Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 780: Âm thầm đoạt quyền.

Chương 780: Âm thầm đoạt quyền.Chương 780: Âm thầm đoạt quyền.
Phan Nhạc mà Tào Thịnh nói đến chính là thủ phạm chính trong vụ án Phan Nhạc mấy năm trước khi Lý Diên Khánh mới nhậm chức Ngự sử ở Ngự Sử Đài, đã tranh đấu với Vương Phủ cứu ra. Sau khi Phan Nhạc khôi phục nguyên chức, Phan gia vẫn luôn áy náy với y, bỏ cả đống tiền chuẩn bị quan trường cho y. Cuối cùng, y được Cao Cầu coi trọng, từng bước được đề thăng làm Điện Tiền Bộ Binh Đô Ngu Hầu.
Hiện giờ Phan Nhạc là một trong bốn đại tướng cầm quân thủ hạ của Vương Đạo Tề, trong tay nắm giữ năm ngàn cấm quân, trú đóng ở mạn đằng đông Tào Môn nội thành.
Nhờ Tào Thịnh đáp cầu dắt mối, Lý Diên Khánh gặp được Phan Nhạc trên cổng Tào Môn. Phan Nhạc chừng bốn mươi tuoir, nhưng lại rất già, tóc đã ngả hoa râm, khóe mắt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn tưởng chừng ít nhất y phải ngoài năm mươi, cũng là do mấy năm trước chịu tra tấn trong tù ảnh hưởng. Nhưng Phan Nhạc lại cao lớn, mười phần uy mãnh, ở mức độ nào đó, hình thể cũng bù lại phần nào khuyết điểm về tướng mạo của y.
Thấy Lý Diên Khánh, Phan Nhạc hơi hổ thẹn. Dù sao quân đội của y cũng tham dự vào hành động lùng bắt Lý Diên Khánh. Nhưng hắn lại là ân nhân cứu mạng của y. Nếu không có Lý Diên Khánh kịp thời giúp đỡ, chỉ sợ y đã chết trong tù từ lâu rồi.
Tào Thịnh nhìn ra sự xấu hổ trong mắt Phan Nhạc, vỗ vỗ vai y, cười nói:
- Không cần xấu hổ. Ta đã giải thích và cam đoan với Lý Thiếu Bảo, ngươi chỉ giả vờ lùng bắt. Chớ nói ngươi không đụng tới Lý Thiếu Bảo, cho dù có thực sự đụng phải, ngươi cũng sẽ cố sức bảo vệ. Ta nói không sai chứ?
Phan Nhạc gật gật đầu:
- Nếu ta gặp Lý Thiếu Bảo, cho dù có phải liều mạng với bọn họ, ta cũng không cho phép họ động tới một cọng tóc gáy của Lý Thiếu Bảo.
Lời này của Phan Nhạc là xuất phát tự đáy lòng, khẩn thiết chân thành, khiến Lý Diên Khánh vô cùng cảm động. Hắn ôm quyền đáp:
- Diên Khánh sẽ khắc sâu trong tâm khảm sự bảo vệ của Phan Tướng quân!
Phan Nhạc thở dài:
- Ân cứu mạng không lời nào cảm tạ cho hết. Đáng tiếc, cho tới giờ Phan mỗ vẫn không có cơ hội báo ân!
- Lão Phan, ai bảo ngươi không có cơ hội báo ân!
Tào Thịnh đứng bên cạnh cười tủm tỉm:
- Không phải Diên Khánh đang tới rồi sao?
Phan Nhạc lập tức hiểu ra, vội vàng ôm quyền thưa:
- Xin Lý Thiếu Bảo cứ dặn dò. Chắc chắn Phan Nhạc sẽ tuân theo vô điều kiện!
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thực ra ta tới đây là vì quân đội của Phan Tướng quân. Ta hy vọng năm ngàn bộ hạ của Phan Tướng quân sẽ nghe theo chỉ huy của ta. Nếu Phan Tướng quân thấy khó xử, cũng tuyệt không miễn cưỡng. Tóm lại, ta hoàn toàn hiểu thành ý của Phan Tướng quân!
Quân đội của Phan Nhạc không phải quân đội bình thường, mà là thị vệ thân quân Thiên Tử. Bảo bọn họ hiệu trung với Lý Diên Khánh, quả thực khó xử. Phan Nhạc không nói được gì.
Tào Thịnh cả giận:
- Cũng không phải bảo ngươi hiệu trung với Lý Thiếu Bảo. Mà chỉ để Lý Thiếu Bảo thay thế Vương Đạo Tề thôi. Cái này có gì khó xử!
Phan Nhạc lập tức tỉnh ngộ, mình lại sa đà vào chuyện vụn vặt. Lý Diên Khánh đâu có ý định tự lập làm Đế. Chỉ muốn đoạt quyền chỉ huy quân đội của Vương Đạo Tề mà thôi.
Y lập tức đưa ra được quyết định, khom người nói:
- Nguyện nghe theo Lý Thiếu Bảo chỉ huy!
Lý Diên Khánh vui vẻ gật đầu:
- Thời gian cấp bách. Bây giờ chúng ta phải bàn một chút về phòng ngự trong thành.
Phan Nhạc kéo hai cái ghế lại:
- Mời Lý Thiếu Bảo ngồi. Lục lang, ngươi cũng ngồi xuống đi. Chúng ta cùng bàn bạc!
Lý Diên Khánh ngồi xuống, sửa sang lại một chút mạch suy nghĩ hai ngày nay, chậm rãi bắt đầu:
- Ta cân nhắc trước hết có thể chuẩn bị một vài việc cần thiết.

Ba người bàn bạc đến tận giữa trưa, Lý Diên Khánh cùng Tào Thịnh mới cáo từ rời đi.
- Diên Khánh, tới phủ ta uống chén trà đi!
Tào Thịnh giữ chặt dây cương của Lý Diên Khánh, cười cười mời.
Giữa trưa là thời gian uống trà, nhưng quán trà thành Biện Lương đã đóng cửa hết cả, chỉ còn mấy nhà bán trà loại hai trải bàn bán cả bát trà lớn. Muốn uống trà thượng hạng chỉ có thể tới phủ của quý tộc.
Lý Diên Khánh cười toe toét:
- Vậy ta từ chối là bất kính rồi!
Phủ phò mã Tào Thịnh ở phía đông nam Hoàng thành, là một tòa nhà lớn, rộng gần ba mươi mẫu, nhưng lại không có nhiều người. Lý Diên Khánh chỉ thấy có một lão quản gia lớn tuổi, và mấy tiểu nha hoàn, ngoài ra không thấy ai hết, đâm ra cả tòa phủ trạch có vài phần trống vắng.
- Người hầu khác đều chạy trốn tới phương nam cả rồi!
Thấy Lý Diên Khánh hết nhìn đông lại nhìn tây, Tào Thịnh hiểu ý, cười khổ giải thích:
- Chúng ta cũng có mua một tòa nhà ở Hàng Châu. Đế cơ thương cảm hạ nhân, nên bảo bọn họ đi trước.
- Vậy sao Lục ca không đi?
Tào Thịnh lườm hắn một cái:
- Hôm qua còn gọi ta là Lục thúc, bây giờ đã đổi thành Lục ca rồi?
- Không phải hôm qua còn có việc cần nhờ ngươi sao? Hì hì. Đương nhiên phải thoa chút mật vào môi mới được.
- Nhớ đấy! Sau này ta sẽ viết thư cho Uẩn Nương, mách ngươi không tôn trọng trưởng bối!
- Vậy ta sẽ viết thư cho lão gia tử, nói ngươi không chịu giúp ta!
Hai người trừng nhau nửa ngày, cùng phá lên cười ha hả. Đại ca không nói được nhị ca, ai cũng có chỗ dựa để bắt nạt đối phương.
Lý Diên Khánh đi theo Tào Thịnh tới nội đường. Hai người ngồi xuống, Lý Diên Khánh nói trước:
- Hỏi thật, tại sao các ngươi không xuôi nam? Chí ít ngươi cũng phải đưa Đế Cơ đi chứ, để nàng ở lại đây quá nguy hiểm!
Lý Diên Khánh biết rất rõ vận mệnh bi thảm của Đế Cơ trong lịch sử sắp tới. Hắn chỉ sợ mình không giữ được hỏa hầu, khiến cho nữ nhân đáng thương này vẫn bị rơi vào tay lính Kim.
Tào Thịnh thở dài:
- Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Sau khi Triệu Hoàn đăng cơ, liền không cho phép bất kỳ người nào thuộc Hoàng tộc được rời khỏi Kinh thành. Y còn phái người giám thị nghiêm mật từng Hoàng tộc bên cạnh mình, bao gồm cả ta và Đế Cơ, mỗi ngày đều phải báo cáo cho y. Chỉ cần chúng ta có chút dấu hiệu đào tẩu, lập tức sẽ bị nhốt vào lãnh cung giam lỏng, giống như Triệu Giai vậy.
- Vậy sao hôm nay ngươi không lo lắng mật thám báo cáo?
- Bắt đầu từ hôm qua, người giám thị chúng ta đã bắt đầu rút đi. Nếu không ta cũng sẽ không mời ngươi tới uống trà.
Một cung nữ tới dâng trà cho họ, thưa với Tào Thịnh:
- Phu nhân dặn, trà mã đã sắc xong, mời phò mã cùng quý khách chờ thêm một lát.
- Đa tạ!
Cung nữ kia trộm liếc thoáng qua Lý Diên Khánh rồi chậm rãi lui xuống, đi tới cửa, nhớ lại lời dặn của Đế Cơ, nàng ta vội vàng bổ sung:
- Phu nhân dặn nô tỳ chuyển lời tới phò mã, Mậu Đức Đế Cơ đã tới!
Tào Thịnh mừng rỡ:
- Báo với phu nhân ta sẽ qua ngay!
Cung nữ kia thi lễ, xoay người rời đi. Lý Diên Khánh nhàn nhạt hỏi:
- Lục ca có hứng thú với Mậu Đức Đế Cơ sao?
Tào Thịnh khẽ giật mình, lát sau mới phản ứng được, liên tục khoát tay cười nói:
- Ngươi nghĩ đi đâu đấy? Mậu Đức Đế Cơ có thể đến, có nghĩa là quản chế trong cung đã lơi lỏng hơn rồi. Ta muốn hỏi thăm tình hình Triệu Giai một chút, xem có khả năng cứu y ra không.
- Lục ca muốn cứu Triệu Giai, rất đơn giản. Chuyện này cứ giao cho ta. Nhưng mà… Lục ca cứu Triệu Giai ra…không phải để y kế vị chứ?
Lý Diên Khánh nhìn Tào Thịnh, như cười như không hỏi.
Tim Tào Thịnh nảy lên một cái. Y ẩn ẩn cảm nhận được một chút gì đó trong lời của Lý Diên Khánh, nhưng lại như sương trên hoa, như có như không.
Lý Diên Khánh không cho y nhiều cơ hội để nghĩ, vỗ vỗ cánh tay y:
- Mau đi đi. Đừng để Đế Cơ chờ sốt ruột!
- Tiểu tử ngươi!
Tào Thịnh chỉ chỉ hắn, lắc lắc đầu, đứng dậy rời đi.
Tào Thịnh đi rồi, Lý Diên Khánh cầm một miếng bánh ngọt trắng như bạch ngọt thơm ngọt lên, vừa nhấm nháp vừa trầm tư. Y và Tào gia cùng chung lợi ích, nhưng không có nghĩa là lời gì cũng có thể nói ra rõ ràng. Có một vài chuyện cần phải tự hiểu ý. Để xem Tào Thịnh có hiểu ý mình không.

Tào Thịnh bước nhanh vào nội trạch. Trong đầu y vẫn còn luẩn quẩn lời ám chỉ của Lý Diên Khánh. Không nói đến chuyện Triệu Giai, nhưng có phải hắn muốn động vào Triệu Hoàn rồi không? Mặc dù Lý Diên Khánh có khả năng tự lập tân quân, nhưng nếu làm vậy thì quá kinh hãi thế tục rồi. Đây là Đại Tống, không phải cuối Đường, đổi Hoàng đế như đổi quân bài.
Nhưng quả thật trong lòng Tào Thịnh cũng hy vọng có ngày này. Bởi vì y và Triệu Giai rất gần gũi, quan hệ mật thiết, đến mức Triệu Hoàn cực kỳ căm thù y. Nếu không phải y có thân phận phò mã, chỉ sợ sẽ là Vương Phủ thứ hai.
Nghĩ tới đây, y cười khổ. Với thân phận Tào gia của mình, hẳn là Triệu Hoàn chưa dám động vào.
Vừa nghĩ đến Tào gia, bước chân Tào Thịnh khựng lại. Đột nhiên y hiểu ra vừa rồi Lý Diên Khánh ám chỉ mình cái gì. Thực ra, hắn muốn mình giúp hắn làm một trận ra trò. Một dòng máu nóng chậm rãi sôi trào trong lòng y.

Trong nội đường, Triệu Kim Nô rót một chén trà nóng cho muội muội Triệu Phúc Kim, cười nói:
- Trong cung đã không quản, vậy muội cứ an tâm ở lại chỗ này với ta, đừng về nữa. Lát nữa ta cho người thu dọn đồ của muội đưa tới đây. Nói thật, muội ở lại trong cung, ta thực không yên lòng.
Triệu Phúc Kim cúi đầu nhỏ giọng cười nói:
- Không phải tỷ đang sắc trà cho hai người tỷ phu sao? Sao lại tự uống rồi?
Triệu Kim Nô khẽ giật mình, nhoẻn cười:
- Cứ mải nghĩ chuyện của tỷ, quên bẵng bọn họ.
Nàng đặt ấm trà ngon và chén vào trong một cái đĩa, dặn một cung nữ:
- Đưa trà cho khách của phò mã. Đi nhanh đi!
- Vâng!
Cung nữ tiến lại nâng mâm trà bước nhanh đi.
Thấy nàng đi xa rồi, Triệu Kim Nô mới hé miệng cười duyên với Triệu Phúc Kim:
- Muội quan tâm tới tỷ phu muội hay tới ai khác?
- Tỷ đi luôn đi!
Hai má Triệu Phúc Kim hồng lên, nhéo một cái vào mu bàn tay nhị tỷ:
- Bản thân mình lãnh đạm khách nhân, còn muốn đổ tội cho muội? Có ai làm tỷ tỷ như tỷ không?
- Chính vì ta là nhị tỷ nên mới quan tâm muội. Muội nói xem, thời gian trước ngươi tới Bảo Nghiên Trai làm gì?
Hai má Triệu Phúc Kim lại càng đỏ hơn, vội vàng giải thích:
- Nữ nhân tới Bảo Nghiên Trai là bình thường mà.
- Vậy muội đỏ mặt làm gì? Muội cho rằng ta không biết thật sao? Muốn ta nói ra hả?
- Nha đầu chết tiệt, cả ngày nói hươu nói vượn, xem ta vặn miệng tỷ thế nào!
Triệu Phúc Kim nhào tới ầm ỹ đùa với nhị tỷ.
Lúc này, trong viện có tiếng ho khan. Triệu Phúc Kim vội vàng ngồi lại nghiêm túc.
Tào Thịnh tươi cười đi tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận