Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 831: Chim nạn đều bay

Chương 831: Chim nạn đều bayChương 831: Chim nạn đều bay
Lý Diên Khánh giục ngựa đi tới bờ sông, dưới sông đã mò lên một thi thể chiến mã, một người bị đè dưới thân chiến mã. Người này mặc giáp hoàng kim, đầu đội nón trụ tử kim, chính là Chủ soái quân Giang Nam Hướng Phát. Chỉ thấy một chân gã bị cây rong quấn vào bàn đạp, chính vì nguyên nhân này khiến cho gã không cách nào rời khỏi chiến mã, cùng chiến mã chết đuối dưới sông.
Có binh sĩ cởi phối kiếm của Hướng Phát, tặng cho Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh nhẹ nhàng rút kiếm ra, chỉ thấy hàn khí ép người, vô cùng sắc bén. Trên chuôi kiếm có khắc hai chữ tiểu triện ‘Linh Bảo’. Lý Diên Khánh biết thanh kiếm này, đây cũng là danh kiếm cổ, ba mươi năm trước phát hiện ở Hàng Châu, từng một kiếm chém đứt mười đinh, sau khi hiến cho triều đình cùng hoa thạch cương, trở thành một trong những bội kiếm của Triệu Cát, về sau ban cho ngoại thích Hướng Tông Hồi, cũng chính là phụ thân của Hướng Phát.
Lý Diên Khánh thấy thanh kiếm này rất tinh tế, thích hợp nữ nhân sử dụng, liền tặng cho Hỗ Thanh Nhi:
- Muội thắng liên tiếp hai trận, thanh kiếm này liền khen thưởng cho muội!
Hỗ Thanh Nhi vui mừng, nhận kiếm rút ra, liền thấy hàn quang lóng lánh. Nàng vung kiếm vung một cái, bổ một kiếm, rắc một tiếng, một chiếc mũ sắt trên mặt đất bị một kiếm nhẹ nhàng của nàng chém thành hai nửa, giống như bổ đậu phụ, vô cùng sắc bén. Hỗ Thanh Nhi lập tức yêu thích không buông tay, thu kiếm vào vỏ cười duyên nói:
- Cảm ơn đại ca!
Lý Diên Khánh gật đầu, lại nói với hai bên:
- Đặt thủ cấp Hướng Phát vào hộp băng, lập tức đưa lại kinh thành!
Đại quân dọn dẹp chiến trường xong, đưa mấy vạn tù binh tới Ngô Huyện đăng ký thả về, Lý Diên Khánh lập tức dẫn đại quân tiếp tục xuôi nam, đánh tới Hàng Châu.

Bởi vì đại quân phản loạn trú đóng ở Phủ Giang Ninh, Hàng Châu chịu ảnh hưởng phản loạn không lớn, trải qua hơn một năm di chuyển tài phú, phần lớn tài phú Đông Kinh Biện Lương đều chuyển dời về huyện Tiền Đường.
Huyện Tiền Đường ở phía đông Tây Hồ, tựa vào sông Tiền Đường, mặt phía nam là chân núi Phượng Hoàng Sơn, mặt phía bắc là huyện thành. Trước khi triều Tống thành lập, nơi này là đô thành nước Ngô Việt, cũng là một trong những thành lớn nổi tiếng Giang Nam. Tiền thị nước Ngô Việt trước đây quản lý xuất sắc đánh cơ sở vô cùng tốt cho sự giàu có của Hàng Châu.
Mặc dù Phương Tịch từng đánh hạ huyện Tiền Đường một lần, nhưng bản ý của y cũng là đóng đô ở huyện Tiền Đường, cho nên cũng không phá hoại nhiều đối với huyện Tiền Đường. Chỉ là khi y rút lui khỏi huyện Tiền Đường liền phóng hỏa mặt nam huyện thành, thiêu hủy không ít kho quan, nhưng không có ảnh hưởng gì đối với khu dân cư phía bắc.
Bởi vì Hàng Châu được Triệu Cát định vị là Nam Kinh, khiến cho rất nhiều quyền quý quan lại và cự phú Đông Kinh lục tục di chuyển tới Hàng Châu, khiến cho giá đất huyện Tiền Đường tăng vọt. Phong trào xây dựng nhà đất đã kéo dài một năm, lúc này huyện thành đã mở rộng không chỉ gấp đôi, tường thành cũ đã bị dỡ bỏ, tường thành mới còn chưa xây dựng, trong huyện Tiền Đường là tình hình nóng hôi hổi, có thể thấy được nhà cửa đang xây dựng ở khắp nơi.
Không chỉ quyền quý nhà giàu và đám cự thương di chuyển về nam, còn có rất nhiều bách tính bình thường phụ thuộc vào họ cũng đi tới Hàng Châu. Rất nhiều cửa hàng đều di chuyển cả cửa hàng vào nam, chỉ một nhà Bảo Nghiên Trai, nhân viên cửa hàng và gia quyến di chuyển vào nam theo Lý Đại Khí cũng hơn nghìn người.
Ngoài ra, mười vạn công tượng và dân phu đến từ các nơi ở Giang Nam tràn vào huyện Tiền Đường kiếm việc mưu sinh, rất nhiều lương thực vật tư chở vào huyện Tiền Đường, khiến cho huyện thành đặc biệt phồn hoa.
Bên Tây Hồ đã không còn đất trống, khắp nơi là nhà lớn hào môn mới xây dựng. Hướng phươr phía bắc hồ Dũng Kim gần Tây Hồ, chiếm diện tích năm mươi mẫu. Mặc dù không thể so sánh với nhà lớn chiếm diện tích hai trăm mẫu ở thành Đông Kinh, nhưng trong số tòa nhà mới năm mươi mẫu ở huyện Tiền Đường, cũng coi như nhà giàu số một số hai.
Vào đêm, trong nội đường Hướng trạch, bầu không khí vô cùng áp lực. Mười mấy nam tử ngồi ở đại đường, tất cả mọi người duy trì trầm mặc. Lần phản loạn này lấy Hướng gia làm chủ đạo, hai nhà Trịnh Chu hộ tống. Mặc dù ba ngoại thích lớn quyền thế ngập trời, phú khả địch quốc, nhưng quyền thế của họ phụ thuộc hoàng quyền mà sinh, một khi mất đi hoàng quyền, quyền thế của họ cũng sẽ biến mất.
Không có hoàng quyền và quân đội che chở, của cải của họ cũng trở thành thịt cá trên thớt, mặc người chém giết.
Lúc này họ đã nhận được tin tức quân Giang Nam thất bại, mây đen bao phủ trong lòng mỗi người. Gần như ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hướng Tông Lương, y là người sắp đặt chính lần phản loạn này, cũng là thủ lĩnh tập đoàn ngoại thích.
Thần sắc Hướng Tông Lương cực kỳ mệt mỏi, qua nửa ngày y chậm rãi nói:
- Chuyện tới nước này, chỉ có hai con đường để đi. Hoặc mọi người lui về Ba Thục, lập tân đế ở Ba Thục, tiếp tục đối kháng với Triệu Cấu. Hoặc là đầu hàng, quyên tiền chuộc mạng, chẳng qua chỉ sợ tiền tài tan hết, vẫn khó thoát khỏi cái chết. Mọi người bàn bạc một chút đi! Chúng ta nên dùng đối sách gì?
Trong đại sảnh không ai nói chuyện, Hướng Tông Lương nhìn thoáng qua Chu Hiếu Chương bên cạnh:
- Hiếu Chương hiền chất nói một chút đi!
Chu Hiếu Chương là huynh trưởng của Hoàng chậu Chu thị của Triệu Hoàn, cũng là cữu cữu của Đại Ninh Quận Vương Triệu Kham, được phong làm Kim Ngô Vệ Thượng Tướng Quân. Gã đại biểu Chu gia tới tham gia nghị sự ngày hôm nay. Hôm nay ngoài Hướng gia, hai nhà Chu Trịnh đều không phải gia chủ tới nghị sự, mà phái con cháu huynh đệ tới đây.
Chu Hiếu Chương trầm ngâm một chút nói:
- Mọi người cũng không nghĩ tới cục diện ngày hôm nay, hoặc là trước đó chúng ta nghĩ chuyện quá đơn giản, đến mức dưới sự vội vàng rất nhiều chuyện cũng không cân nhắc chu toàn. Hướng gia chủ vừa mới nói, mọi người chuyển tới Ba Thục, thế nhưng Ba Thục đường xá xa xôi, chúng ta làm sao vượt qua được, cũng không thể trèo đèo lội suối đi qua. Nếu như ngồi thuyền đi qua, làm sao tiến vào Trường Giang, những vấn đề thực tế này nếu như không giải quyết được, đi Ba Thục chỉ là một câu nói suông.
- Vậy theo ý kiến của Hiếu Chương, chúng ta chỉ có thể đầu hàng hiến vàng chuộc tội?
Hướng Tông Lương nói với giọng điệu hết sức bất mãn.
- Ta cũng không nói như vậy. Nói thật, ta chỉ có thể đại biểu ý kiến của Chu gia, Chu gia quyết định thế nào, ta còn phải về thương lượng với huynh trưởng, ít nhất hiện giờ ta không thể xác định.
Chu Hiếu Chương nói rất hàm hồ, kỳ thực chính là không đồng ý quyết định chuyển tới Ba Thục của Hướng Tông Lương. Hướng Tông Lương bất đắc dĩ, đành phải hỏi Trịnh Tảo ngồi một bên khác:
- Vậy thái độ của Trịnh gia thì sao?
Trịnh Tảo là anh của Trịnh Sâm, cũng là cháu của Trịnh Thái hậu. Gia chủ là Trịnh Túc Bình phụ thân họ, hôm nay lấy cớ sinh bệnh không tới đây.
Trịnh Tảo vội vàng khom người nói:
- Chuyện này vãn bối không thể làm chủ, ta trở về bẩm báo phụ thân, nhanh chóng cho gia chủ một câu trả lời chắc chắn!
Hướng Tông Lương hết sức thất vọng trong lòng. Trước đó ba nhà Hướng Trịnh Chu đều thề son sắt, uống máu ăn thề, nhưng hiện giờ binh bại, Trịnh gia và Chu gia bắt đầu tự vệ, không chịu đi theo Hướng gia.
Hướng Tông Lương đành thở dài nói:
- Được rồi! Mọi người trở về bàn bạc một chút, nhanh chóng cho ta một câu trả lời chắc chắn.
Mọi người lục tục đứng dậy cáo từ, nhanh chóng rời đi sạch sẽ. Hướng Tông Lương cực kỳ mỏi mệt, phất tay nói với mấy đệ tử Hướng thị:
- Các ngươi cũng lui xuống đi, để ta an tĩnh một chút.
Mấy đệ tử Hướng thị cũng thi lễ lui xuống. Hướng Tông Lương nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, trong lòng cực kỳ thất vọng. Mặc dù thái độ của hai nhà Trịnh Chu nằm trong dự liệu của y, nhưng thực sự đi tới bước chim nạn đều bay này, loại cảm giác này vẫn khiến y cực kỳ khó chịu.
Lúc này, quản gia ở dưới đường nói:
- Đại quan nhân, Ngũ lang trở về rồi.
Hướng Tông Lương mừng rỡ, vội nói:
- Nhanh để hắn tới gặp ta!
Một lát, Hướng Chí được dẫn vào nội đường, gã khom người thi lễ:
- Tham kiến gia chủ!
- Không cần đa lễ, tình hình bên Minh Châu thế nào?
Minh Châu cũng chính là Ninh Ba hiện giờ, lúc triều Tống nghiệp hải cảng của Minh Châu cực kỳ phát đạt, gần với Tuyền Châu mặt phía nam. Minh Châu cách Hàng Châu rất gần, lên thuyền từ huyện Tiền Đường là có thể trực tiếp đi Minh Châu.
Thỏ khôn có ba hang, Hướng gia đương nhiên cũng có đường lui của mình. Ba Thục chỉ là một ngụy trang, đường lui thực sự là từ Minh Châu rời biển đi Nhật Bản hoặc Tân La. Nếu như hai nhà Chu Trịnh chịu tỏ thái độ cùng tiến cùng lùi, như vậy mọi người cùng đi cũng không không sao. Nếu như hai nhà không chịu đi, Hướng Tông Lương sẽ không nói thật, bại lộ đường lui thực sự của mình.
Hướng Chí vội vàng nói:
- Hồi bẩm gia chủ, ba chiếc thuyền biển đã chuẩn bị kỹ càng, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào!
Hướng Tông Lương gật đầu, phái người tìm trưởng tử Hướng Nhân của mình đến. Hướng Nhân cũng hơn bốn mươi tuổi, gã cung kính thi lễ với phụ thân:
- Xin phụ thân phân phó!
- Sản nghiệp bán thế nào rồi?
Hướng Nhân lắc đầu:
- Phụ thân, chuyện này không dễ làm, chỉ bán được một trà phường Nhất Quật Quỷ, sản nghiệp và đất đai khác đều không thể bán rời tay.
Năm ngày trước, khi ba vạn lính mới bị toàn diệt ở trấn Vọng Đình Tô Châu, Hướng Tông Lương liền hiểu được không ổn, lệnh trưởng tử bán tháo ba mươi mấy cửa hàng và đất đai ở huyện Tiền Đường. Trước mắt những cửa hàng và đất đai này đều là hàng bán chạy, Hướng Tông Lương cũng không nghĩ tới lại có vấn đề gì, không ngờ kết quả lại khiến y giật mình, lại chỉ bán được một cửa hàng.
- Vì cái gì?
Hướng Tông Lương hơi nóng vội.
- Phụ thân, vấn đề chủ yếu xuất hiện ở phía quan phủ, quản phủ không cho sang tên.
Mặt Hướng Tông Lương lập tức trầm xuống:
- Là ai không cho sang tên?
- Là Vi Tri Huyện Tiền Đường.
Ầm! Hướng Tông Lương vỗ bàn rầm một cái, cắn răng mắng:
- Tên khốn hai mặt, dám đâm ta sau lưng. Chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta tới huyện nha tìm hắn, xem hắn có dám ngăn cản không cho sang tên hay không?
- Phụ thân, hiện giờ chỉ sợ đã muộn rồi.
Hướng Tông Lương khẽ giật mình:
- Lời này của ngươi có ý gì?
- Phụ thân, hiện giờ huyện Tiền Đường đã truyền ra lời đồn, không người nào dám nhận sản nghiệp của chúng ta. Ngay cả Lưu viên ngoại mua trà phường Nhất Quật Quỷ trước đó, lấy cớ không cách nào sang tên, yêu cầu ta trả hắn một vạn lạng bạc tiền mua quán trà.
Hướng Tông Lương chán nản ngồi xuống. Chỉ riêng giá trị cửa hàng và nhà cửa tại huyện Tiền Đường của Hướng gia đã vượt qua năm mươi vạn quan, nhất là tiệm vàng bạc, chỉ riêng bạc tồn các nơi đã vượt qua ba mươi vạn lạng, càng không cần nói tới mỏ quặng và trang viên phân bố các nơi, gia sản mấy trăm vạn quán nha!
Họ có thể mang đi vàng bạc châu báu, nhiều nhất chỉ đáng giá hai mươi mấy vạn lạng, trong kho dưới mặt đất của Hướng thị tại Phủ giang Ninh còn giấu một số châu báu, tranh chữ và đồ sứ lò quan, vốn chờ mong Hướng Phát có thể mang về, hiện giờ Hướng Phát chết rồi, số bảo vật này không cách nào trông cậy vào.
Lúc này, một đệ tử Hướng thị vội vàng chạy tới thi lễ, căng thẳng bẩm báo:
- Khởi bẩm gia chủ, hài nhi vừa nhận được tin tức, quân đội của Lý Diên Khánh đã giết tới huyện Dư Hàng, cách huyện Tiền Đường không tới bốn mươi dặm.
Hướng Tông Lương đứng thẳng người dậy, vội ra lệnh:
- Nhanh để tất cả gia nhân thu thập đồ châu báu, đêm nay sẽ lên thuyền rời đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận