Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 796: Kích động quần chúng

Chương 796: Kích động quần chúngChương 796: Kích động quần chúng
Tào Thịnh cho rằng Lý Diên Khánh sẽ lập tức xuất quân ngăn cản phủ Khai Phong làm xằng làm bậy.nhưng Lý Diên Khánh lại án binh bất động. Cho đến khi hoàng hôn, Thái Học Sinh Trần Đông và Giả Quan thống lĩnh hàng vạn bách tính phẫn nộ ùn ùn kéo đến trước phủ nhai của Lý Diên Khách.
- Mời Lý Đô Thống ra!
- Mời Lý Đô Thống ra làm chủ cho chúng tôi!
Bách tính gào thét bên ngoài quan nha, Lý Diên Khánh đi ra, hắn nhướng mày:
- Xảy ra chuyện gì?
Một ông lão chống gậy run rẩy bước lên trước, khóc không ra tiếng:
- Lý Đô Thống phải làm chủ cho chúng tôi!
Lý Diên Khánh vội vàng đỡ lấy y:
- Ông lão đừng thương tâm, ta nhất định sẽ làm chủ cho mọi người. Trước nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện xấu! Quan phủ công khai trắng trợn chiếm đoạt dân nữ. Đây là nỗi nhục của đại Tống, Lý Đô Thống, ngài nhất định phải ra mặt ngăn lại. Không! Phải nghiêm trị bọn chúng.
Lúc này, mội ông lão đứng bên cạnh cũng nói:
- Nghe nói là Quan Gia đồng ý đưa ba vạn nữ tử và trăm vạn lượng hoàng kim cho quân Kim, bao gồm tất cả cung nữ. Lý Đô Thống, ngài hãy cứu những cô gái đáng thương đó đi!
- Lý Đô Thống, cầu ngài cứu con gái ta!
Một người đàn ông trung niên khóc lớn.
- Lý Đô Thống, ngài hãy cứu bọn họ đi.
Mấy vạn dân chúng nhao nhao quỳ xuống, tạo thanh thế khủng khiếp. Lý Diên Khánh giơ tay, cao giọng nói:
- Xin mọi người nghe ta nói!
Bốn phía dần yên tĩnh lại, Lý Diên Khánh mới nói lớn:
- Người coi dân là kẻ địch, nhất định bị dân phỉ nhổ. Chuyện này ta nhất định phải tham gia, quyết không để quan phủ làm loạn. Mọi người theo ta!
Lý Diên Khánh bước nhanh về phía Đông Đại Nhai, mấy trăm binh sĩ lập tức theo sau hắn. Phía sau là mấy vạn dân chúng ùn ùn kéo theo. Đúng lúc này, Trương Hổ dẫn ba ngàn tinh binh hướng về phía Đông Đại Nhai.
Đông Đại Nhai vô cùng rối loạn. Vương Thì Ung và Từ Bỉnh Triết áp dụng phương thức quét phố, dẫn hai ngàn binh sĩ lấp đầy hai đường phố, mấy trăm nha dịch xông vào từng nhà cướp đoạt nữ tử, lục soát tìm vàng bạc.
Trên đường cái có hai mươi mấy cỗ xe dùng để nhốt thiếu nữ bắt được lên đó, một chiếc xe có thể nhét được bảy, tám người thiếu nữ, nhét đầy hai mươi mấy chiếc xe xong thì sẽ đưa vào cung. Bọn chúng bắt đầu từ buổi trưa, đã đoạt được hơn sáu ngàn người, thêm cung nữ, tổng cộng đã hơn vạn người.
Người phụ trách chính của chuyện này là Binh Bộ Thị Lang Vương Thì Ung. Y vốn là tâm phúc của Bạch Thì Trung, được phong là Điện Tiền Đô Chỉ Huy Sứ, chấp chưởng hai ngàn cấm quân điện tiền của Tri Chính Đường. Sauk hi Bạch Thì Trung bị bãi tướng, Vương Thì Ung liền lập tức ôm chân Cảnh Nam Trọng.
Hiện tại, Vương Thì Ung có được sự hứa hẹn của Cảnh Nam Trọng, sau khi hoàn thành xong chuyện này sẽ được tiếp nhận vị trí còn trống của Hà Lật sau khi y bỏ mạng. Cho nên, Vương Thì Ung hôm nay đặc biệt tích cực.
Một người phụ trách chính khác là Từ Bỉnh Triết cũng vậy, y có được lời hứa hẹn đó là được tiếp nhận vị trí Tôn Phó nên cũng rất tích cực.
- Từ Phủ Doãn! Đây là nhà của một quả phụ, trong nhà có ba cô nương như hoa như ngọc.
Một tên Địa Bảo chỉ vào cánh cửa cười nịnh nọt nói với Từ Bỉnh Triết.
Từ Bỉnh Triết vung tay lên, mấy tên nha dịch liền bước nhanh về hướng đó.
- Mở cửa!
Nha dịch gõ mạnh vào cửa, nhưng bên trong không có người để ý đến y, Từ Bỉnh Triết giận dữ ra lệnh:
- Phá cửa!
Mười mấy tên nha dịch ôm một cây gỗ xông lên, đâm mạnh vào cánh cửa, một tiếng động lớn vang lên “Oanh”. Cửa bị mở ra, mười mấy người nhai dịch xông vào, nhanh chóng nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ. Ba cô gái mười mấy tuổi bị bọn nha dịch cưỡng ép mang ra ngoài, các nàng giãy giụa kêu khóc, nhưng cũng không có tác dụng gì, đằng sau một phụ nữ trung niên đuổi theo:
- Các ngươi buông con gái của ta ra!
- Bà già đáng chết, cút về đi, nếu không bà cũng bị bắt đi luôn!
Từ Bỉnh Triết đá người phụ nữ trung niên ngã xuống đất.
Đúng lúc này, có một âm thanh hỗn loạn truyền đến từ phía xa, Từ Bỉnh Triết vừa ngoảnh đầu, liền thấy một đoàn đông lão bách tính rầm rộ kéo đến. Một ngàn binh sĩ phụ trách chắn đầu phía tây không dám ngăn cản, nhao nhao chạy trở lại.
Từ Bỉnh Triết lập tức hoảng hốt, vộ vàng hét:
- Vương Thị Lang, nhanh ra lệnh cho binh lính ngăn họ lai.
Vương Thị Ung cũng có chút bấn loạn, lập tức ra lệnh:
- Binh sĩ tập hợp, ngăn cản bọn họ lại!
Đúng lúc này, đầu đường phía tây truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Sau đó, tiếng la khóc cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Trương Hổ dẫn ba ngàn kỵ binh chạy tới, bắt đầu chém giết một ngàn binh sĩ chắn đường.
Đây đương nhiên là do Lý Diên Khánh ra lệnh, hắn sớm muốn thu thập hai ngàn binh sĩ do Tri Chính Đường khống chế. Hắn vốn dĩ chỉ muốn giải tán đám quân lính này, nhưng nếu bọn chúng đã theo Vương Thì Ung đi nối giáo cho giặc thì Lý Diên Khánh liền có động cơ để giết.
Những tên Điện tiền cấm quân này mặc dù bình thường rất có quy củ, nhưng đều không có trải qua thực chiến, giống như một cây cỗ mục nát bên trong được quét sơn màu bên ngoài. Dưới một vòng công kích của kỵ binh liền lập tức sụp đổ, không còn mạng mà chạy về phía này.
Lúc này, Từ Bỉnh Triết bỗng nhiên trông thấy Lý Diên Khánh trước đội ngũ. Trong lòng y dâng lên một cảm giác sợ hãi, vội vàng ra lệnh cho thủ hạ lập tức thả ba thiếu nữ ra. Ba thiếu nữ lập tức chạy đến bên người mẫu thân, bốn mẹ con ôm nhau khóc rống lên.
- Lý Thiếu Bảo, ngài nghe ta giải thích!
Từ Bỉnh Triết vội vàng tiến lên khom người giải thích:
- Chuyện này không liên quan đến ti chức. Ti chức chỉ là chấp hành…
Lời còn chưa nói hết, Lý Diên Khánh đã lạnh lùng quát một tiếng:
- Các ngươi giả truyền thánh chỉ, dùng Thượng phương bảo kiếm giả để gây họa cho bách tính. Có tội khi quân hại dân, tội này đáng chết!
Dứt lời, hắn đâm một kiếm qua ngực Từ Bỉnh Chiết kêu lên một tiếng, lập tức mất mạng. Lý Diên Khánh cũng chém đứt đầu y, giơ lên cao, mấy vạn bách tính reo hò mừng rỡ.
Vương Thì Ung bị dọa cho sợ hãi, quay người muốn chạy trốn, lại bị Trương Hổ chạy lên tóm được tóc kéo ngã xuống đấy.
- Đô Thống, ở đây còn một người!
- Ném cho bách tính xử lý!
- Lý Đô Thống tha mạng! tha mạng!
Vương Thì Ung ra sức cầu xin, nhưng không có tác dụng, Trương Hổ giục ngựa chạy hai bước, ném Vương Thì Ung vào đám người:
- Giao cho các người xử lý!
Cả đám người xông lên “oanh” một tiếng, Vương Thì Ung bị quẳng xuống đất. Đám người phẫn nộ cùng nhau tiến lên, chân thi nhau đạp loạn xuống, tiếng kêu thảm thiết của Vương Thì Ung không ngừng vang lên, sau đó dần biến mất.
Lúc này, một tên tướng lĩnh khác dẫn nha dịch và một đám sĩ binh tham gia cướp đoạt dân nữ bị lùa vào bên trong một ngõ cụt, Lý Diên Khánh quay đầu cao giọng nói với dân chúng:
- Xử lý bọn chúng thế nào, mọi người tự quyết định đi!
Hắn dẫn binh lính rời đi, đột nhiên có người hô lớn:
- Dùng đá tảng đập chết bọn chúng!
Gạch đá lập tức bị ném như mưa vào trong ngõ nhỏ, mấy trăm tên nha dịch và binh sĩ cùng đường, bị mấy vạn dân chúng phẫn nộ dùng đá đập chết, còn thi thể bị treo lên cây.
Cảnh Nam Trọng hiểu rõ, cướp đoạt dân nữ và lục soát thu vàng bạc sẽ bị bạch tính hận thấu xương. Loại chuyện đắc tội với bách tính như vậy y sẽ không làm, giao cho Từ Bỉnh Triết và Vương Thì Ung là được. Hai người này hám lợi, luôn muốn làm tướng quốc, để cho bọn chúng bán mạng là hợp nhất.
Nhưng mà, biểu hiện của Từ Bỉnh Triết và Vương Thì Ung cũng coi như làm cho bọn họ khá hài lòng. Chỉ trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, bọn họ đã có cướp đoạt được hơn sáu ngàn thiếu nữ, thêm hơn ba ngàn cung nữ, đã gần một vạn người. Mặc dù vàng chỉ thu thập được hơn mười vạn lượng, bạc chỉ thu được hơn bảy mươi vạn lượng, chỉ có hơn vạn thiếu nữ, nhưng cũng có thể ít nhiều giao cho quân Kim rồi.
Chỉ có điều, Cảnh Nam Trọng khá đau đầu một chuyện, chính là xử lý Lý Diên Khánh. Trong tay y đã có một phần thánh chỉ hoàn chỉnh, lấy tội lạm dụng binh quyền để tước đi mọi chức quan của Lý Diên Khánh, tróc nã hắn vào ngục, nhưng vấn đề là chuyện này làm thế nào?
Cảnh Nam Trọng chắp tay đi đi lại lại trong quan phòng, chuyện bắt Lý Diên Khánh mặc dù rất khó xử lý, nhưng cũng nhất định phải làm, nếu không một vạn thiếu nữ sẽ không ra khỏi thành được. Trong lòng Cảnh Nam Trọng biết rõ, Lý Diên Khánh nhất định không cho phép đưa một vạn thiếu nữ ra khỏi thành.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô hoán, Cảnh Nam Trọng chau mày:
- Bọn chúng còn chưa đi sao?
Bắt đầu từ chiều nayu, một đám quan viên cấp trung và hạ liền tập trung lại một chỗ phản đối mạnh mẽ việc cướp đoạt dân nữ và thu vét vàng bạc, càng phản đối chuyện đưa Đế Cơ và cung nữ đưa đến quân doanh.
Cảnh Nam Trọng đi ra cửa lớn Môn Hạ Tỉnh, chỉ thấy gần trăm tên quan viên cấp trung, hạ đẳng đứng trước bậc thềm, cầm đầu là một quan viên hơn ba mươi tuổi, tên Ngô Cách, giữ chức Tuyên Tán Xá Nhân. Chỉ là một quan thất phẩm, mặc dù chức vụ không cao, nhưng dám nghĩ dám làm, tính cách cương liệt, dẫn đầu đoàn người phản đối Hoàng Đế hòa đàm với quân Kim cũng là y.
Cảnh Nam Trọng vừa đi xuống bậc thang, đám quan viên lập tức xông lên vây quanh y, Ngô Cách nổi giận nói:
- Cướp đoạt gân nữ, phá nhà cướp của, có khác gì với cường đạo? thân là Tướng Quốc, sao lại có thể ra một mệnh lệnh như vậy. Mời Cảnh Tướng Công lập tức ngăn hành vi làm trời không dung đất không tha này lại!
Cảnh Nam Trọng bình tĩnh trả lời:
- Đây là chuyện liên quan đến việc Quan Gia có thể trở lại được hay không, cũng là Quan Gia tự mình hạ chỉ. Ta chỉ là phụng chỉ làm việc thôi!
- Quan Gia trở về phải dùng cách quang minh chính đại, há có thể dùng thê tử, nữ nhi của bách tính để đổi lấy? còn đưa cung nữ Đế Cơ đưa cho quân Kim làm nhucm, đây là sỉ nhục của đại Tống. Cảnh Tướng Công sao có thể ăn nói với các đời tiên đế đại Tống? sao có thể ăn nói với thiên hạ bách tính?
Cảnh Nam Trọng cả giận nói:
- Ta đã nói rồi, đây là ý của Thiên tử, không liên quan đến ta. Ta chỉ thi hành ý của Thiên tử thôi!
- Bất kể có phải là ý của Thiên tử hay không, chuyện thương thiên hại dân phải được dừng lại!
- Vậy ngươi nói xem, nếu như quân Kim đánh đến thì làm thế nào?
Ngô Cách cứng rắn đáp:
- Chúng ta có quân đội, quân đội không ngăn được. Chúng ta cũng sẽ cầm đao cùng quân Kim liều mạng, bách tính đại Tống tuyệt đối sẽ không khuất phục, thà chết cũng không để quân Kim làm nhục.
- Nói hay lắm!
Đột nhiên có tiếng vỗ tay từ nơi xa truyền đến.
Đám người quay đầu, chỉ thấy Lý Diên Khánh mặc khôi giáp, dưới sự tháp tùng của mấy trăm binh sĩ bước nhanh tới.
Đám người lục tục tránh ra thành một đường, Lý Diên Khánh gật đầu với bác quan rồi nói:
- Ta vốn cho rằng triều đình đã hoàn toàn trầm luân rồi, không ngờ ở đây lại còn đông đảo đại thần cương liệt như vậy. Đây là phúc của đại Tống, cũng là may mắn của kinh thành.
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn Ngô Cách nói:
- Tá có thể nói với Ngô Xá Nhân, chỉ cần Lý Diên Khánh ta còn, thì tuyệt đối không có thiếu nữ nào bị đưa cho cho quân Kim làm nhục. Tất cả nữ tử bị bắt, ta đã ra lệnh cho người thả họ về nhà.
Chúng quan viên cùng nhau vỗ tay, nhịn không được mở miệng reo hò.
Cảnh Nam Trọng giận tím mặt, chỉ vào Lý Diên Khánh hét lớn:
- Lý Diên Khánh, ngươi sẽ hại chết Quan Gia!
- Câm miệng!
Lý Diên Khánh quát lớn, nhìn chằm chằm Cảnh Nam Trọng;
- Hại chết Quan Gia không phải ta, mà là ngươi Cảnh Nam Trọng. Ngươi rõ ràng biết quân Kim nói lời không giữ lời, lòng dạ ác độc, lại còn giật dây Quan Gia đi đàm phán, khiến Quan Gia rơi vào hiểm cảnh, không thể trở về kinh thành. Cảnh Nam Trọng, thử hỏi ngươi ăn nói thế nào với triều đình? Làm sao ăn nói với bàn dân thiên hạ?
Lý Diên Khánh tiến sát từng bước, Cảnh Nam Trọng trong lòng sợ hãi, lùi từng bước một. Y bỗng tay chân luống cuống, giơ lên một phần thủ dụ nói:
- Đây là thủ dục của Quan Gia, cách chức của ngươi. Lý Diên Khánh, hiện tại ngươi đã không còn là quan triều đình rồi.
Lý Diên Khánh một tay cướp thủ dụ, thuận tiện xé thành từng mảnh, cười lạnh nói:
- Ngươi cấu kết quân Kim, bán rẻ kinh thành, dám giả truyền thủ dụ hủy đi phòng ngự kinh thành. Kẻ đáng bị cách chức hạ ngục chính là ngươi. Người đâu, đem y xuống nhốt lại.
Mười mấy tên lính xông lên trước, đánh rụng mũ quan của Cảnh Nam Trọng, cưỡng ép kéo y xuống. Cảnh Nam Trọng hét lớn:
- Thả rat a, ta là Hữu Tướng Quốc! Các ngươi thả tar a, Lý Diên Khánh, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Giọng nói của Cảnh Nam Trọng dần mất hút, Lý Diên Khánh lúc này mới cười nói với bá quan:
- Xin các vị hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ giữ vững kinh thành. Đại Tống nhất định sẽ không khuất phục dưới gót sắt của quân Kim.
Mọi người dưới sự dẫn dắt của Ngô Cách, cùng thi lễ với Lý Diên Khánh:
- Chúng ta nguyện theo Lý Thái Bảo cứu giúp đại Tống, khôi phục càn khôn tươi sáng của nhà Hán chúng ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận