Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 750: Bí mật hiệp thương

Chương 750: Bí mật hiệp thươngChương 750: Bí mật hiệp thương
Giữa trưa, trong tửu lầu Tam Nguyên bên ngoài cổng bắc Thái Học, Lý Diên Khánh bước nhanh vào một gian phòng trang nhã, trong phòng có ba người, ngoài phụ tá tâm phúc Lý Diên Khánh Mạc Tuấn ra, hai người còn lại là Thái Học Sinh Trần Đông và Giả Quan.
Thấy Lý Diên Khánh tiến vào phòng, Trần Đông và Giả Quan vội vàng đứng lên hành lễ,
- Tham kiến Lý Đô Thống!
Lý Diên Khánh cười khoát tay,
- Đã để hai vị đợi lâu, mời ngồi!
Trần Đông và Giả Quan ngồi xuống, Lý Diên Khánh cũng ngồi xuống vị trí chủ tọa, rồi hỏi Mạc Tuấn:
- Quân lương sắp xếp xong rồi chứ?
- Đã sắp xếp xong!
Lý Diên Khánh gật đầu, nói với Trần Đông và Giả Quan:
- Hiện tại Thái Học còn bao nhiêu học sinh?
- Còn hơn ba ngàn người.
- Thực ra mời hai vị tới là có một việc cần bàn bạc cùng hai vị.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút nói:
- Hai vị biết chuyện triều đình chuẩn bị nghị hòa cùng người Kim không?
Trần Đông và Giả Quan nhìn nhau, cùng lắc đầu,
- Chuyện này chúng ta chưa từng nghe nói.
Lý Diên Khánh thở dài,
- Hiện tại trên phương diện quân sự chúng ta đã chiếm thế thượng phong, người Kim đã không thể công phá kinh thành, mà ta đã phái quân Tống đốt cháy Kho Lê Dương, thiêu hủy trăm vạn gánh cỏ khô của Kim Binh, thời khắc rút quân của Kim Binh sắp đến, nhưng chính vào lúc mấu chốt này, một số quan viên bắt đầu kêu gào muốn nghị hòa cùng Kim Binh, quả thực khiến người ta phẫn nộ.
- Vậy thái độ của Quan gia thế nào?
Trần Đông lại hỏi
- Quan gia đã nghe tin xằng bậy, một lòng muốn nghị hòa, sáng sớm hôm nay đã phái Mã Chính đi Kim Doanh tiếp xúc với người Kim.
- Đô Thống Chế là hi vọng Thái Học Sinh ra mặt, ngăn cản triều đình nghị hòa với người Kim sao?
Lý Diên Khánh lắc đầu,
- Triều đình hơn bảy phần quan viên đều tán thành nghị hòa, chỉ dựa vào Thái Học Sinh đã không cách nào ngăn cản, ta chỉ hi vọng Thái Học Sinh có thể đứng ra công khai biểu đạt thái độ của mình, tin rằng mấy chục vạn dân chúng kinh thành cũng sẽ ủng hộ các ngươi.
Trần Đông và Giả Quan thấp giọng bàn bạc một lát, hai người đứng dậy nói:
- Thời gian gấp gáp, bây giờ chúng ta sẽ trở về động viên Thái Học Sinh, tranh thủ sáng sớm ngày mai ra đường diễu hành!
Lý Diên Khánh giơ một chén rượu lên,
- Trước mặt quốc gia đại nghĩa, ta kính hai vị một ly!
Hai người hướng về Lý Diên Khánh khom người thi lễ, xoay người nhanh bước rời đi.
Đợi hai người đi xa, Mạc Tuấn mới thấp giọng hỏi:
- Đô Thống cảm thấy bọn họ có thể ngăn lại nghị hòa sao?
Lý Diên Khánh lắc đầu,
- Hơn bảy phần quan viên đều tàn thành nghị hòa, Thiên tử càng quyết tâm, Thái Học Sinh và dân thường đã rất khó để thay đổi quyết định nghị hòa.
- Vậy Đô Thống vì sao còn….
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng,
- Thái học sinh là một nguồn lực chính trị rất quan trọng, ta không có căn cơ trong triều, nếu như nhánh nguồn lực chính trị này có thể bị ta nắm giữ, sau này vào thời khắc then chốt có thể có tác dụng lớn.
Lý Diên Khánh thấy Mạc Tuấn còn chút không hiểu, liền vừa cười vừa giải thích nói:
- Ta cùng đám Trần Đông qua lại đã lâu, bọn họ sẽ không phụ thuộc vào bất kỳ quyền qúy nào, có ý kiến độc lập của bản thân, giống như hôm nay bọn họ lập tức đồng ý thị uy, cũng không phải là nể mặt ta, mà là bọn họ cũng phản đối nghị hòa như chúng ta, muốn nắm giữ nhánh nguồn lực chính trị này, thì phải để bọn họ có cùng lập trường với ta, điều này cần sự tinh tế nhạy bén, ngày mai phản đối nghị hòa chính là một khâu mấu chốt.
Mạc Tuấn gật đầu, lại hỏi:
- Đô Thống cảm thấy lần này Tống Kim có thể nghị hòa thành công sao?
Lý Diên KHánh khẽ thở dài một tiếng,
- Lần này thủ đoạn của người Kim vô cùng cao minh, đã thành công làm cho nội bộ Đại Tống phân liệt, nếu như ta đoán không lầm, lần đàm phán này Tống Triều chắc chắn đạt được thành công lớn, một khi như vậy, người Kim sẽ thành công đưa phái chủ hòa lên ghế.
- Người Nữ Chân có tâm cơ thâm sâu vậy ư?
Lý Diên Khánh cười lạnh một tiếng,
- Nếu cho rằng người Kim chỉ nghĩ tới thể diện mà rút lui, vậy thì quá xem thường bọn họ rồi, nhưng lần vận hành này rất có mưu lược, có sự hiểu biết vô cùng thấu đáo về triều đình, điều này có lẽ là do quan viên Tống Triều đầu hàng người Kim ở bên trong bày mưu tính kế.
Mạc Tuấn cũng trầm thấp thở dài,
- Ta vẫn cho rằng Quan gia phải đối liên Kim diệt Liêu, tích cực chủ trì chuẩn bị chiến đấu, sau khi đăng quân nhất định là một minh quân có triển vọng, chỉ không ngờ sau khi đăng cơ y vẫn là một quân chủ mềm yếu thỏa hiệp, Đô Thống vậy mà trung thành với một quân chủ như vậy, thật khiến người ta phiền muộn!


Lý Diên Khánh thấy Mạc Tuấn cảm xúc đi xuống, bèn vỗ vỗ vào vai y an ủi:
- Đừng uể oải như thế, y là hạng người gì, trong lòng ta vẫn luôn rất rõ, chúng ta tích cực kháng chiến cũng không phải vì trung thành với một người nào đó, mà là không để hàng trăm vạn dân chúng kinh thành lưu lạc cho người Kim tùy ý sát hại, Lý Diên Khánh ta là vì hàng ngàn vạn hương thân phụ lão mà chiến đấu, tuyệt đối không phải cá nhân một ai.
Lời nói này khiến tâm tình Mạc Tuấn thoải mái hơn nhiều, y nói một hơi dài đầy khẩu khí:
- Đô Thống nói đúng, chúng ta là đang bảo vệ trăm vạn dân chúng của kinh thành, chỉ cần người Kim không vào được kinh thành, những đại thần chủ hòa đó tranh công cũng được, muốn nghị hòa cũng được, mặc kệ bọn họ!
Lý Diên Khánh cười gật đầu,
- Chính là ý này!
Mã Chính trở về giống như được tiêm một mũi thuốc kích thích, khiến cho đám quan môn chủ trương nghị hòa trong triều vô cùng kích động, Mã Chính mang tới tin tức người Kim đồng ý đàm phán giải quyết chiến tranh, cũng khiến cho đám quan viên bị đau khổ dày vò bởi cuộc công thành khốc liệt rốt cục thấy được hi vong ngưng chiến.
Chán ghét chiến tranh, phản cảm cảnh máu me chém giết luôn là bản tính của quan văn, đây cũng là khát vọng giành hòa bình từ phương diện ngoại giao của tập thể quan văn Tống Triều, là nguyên nhân quan trọng của xu hướng đàm phán.
Đêm đến, trong ngự thư phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng, bốn tên cầm đầu phái chủ hòa Bạc Thời Trung, Ngô Mẫn, Lý Bang Ngạn và Trương Bang Xương và Thiên tử Triệu Hoàn thảo luận chi tiết đàm phán ngày mai.
- Bệ hạ, vi thần cho rằng nếu là Chủ Soái đối phương Hoàn Nhan Tà Dã đích thân hội đàm cùng Mã Thiếu Khanh, đã đủ để nói lên người Kim vô cùng coi trọng hòa đàm, chỉ cần hai bên đều có sự nhượng bộ thích hợp, vi thần tin tưởng Kim Binh nhất định sẽ hoàn thành rút binh trong thời gian ngắn.
Người nói chuyện chính là Hữu Tướng Bạch Thì Trung, vào thời đại Thái Kinh, Bạch Thì Trung chỉ là một con rối, cung phụng Thái Kinh, bây giờ bao nhiêu năm làm dâu cuối cùng cũng trưởng thành chức bà, Bạch Thì Trung cũng thành lãnh tụ bách quan, y lấy việc người khác không cho mình phát ngôn coi là thái độ hiểu biết chính đường, ở trước mặt Tướng Quốc khác cố gắng thể hiện phong cách hùng mạnh.
Bạch Thì Trung là nhân vật lãnh tụ phái cầu hòa, thư kiến nghị nghị hòa bách mà bách quan ký tên là do y soạn ra, nhận được sự hưởng ứng của gần bảy phần quan triều, nói ngược lại, ở trước mặt Thiên tử Triệu Hoàn, bản kiến nghị này lại trở thành vốn liếng cường đại của y.
Triệu Hoàn gật đầu,
- Bạch Tướng Công mời nói tiếp!
Bạch Thì Trung lại quay đầu hỏi Mã Chính
- Xin hỏi Mã Thiếu Khanh, Hoàn Nhan Tà Dã có ám chỉ yêu cầu của họ với ngươi không?
Mã Chính cúi đầu suy nghĩ một chút nói:
- Hoàn Nhan Tà Dã chỉ nói là, nếu như chúng ta có thể đáp ứng điều kiện đặc biệt của chúng, bọn chúng không chỉ toàn diện rút quân, mà còn đem mười sáu Châu U Vân trả lại cho Đại Tống, đây là cách nói rõ ràng nhất của y.
Mạc dù Mã Chính chưa hề nói điều kiện đặc biệt là gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, điều kiện đặc biệt của người Kim chính là giao ra Lý Diên Khánh, nhưng điều này hiển nhiên không thực tế, đừng nói Lý Diên Khánh tay cầm trọng binh, cho dù Lý Diên Khánh không có quyền lực, bọn họ cũng không dám to gan giao Lý Diên Khánh ra, huống hồ đám Tướng Quốc đang có mặt trong lòng đều hiểu, đây chỉ là một mồi nhử của người Kim, có giao Lý Diên Khánh ra thật người Kim cũng chắc chắn không thực hiện lời hứa, đã có bài học về Trương Giác, lời cam kết hoa mỹ của người Kim cũng không khiến người ta tin tưởng lắm.
Bạch Thì Trung khoát tay,
- Ngoài cái này ra còn ám chỉ nào khác không?
- Hoàn Nhan Tà Dã nói y hiểu được sự khó khăn tài chính của chúng ta, y chỉ hy vọng có thể được đền đôi chút môt cách hợp lí, đền bù cụ thể y không nói.
Mắt Bạch Thì Trung sáng lên,
- Hiểu tài chính chúng ta khó khăn là nguyên văn lời của y?
- Đúng vậy!
Bạch Thì Trung lập tức có chút vui mừng nói:
- Bệ hạ, đã có câu nói này của Hoàn Nhan Tà Dã, chứng tỏ rằng y sẽ không lớn tiếng trogn việc yêu cầu tiền bồi thường, đương nhiên, chúng ta cũng không có bao nhiêu tiền bạc để bồi thường Kim Binh, ti chức đề nghị có thể nhượng bộ thích hợp trong tiền cống nạp hàng năm, tranh thủ để đối phương toàn diện rút quân.
Lúc này, Lý Bang Ngạn bên cạnh nói:
- Bạch Tướng Công cảm thấy có bao nhiêu khả năng đối phương sẽ làm một lần rút quân?
Một câu nói khiến Bạch Thì Trung á khẩu không trả lời được, y hơi nổi nóng nói:
- Vậy theo ý Lý Tướng Công thì sao?
- Ta cảm thấy chúng ta nên chuẩn bị phương án dự phòng, nếu như Kim Binh đồng ý làm một lần rút quân về phía Bắc đương nhiên là tốt, nhưng nếu như Kim Binh không chịu rút hoàn toàn về phía Bắc, chúng ta phải làm gì? Những điều này chúng ta đều phải cân nhắc, tuy không thể lạc quan quá mù quáng, cũng không thể quá bảo thủ, phải suy nghĩ kỹ càng với các loại tình huống.
- Hừ! Lời này của Lý Tướng Công khác gì là không nói.
Lúc này, Triệu Hoàn nhẹ nhàng khoát tay nói:
- Cũng không cần đặt mục tiêu quá cao, bây giờ thời tiết đã ấm dần rồi, băng Hoàng Hà cũng dần dần tan ra, việc cấp bách của chúng ta là yêu cầu Kim Binh lui trước về Bắc Hoàng Hà, bước thứ hai tiếp tục đàm phán rút khỏi Hà Đông Lộ và Hà Bắc Lộ, về điều kiện lui binh thứ nhất, chỉ cần không cao hơn một trăm vạn lượng bạc trắng, trẫm đều có thể đáp ứng.
Đối với Triệu Hoàn mà nói, việc cấp bách là muốn giải trừ sự bao vây quanh kinh thành, khôi thục thân phận Đế Vương chân chính của y, khiến cho chiếu thư của y có thể đến được khắp nơi của Đại Tống, khiến y có thể nhanh chính ngôn thuận hành sử Hoàng Quyền của mình, triệt để đoạt lại Hoàng Quyền của phụ hoàng.
Dù gì Triệu Hoàn đã đưa ra kết luận, tất cả mọi người không cần phải nhiều lời nữa, lúc này, Triệu Hoàn nói với Trương Bang Xương và Mã Chính:
- Đàm phán ngày mai xin nhờ Trương Tướng Công và Mã Thiếu Khanh!
Trong lòng Trương Bang Xương vô cùng chua chát, Quan Gia vậy mà yêu cầu mình đi Kim Doanh đàm phán, điều này còn khó chịu hơn cả việc giết y đi, nhưng trước mắt y không dám không đồng ý, đành phải cố gắng đứng dậy bày tỏ thái độ,
- Vi thần nhất định sẽ không để bệ hạ thất vọng!
Triệu Hoàn gật đầu,
- Sáng sớm ngày mai lên đường, giống như lời trẫm vừa nói, điều kiện lui binh chỉ cần trong phạm vi trăm vạn lượng bạc, Trương Tướng Công đều có thể đáp ứng, về phần tiền cống hàng năm, bước thứ hai hãng hay, trước tiên để Kim Binh lui về phía Bắc Hoàng Hà.
- Ti chức tuân chỉ!
Đúng lúc này, một hoạn quan vội vàng đi tới, nói khẽ với Triệu Hoàn vài câu, Triệu Hoàn nhướng mày, sắc mặt lộ vẻ không vui.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận