Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 769: Mồi nhử lớn hơn

Chương 769: Mồi nhử lớn hơnChương 769: Mồi nhử lớn hơn
Sau sự kiện tụ tập Bạch phủ, Bạch Thì Trung nằm trong nhà trọn vẹn mười ngày mới vào triều, toàn bộ tinh thần diện mạo đều uể oải, ít nhất già đi mười tuổi. Điều này cũng khó trách, đối với mấy văn nhân này mà nói, thanh danh còn quan trọng hơn bất cứ gì khác, thanh danh ở kinh thành hỏng rồi, còn khó chịu hơn giết y, Bạch Thì Cung coi như kết thù hận với Lý Diên Khánh.
Mà Lý Diên Khánh hoàn toàn trầm mặc trong chuyện này, cơ bản cũng không đi ra ngoài, cũng khiến người ta không nắm được thóp của hắn.
Thời gian nhoáng cái lại qua một tháng, đến thượng tuần tháng ba, nước Hoàng Hà hoàn toàn tan băng, thuyền bờ bắc Hoàng Hà được Kim binh bảo vệ nghiêm mật, không chỉ như vậy, họ còn đang thu nạp thuyền ở các nơi tại Hà Bắc, lại lấy được mấy ngàn chiếc thuyền hàng cỡ trung, khiến Kim binh có một lực lượng vận chuyển khổng lồ.
Đàm phán liên quan tới trả lại Thái Nguyên giữa Tống Kim rốt cuộc có kết quả. Trước đó Kim quốc đáp ứng trả lại Thái Nguyên chỉ là thành Thái Nguyên, không hề liên quan tới khu vực Hà Đông khác bị chiếm đoạt, điều này cũng ngang với trả lại một tòa thành không, coi như trả lại quân Tống cũng không qua được.
Hai bên lại trải qua một tháng đàm phán giằng co, cuối cùng đạt thành thỏa hiệp. Triều Tống dùng cái giá lớn ba trăm vạn lạng bạc thuộc về đất đai phía nam thành Thái Nguyên, bao gồm cả thành Thái Nguyên. Nhưng điều kiện tiên quyết là triều Tống không được phép trú quân trong thành Thái Nguyên, một binh một tốt cũng không được phép, nha dịch cũng không được phép vượt qua trăm người. Điều này bị Lý Diên Khánh nói trúng, mặt mũi của triều Tống lại mất hết, thành Thái Nguyên không có trú quân, Kim binh có thể lấy lại một lần nữa bất cứ lúc nào mà không cần tốn nhiều sức lực.
Sau khi hai bên ký tên hiệp nghị, lấy thời gian triều Tống giao nhận bạc trắng làm chuẩn, một khi bạc trắng giao qua, Kim binh sẽ rút khỏi thành Thái Nguyên, để triều Tống điều động quan viên tới quản lý lần nữa.
Bước đầu tiên đi thành công, trái tim Triệu Hoàn lớn hơn, gã lập tức hạ chỉ lệnh Trương Bang Xương bắt tay vào một vòng đàm phán mới, thu hồi phía bắc Thái Nguyên và hai Lộ Hà Bắc. Chẳng qua lần này Triệu Hoàn không hạn chế thời gian, gã biết thu hồi Hà Bắc phải bỏ ra giá tiền rất lớn, trước mắt triều đình căn bản không đủ sức, chỉ có chờ mỏ bạc phương nam giao nộp nhiều bạc trắng hơn, ít nhất cần thời gian nửa năm một năm.
Thực ra Triệu Hoàn còn một tâm tư, trong lúc đàm phán dài dằng dặc đó, hai bên hành quân lặng lẽ, mình sẽ có tinh lực bổ nhiệm quan viên các Châu phương nam, hoàn toàn củng cố Hoàng vị của mình, vị lão gia đông nam kia còn đang nhìn chằm chằm không chịu bỏ qua!
Đàm phán vẫn tiến hành ở Phủ Đại Danh, đám người Trương Bang Xươn gở đã quen rồi, ngoại trừ không có tự do ra, cái khác đều rất quen thuộc, ăn ngon, ở tốt, có nữ nhân phục thị, còn có rất nhiều sách, mấy sứ giả đàm phán cũng thanh thản ổn định.
Buổi sáng hôm đó, Hoàn Nhan Tà dã lại tới bờ Hoàng Hà Huyện Lê Dương. Lúc này mặt sông đã không nhìn thấy một khôi băng nổi, nước Hoàng Hà cuồn cuộn về phía đông, cực kỳ hùng vĩ. Trên mặt sông nơi xa, một chiếc thuyền lớn đang chậm rãi lái tời bờ bắc. Dòng nước Hoàng Hà ở Huyện Lê Dương này chảy chậm, thích hợp đi thuyền, mặt sông cũng không rộng lớn, hai bên bờ đều bằng phẳng, rất thích hợp làm bến đò Hoàng Hà, trận Quan Độ trong lịch sử chính là bùng nổ ở đây.
Không bao lâu, thuyền lớn cập bờ, Hoàn Nhan Tông Vọng bước nhanh từ trên thuyền xuống, đi tới trước mặt Hoàn Nhan Tà Dà quỳ một chân xuống ôm quyền nói:
- Tham kiến Đô Nguyên Soái!
- Qua sống thế nào?
Hoàn Nhan Tà Dã quan tâm hỏi, y chú ý mỗi chi tiết nhỏ, bao hồm Kim binh có thể qua Hoàng Hà hay không?
- Hồi bẩm Đô Nguyên Soái, ti chức đã tự mình qua sông ba lần, hoàn toàn không có vấn đề!
Hoàn Nhan Tà Dã gật đầu, chuyện lo lắng nhất cuối cùng cũng giải quyết rồi, y lại phân phó:
- Sau đó phải diễn luyện mấy chiếc thuyền xuôi nam, cẩn thận một chút, đừng để người Tống sinh nghi.
- Xin Đô Nguyên Soái yên tâm, ti chức sẽ xử lý thỏa đáng!
Hoàn Nhan Tà Dã lại phân phó vài câu, lúc này mới về Huyện Lê Dương. Áp lực của Hoàn Nhan Tà Dã rất lớn, Lang Chủ đã tỏ thái độ y không muốn ở Phủ Yên Sơn lâu, đây chính là đang thúc giục Hoàn Nhan Tà Dã.
Hoàn Nhan Tà Dã hiểu rõ trong lòng, kế hoạch y vốn chuẩn bị áp dụng vào tháng mười năm nay đã không cách nào kéo dài nữa, y nhất định phải cho Lang Chủ một công đạo trong ba tháng, đây cũng là kỳ hạn mà Hoàn Nhan Thịnh đưa ra, Hoàn Nhan THịnh dự định về Phủ Hoàng Long qua mùa hè.
Phương án Hoàn Nhan Tà Dã bày ra đã lâu nhất định phải lập tức áp dụng.
Lúc xế chiều, hai mươi mấy kỵ binh mặc kiểu quân Tống hộ vệ một quan văn rời khỏi Huyện Lê Dương, họ lên thuyền trên bến tàu ở Lê Dương, Hoàn Nhan Tông Vọng tự mình đưa họ qua Hoàng Hà.

Triệu Cát xuôi nam cũng không có tới Hàng Châu, mà trú dừng ở Phủ Giang Ninh. Sau khi quân Tống diệt Nam Đường, phá hủy phần lớn cung điện vi phạm lệnh cấm của Nam Đường. Nhưng bởi vì Lý thị Nam Đường sớm đã bỏ đi niên hiệu từ thời Hậu Chu, cúi đầu xưng thần với phương bắc, quân Tống cũng không hoàn toàn phá hủy cung điện, giữ lại một tòa cung điện làm biệt cung để Tống đế dùng lúc nam tuần.
Tòa biệt cung này hơn trăm năm qua vẫn luôn có người tu sửa quản lý, khiến Triệu Cát cũng có lối ra ở Phủ Giang Ninh.
Lần này Triệu Cát thoái vị đương nhiên không cam tâm tình nguyện, nhưng không có cách nào, thế tới của Kim binh quá hung mãnh, Đại Tống có nỗi lo diệt quốc. Lỡ như Đại Tống diệt quốc, Triệu Cát y sẽ trở thành Hoàng đế cuối cùng, y không gánh được tội lỗi này, đành lựa chọn thoái vị, giao Hoàng vị cho con trai, để con trai gánh chịu tội lỗi diệt quốc này.
Nhưng tình thế sau cùng lại vượt quá dự kiến của Triệu Cát, Lý Diên Khánh dẫn quân Tống chặn đứng thế tiến công điên cuồng của hai mươi lăm vạn Kim binh, giữ vững Đông Kinh Biện Lương. Kim binh bị ép rút lui về phía bắc, Triệu Cát đương nhiên sẽ không cho rằng Kim binh rút về phía bắc là kết quả đàm phán. Y nắm chắc trong lòng, đây hoàn toàn là công lao của Lý Diên Khánh, là Lý Diên Khánh phái Đại tướng thủ hạ thiêu hủy kho Lê Dương khiến Kim binh đành phải rút lui.
Đã tạm thời không có nỗi lo diệt quốc, Triệu Cát lại bắt đầu cân nhắc phục quốc thế nào. Phương án trực tiếp xưng đế phía nam trở lại vị trí cũ đã bị y phủ định. Mặc dù đơn giản nhất, nhưng y không gánh nổi hậu quả chính trị. Dù sao tông miếu còn ở kinh thành, cuối cùng y vẫn quyết định trở lại Phủ Khai Phong, trở lại vị trí cũ với con đường chính thống.
Chỉ là con của y quá ác, y vừa mới liên hệ với đám cựu thần Vương Phủ, liền bị gã ra tay làm thịt.bất đắc dĩ, ánh mắt Triệu Cát rơi xuống quân đội, đây là một biện pháp hữu hiệu khác.
Lý Diên Khánh đương nhiên là người lựa chọn thích hợp nhất, uy vọng ở quân đội và dân gian đều cực cao, hết lần này đến lần khác lại bị con trai ngu xuẩn biếm truất, lúc này Triệu Cát đương nhiên muốn cực lớn lôi kéo Lý Diên Khánh.
Lý Đại Khí phụ thân của Lý Diên Khánh, Triệu Cát đã sớm phái người bí mật liên lạc với y. Mặc dù Lý Đại Khí không cách nào cho y câu trả lời chắc chắn, nhưng ít ra tỏ thái độ trung lập, coi như là một bắt đầu tốt. Còn Tào gia, Tào lão gia tử cũng tỏ thái độ trung lập rõ ràng.
Nhưng hai người này tỏ thái độ còn chưa đủ, quan trọng là bản thân Lý Diên Khánh. Ngày hôm qua, tâm phúc Lý Diên Khánh phái đi rốt cuộc đã tới Phủ Giang Ninh.
Trong thư phòng, Triệu Cát tự tay viết một bản ý chỉ chính thức của Thái Thượng Hoàng, đây là một trong những điều kiện để Lý Diên Khánh ủng hộ y, trong ý chỉ đáp ứng rõ ràng sắc phong Lý Diên Khánh làm Quận Vương, đồng thời cho phép Lý Diên Khánh cưới một Đế cơ làm vợ thứ, đây cũng là yêu cầu Lý Diên Khánh đề xuất rõ ràng, đương nhiên là vì giành lấy thẻ đánh bạc trong chính trị, Triệu Cát hoàn toàn hiểu được tâm tư của Lý Diên Khánh.
Chỉ là để Đế cơ gả cho thần tử làm vợ thứ, dường như không có tiền lệ này, chẳng qua đây cũng không phải chuyện gì ghê gớm, chỉ là khó xử trên mặt mũi Hoàng gia. Nhưng vì có thể trở lại vị trí cũ, Triệu Cát đã quyết định không thèm đếm xỉa tới.
Viết xong thánh chỉ, Triệu Cát tự mình dùng dùng bảo ấn của mình ấn xuống phía dưới thánh chỉ, chờ bút tích và mực đóng dấu khô, y cất ý chỉ vào trong một ống trúc sớn son, giao cho thị vệ tâm phúc, để y chuyển qua cho người mà Lý Diên Khánh phái tới. Đây chính là một trong những điều kiện Lý Diên Khánh ủng hộ y trở lại vị trí cũ, một là địa vị, một là thân phận. Đương nhiên, Lý Diên Khánh còn điều kiện khác, nhưng những điều kiện kia cũng không lớn, hoàn toàn có thể sau này bàn lại.
Đưa thánh chỉ đi, Triệu Cát thoáng thở phào. Lúc này, một hoạn quan nhỏ giọng nói bên cạnh:
- Bệ hạ, Thái Tướng công cầu kiến khẩn cấp!
Thái Tướng công là trưởng tử Thái Du của Thái Kinh, là trọng thần tâm phúc của Triệu Cát. Mặc dù Thái Du đã bị tân đế Triệu Hoàn bãi miễn Tướng vị, nhưng Triệu Cát cũng không thừa nhận, giống như y không thừa nhận mình đã thoái vị vậy, vẫn yêu cầu đám hoạn quan thị vệ giữ xưng hô đã có từ lâu.
Triệu Cát gật đầu:
- Tuyên hắn tiến vào!
Không bao lâu, Thái Du vội vàng đi tới, khom người hành lễ nói:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
- Mời Thái ái khanh ngồi!
Triệu Cát cười tủm tỉm mời y ngồi xuống:
- Ái khanh có chuyện khẩn cấp gì tìm trẫm?
Thái Du quay đầu nhìn thoáng qua hoạn quan sau lưng. Triệu Cát hiểu ý, vung tay với hai tên hoạn quan. Hoạn quan lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại hai người Triệu Cát và Thái Du.
- Nói đi! Chuyện quan trọng gì ?
Thái Du nhỏ giọng nói:
- Kim quốc phái sứ giả tới rồi !
- Cái gì?
Triệu Cát giật nảy mình, Kim quốc lại phái sứ giả tới tìm mình, điều này… là vì sao?
- Họ có chuyện gì?
- Bệ hạ, sứ giả tìm vi thần trước, hắn có tín vật của Hoàng đế Kim quốc, là đại biểu Hoàng đế Kim quốc tới gặp bệ hạ. Ý hắn nói là, Kim quốc nguyện ý ủng hộ bệ hạ trở lại vị trí cũ.
Triệu Cát ngẩn người, Kim quốc lại tỏ thái độ giúp mình trở lại vị trí cũ? Điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của y, y căn bản không nghĩ tới Kim quốc cũng tham dự vào tranh đoạt Đế vị triều Tống.
Sửng sốt nửa ngày, Triệu Cát lại hỏi:
- Họ đưa ra điều kiện gì?
Kim quốc đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ giúp mình, chắc chắn đưa ra điều kiện tương đối hà khắc.
- Điều kiện của họ rất đơn giản, chính là chia ba trấn Thái Nguyên, Chân Định, Hà Gian cho Kim quốc, cũng đưa ra tiền cống hàng năm hai trăm vạn lạng bạc.
Lại muốn phân chia cương thổ của mình, điều này khó mà làm được. Thái Dụ thận trọng nói:
- Bệ hạ, kỳ thực hiện giờ Hà Đông, Hà Bắc đều trong tay người Kim, coi như họ không nhắc tới chuyện cương thổ, chúng ta cũng không lấy về được. Thực ra từ bỏ ba trấn, đổi về phần lớn Hà Đông Hà Bắc, chúng ta cũng không thiệt thòi.
Triệu Cát suy nghĩ, liền gật đầu nói:
- Được rồi! Ngươi đi dẫn sứ giả tới gặp trẫm, trẫm sẽ cẩn thận nói chuyện với hắn một chút!

Bạn cần đăng nhập để bình luận