Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 819: Phát hiện sơ hở

Chương 819: Phát hiện sơ hởChương 819: Phát hiện sơ hở
Hướng Phát thân làm Chủ soái, đương nhiên gã là người đầu tiên đứng dậy báo cáo:
- Quận Vương điện hạ, sương quân Dương Châu đã điều tới Phủ Giang Ninh, hiện giờ trong thành Giang Đô trống không, không có binh đóng giữ. Không bằng chúng ta trực tiếp phát binh cướp đoạt Giang Đô, bắt sống Lý Diên Khánh. Điện hạ, đây là một cơ hội, tận dụng thời cơ!
- Tuyệt đối không thể!
Lưu Diên Khánh đứng dậy đó:
- Chúng ta hiện giờ chiếm ưu thế phòng ngự, đã có thủy quân phong tỏa trên Trường Giang, lại có ưu thế bờ nam Trường Giang. Nếu như chúng ta bắc thượng, trái lại không có đường lui, dễ khiến cho toàn quân bị diệt, xin Đại soái nghĩ lại!
Hướng Phát hết sức bất mãn nói:
- Để chúng ta toàn quân bị diệt, đối phương nhất định phải có quân đội mới được. Hiện giờ Dương Châu không có binh, Giang Đô lại là thành không, Lý Diên Khánh nhiều nhất điều một ngàn sương quân Sở Châu tới, một ngàn sương quân này có thể khiến chúng ta toàn quân bị diệt sao?
Lúc này, Hướng Tông Lương vung tay, thở dài nói:
- Phương án của bản thân Hướng Soái không sai, đáng tiếc ta đã bỏ qua cơ hội tốt rồi.
Y thấy mọi người không hiểu, lại nói:
- Lý Diên Khánh lấy cớ tham ô bãi miễn Ngô Trác, cũng sai người giả mạo cừu gia giết phụ tử Ngô Trác. Tất cả mọi người cho rằng Lý Diên Khánh đang công báo tư thù, bởi vì trước đó con trai Ngô Trác đắc tội Lý Diên Khánh. Ngay cả ta cũng cho rằng như vậy, nhưng hiện giờ xem ra, đây chỉ là một phương pháp che mắt của Lý Diên Khánh, trước tiên lừa chúng ta, để chúng ta cho rằng hắn chỉ vì phát tiết oán hận cá nhân, cũng không phát hiện chuyện Giang Ninh tập trung binh lực, sau đó bí mật điều binh, để một vạn quân đội nhanh chóng tập kết Dương Châu. Vừa rồi ta mới nhận được tin tức một vạn quân đội đã tới Giang Đô, ta mới biết được bị mắc lừa, bỏ qua cơ hội Lý Diên Khánh thân ở thành trống Giang Đô.
- Quân đội của Lý Diên Khánh đã tới Giang Đô sao?
Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi.
Hướng Tông Lương gật đầu:
- Không chỉ một vạn quân đội tới Giang Đô, còn có ba huynh đệ Nguyễn thị Sở Châu cũng gia nhập Lý Diên Khánh, trong tay họ có một ngàn thủy quân, hơn hai trăm chiếc thuyền. Đây cũng là nguyên nhân ta đến quân doanh, các vị phải chuẩn bị chiến đấu rồi.
Hướng Tông Lương nói vài câu liền vội vàng rời đi. Tiễn Nhị thúc, Hướng Phát ngồi về Soái vị, gã nhìn thoáng qua tướng lĩnh trong đại trướng, chậm rãi nió:
- Vừa rồi Quận Vương điện hạ nói cho ta, mặc dù binh lực không nhiều, quân đội tập kết chưa đúng chỗ, trong thời gian ngắn sẽ không tấn công phía nam, nhưng chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt phòng ngự, Lôi tướng quân!
Một người lập tức đứng dậy từ trong hàng tướng lãnh, người này chính là Thống Lĩnh thủy quân Lôi Đức, từng là thủy tặc tiếng tăm lừng lẫy hạ dụ Trường Giang, dáng người khôi ngô, râu qua nón mày rậm, mặt mũi tràn ngập dữ tợn, tướng mạo cực kỳ hung ác. Gã do Hướng Tông Lương tự mình thuyết phục, hứa hẹn cho gã làm Quận Công, phong Đại tướng quân, mới khiến Lôi Đức dẫn người đầu hàng.
Trước mắt trong tay Lôi Đức có ba ngàn thủy quân, mấy trăm chiếc thuyền lớn nhỏ. Bởi vì thủy quân triều Tống đều được điều tới Hoàng Hà, chiến thuyền đều bị Kim binh thu được, khiến cho trong núi không hổ, con khỉ xưng bá, thủy quân của Lôi Đức đã là thủy quân lớn nhất trên Trường Giang.
Lôi Đức đi tới, khom người thi lễ:
- Có ti chức!
Hướng Phát gật đầu:
- Mặc dù tạm thời Lý Diên Khánh sẽ không tấn công, nhưng phải phòng ngừa hắn đánh lén. Nếu như đối phương đánh lén, tám chín phần mười nhắm vào thủy quân, cho nên bên ngươi cần phải đặc biệt cẩn thận.
- Ti chức hiểu được, ti chức sẽ phái thêm người tuần tra thủy trại!

Thủy trại Phủ Giang Ninh ở bên bờ Trường Giang ngoài thành, thủy trại này do triều đình xây dựng lúc tiêu diệt Phương Tịch tạo phản. Năm đó chiến thuyền thủy qâun có mấy ngàn chiếc, khiến thủy trại chiếm diện tích cực kỳ lớn, chiều dài ven bờ chừng hơn mười dặm, đóng cọc gỗ dày đặc chung quanh, bình thường thuyền nhỏ cũng khó có thể lái vào.
Chẳng qua Lôi Đức chỉ có mấy trăm chiếc thuyền, thủy trại quá lớn gã không dùng tới, cũng khó đề phòng. Lôi Đức liền dùng cọc gỗ ngăn thủy trại thành hai phần, tự gã chỉ dùng một nửa trong đó.
Thủy trại chủ yếu là cất giữ chiến thuyền, nhưng trên bờ vẫn có một trại cạn, là nơi binh sĩ trú đóng, ba ngàn binh sĩ thủy quân trú đóng trên bờ.
Vào ban đêm, nước sông vỗ bờ, trăng tàn lúc ẩn lúc hiện trong mây đen. Mặt sông tối như mực, ngẫu nhiên xuất hiện ánh sáng màu bạc. Trong thủy trại thỉnh thoảng có thuyền nhỏ tuần tra chạy qua, đề phòng cực kỳ sâm nghiêm.
Lúc này ở cọc gỗ bên ngoài thủy trại, mơ hồ có hai bóng đen, đây là hai người mặc đồ lặn màu đen, đầu họ lộ ra trên mặt đất, lợi dụng cọc gỗ yểm hộ quan sát tình cảnh trong thủy trại. Khi một đội thuyền tuần tra chạy về phía họ, hai người lập tức trầm xuống nước, trên mặt nước chỉ có hai ống thở nhỏ nhắn, tựa vào cọc gỗ, hai ống thở này đừng nói bị cọc gỗ ngăn cả, coi như thuyền ở trước mắt cũng rất khó phát hiện.
Đội thuyền tuần tra nhanh chóng chạy qua trước mặt, khi đội thuyền đi xa, hai tên thám tử chậm rãi nhô đầu lên, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ kinh nghi. Trinh sát tuần tra đêm nay rõ ràng tăng cường hơn hôm qua, chẳng lẽ Lôi Đức phát hiện cái gì sao?
Lúc này, một thám tử chỉ góc tây nam, một người khác hiểu ý. Hôm qua họ phát hiện một sơ hở phòng ngự nho nhỏ, nhưng hôm nay sơ hở vẫn còn, nói rõ đối phương quả thực không để ý.
Hai người lập tức lặn xuống, bơi về phía Trường Giang. Họ nhanh chóng lên thuyền nhỏ tiếp ứng, thuyền nhỏ quay đầu chạy về bờ bên kia.

Trong quân nha, Lý Diên Khánh nghe hai tên thám tử báo cáo, lông mày không khỏi nhíu lại:
- Các ngươi nói rằng đối phương đột nhiên tăng cường cảnh giới?
- Khởi bẩm Thái Úy, ban ngày chúng ta phát hiện đối phương không có thuyền trinh sát tuần hành nhiều như vậy, nhưng ban đêm bỗng nhiên gia tăng gấp đôi.
- Có phải đặc biệt gia tăng phòng ngự ban đêm hay không?
Nguyễn Tiểu Nhị bên cạnh hỏi.
Thám tử dẫn đầu lắc đầu:
- Hôm qua trinh sát tuần hành giống như hôm nay, chỉ là đến lúc hoàng hôn, thuyền trinh sát tuần hành bỗng nhiên nhiều gấp đôi, dường như nghe được tin tức gì vậy.
Lý Diên Khánh trầm ngâm một chút hỏi Trượng Thuận:
- Có tin tức thủy quân Ngạc Châu bên kia không?
Trương Thuận thận trọng nói:
- Từ chỗ chúng ta tới Ngạc Châu, đi thuyền nhanh nhất cũng phải bốn năm ngày, ta đoán chừng hôm nay họ mới thu được điều lệnh xuất binh. Ti chức cảm thấy vấn đề hẳn là không phải xuất hiện ở phía Ngạc Châu.
Lúc này, Nguyễn Tiểu Ngũ tiếp lời nói:
- Hẳn là đối phương có thám tử ở Dương Châu, thuyền của chúng ta tới Giang Đô, đối phương chắc chắn biết, sợ chúng ta đánh lén, cho nên tăng cường đề phòng.
Lý Diên Khánh cũng cảm thấy Nguyễn Tiểu Ngũ nói rất có lý, hẳn là chuyện như vậy.
Hắn suy nghĩ lại hỏi:
- Các ngươi đều là hào kiệt trong nước, nếu như đánh lén thủy trại, các ngươi thấy độ khó lớn nhất ở đâu?
Trương Thuận hiểu khá rõ Lý Diên Khánh, hỏi:
- Đô Thống nói đánh lén là chỉ hỏa công?
Lý Diên Khánh gật đầu:
- Đúng là ta chỉ hỏa công.
Nguyễn Tiểu Nhị trầm tư một chút nói:
- Đối phương phòng ngự nghiêm mật như vậy, phiền toái lớn nhất chỉ sợ làm sao chở đồ nhóm lửa vào trong thủy trại. Nếu như cưỡng ép đột phá, thủy trại đối phương quá lớn, tác dụng hẳn là không lớn.
Lúc này, hai tên thám tử nhìn nhau, thám tử dẫn đầu nói:
- Chúng ta còn phát hiện một sơ hở của đối phương, có thể có lợi cho hỏa công.
Lý Diên Khánh vui mừng, lại có sơ hở, hắn vội vàng nói:
- Mau nói, các ngươi phát hiện sơ hở gì?

Sơ hở mà hai tên thám tử phát hiện ở vào góc tây nam, nơi này đặt mấy chục chiến thuyền ngàn thạch. Sở hở của Lôi Đức chính là khoảng cách mấy chục chiếc thuyền ngàn thạch này cách hàng rào thủy trại quá gần, chỉ mấy trăm bước. Mặc dù mấy trăm bước không tính gần, còn một khoảng cách, nhưng so với động một tí vài dặm thì không đáng nhắc tới.
Nguyên nhân tạo thành sơ hở này cũng không phải kinh nghiệm của Lôi Đức không đủ, mà vì hạn chế khác. Bình thường chiến thuyền ngàn thạch đều ngừng ở trên sông, bởi vì số lượng quân đội của Lôi Đức không đủ, không cách nào cảnh giới quy mô lớn, cho nên đều bỏ neo thuyền gần bờ, như vậy không chỉ trinh sát tuần hành trên nước có thể quan sát phòng ngự, đội tuần tra trên bờ cũng có thể chiếu cố tới, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng có được tất có mất, mấy chục chiếc thuyền ngàn thạch này vì ân nước sâu hơn, vị trí khác trong trại hơi cạn, dễ khiến thuyền mắc cạn, chỉ có vùng nước góc tây nam khá sâu, có thể đỗ thuyền ngàn thạch, cho nên khiến cho khoảng cách của chúng với hàng rào tương đối gần.
Kỳ thực Lôi Đức cũng biết sơ hở này, nhưng hai bên lấy lợi, gã vẫn quyết định đưa toàn bộ thuyền cập bờ. Về phần sơ hở này, gã quyết định dùng phương thức tăng cường lính gác để giải quyết.
Gã thả ba chiếc thuyền canh gác cố định trong khoảng cách mấy trăm bước, tổng cộng hai mươi người, ngày đêm không ngừng giám sát bên ngoài hàng rào.
Thời gian lại tới canh hai ban đêm, so với ánh trăng lúc ẩn lúc hiện hôm qua, ánh trăng đêm nay cũng không tệ lắm, trăng sáng sao thưa, phủ một lớp bạc nhàn nhạt trong thủy trại, trên mặt nước phát ra từng điểm sáng. Hơn ba mươi trạm gác thuyền không ngừng đi lại tuần tra trong thủy trại, trên bờ cũng có mấy trăm lính gác đi lại tuần tra.
Đúng lúc này, bên cạnh hàng rào phía đông bỗng nhiên truyền đến tiếng báo động gấp rút, tiếng cảnh báo gõ vang, trên mặt sông bỗng nhiên xuất hiện mấy chiếc thuyền lửa vọt thẳng vào hàng rào mặt đông.
Tất cả binh sĩ đều vội vàng chạy tới mặt phía đông, mấy chiếc thuyền gác cố định phía phía tây nam cũng không kìm được, nhanh chóng rời khỏi cương vị, chi viện mặt phía đông, lính gác trên bờ cũng chạy về phía đông từ lâu.
Ngay khi lính gác vừa rút đi, ba chiếc thuyền nhỏ lặng yên không tiếng động xuất hiện bên ngoài hàng rào. Họ có binh sĩ chặt đứt hàng rào, ba chiếc thuyền nhỏ chứa đầy dầu hỏa tiến vào thủy trại, nhanh chóng phóng tới chiến thuyền ngàn thạch cách trăm bước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận