Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 744: Chủ chiến chủ hòa

Chương 744: Chủ chiến chủ hòaChương 744: Chủ chiến chủ hòa
Lý Diên Khánh nói không chút hoang mang:
- Khởi bẩm bệ hạ, trước khi Kim binh vây thành vi thần phái một đội kỵ binh khoảng ba ngàn người ra ngoài. Theo tin tức ti chức đạt được, họ tập kích Kim binh rải rác ở Hà Bắc, nhiều lần đắc thủ, khiến hậu cần Kim binh cực kỳ bị động. Hiện giờ Kim binh nhất thời không nhổ được đội kỵ binh quân Tống này, ti chức tin tưởng Hoàn Nhan Tà Dã chắc chắn sẽ điều một bộ phận Kim binh Thái Nguyên tiến tới chiếm giữ Hà Bắc.
- Nhưng Kim binh Thái Nguyên có mười vạn người, đánh hạ Thái Nguyên chúng ta coi như họ thương vong hai vạn, còn lại tám vạn kia, ta đoán chừng nhiều nhất điều hai người tới chiếm giữ Hà Bắc, còn sáu vạn Kim binh thì sao?
Đây là Ngô Mẫn ở bên phản bác Lý Diên Khánh, nghị hòa là đệ nghị của y, y đương nhiên không hi vọng Triệu Hoàn bị Lý Diên Khánh thuyết phục.
Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Vừa rồi ta cũng đã nói, Kim binh đánh hạ thành Thái Nguyên, Kim binh vây khốn Đông Kinh chắc chắn sĩ khí tăng mạnh, đây không chỉ đơn giản là một tin tức, mà Kim binh Tây lộ sẽ chạy tới tập trung cùng quân Đông lộ, có quân đội chi viện, sĩ khí Kim binh đương nhiên tăng lớn.
Sắc mặt Ngô Mẫn lạnh lẽo, lại coi thường lắc đầu nói:
- Lời này của Lý Đô Thống không khỏi hơi nghĩ quá đương nhiên rồi. Ngươi cũng không phải Chủ Soái Kim binh, làm sao biết Kim binh Tây lộ chắc chắn sẽ tới chi viện?
- Dù ta không phải Chủ Soái Kim binh, nhưng Đô Nguyên Soái Kim binh đang ở ngoài thành, hắn công thành bất lợi, đương nhiên sẽ để cho Kim binh Tây lộ tới chi viện.
Ngô Mẫn còn muốn phản bác, Lý Cương lại khom người nói với Triệu Hoàn:
- Bệ hạ, Lý Đô Thống đã khẳng định như vậy, vậy chúng ta không ngại lại chờ thêm mấy ngày.
Lý Cương thuộc về phái trung gian, y cũng không phản đối nghị hòa, nhưng y hi vọng có thể cam đoan lợi ích của Đại Tống ở mức độ lớn nhất, tốt nhất là Kim quốc chủ động đề xuất nghị hòa. Hiện giờ Kim binh rõ ràng không công được thành trì, qua một thời gian ngắn nữa, Hoàng Hà sẽ tan băng rồi, y cho rằng Kim binh nhất định phải đưa ra quyết định chiến hoặc hòa trước khi Hoàng Hà tan băng. Cho nên Lý Cương cân nhắc cố gắng kéo dài thời gian, để Kim binh chủ động đề xuất nghị hòa.
Triệu Hoàn rơi vào trầm tư, gã hiểu được Lý Diên Khánh là phái kiên quyết chủ chiến, đối với chuyện này gã không tiện trở mặt với Lý Diên Khánh. Phương án Lý Cương đề xuất cũng coi như một kế sách điều hòa, trước tiên chờ mấy ngày rồi nói.
- Được rồi! Vậy lại chờ thêm mấy ngày đi.

Rời khỏi Tử Vi Điện, sắc mặt Lý Diên Khánh âm trầm tới cực điểm. Cuối cùng hắn nhịn được không nổi giận, hắn cắn răng oán giận nói:
- Khốn nạn, ông đây chắc chắn làm thịt họ Ngô kia!
Lý Cương đi tới từ phía sau, vừa vặn cảm nhận được lửa giân jcủa Lý Diên Khánh. Y giật nảy mình, vội vàng nói:
- Lý Đô Thống, xin bớt giận!
Lý Diên Khánh bỗng nhiên quay người, nhìn chằm chằm vào mắt Lý Cương hỏi:
- Chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Ánh mắt Lý Cương hơi lập lòe, tránh né ánh mắt sắc bén của Lý Diên Khánh. Qua nửa ngày, y thở dài nói:
- Chuyện này không chỉ là ý của Ngô Mẫn, hắn chỉ là người dẫn đầu mà thôi, thực ra đây là ý nguyện của triều thần, ít nhất Tri Chính Đường nhất trí đồng ý.
Ánh mắt Lý Diên Khánh híp lại, nhưng càng thêm sắc bén:
- Vậy vì sao ta không biết?
- Một tháng này, Lý Đô Thống cũng không quan tâm triều chính nha! Năm lần Tri Chính Đường nghị sự, Lý Đô Thống chỉ tới lần đầu tiên, phía sau đều không tham gia, không biết chuyện này cũng rất bình thường.
- Ta cũng không tin, tất cả triều thần đều đồng ý?
Ánh mắt Lý Diên Khánh trở nên hơi nghi hoặc.
Lý Cương lắc đầu:
- Trong chuyện này chia ra làm ba phái, có chủ trương chủ động đề xuất yêu cầu nghị hòa, gọi là phái chính nghị hòa. Có chủ chương chờ đợi Kim binh đề xuất nghị hòa, gọi là phái phản nghị hòa. Còn có phái chủ trương kiên quyết tác chiến với Kim binh, gọi là phái chủ chiến. Phái chính nghị hòa số lượng người nhiều nhất, chiếm bảy thành. Tiếp theo là phái phản nghị hòa, đại khái chiếm hơn hai thành, do ta và Trương Thúc Dạ đại biểu. Mà người của phái chủ chiến ít nhất, chỉ có vài người.
- Đại biểu phái chủ chiến là ai ?
- Tông Trạch, hoặc lại thêm ngươi.
Lý Diên Khánh lắc đầu:
- Ta thực không rõ, chúng ta phòng thủ chặt chẽ, Kim binh công thành một tháng không hạ, thúc thủ vô sách, chúng ta chiếm cứ thượng phong rõ ràng, vì sao còn có nhiều phái chủ hòa như vậy?
Lý Cương cười khổ một tiếng nói:
- Giày vò hơn một tháng, tất cả mọi người không chịu nổi. Dù sao đều là văn thần, không có ý chí kiên định giống như ngươi. Thực ra quan gia cũng sắp không chịu nổi rồi, nếu không hôm nay sẽ không thất thố như vậy.
- Đây chỉ là cái cớ mà thôi!
Lý Diên Khánh nói câu tiếp theo liền nghênh ngang rời đi. Lý Cương nhìn bóng lưng Lý Diên Khánh đi xa, không khỏi thở dài một tiếng. Chuyện y lo lắng nhất vẫn khó mà tránh khỏi, chỉ sợ giữa Lý Diên Khánh và quan gia đã xuất hiện vết rách rồi.

Trong đại doanh Kim binh bỗng vang lên tiếng trống không nhanh không chậm, tiếng trống này ngay cả quân Tống trên đầu thành cũng hết sức quen thuộc, đây là trống đắc thắng của Kim binh. Mỗi lần Kim binh kết thúc công thành, đều đánh trống đắc thắng về doanh, che giấu thất bại công thành.
Nhưng lần này lại là trống đắc thắng thật, Hoàn Nhan Tà Dã nhận được tin tức đánh hạ Thái Nguyên, khiến y mừng rỡ như điên, lập tức hạ lệnh đánh trống ăn mừng.
Trong đại trướng, Hoàn Nhan Tà Dã chắp tay đi qua lại, vẻ giận dữ trên mặt còn chưa tiêu. Y nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Tông Vọng cúi đầu đứng một bên nói:
- Trong lòng các ngươi rốt cuộc cái gì mới là thứ nhất, là sự nghiệp Đại Kim ta, hay là ân oán cá nhân của các ngươi?
Sở dĩ Hoàn Nhan Tà Dã chuyển vui thành giận, nguyên nhân ở chỗ y muốn điều quân đội của Hoàn Nhan Tông Hàn đến Phủ Khai Phong hỗ trợ đánh Tống kinh. Kết quả Hoàn Nhan Tông Vọng lại cực lực phản đối, dẫn tới oán giận ngút trời của Hoàn Nhan Tà Dã.
Y phất tay gầm rú:
- Ta mặc kệ các ngươi có thù hận cứt chó gì, ta chỉ nhìn kết quả. Hoàn Nhan Tông Hàn dẹp xong Thái Nguyên, mà ngươi thì sao ? Một tháng qua tổn hại vô số binh, vẫn không công được một cửa thành, ngươi còn so với hắn sao ?
Hoàn Nhan Tông Vọng cắn răng cứng cổ nói:
- Đó là bởi vì lần này hắn không gặp được Lý Diên Khánh, lần trước ở Thái Nguyên hắn cũng thảm bại, đây chỉ là vận may của hắn tốt, có liên quan gì tới năng lực của hắn?
Hoàn Nhan Tà Dã giận tím mặt, vỗ mạnh bàn, nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Tông Vọng:
- Đã như vậy, ngươi có gì sợ hắn? Ngươi không cho hắn đến, không phải là thừa nhận mình không bằng hắn sao?
Hoàn Nhan Tông Vọng nghe vậy ngẩn người. Qua nửa ngày, gã gật nhẹ đầu:
- Đô Nguyên Soái đã cho rằng hắn có thể đánh hạ Tống kinh, vậy ta không có bất kỳ ý kiến nào, hết thảy do Đô Nguyên Soái định đoạt!
Hoàn Nhan Tà Dã trừng mắt lườm gã một cái, quay người bước nhanh ra ngoài.

Huyện Lê Dương Vệ Châu. Từ Tùy Đường tới nay đây là một trong những kho lúa quan trọng của khu vực Trung Nguyên. Huyện Lê Dương bố cục là song thành, một tòa là huyện thành, một tòa là lương thành, hai tòa cách nhau chỉ năm trăm bước, ở giữa có một con sông hộ thành thông qua thủy môn nối liền nhau, chẳng qua mùa đông nước Thiên Hà đóng băng, con đường thủy này cũng mất đi tác dụng.
Trước mắt Huyện Lê Dương không chứa đựng lương thực, nhưng Kim binh lại lợi dụng kho lúa Huyện Lê Dương, dùng để chứa cỏ khô. Hơn một trăm vạn gánh cỏ khô chất đầy kho Lê Dương, là một trọng địa tiếp tế khác của Kim binh ngoài Phủ Đại Danh. Tầm quan trọng của cỏ khô đối với Kim binh không cần nói cũng biết. Kim binh bố trí một vạn trọng binh ở kho Lê Dương, tăng thêm kho Lê Dương thành cao hiểm yếu, không có hơn năm vạn quân đội, căn bản không có khả năng đánh hạ kho Lê Dương.
Chẳng qua phòng vệ Huyện Lê Dương lại kém xa, chỉ có hai ngàn Kim binh trấn thủ. Có lẽ bởi vì kho Lê Dương khá quan trọng, Kim binh không cướp sạch Huyện Lê Dương, quân Hán hàng Kim cũng không dám đánh chủ ý tới Huyện Lê Dương, khiến Huyện Lê Dương giữ được sự phồn hoa ngày trước.
Giữa trưa, trước cửa thành bắc Huyện Lê Dương rộn ràng, một đám dân trồng rau gồng gánh vào thành bán đồ ăn. Mười mấy binh sĩ trông coi cửa thành bắc, không ngừng đẩy dân trồng rau tranh cướp chen nhau vào thành. Trong đó có một tên binh sĩ dùng sức quá lớn, một gánh rau bị lật nghiêng, mười mấy củ cải rơi xuống mặt băng sông hộ thành.
Dân trồng rau tức giận trong lòng, vội vàng xuống dưới nhặt củ cải, miệng hùng hổ:
- Người không có trứng cũng không cảm thấy ngại mà phách lối, đầu hàng người Nữ Chân, mộ tổ cũng sắp bị ông trời bổ nát!
Binh sĩ nghe gã mắng ác độc, giận dữ trong lòng, vung đấm muốn xông lên đánh, lại bị binh sĩ bên cạnh ôm chặt lấy:
- Lưu Tam, được rồi, được rồi, so đo với họ làm gì, những nông dân này coi như là đang đánh rắm!
Dân trồng rau cũng hơi sợ hãi trong lòng, vội vàng nhặt đồ ăn bước nhanh vào thành. Đúng lúc này, một thương đội đi tới từ đằng xa, khoảng mười mấy người, dắt hơn trăm con lừa, trên lưng lừa chở hàng hóa nặng nề.
- Dừng lại!
Binh sĩ thủ thành bước nhanh tới:
- Thương đội từ đâu tới?
Nếu như lúc trước, không ai lại chú ý một thương đội, nhưng hiện giờ thương đội là thứ hiếm thấy, đương nhiên là đối tượng chú ý của các binh sĩ.
Thương nhân trẻ tuổi dẫn đầu khom người thi lễ:
- Các vị quân gia, tiểu nhân là người Phủ Đại Danh, tới Huyện Lê Dương kiếm chút tiền.
Thương nhân trẻ tuổi nói thổ ngữ Phủ Đai jDanh, hơi tương tự với khẩu âm phía Lê Dương. Binh sĩ dẫn đầu tiến lên đánh giá hàng hóa trên một con lừa, lại hỏi:
- Bên trong là cái gì ?
- Là một chút… muối!
Đám binh lính nhìn nhau, đều cười ha ha:
- Thằng nhóc, biết kiếm tiền nha!
Những ngày gần đây, Huyện Lê Dương thiếu muối nghiêm trọng. Muối vốn do quan phủ chuyên bán, nhưng hệ thống cung ứng muối đã bị phá hủy, dẫn tới sau khi ăn xong muối tồn kho, liền không còn nguồn cung cấp. Cho nên những ngày này giá muối ăn tăng lớn, không nghĩ tới buôn muối tư dân lại ngửi thấy cơ hội buôn bán nhanh như vậy.
Binh sĩ tiến lên lục xoát, xác nhận không có binh khí, liền vung tay lên:
- Vào thành đi!
Các thương nhân vội vàng dẫn lừa, bình tĩnh tiến vào thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận