Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 764: Lòng dân thắng trời

Chương 764: Lòng dân thắng trờiChương 764: Lòng dân thắng trời
Lúc canh một, Trương Hổ vội vàng chạy tới quân doanh, tìm được hai học sinh Thái Học Trần Đông và Giả Quan tạm thời giấu kín trong quân doanh. Gã vội nói với hai người:
- Chuyện không ổn rồi, Lý Đô Thống sắp bị tiến tới Phủ Giang Lăng.
Hai người giật nảy mình:
- Xảy ra chuyện gì?
- Triều đình thỏa hiệp với quân Kim, đáp ứng yêu cầu vô lễ của quân Kim, từ bỏ quân chức của Lý Đô Thống, rời khỏi kinh thành.
Trần Đông và Giả Quan lập tức nhìn nhau, không che giấu được chấn kinh trên mặt. Trần Đông thốt ra:
- Lý Đô Thống bị đuổi đi, Đông Kinh làm sao bây giờ?
- Cho nên Lý Đô Thống tuyệt đối không thể đi, chúng ta cần giữ hắn lại.
- Vậy do quân đội tới giữ lại là thích hợp nhát!
Giả Quan ở bên nói.
Ánh mắt Trương Hổ hơi cổ quái nhìn gã một cái, cười nói:
- Dùng quân đội để giữ lại, đó chính là phản đối bằng vũ trang, gọi nó là quân đội bất ngời làm phản cũng không đủ.
Giả Quan le lưỡi một cái, ngượng ngùng gãi đầu.
Lúc này, Trần Đông trầm tĩnh hỏi thăm:
- Trương Tham Quân tới tìm chúng ta, là ý của Lý Đô Thống sao?
Trương Hổ lắc đầu:
- Đô Thống không có suy nghĩ này, là ý của Mạc tiên sinh.
Nghe nói là Mạc Tuấn sắp xếp, Trần Đông liền gật đầu:
- Lúc nào Đô Thống rời khỏi kinh thành nhận chức?
- Kế hoạch là sáng sớm ngày mai rời khỏi kinh, xế chiều ngày mai quân Kinh Triệu phải rời khỏi kinh thành tới Lạc Dương, cho nên đêm nay ta phải mang các ngươi ra khỏi quân doanh.
Trần Đông gật đầu:
- Ta biết nên làm gì lúc này, hiện giờ chúng ta sẽ về Thái Học.
Trương Hổ vỗ vai gã, ánh mắt lóe lên vẻ khen ngợi:
- Cần ta giúp đỡ cái gì, cứ mở miệng.
Trần Đông mỉm cười:
- Tạm thời không cần, tin tưởng trải qua thất bại lần trước, chúng ta đã học được đủ bài học rồi.
- Vậy đi thôi!

Trương Hổ dẫn theo hai người rời khỏi quân doanh, xoay người lên ngựa, giục ngựa chạy về phía Thái Học.

Trời vừa sáng hôm sau, triều đình ban xuống một loạt bổ nhiệm, bao gồm thăng Lưu Kỹ làm Điện Tiền Phó Đô Chỉ Huy Sứ, đảm nhiệm Đô Thống Chế Kinh Triệu. Thăng Vương Quý làm Tráng Võ Tướng Quân, Tả Kiêu Vệ Đại Tướng Quân, đảm nhiệm Phó Đô Thống quân Kinh Triệu. Đồng ý Lý Diên Khánh từ bỏ chức vụ Phòng Ngự Sứ Đông Kinh, từ nhiệm Đô Thống Chế, đổi nhiệm Tuyên Phủ Sứ hai Lộ Kinh Hồ, Giáo Kiểm Ngự Sử Đại Phu. Chức vụ Phòng Ngự Sứ Đông Kinh do Tướng quốc Tôn Phó kiêm nhiệm.
Xế chiều hôm đó, Lưu Kỹ và Vương Quý dẫn ba vạn quân Kinh Triệu rời khỏi Đông Kinh Biện Lương, xuôi theo quan đạo xuất phát tới Lạc Dương.
Xế chiều hôm đó, tin tức Lý Diên Khánh từ nhiệm Phòng Ngự Sứ, sắp rời khỏi kinh thành đã giống như mọc cánh, nhanh chóng truyền ra ở kinh thành. Tin tức này giống hệt giội nước lạnh vào dầu sôi, trong nháy mắt liền nổ tung tại kinh thành.
Địa vị của Lý Diên Khánh ở kinh thành là tồn tại giống như thần, nghe nói Lý Diên Khánh sắp bị điều đi, bách tính kinh thành sao có thể không xúc động phẫn nộ.
Trong một quán rượu ở phố Đông Đại cách Đại Tướng Quốc Tự không xa đã đầy khác, bình thường quạnh quẽ vắng lặng, hôm nay khách hàng đầy chỗ, điều này khiến chưởng quỹ vừa mừng vừa sợ, vui vẻ miệng không khép lại được. Chẳng qua gã nhanh chóng biết được, loại làm ăn thịnh vượng này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Những khách nhân này đều đến vì nghe ngóng tin tức, không chỉ tiệm của gã, gần như tất cả quán rượu quán trà quán đều ngồi đầy người, tất cả mọi người đang bàn luận một chuyện, Lý Đô Thống sắp bị điều đi.
- Ta có tin tức xác thực, Lý Đô Thống bị phe đầu hàng của triều đình cấu kết với người Kim ép rời đi, người Kim đưa ra ba điều kiện!
Một nam tử trẻ tuổi phẫn nộ cao giọng hô:
- Người Kim lấy đàm phán làm mồi nhử, một điều kiện trong đó chính là Lý Đô Thống nhất định phải từ bỏ quân quyền, rời khỏi kinh thành.
- Lý Đô Thống đi rồi, kinh thành làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cũng sẽ bị Kim binh công hãm đồ thành giống như Thái Nguyên sao?
Có người kinh hãi hô lớn.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Chỉ là trầm mặc ngắn ngủi, quán rượu liền bị từng đợt tiếng rống phẫn nộ che phủ:
- Tuyệt đối không thể để Lý Đô Thống rời đi!

Trời vừa sáng, Lý Diên Khánh ngồi xe ngừa rời khỏi Tào phủ, dưới sự hộ vệ của hơn trăm tên kỵ binh chậm rãi chạy tới nam môn. Lý Diên Khánh cũng không biết, cửa nha môn Phòng Ngự Sứ có hơn ngàn bách tính đang chờ đợi trong đêm.
Ngay khi xe ngựa và kỵ binh tới Chu Tước Môn trong thành, rốt cuộc bị gần vạn bách tính kinh thành nghe hỏi chạy tới vây quanh, điều này quả thực vượt qua dự liệu của Lý Diên Khánh. Hắn mở cửa sổ xe, nhìn chằm chằm Trương Hổ nói:
- Sắp xếp hành trình của ta là ngươi truyền đi sao?
Thời gian xuất phát của Lý Diên Khánh khá bí ẩn, chỉ Trương Hổ và Mạc Tuấn biết, hiện giờ toàn bộ kinh thành đều biết, chỉ có thể là Trương Hổ tiết lộ ra ngoài.
Trương Hổ cũng trợn tròn mắt, gã chỉ để Thái Học Sinh tới Tuyên Đức Lâu yên lặng ngồi yêu sách, không nghĩ tới lại kinh động tới bách tính kinh thành.
- Ti chức… ti chức biết tội!
Lý Diên Khánh trừng mắt lườm gã một cái, không cần phải nói, chắc chắn là chủ ý của Mạc Tuấn, nếu không Trương Hổ không dám tự mình làm chuyện này. Trong lòng Lý Diên Khánh không khỏi thầm oán trách Mạc Tuấn, làm ra chuyện lớn như vậy ở kinh thành, đây không phải gác mình nướng trên lửa sao?
Vốn kế hoạch của Lý Diên Khánh là dùng phương thức mộ binh Kinh Châu bức triều đình mời mình trở về, nhưng Mạc Tuấn làm tuyệt hơn, trực tiếp khiến mình không ra khỏi kinh thành được.
Cho dù Mạc Tuấn từng ám chỉ với hắn, có thể lợi dụng học sinh Thái Học tạo áp lực với triều đình. Hắn cũng không phản đối, nhưng động viên bách tính toàn thành dưới chân Thiên tử để lưu lại không phải dự tính ban đầu của Lý Diên Khánh. Mặc dù phương thức này vinh quang nhất thời, nhưng hậu hoạn vô cùng, điều này vĩnh viễn đánh dấu ấn khi quân trên sĩ đồ của hắn.
Bất đắc dĩ, Lý Diên Khánh đành phải mở cửa xe, vẫy tay với mọi người:
- Các vị phụ lão hương thân, mặc dù ta tạm thời rời khỏi kinh thành, nhưng nếu như kinh thành gặp nạn, ta nhất định sẽ trở về gấp!
- Lý Đô Thống, lưu lại đi! Kinh thành không thể không có ngài.
- Lý Đô Thống, van cầu ngài lưu lại đi! Tiểu lão nhân dập đầu cho ngài.
Một ông lão tóc trắng run rẩy quỳ xuống với Lý Diên Khánh, dập đầu rầm ràm. Mảng lớn bách tính ngoài xe ngựa lập tức quỳ xuống, dân chúng nhanh chóng nghẹn ngào khóc rống, tiếng khóc vang lên liên miên. Mấy trăm binh sĩ thủ thành cũng không nhịn được quay lưng lau nước mắt.
Trước Chu Tước Môn bị vây quanh chật như nêm cối, bách tính nghe hỏi chạy tới ngày càng nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn, bánh tính trước Chu Tước Môn và Ngự Nhai đã vượt qua mười vạn người, còn vô số người từ bốn phương tám hướng đang vọt tới nơi này. Hơn mười vạn bách tính quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn Lý Diên Khánh lưu lại, nước mắt nóng bỏng của Lý Diên Khánh đã sớm chảy đầy gương mặt.
Chu Tước Môn là mặt phía nam Ngự Nhau, mà mặt bắc là Tuyên Đức Môn hoàng cung. Bốn ngàn học sinh Thái Học dưới sự dẫn đầu của Trần Đông và mười mấy lãnh tụ học sinh Thái Học gõ chiêng trống hô hào khẩu hiện trước Tuyên Đức Môn, bọn họ nâng vô số hoành phi, trên hoành phi viết: ‘Cấu kết người Kim, hãm hại trung lương! ’, ‘Tự hủy Trường Thành, nước mất nhà tan! ’ vân vân.
Khi người trên Ngự Nhai tới ngày càng nhiều, sau nửa canh giờ đã hơn hai mươi vạn người, thanh thế thực lớn trong thành rốt cuộc kinh động tới văn võ bá quan và Thiên tử Triệu Hoàn đã buổi triều sớm. Triệu Hoàn cả kinh tay chân luống cuống, vội vàng tuyên bố bãi triều, dẫn đầu mấy trăm đại thần chạy tới Tuyên Đức Lâu.
Triệu Hoàn cùng mấy trăm văn võ đại thần đứng trên Tuyên Đức Lâu, hai mươi mấy vạn bách tính kinh thành tập trung ở Ngự Nhai, thanh thế to lớn khiến mọi người đều trợn mắt há mồm. Vốn chỉ là giữ lại Lý Diên Khánh, nhưng đến cuối cùng lại biến thành một hội nghị kháng nghị triều đình thỏa hiệp cầu hòa.
- Bệ hạ, đây chắc chắn là Lý Diên Khánh thầm cổ động, nếu không những người dân này làm sao biết thời gian hắn rời kinh?
Bạch Thì Trung hơi tức giận nói.
- Bệ hạ, gió này không thể dài, nếu không nghiêm trị, ngày khác sẽ còn nhiều người bắt chước, đều lấy bách tính ra để áp chế triều đình!
Bạch Thì Trung lại tiếp tục châm ngòi lửa giận của Triệu Hoàn:
- Để mấy chục vạn bách tính đều duy trì hắn, hắn đâu có để bệ hạ trong mắt?
Nhưng ngoài dự liệu, giờ phút này ngoài Bạch Thì Trung biểu đạt phẫn nộ, những đại thần khác đều trầm mặc, bao gồm minh hữu thân mật nhất của Bạch Thì Trung là Lý Bang Ngạn cũng không hùa theo y.
Bạch Thì Trung rốt cuộc phát hiện không đúng, quay đầu nhìn chằm chằm đám người:
- Tại sao các ngươi cũng làm người xem rồi?
Lúc này, Hà Lật vẫn luôn bất mãn với Bạch Thì Trung lạnh lùng nói:
- Bạch Tướng công, vẫn nên trước tiên giải quyết nguy cơ ngày hôm nay rồi nói sau! Ngươi muốn nghiêm trị Lý Diên Khánh, sợ rằng sẽ kích thích bách tính toàn thành tạo phản, hậu quả này ngươi gánh nổi sao?
Triệu Hoàn cũng biết mình đánh giá thấp Lý Diên Khánh, gã thở dài:
- Chuyện khác trước không nhắc tới, mọi người nói một chút giải quyết phiền phức trước mắt thế nào?
Gã quay đầu nhìn thoáng qua chúng thần, thấy chúng thần đều không chịu nói, liền hỏi Tôn Phó:
- Tôn Tướng công nói một chút đi!
Mặc dù lúc này Tôn Phó không muốn làm chim đầu đàn, nhưng Thiên tử đã chỉ tên của mình, y cũng không thể trầm mặc. Y bất đắc dĩ đành phải khom người nói:
- Bệ hạ, cởi chuông phải do người buộc chuông. Gốc rễ đã ở trên người Lý Diên Khánh, muốn giải quyết phiền toái trước mắt, vẫn phải bắt đầu từ Lý Diên Khánh. Vi thần đề nghị đổi phong Lý Diên Khánh, giữ hắn lại kinh thành.
Triệu Hoàn gật đầu, người Kim cũng đồng ý ở lại kinh thành:
- Vậy đổi phong chức vụ gì thì tốt?
- Điều này… Vi thần đề nghị vẫn nên để Tri Chính Đường thương nghị một chút.
Trên vấn đề mấu chốt, Tôn Phó vẫn né tránh.
Triệu Hoàn lại nhìn Bạch Thì Trung:
- Bạch Tướng quốc chủ quản Lại Bộ, ngươi nói một chút đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận