Thiên tử Triệu Hoàn cũng không chịu nổi. Hắn trầm ngâm một chút hỏi:
- Hắn triệu kiến ta, là vì chuyện này sao?
Lý Cương gật đầu:
- Đoán chừng có liên quan tới chuyện này.
Khi nói chuyện, hoạn quan Trương Bảo Liêm bước nhanh từ sau điện ra, nói với họ:
- Lý Đô Thống, Lý Tướng công, quan gia triệu kiến, mời hai vị vào!
Lý Diên Khánh và Lý Cương đi vào Ngự thư phòng, thấy Triệu Hoàn đứng chắp tay trước cổ sổ, có thể thấy tâm tình của gã cực kỳ nặng nề. Lại nói Hoàng đế mới này cần cù hơn phụ hoàng của gã nhiều, sáng sớm mỗi ngày tới Ngự thư phòng, tới khuya mới rời đi. Không nói hiện giờ có chuyện lớn gì để gã quyết sách, nhưng thái độ này cũng không tệ lắm.
Trong Ngự thư phòng còn một người, chính là Tướng Quốc Ngô Mẫn. Chỉ là y khá trầm mặc, giống như pho tướng ở một bên, không nói một lời, cũng không tiến đến chào hỏi với hai người. Lý Diên Khánh không nhịn được nhìn y một cái, Lý Diên Khánh bỗng nhiên có một loại trực giác, hôm nay Triệu Hoàn triệu kiến mình chắc chắn có chuyện lớn.
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
Hai người thi lễ. Qua nửa ngày, Triệu Hoàn mới chậm rãi nói:
- Lý Đô Thống vất vả rồi.
Lý Diên Khánh khẽ giật mình, cảm giác lời này dường như không thích hợp, hắn vẫn cung kính nói:
- Đây là trách nhiệm của vi thần.
Triệu Hoàn quay người, liếc mắt nhìn Lý Diên Khánh chằm chằm, lúc này mới thở dài nói:
- Thái Nguyên đã thất thủ rồi!
- Cái gì?
Lý Diên Khánh và Lý Cương cùng giật nảy mình. Lý Cương vội la lên:
- Bệ hạ, chuyện này xảy ra khi nào ?
- Chính là sáng hôm nay!
Triệu Hoàn lấy một phong thư bồ câu ra đưa cho Lý Cương:
- Trẫm có một người liên lạc ở Thái Nguyên, đây chính là thư bồ câu hắn gửi.
Tay Lý Cương run run nhận lấy thư bồ câu nhìn kỹ. Lý Diên Khánh bên cạnh lại hết sức không thoải mái trong lòng. Người liên lạc cái gì, rõ ràng là người Triệu Hoàn phái đi giám thị bí mật, nói không chừng bên cạnh mình cũng có người như vậy.
Cho dù Lý Diên Khánh không thoải mái trong lòng, nhưng hiện giờ hắn cũng rất quan tâm tình hình Thái Nguyên. Thái Nguyên bị công hãm, vậy rất nhiều thủ hạ của hắn sẽ thế nào, Hàn Thế Trung có chuyện gì không?
Lý Cương giao thư bồ câu cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh vội vàng mở thư bồ câu, trong thư nói Đồng Tri Vương Đỉnh bỏ mình lúc thành bị phá, Hàn Thế Trung dẫn mấy ngàn tàn quân rời khỏi Thái Nguyên rút về hướng nam.
Nhìn tới nơi này, Lý Diên Khánh thoáng thở phào. Thực ra hắn cũng biết, danh tướng kháng Kim sao có thể sớm bỏ mình, chỉ là hắn quan tâm sẽ bị loạn. Dù sao hắn thay đổi lịch sử, thay đổi quỹ tích cuộc sống của mọi người mọi vật, Hàn Thế Trung chính là một trong số đó.
Lúc này, Triệu Hoàn do dự một chút, nhỏ giọng nói:
- Kim binh tiến đánh kinh thành đã tầm một tháng, từ đầu đến cuối không hạ được kinh thành. Lý Đô Thống cảm thấy hai bên Tống Kim có khả năng nghị hòa hay không?
‘Nghị hòa’?
Lý Diên Khánh ngẩn người.giống như bị người khác cho một côn vào đầu. Lúc Triệu Hoàn làm Thái tử trước đó, dù đối với Liêu hay với Kim, đều là phải chủ chiến kiên định, đăng cơ chưa tới hai tháng đã muốn nghị hòa với Kim quốc.
Trong lòng Lý Diên Khánh khó chịu giống như có một con gián nhỏ. Quả nửa ngày, hắn cố nén phản cảm với Triệu Hoàn, chậm rãi nói:
- Bệ hạ, mặc dù Kim binh tiến đánh kinh thành bất lợi, nhưng họ đã đánh hạ Phủ Thái Nguyên, sĩ khí tăng mạnh, vi thần cảm thấy khả năng họ thỏa hiệp là không lớn.
Mặt Triệu Hoàn lập tức không còn vui vẻ, qua nửa ngày lạnh lùng nói:
- Thực sự khẳng định như vậy?
Lý Diên Khánh cũng cảm thấy bất mãn trong giọng Triệu Hoàn, nhưng loại chuyện nghị hòa này hắn không muốn nhượng bộ, trừ khi chính Kim binh nói nghị hòa còn tạm được, sao có thể để Đại Tống chủ động nghị hòa, huống chi còn dưới tiền đề mình giữ vững kinh thành.
Lý Diên Khánh quả quyết nói:
- Vi thần cho rằng, hiện giờ còn xa mới tới thời điểm nói nghị hòa.
Lúc này, Ngô Mẫn vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng nói:
- Lý Đô Thống, bệ hạ lo lắng Kim binh công hãm Thái Nguyên, sau đó tiếp tục xuôi nam công chiếm toàn bộ Hà Đông Lộ, lại công chiếm Thiểm Tây Lộ phía tây. Nếu như toàn bộ phía tây Thái Hành thất thủ, vậy chúng ta chính là tội nhân của Đại Tống.
Lý Diên Khánh trầm mặc một lát rồi nói:
- Phủ Kinh Triệu còn ba vạn tinh binh trấn thủ, lại có Chủng Soái tọa trấn, vi thần tin tưởng Kim binh không công phá được Đồng Quan và Bồ Tân Quan. Về phần Hà Đông Lộ, vi thần cảm thấy hiện giờ Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ dẫn quân tới Hà Bắc, không rảnh bận tâm khu vực phía nam Phủ Thái Nguyên.
- Vì cái gì?
Ánh mắt sắc bén của Triệu Hoàn chăm chú nhìn Lý Diên Khánh:
- Ngươi cho trẫm một lý do?

Bạn cần đăng nhập để bình luận