Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 805: Ý chỉ của Thái hậu

Chương 805: Ý chỉ của Thái hậuChương 805: Ý chỉ của Thái hậu
Lý Diên Khánh cũng không phải tới gặp Trịnh Thái hậu một mình, mà đi cùng Đồng Tri Xu Mật Viện Trịnh Vọng Chi tới yết kiến. Trịnh Vọng Chi là tộc đệ của nguyên Xu Mật Sứ Trịnh Cư Trung, cũng coi như người nhà mẹ đẻ Trịnh Thái hậu. Mặc dù quan hệ của y với Trịnh Thái hậu không thân mật như chị em, chỉ là nhánh bà con xa, nhưng hiện giờ y lại là đệ tử Trịnh gia có quan giai cao nhất trong triều đình.
Chẳng qua bởi vì nguyên nhân con thứ chi lệch, Trịnh Vọng Chi có địa vị tương đối thấp ở Trịnh gia, trước mắt rất khó trở thành đại biểu lợi ích của Trịnh gia trong triều đình.
Bởi vì nguyên nhân án Phạm đảng, Lý Diên Khánh và Trịnh Vọng Chi quan hệ không tệ. Vì được Trịnh Thái hậu ủng hộ, Lý Diên Khánh liền đạt thành hiệp nghị nào đó với Trịnh Vọng Chi. Trịnh Vọng Chi phụ trách đi thông con đường Thái hậu, có qua có lại, Lý Diên Khánh ủng hộ Trịnh Vọng Chi nhập Tướng.
Ủng lập Khang Vương Triệu Cấu đăng cơ có ba con đường tắt. Một là Thái thượng hoàng Triệu Cát hoặc Hoàng đế Triệu Hoàn chỉ định Triệu Cấu kế vị. Hai là sáu Tướng Tri Chính Đường một mực ủng lập Triệu Cấu đăng cơ. Ba là do bách quan đề cử, THái hậu viết thư xác nhận đồng ý.
Nhưng độ khó khăn cũng rất lớn, mấu chốt là Đại Ninh Quận Vương Triệu Kham còn ở hoàng cung, làm trưởng tôn trưởng tử, coi như chưa kịp lập Thái tử, nhưng dựa theo pháp lý, vẫn phải do Triệu Kham kế vị.
Trong lịch sử Khang Vương Triệu Cấu kế vị là bởi vì hoàng tộc đều bị bắt đi, gã mới có được cơ hội. Hiện giờ con trưởng Triệu Hoàn còn đang ở trong cung, độ khó của Triệu Cấu là tương đối lớn.
Độ khó dù lớn, nhưng cũng không phải không được. Triều Tống đã có tiền lệ, Triệu Quang Nghĩa không phải là nhận Đế vị của huynh trưởng sao, Triệu Cũng cũng nhận Đế vị của huynh trưởng. Mà triều Tống càng để ý hiền giả đứng trên. Thái Tông, Chân Tông, Nhân Tông, Anh Tông, Triết Tông, Huy Tông đều không phải hoàng tưởng tử, cho nên chỉ cần thao tác thỏa đáng, Khang Vương Triệu Cấu cũng có thể đăng cơ.
Ninh Đức Điện, Trịnh Thái hậu tiếp kiến Lý Diên Khánh và Trịnh Vọng Chi. Trịnh Thái hậu tuổi gần năm mươi, bảo dưỡng rất tốt, khuôn mặt không hề có nếp nhăn, nhìn chẳng qua ba mươi mấy tuổi. Nàng rất cảm kích Lý Diên Khánh, nếu không phải Lý Diên Khánh dẫn quân ra sức kháng Kim, chỉ sợ hiện giờ nàng đã thân rơi vào Kim doanh, gặp ngược đãi không phải người, còn có mấy cô con gái của nàng, càng gặp phải dị tộc vũ nhục.
Trịnh Thái hậu ngồi sau một tấm màn trúc, chỉ có thể nhìn thấy bóng người, nhưng không nhìn thấy dung mạo của nàng. Giọng Trịnh Thái hậu rất nhẹ nhàng, nghe giọng liền biết nàng không phải người cường thế, sẽ không giống như Cao Thái hậu buông rèm chấp chính năm đó.
- Lý Thiếu Bảo, không biết có thể bàn bạc với người Kim, để quan gia và Thái thượng hoàng về kinh hay không?
Trịnh Thái hậu lo lắng hỏi.
Lý Diên Khánh thở dài:
- Làm thần tử, vi thần đương nhiên hi vọng có thể cứu Thái thượng hoàng về, khiến Đại Tống thoát khỏi nhục nhã hai Đế bị bắt. Nhưng vi thần nghe nói, Thái thượng hoàng và quan gia đã được đưa tới Phủ Yên Kinh trước, chỉ sợ nhất thời không về được. Nhưng vi thần cam đoan với Thái hậu, triều đình sẽ nghĩ hết thảy beiẹn pháp chuộc Thái thượng hoàng và quan gia trở về.
- Lý Thiếu Bảo trung nghĩa, ai gia khắc ghi trong lòng!
Lúc này, Trịnh Vọng Chi ở bên nói:
- Khởi bẩm Thái hậu, chuộc Thái thượng hoàng và quan gia trở về không phải ngày một ngày hai, nhưng triều đình không thể một ngày không có vua. Vi thần và Lý Thiếu Bảo đến đây, là muốn mời Thái hậu làm chủ, sớm lập tân quân!
Trịnh Thái hậu đương nhiên biết Trịnh Vọng Chi cùng đến đây với Lý Diên Khánh, trên thực tế chính là đại biểu lợi ích nhà mẹ đẻ của mình. Lý Diên Khánh tay nắm quân quyền, hắn chắc chắn đã có người lựa chọn thích hợp, cái gọi để mình làm chủ, đơn giản là để cam đoan tính hợp pháp của người được lựa chọn.
Mặc dù nàng nắm chắc trong lòng, nhưng lời nên nói nàng vẫn phải nói. Trịnh Thái hậu trầm ngâm một chút rồi nói:
- Trưởng tôn của Thái thượng hoàng, trưởng tử của quan gia trước mắt đang ở trong cung, do hắn kế thừa vị cha, về tình về lý đều rất thích hợp, Lý Thiếu Bảo cảm thấy thế nào?
Lý Diên Khánh cúi thấp người nói:
- Nếu như thái bình thịnh thế, Đại Ninh Quận Vương vào chỗ cũng không có ảnh hưởng gì, có thể để bách quan phụ tá chậm rãi trưởng thành. Nhưng hiện giờ là thời khắc sinh tử tồn vong của Đại Tống, Đại Ninh Quận Vương mới bảy tuổi, quá nhỏ, chỉ sợ không cách nào gánh vác trọng trách này, xin Thái hậu minh giám!
Trịnh Vọng Chi ở bên ý vị thâm trường bổ sung:
- Thái hậu, nếu như Đại Ninh Quận Vương vào chỗ, Chu Hoàng hậu chắc chắn sẽ dùng thân phận Thái hậu lâm triều. Vi thần cũng cho rằng ở thời khắc Đại Tống nguy nan, phương thức Thái hậu lâm triều dường như không ổn.
Trịnh Vong Chi đang nhắc nhở Trịnh Thái hậu một cách rất hàm súc. Một khi Chu Thái hậu lâm triều, chính là ngoại thích Chu gia đắc thế, không liên quan gì với Trịnh gia, thậm chí Trịnh gia còn bị chèn ép. Điều này tuyệt đối không phù hợp với lợi ích của Trịnh gia, y nhắc nhở Trịnh Thái hậu phải cân nhắc tới lợi ích gia tộc.
Trịnh Thái hậu đương nhiên nghe hiểu Trịnh Vọng Chi nhắc nhở, nàng cười nhạt một tiếng:
- Nếu như không phải Đại Ninh Quận Vương vào chỗ, vậy còn người nào thích hợp hơn?
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Khang Vương trẻ trung khỏe mạnh, văn thao võ lược, hắn nhất định có thể dẫn đầu Đại Tống thoát khỏi khốn cảnh trước mắt. Vi thần cho rằng hắn thích hợp đăng cơ nhất. Trước mắt Khang Vương điện hạ đang ở Huyện Quản Thành Trịnh Châu, xin Thái hậu hạ ý chỉ, vi thần tự mình dẫn binh đón Khang Vương về triều.
Trịnh Thái hậu trầm tư một lát:
- Lý Thiếu Bảo đã bàn bạc với đại thần khác chưa?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Vi thần đã bàn bạc với Thái Tướng công, hắn cũng cho rằng Khang Vương thích hợp nhất.
Trịnh Thái hậu thầm thở dài trong lòng, đành đáp ứng:
- Lý Thiếu Bảo cho rằng Khang Vương phù hợp, vậy ai gia cũng không có ý kiến, lúc này ai gia sẽ hạ chỉ, mời Khang Vương về triều đăng cơ!

Ngay khi Lý Diên Khánh vừa rời khỏi nội cung, Hoàng hậu Chu Liễn vội vàng chạy tới Ninh Đức Cung. Chu Liễn thi lễ vạn phúc với Hoàng Thái hậu:
- Thần thiếp đặc biết tới vẫn an mẫu hậu!
Trịnh Thái hậu lạnh lùng nhìn nàng một cái nói:
- Ngươi không phải tới vấn an, ngươi tới có chuyện tìm ai gia?
Chu Liễn nhỏ giọng nói:
- Thần thiếp nghe nói Lý Thiếu Bảo vào cung, muốn hỏi một chút tình hình của quan gia.
- Ai gia đã hỏi rồi, quan gia đã sớm được đưa tới Phủ Yên Kinh, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.
Chu Liễn lập tức luống cuống tay chân:
- Quan gia không về được, vậy phải làm sao bây giờ?
- Lý Thiếu Bảo hứa hẹn, sẽ dốc sức đàm phán với người Kim, để quan gia và Thái thượng hoàng sớm ngày về kinh. Nhưng nước không thể một ngày không vua, hôm nay Lý Thiếu Bảo chủ yếu đến bàn bạc chuyện lập tân quân với ai gia.
Chu Liễn do dự một chút, nhỏ giọng hỏi:
- Là muốn lập Kham nhi làm tân quân sao?
Trịnh Thái hậu trầm mặc. Hướng, Trịnh, Chu ba gia tộc ngoại thích lớn đã sớm đạt thành nhận thức chung, lập Triệu Kham làm Thái tử, tương lai toàn lực trợ giúp Triệu Kham đăng cơ, đồng thời để Triệu Kham lập nữ nhân Hướng gia làm Hoàng hậu, tiếp tục cam đoan lợi ích của ba ngoại thích lớn.
Thế nhưng tình thế mạnh hơn người, tại thời khắc mấu chốt này, ba gia tộc ngoại thích lớn đều không ở kinh thành, bỏ mặc mấy cô nhi quả mẫu các nàng, còn hi vọng các nàng đối kháng Lý Diên Khánh?
Trịnh Thái hậu thở dài hỏi:
- Ngươi rất hi vọng lập Kham nhi làm tân quân sao?
- Ta không biết!
Chu Liễn lắc đầu. Nàng đương nhiên biết ý đồ chính trị của ba gia tộc ngoại thích lớn. Nhưng Kham nhi dù sao cũng là con của nàng, là chỗ dựa duy nhất của nàng, nghĩ tới cảnh ngộ của trượng phu, lòng nàng liền níu chặt.
Chu Liễn nửa ngày mới nhỏ giọng nói:
- Hắn còn nhỏ như vậy, không đảm đương nổi trách nhiệm khôi phục Đại Tống.
- Ngươi hiểu là được rồi, hiện giờ đăng cơ nguy hiểm quá lớn, nếu như Kim binh lại xâm nhập phía nam lần nữa, rất có thể Kham nhi sẽ bị ép tới Kim doanh đàm phán giống như phụ hoàng của hắn, tin tưởng ngươi sẽ không muốn nhìn thấy cảnh tượng kia.
- Không! Kham nhi tuyệt đối không thể đi Kim doanh.
Chu Liễn nghẹn ngào hô lên.
- Cho nên Lý Thiếu Bảo đề xuất để Khang Vương đăng cơ. Hắn cũng cho rằng Đại Ninh Quận Vương tuổi nhỏ, không thích hợp vào chỗ thời điểm Đại Tống sinh tử tồn vong. Ai gia đồng ý phương án của hắn, do Khang Vương kế vị.
Chu Liễn thất lạc trong lòng, nhưng cùng lúc cũng thở phào. Hoàng vị hẳn là thuộc về con trai của mình, nhưng bị Khang Vương lấy đi, trong lòng nàng ít nhiều cảm thấy một chút bất công. Nhưng nàng nghĩ tới trượng phu thích hoàng quyền, cuối cùng lại bị Kim binh bắt đi. Nàng tuyệt đối không thể để con trai mình giẫm lên vết xe đổ, nghĩ tới từ đây con trai có thể rời xa hoàng quyền, rời xa nguy hiểm, nàng lại thở dài một hơi trong lòng.
Về phần Chu gia có thể trách mình hay không, Chu Hoàng hậu đã không để ý tới.
Chu Liễn uốn gối thi lễ:
- Mẫu hậu quyết định, thần thiếp không có bất kỳ ý kiến gì, hết thảy do mẫu hậu làm chủ.
Trịnh Thái hậu thấy con dâu rõ lí lẽ, trong lòng nàng cũng hơi áy náy, liền nhỏ giọng giải thích:
- Lý Thiếu Bảo trên danh nghĩa là để ai gia làm chủ, trên thực tế hắn đã sớm quyết định rồi, chỉ để ai gia hạ chỉ mà thôi. Hoàng hậu, ngươi là người thông minh, tranh đấu hoàng quyền trước giờ đều là ngươi sống ta chết, dùng thực lực để nói chuyện. Hiện giờ quân quyền trong tay của Lý Thiếu Bảo, hạng nữ lưu chúng ta nếu không biết tiến thối, nhất định muốn chống lại Lý Thiếu Bảo, chỉ sợ cuối cùng khó mà kết thúc yên lành.
- Mẫu hậu không cần nói nữa, thần thiếp hiểu rõ trong lòng. Giữ được Kham nhi bình an vô sự, với ta mà nói quan trọng hơn bất cứ cái gì khác, lợi ích quyền lực cái gì, tùy bọn họ đi thôi!
- Ngươi có thể nghĩ như vậy, là phúc của Kham nhi mà!

Lý Diên Khánh và Trịnh Vọng Chi tới quảng trường Đại Khánh Điện, bách quan còn đang tập trung khắp nơi trước bậc đầu rồng chờ tin tức. Lý Diên Khánh trở về, đám quan viên vội vàng tuôn lên hỏi:
- Thái hậu nói thế nào?
Lý Diên Khánh giơ cao một bản ý chỉ, cao giọng nói:
- Tuyên ý chỉ của Thái hậu!
Bách quan vội vàng quỳ xuống. Lý Diên Khánh mở ý chỉ ra cao giọng đọc:
- Tĩnh Khang gặp nạn, triều đình hổ thẹn, hai Đế bị bắt về phía bắc, khiến sơn hà u ám. Quốc phá núi sông còn, xã tắc Đại Tống vẫn còn, mong rằng các vị cố gắng, tìm kiếm hai Đế về phía nam. Nhưng nước không thể một ngày không vua, Khang Vương Triệu Cấu khoan hậu nhân thứ, anh tư hùng tài, có thể kế thừa đại thống, hi vọng các vị vất vả cần cù phụ tá, trọng chỉnh sơn hà, khôi phục vinh quang của Đại Tống, ngày mùng mười tháng năm năm Tĩnh Khang đầu tiên, Ninh Đức Cung viết chỉ.
Bách quan kinh hãi trong lòng, vốn tưởng rằng ủng lập Đại Ninh Quận Vương kế vị, không ngờ lại trở thành Khang Vương kế vị, hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người. Lúc này, Thái Kinh dẫn đầu cao giọng nói:
- Chúng thần tiếp nhận ý chỉ của Thái hậu, nguyện ủng lập Khang Vương kế thừa đại thống!
Thái Kinh dẫn đầu tỏ thái độ, bách quan đành phải nhao nhao đáp lại:
- Nhận ý chỉ của Thái hậu, nguyện ủng lập Khang Vương kế thừa đại thống!
Lý Diên Khánh thu hồi ý chỉ, nói với mọi người:
- Thái hậu đã hạ chỉ, các vị cũng nhất trí đồng ý ủng lập Khang Vương, tiếp theo chúng ta bàn bạc nghênh đón Khang Vương điện hạ thế nào.
Lúc này, Từ Xử Nhân hỏi:
- Xin hỏi Lý Thiếu Bảo, hiện giờ Khang Vương điện hạ ở nơi nào?
Lý Diên Khánh chậm rãi nói:
- Khang Vương điện hạ dẫn quân cần vương, trước mắt trú quân ở Huyện Quản Thành Trịnh Châu. Ta đã phái người đi báo cho Khang Vương điện hạ chuyện Kim binh rút về phía bắc, ít ngày nữa Khang Vương điện hạ sẽ vào kinh. Trước khi Khang Vương điện hạ vào kinh, ta đề nghị tạo thành Nghị Chính Đường lâm thời chủ trì triều vụ, nhất là ứng đối bệnh dịch ngoài thành, cần mọi người đồng tâm hiệp lực, nếu không bệnh dịch tràn vào thành, hậu quả khó mà lường được.
Thái Kinh khẽ cười nói:
- Lý Thiếu Bảo đề nghị cực kỳ chính xác kịp thời, nếu không hiện giờ liền xác định lựa chọn người của Nghị Chính Đường tạm thời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận