Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 792: Lỗ hổng Kim Doanh

Chương 792: Lỗ hổng Kim DoanhChương 792: Lỗ hổng Kim Doanh
- Nói như vậy là Cao Kiến Công đã hoàn toàn khống chế được quân đội của Vương Đạo Tề?
Lý Diên Khánh chắp tay trong phòng cười như không cười hỏi.
Mạc Tuấn gật gật đầu:
- Đúng là đã khống chế hoàn toàn!
Hiện tại Lý Diên Khánh đang ở trong một ngôi nhà dân nằm sát vách quân doanh, ba ngàn quân đội tinh nhuệ của hắn đã tập kết ở khu vực ngoài bốn trăm mét chờ lệnh, một khi Cao Kiến Công không giải quyết được quân đội của Vương Đạo Tề, hắn sẽ lập tức tiếp nhận, Mạc Tuấn nói cho hắn đã khống chế được, đồng thời khiến Lý Diên Khánh thở phào, cũng không khỏi có chút tiếc nuối, không ngờ Cao Kiến Công thật sự có chút bản lĩnh.
- Cao Kiến Công là người hung tàn!
Mạc Tuấn tiếp tục nói:
- Y lợi dụng tin tức Vương Đạo Tề bị thương dụ toàn bộ mười ba tên tướng lĩnh tâm phúc Vương Đạo Tề tới, tập trung ở sân rồi giết, cho nên mới không có bất kỳ người nào dám phải đối y.
- Vậy mời y ngày mai tới quân nha tìm ta một chuyến.
Ngừng một chút, Lý Diên Khánh lập tức phủ định kế hoạch của mình,
- Được rồi, vẫn là bây giờ ta tới tìm y.
- Đô Thống, có sợ không an toàn không?
Mạc Tuấn có chút lo lắng, dù sao Cao Kiến Công là người có thủ đoạn cay độc.
Lý Diên Khánh lắc đầu,
- Y là cháu của Cao Thâm, không có gì đáng lo lắng cả, cho dù y giết ta, y làm sao có thể chi phối được Tào Thịnh và Từ Ninh, Trương Thanh?
- Đô Thống nói đúng, là ti chức quá lo lắng.
Lý Diên Khánh rời khỏi dân trạch, rất nhanh đã tới quân doanh, Cao Kiến Công nghe tin tự mình ra đón, y tiến lên khụy một chân hành lễ,
- Ti chức Cao Kiến Công tham kiến Lý Thiếu Bảo!
- Cao Tướng Quân không cần khách khí, đều là người nhà, mời đứng lên!
Cao Kiến Công lại giới thiệu tên tướng lĩnh của một ban sau lưng y cho Lý Diên Khánh, đám người nhao nhao hành lễ, Lý Diên Khánh gật đầu,
- Chúng ta lên đầu thành!
Cao Kiến Công cùng các tướng lĩnh lên thành, đây là lần đầu tiên Lý Diên Khánh tới Thành Bắc trong nội thành, cho dù trước đây lúc hắn đảm nhiệm chức Phòng Ngự Sử Đông Kinh cũng chưa từng lên, nhưng bản thân tường thành thì không có gì khiến Lý Diên Khánh cảm thấy mới lạ, hoàn toàn giống với Nam Thành, tường thành cao ba trượng năm thước, rộng chừng hai trượng, vô cùng kiên cố.
Nhưng tình hình ngoài thành lại khiến Lý Diên khánh thầm kinh hãi, ngoài thành lại là con phố lớn của ngoại thành bắc a! Cũng là một mảnh đất phồn hoa náo nhiệt ở Đông Kinh, tất cả các cửa hàng và ngói tứ tiếng tăm lừng lẫy kinh thành như ngói tứ Cảnh Long, tửu lâu Cảnh Long, tiệm châu báu tinh xảo, tiệm bạc Bách Thịnh, tiệm Chính Dương Trang Lão vân vân đều biến mất không còn gì nữa, biến thành một vùng phế tích.
Cao Kiến Công thở dài một tiếng,
- Bắc ngoại thành cơ bản đã hoàn toàn bị phá hủy, Kim binh đang thúc dục dân phu dọn dẹp mảnh vỡ gạch ngói, nếu không tổ xe, thang đều không thể tới gần được.
Lý Diên Khánh chỉ vào đống gạch ngói hỏi:
- Dọn dẹp sạch sẽ cần bao nhiêu thời gian?
- Tốc độ bọn chúng rất nhanh, ti chức đoán chừng nhiều nhất một hai ngày là có thể dọn dẹp sạch sẽ.
Ký Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Cao Tướng quân, chúng ta đêm nay đổi vị trí, ta thủ thành Bắc, ngươi dẫn quân đi thủ thành Nam.
Ngữ khí Lý Diên Khánh rất bình thản, nhưng không có cự tuyệt, Cao Kiến Công có chút do dự, vẫn đồng ý,
- Ti chức tuân lệnh!
Lý Diên Khánh cười nhạt một tiếng,
- Chờ sau khi Kim Binh lui về phía Bắc, ngươi tới nhận chức quan của Vương Đạo Tề!
Cao Kiến Công lập tức vui mừng, Vương Đạo Tề đã là tứ phẩm Tiền Điện Phó Đô Chỉ Huy Sứ, mà mình chẳng qua mới từ ngũ phẩm Bộ Quân Đô Ngu Hậu, vẻn vẹn thăng lên ba cấp, y một lần nữa khom mình hành lễ,
- Đa tạ Thiếu Bảo dìu dắt!
Lý Diên Khánh vỗ vỗ cánh tay của y, thấp giọng nói:
- Ta là con rể của Tào gia, đề bạt tử đệ Cao gia là chuyện rất bình thường!
Cao Kiến Công tuy tính cách ngang ngạnh, nhưng không có nghĩa y không hiểu đạo lý quan trường.
Thông gia hai nhà Tào, Cao sớm đã thành một nhà, mặc dù y là cháu của Cao Thâm, mà Cao Thâm là em vợ của Tào Bình, theo thứ hệ mà nói, y còn cao hơn Lý Diên Khánh một bậc, nhưng Lý Diên Khánh bây giờ là Thiếu Bảo của Thái tử, Lỗ Quốc Công, Cao Kiến Công khó mà bì kịp, y không có tư cách nhắc tới giá đỡ trưởng bối trước mặt Lý Diên Khánh.
Cao Kiến Công yên lặng gật đầu, nói với Lý Diên Khánh:
- Bây giờ ti chức sẽ xuất quân đi Nam Thành!
….
Cái chết của Vương Đạo Tề không có bất kỳ ảnh hưởng gì, cho dù vẫn còn binh lính đang giả vờ điều tra thám tử Kim binh, nhưng hiện tại dưới tình huống ngay cả Tướng Quốc cũng bất hạnh bỏ mạng, một võ tướng tứ phẩm bị Kim binh sát hại hình như đã không có ý nghĩa.
Thu phục quân đội Vương Đạo Tề, về cơ bản Lý Diên Khánh đã khống chế được nội thành, trước mắt nội thành có bốn vạn năm ngàn quân đội, Lý Diên Khánh lập tức lệnh Tào Thịnh dẫn năm ngàn binh sĩ phụ trách trị an hoàng cung và nội thành, giao hai vạn quân đội và ba vạn dân quân riêng biệt cho Phan Nhạc, Chu Lân và Cao Kiến Công, lệnh cho ba người bọn họ thủ vệ ba mặt tường thành Đông, Tây, Nam, Lý Diên Khánh tự mình dẫn hai vạn quân đội cùng năm vạn dân quân tọa trấn Thành Bắc, lại lệnh hai Phó tướng tả hữu Từ Ninh và Trương Thanh, phân chia thủ vệ vật tư hai đầu Thành Bắc.
Đêm đến, Lý Diên Khánh đứng ở đầu thành, ngắm nhìn Kim Doanh ở khoảng cách ngoài hai dặm, trong phạm vị sát tường thành một trăm bước sớm đã bị Lý Diên Khánh dỡ thành một vùng đất bằng, cộng thêm Kim Binh lại dọn dẹp được một khu đất trống rộng lớn, Hoàn Nhan Tông Vọng đã lập tiếp quân doanh trên vùng đất trống ở hai bên Thái Thị Kiều, trú ngụ ba vạn người.
Lý Diên Khánh lại nhìn về phía Bắc, bên ngoài tường thành Bắc đã bị phá hủy, tầm nhìn không có gì cản trở, có thể nhìn thấy được xa hơn nữa, chỉ tiếc bên ngoài mảng tối đen như mực, không nhìn thấy được gì, nhưng trong đầu Lý Diên Khánh lại xuất hiện một bản đồ rất rõ ràng, đây là tình hìn hắn nhìn thấy vào ban ngày, là bản đồ trú doanh của Kim Binh.
Ban ngày hắn đã phát hiện ra một lổ hổng của trú doanh Kim Binh, chỉ là bây giờ đêm tối yên tĩnh, trong đầu hắn lỗ hổng này trở nên rõ ràng lạ thường.
Lúc này, Từ Ninh chậm rãi đi tới, thấp giong hỏi:
- Đô Thống cảm thấy Kim Binh sẽ công thành tiếp sao?
Lý Diên Khánh gậy đầu,
- Chắc chắn là vậy!
Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng nói:
- Đợi bọn chúng phát hiện Quan gia tới Kim Doanh nghị hòa vớt không được chút lợi ích gì, bọn chúng sẽ thẹn quá hóa giận, công thành quy mô lớn!
- Đô Thống nói đúng, chỉ cần chúng ta giữ vững cửa thành, Kim Binh đừng mơ lấy được thứ gì từ trong thành.
Từ Ninh thở dài một tiếng,
- Chỉ sợ Kim Binh dùng chấn thiên lôi nổ mở cửa thành!
Ngoài thành thất thủ quá nhanh, trong lòng Từ Ninh như có một bóng ma, Lý Diên Khánh thản nhiên nói:
- Biết trấn thiên lôi sợ gì nhất không?
- Ti chưc nghe người ta nói, chấn thiên lôi sợ nhất là nước.
- Chấn thiên lôi kỳ thực không chỉ sợ nước, mà còn sợ lửa, bất luận là nước hay lửa đều là biện pháp tốt nhất để phá giải trấn thiên lôi.
- Đô Thống nghĩ ra phương án gì rồi sao?
Từ Ninh đã hiểu đôi chút, y cảm thấy trong lời Đô Thống có dụ ý.
Trên mặt Lý Diên Khánh xẹt qua tia cười bí hiểm, nhìn về quân doanh phía xa nói:
- Ngươi không phát hiện ra địa hình trú doanh Kim binh bị hạn chế, xuất hiện một lỗ hổng không đáng có sao?
Từ Ninh toàn thân trấn động, vội vàng chăm chú nhìn về hướng Kim Doanh, y sinh sống ở kinh thành gần hai mươi năm, rất quen thuộc với từng con phố lớn nhỏ của kinh thành, y nhìn mãi, bỗng nhiên thốt lên:
- Sông Ngũ Trượng!
Lý Diên Khánh gật đầu,
- Kim binh vậy mà vượt sông Năm Trượng để trú doanh, đây là một cơ hội ông trời cho chúng ta.
Từ Ninh lập tức vui mừng,
- Vậy chúng ta phải làm gì?
Lý Diên Khánh ngẫm nghĩ, quay đầu nói với thân binh:
- Tìm Trương Thuận tới cho ta!
Trương Thuận sau khi chính thức đi theo Lý Diên Khánh, bị Lý Diên Khánh bổ nhiệm làm Bì Tướng, Bì Tướng thuộc cấp thấp nhất của tướng lĩnh trung cấp, cao hơn Đô Đầu một chút, hai ngày nay y tham gia huấn luyện dân binh, nhưng trong lòng y vẫn nặng nề, một lòng muốn lập công để thăng làm Thiên Tướng.
Rất nhanh, Trương Thuận vội vàng lên thành, một chân khuỵa xuống hành lễ,
- Ti chức tham kiến Đô Thống!
- Trương Tướng Quân mấy ngày nay đã quen chưa?
- Ti chức đã quen, chỉ là…
- Chỉ là cái gì?
Lý Diên Khánh cười hỏi.
Trương Thuận hít một hơi thật sâu nói:
- Ti chức khát vọng muốn lập công thăng làm Thiên Tướng!
- Tâm tình của ngươi ta hiểu, nhưng muốn thăng làm thiên tướng, chỉ lập công nhỏ thì không được, nhất định phải lập được đại công!
- Ti chức chỉ hận không có cơ hội!
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Ta tìm ngươi đến đây, kỳ thật chính là có một cơ hội tốt, chỉ xem ngươi có nắm chặt được hay không!
Trương Thuận vui mừng, vội vàng nói:
- Mời Đô Thống hạ lệnh!
Lý Diên Khánh gật đầu,
- Đêm nay ngươi đi làm cho ta một việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận