Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 828: Quyết chiến Tô Châu (trung)

Chương 828: Quyết chiến Tô Châu (trung)Chương 828: Quyết chiến Tô Châu (trung)
Một đội kỵ binh sáu ngàn người đang trùng điệp xuôi nam. Đây là sáu ngàn viện quân Tào Mãnh dẫn đầu, họ xuất phát từ Nhuận Châu, trải qua hai ngày hành quân trú đêm, đã tới huyện Vô Tích.
Tri Huyện Vô Tích Lục Chí Viễn đã được Lý Diên Khánh phân phó từ trước, khi sáu ngàn kỵ binh của Tào Mãnh tới, gã lập tức mang theo đám nha dịch kéo mấy chục chiếc xe lớn ra, bên trong là hai ngàn thạch đỗ đen thượng hạng vừa mới hấp, cực kỳ tốt cho chiến mã khôi phục thể lực. Còn có hơn trăm con heo mập, lương thực khao quân đội. Tào Mãnh vui mừng, lệnh binh sĩ vào huyện thành chỉnh đốn, nhanh chóng khôi phục thể lực.
Lúc này, một tên lính báo tin do Lý Diên Khánh phái ra cũng chạy tới huyện Vô Tích, giao thư Chủ soái cho Tào Mãnh.
- Đô Thống nói gì ở trong thư?
Phó tướng Cao Sủng đi tới hỏi.
Tào Mãnh đưa thư cho Cao Sủng:
- Đô Thống nói ngày mai quyết chiến với quân địch, chúng ta còn thời gian một ngày để chuẩn bị.
- Canh một chúng ta sẽ xuất phát!
Cao Sủng nhìn thư xong nói:
- Từ nơi này tới chiến trường ít nhất phải đi nửa ngày, chúng ta có thể giảm tốc độ hành quân, nhưng tốt nhất có thể chạy tới chiến trường khi trời sáng.
Tào Mãnh tính toán thời gian và khoảng cánh, hành quân một đêm là đủ rồi:
- Được! Quyết định như vậy đi, lúc canh một xuất phát!

Hôm qua trời mưa cả đêm, mặt đất cực kỳ trơn ướt. Mặc dù mưa đã ngừng lại, nhưng mây đen vẫn dày đặc trên bầu trời, gió lớn thổi mạnh.
Cờ bay phấp phới, trong vùng đất trống tràn ngập bùn đất và mùi tanh cỏ xanh, dù đã là mùa hè, nhưng trong không khí ướt át vẫn mang theo vài phần lạnh lẽo.
Phía bắc chiến trường, sáu vạn năm ngàn quân Giang Nam đã bình ổn trận cước. Cung binh, nỏ binh, thương binh, đao thuẫn binh và một ngàn kỵ binh sắp xếp theo thứ tự.
Ngoại trừ năm ngàn người lưu lại thủ đại doanh ra, quân đội còn lại bố trí lên chiến trường toàn bộ.
Trong đó một vạn Hổ Bí Quân sắc bén nhất là trung quân, chen Hướng Phát ở giữa đội ngũ. Hướng Phát đứng dưới một cây cờ lớn hoàng long, ánh mắt phức tạp nhìn một vệt đen phía xa.
Trịnh Sâm dẫn một vạn Phi Hùng Quân làm tiền quân, hai cánh đều có một vạn năm ngàn người, do đại tướng Chu Hồng Anh và Quách Hoài Tố thống soái.
Hậu quân do đại tướng Lý Mặc dẫn một vạn năm ngàn người, trước sau trái phải, toàn bộ trận hình phân bố theo hình thoi, kết cấu khá chặt chẽ. Đây cũng là kết quả Hướng Phát suy nghĩ lặp đi lặp lại, sức chiến đấu quân đội của gã cao thấp không đều, nếu như chia quá phân tán, rất dễ bị người khác tiêu diệt từng bộ phận.
- Xuất phát!
Hướng Phát ra lệnh.
Mấy trăm chiếc trống lớn cùng nhau gõ vang, tiếng trống ầm ầm như sống rền, sáu vạn năm ngàn đại quân bắt đầu chậm rãi di chuyển về hướng nam.
Bốn vạn quân Kinh Triệu cũng không lập tức xuất kích, mà dừng lại cách năm dặm. Những ngày này cường độ huấn luyện của họ rất cao, các binh sĩ hơi mệt mỏi, lập tức gia nhập chiến đấu sẽ bất lợi cho họ.
Các binh sĩ quân Kinh Triệu lợi dụng chốc lát này nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Kỵ binh lục tục xuống ngựa cho chiến mã uống nước, đút cỏ khô, bản thân mình cũng vội vàng ăn mấy miếng lương khô lấp đầy bao tử.
Lúc này, trong trận địa quân Giang Nam mơ hồ truyền tới tiếng trống, một tên lính tham vọng trên đài cao hô lớn:
- Khởi bẩm Đô Thống, quân định đã tiến về phía chúng ta rồi!
Lý Diên Khánh chăm chú nhìn phía xa, lúc nào là vào buổi sáng, mấy đạo ánh nắng xuyên thấu ra trong mây đen dày đặc, chiếu sáng điểm cao vùng đất trống phía xa. Chỉ thấy đại quân do Hướng Phát dẫn đầu đang từng bước tiến về nơi này. Họ cũng nhìn ra quân Kinh Triệu còn chưa lập tức ổn định lại trận cước, đã bắt đầu chủ động đánh ra.
Lý Diên Khánh lập tức lạnh lùng hạ lệnh:
- Đại quân lập tức chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!
- Ô…
Tiếng kèn trầm thấp thổi trên không trung quân Kinh Triệu, tiếng trống trận gấp rút cũng được gõ vang. BInh sĩ quân Kinh Triệu vội vàng đứng dậy chuẩn bị chiến đấu, kỵ binh lên ngựa, nắm chặt dây cương, giương cung lắp tên, chậm rãi giơ trường mâu lên.
Dưới mây đen âm trầm, quân Kinh Triệu xếp quân trận tam giác ngược, cờ bay nhẹ nhàng, khôi giáp đen nhánh. Phía trước là ba ngàn kỵ binh, bọn họ là mũi nhọn của tam giác. Trường mâu trên tay kỵ binh tạo thành một rừng rậm sắc bén, tràn ngập sát khí giữa trời đất âm trầm, đủ khiến bất kỳ đối thủ nào không dám khinh địch.
Đại quân của Hướng Phát dừng lại cách ba dặm. Độ rộng của quân Giang Nam kéo dài ba dặm. Cung nỏ thủ hai cánh trái phải rời khỏi hàng trước, họ chạy vội tới trước đội ngũ, tám ngàn cung nỏ thủ xếp thành ba hàng, trận địa sẵn sàng. Họ chờ mong kỵ binh quân Kinh Triệu phát động công kích đầu tiên, khiến cho cung tên của họ có thể phát huy uy lực.
Nhưng quân Kinh Triệu cũng không phát động công kích, hai bên đều đang chờ đợi. Lý Diên Khánh nhìn bầu trời một chút, mưa rào đã rơi tí tách. Lý Diên Khánh mỉm cười ra lệnh:
- Toàn quân kiên nhẫn chờ đợi, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép xuất kích!
Thời gian lại trôi qua từng chút một, hai bên giằng co, ai cũng không chủ động khởi xướng công kích, dường như đang khảo nghiệm sự bền lòng và sức chịu đựng, xem ai không chống đỡ nổi trước.
Mưa mùa hè phần lớn là mưa rào có sấm chớp, sẽ không mưa quá lâu. Lúc mưa rào gần đến lúc dừng lại, một kỵ binh chạy vội về phía Hướng Phát, khẽ nói hai câu với gã.
Hướng Phát biến sắc, gã quên nước mưa ảnh hưởng rất lớn tới dây cung, trận mưa vừa rồi khiến tầm bắn của cung nỏ giảm rất lớn, cường độ và lực đạo cũng giảm bớt.
Điều này có nghĩa cung nỏ trận mà gã sắp xếp đã mất hiệu lực. Hướng Phát căng thẳng trong lòng, vội vàng hạ lệnh:
- Trường thương binh bên cánh của Lôi tướng quân và Cừu tướng quân đè lên, cung nỏ quân rút lui!
Gã vừa dứt lời, một tướng lĩnh bỗng nhiên chỉ trận doanh đối phương hô:
- Đại Soái, dường như đối phương có động tĩnh!
Hướng Phát vội vàng ngưng thần nhìn lại nơi xa, thấy trận hình quân Kinh Triệu bắt đầu xuất hiện biến hóa, mấy trăm thuẫn binh tránh ra, xuất hiện kỵ binh đen nghịt đằng sau.
- Không tốt!
Hướng Phát bỗng nhiên hiểu được ý đồ của đối phương, hô lớn:
- Cung nỏ binh nhanh rút lui!
Cùng lúc đó, kỵ binh Kinh Triệu khởi động.
- Kỵ binh xuất kích!
Lý Diên Khánh ra lệnh một tiếng, trống trận gõ vang ầm ầm, hai lá cờ đỏ lam lật múa trên đài chỉ huy, đây là hiệu lệnh kỵ binh tấn công. Kỵ binh quân Kinh Triệu bỗng nhiên khởi động, liền thấy kỵ binh mũi nhọn trận thế tam giác lao nhanh ra, giống như một chiếc sừng tê giác, mặt đất chấn động, kỵ binh cường đại sắc bén không thể đỡ được đánh tới.
Tám ngàn cung nỏ thủ kinh hồn táng đảm, lảo đảo chạy sang hai bên, một vạn Phi Hùng Quân phía sau liền lộ ra.
Tiếng trống lại vang lên, hai đội kỵ binh nhanh chóng phân hóa thành hai làn thủy triều màu đen mãnh liệt, dưới sự dẫn đầu của hai tên Thiên tướng, đánh tới hai cánh trái phải của quân địch. Mục tiêu của họ rất rõ ràng, chính là truy sát cung nỏ thủ đang rút lui.
Lúc này, cờ hồng vung lên trên đài chỉ huy, Lưu Kỹ hô lớn một tiếng:
- Các huynh đệ, giết theo ta!
- Giết!
Một vạn trường thương binh lao lên, trường thương dày đặc như rừng rậm, các tướng sĩ đón mưa sa gió rét ra sức chạy, khí thế bành trướng, khiến trời đất cũng biến sắc theo đó.
Cùng lúc đó, tiếng kèn trầm thấp của quân Kinh Triệu vang lên, một vạn lính mới bố trí cánh trái dưới sự dẫn đầu của Vương Quý, bỗng nhiên phát động tấn công, họ giết tới cánh phải quân Giang Nam.
Mặt khác, Dương Tái Hưng cũng dẫn một vạn lính mới cánh phải giết ra, đánh tới cánh trái quân Giang Nam. Lý Diên Khánh tự mình dẫn một vạn trung quân chậm rãi đuổi theo, chi viện ba tuyến chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đại tướng Chu Hồng Anh dẫn một vạn năm ngàn lính tạo thành cánh trái quân Giang Nam, gã thấy một đội kỵ binh ngàn người đánh thẳng tới cung nỏ thủ đang rút lui cánh trái. Gã căng thẳng trong lòng, hô to một tiếng, dẫn ba ngàn trường thương binh nghênh chiến một ngàn kỵ binh Kinh Triệu. Hai bên ngày càng gần, mũi thương lóe sáng, khí thế tăng nhanh.
Lúc này, tướng lĩnh kỵ binh dẫn đầu bỗng nhiên hô lớn một tiếng:
- Đi vòng qua!
Gã phóng ngựa lao vụt qua hướng bắc, một ngàn kỵ binh đi theo gã vòng qua tiên phong quân Giang Nam, nhanh chóng đánh về phía quân cung nỏ đang rút lui.
Giờ phút này ưu thế cơ động cao của kỵ binh biểu hiện vô cùng tinh tế, họ nhanh như chớp giật, dùng khí thế bẻ gãy nghiền nát, vọt vào trong mấy ngàn quân cung nỏ quân Giang Nam đang rút lui.
Mấy trăm lính cung nỏ quân Giang Nam dưới sự trùng kích rất lớn của kỵ binh ngã lăn xuống đất. Chỉ một thoáng, đầu người cuồn cuộn, máu me tung tóe, tiếng kêu rên vang lên liên miên. Đao bổ mâu dâm, chiến mã va chạm, chiến mã lao vụt qua đám người. Quân cung nỏ không cách nào sử dụng cung tên trong mưa, họ khó mà ngăn cản kỵ binh Kinh Triệu vô cùng sắc bén này, bốn ngàn quân cung nỏ bị xé toác, tử thương thảm trọng.
Lúc Chu Hồng Anh dẫn quân chạy tới, kỵ binh quân Kinh Triệu đã giết chết gần nửa cung nỏ thủ, xông ra khỏi trận địa địch, vòng một vòng tròn lớn trở về trận doanh của mình.
Lúc này, Dương Tái Hưng dẫn một vạn quân Kinh Triệu giết tới cánh phải. Chi Hồng Anh đành phải chỉnh đốn quân mã, quay đầu nghênh chiến. Hai quân va chạm vào nhau, cán thương tấn công, liều chết mà giết, hai nhánh quân đội chém giết kịch liệt.
Lúc này, Lưu Kỹ dẫn một vạn chủ lực quân Kinh Triệu giết tới, phô thiên cái địa vọt tới quân Giang Nam. Hướng Phát sớm chuẩn bị, lạnh lùng ra lệnh:
- Mệnh lệnh Trịnh Sâm nghênh chiến toàn lực!

Bạn cần đăng nhập để bình luận